Giữa đêm, đình nghỉ mát vẫn ngào ngạt hương thơm của rượu.
Nói là tiệc rượu chứ cũng chỉ có hai người Triệu Bân và Dương Hùng của thành Vong cổ, người tì nữ bưng thức ăn lên và thị vệ của phủ thành chủ đều có vẻ mặt rất kỳ quặc.
Thiếu chủ phế vật của Triệu gia có bản lĩnh gì mà ngồi chung bàn đối ẩm cùng thành chủ, nếu đổi lại là người cha Triệu Uyên của hắn may ra còn có tư cách, chứ tại sao lại là hắn!
Triệu Bân cũng tự biết mình biết ta chứ, người mà thành chủ mời tới không phải hắn, chẳng phải nể mặt sư phụ sao? Hắn lừa bịp suốt cả buổi, cũng nương nhờ sự tự tin của sư phụ.
Người của hoàng tộc mà, danh tiếng khá lắm.
Dương Hùng khá lúng túng.
Đêm nay mời Triệu Bân tới đây chẳng qua là để moi được ít thông tin liên quan tới sư phụ của hắn.
Thế nhưng tên tiểu tử này cực kỳ kín miệng, không nhắc đến dù chỉ nửa chữ, cũng có lẽ hắn thực sự không biết, làm lão ta không hỏi ra được sư phụ của Triệu Bân là ai.
Thế nhưng, lão ta vẫn luôn tin rằng sư phụ của Triệu Bân tuyệt đối không phải là người bình thường trong hoàng tộc.
Riêng điều này, cứ nhìn ông già mặc áo vải thô là biết.
Ông già kia là người của Thiên Tông, xét về bối phận, cho dù sư tôn Vân Phượng của Liễu Như Nguyệt ở đây cũng phải gọi ông ta là sư thúc.
Ông ta đã ở thành Vong Cổ từ rất nhiều năm trước nên ít người biết đến thân phận của ông ta, chứ lão ta là thành chủ thành Vong Cổ, lão ta đương nhiên biết ông già đó đáng sợ đến mức nào.
Nhưng sự tồn tại đáng sợ như thế mà lại làm trưởng lão danh dự của Triệu gia, hiển nhiên không phải vì nể mặt Triệu Uyên, chắc hẳn là vì sư phụ của Triệu Bân.
Từ đó có thể thấy, sư tôn của nhà Triệu Bân, bất kể tu vi hay địa vị, chắc hẳn đều phải trên cả ông già mặc áo vải thô, đến ông ta còn thế huống gì là lão ta.
Thế cho nên, thành Vong Cổ của lão ta không hề đơn giản, có lão tiền bối của Thiên Tông, có đồ đệ của hoàng tộc, cũng có cả đại gia tộc truyền thừa, một nửa trong số đó có mặt tại cửa hàng binh khí nhỏ xíu của Triệu gia, đừng trông bề ngoài nó không hoành tráng, thực chất là ngọa hổ tàng long.
Với nhiều lý do như thế, người làm thành chủ như lão ta cũng không dám đối đãi lỗ mãng.
Mở tiệc mừng Triệu Bân là chuyện đương nhiên, vừa giữ thể diện cho Triệu Bân, quan trọng nhất là giữ thể diện cho sư phụ của Triệu Bân.
Tiệc rượu tan từ lúc nào.
Trước khi hắn đi, Dương Hùng tặng một cái hộp ngọc, trông rất tinh tế, được đóng kín như bưng, đến cả Triệu Bân cũng không biết bên trong đựng thứ gì.
Thứ này không phải đưa cho hắn, mà là cho sư phụ của hắn.
Đã là đồ do thành chủ tặng, đương nhiên không phải vật tầm thường.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân chắp tay cáo từ.
Dương Hùng đưa mắt nhìn theo hắn rời đi, vuốt chòm râu, ánh mắt thâm thúy, lòng không khỏi xót xa.
Vật bên trong chiếc hộp ngọc quả thực là vật phi phàm, đến bản thân lão ta cũng không nỡ dùng.
“Lần đầu thấy ngài hào phóng đến thế”.
Quản gia của thành chủ cũng cảm thán, dường như biết được vật bên trong hộp ngọc trân quý cỡ nào.
“Cũng phải xem là tặng ai chứ!”
Dương Hùng mỉm cười, sư phụ của Triệu Bân tặng lão ta bao nhiêu bùa nổ, coi như là lễ lớn rồi, có qua mà không có lại thì không được.
Người làm thành chủ như lão ta đương nhiên không thể keo kiệt.
“Một nhà có đệ tử Thiên Tông, một nhà có đồ đệ hoàng tộc, Liễu gia và Triệu gia thành Vong Cổ thật thú vị!”, quản gia phủ thành chủ lắc đầu mà cười, hai nhà cùng sống trong một thành mà yên ổn được mới lạ đấy, âm thầm và công khai đấu đá bao nhiêu lần.
Không nói gì đến vị quản gia này, thậm chí cả thành chủ cũng không dám nhúng mũi.
Một bên là Thiên Tông, một bên là hoàng tộc, không chọc được vào bên nào.
Ở bên này, Triệu Bân đã đến cửa phủ đệ, thị vệ ở cửa liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn hắn cũng có vẻ quái lạ.
Ai cũng biết thành chủ mở tiệc mời Triệu Bân, đây là đạo lý gì chứ, tên thiếu chủ phế vật này lấy đâu ra thể diện lớn đến vậy!
Triệu Bân mỉm cười, bước xuống bậc thềm.
Vừa đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại, trông rất hoa lệ, rèm che có một chữ “Liễu” rất to, trông khá “bổ mắt”, khỏi cần nói cũng biết là xe của Liễu gia.
Người bước ra từ bên trong chính là Liễu Thương Không.
Được rồi, thị vệ ở cửa phủ thành chủ đứng thẳng hơn một chút, tư thế như đang hóng chuyện vui.
Mấy hôm trước, lễ đại thọ của Liễu Thương Không nhốn nháo lắm, một cái bô cực kỳ chướng mắt.
Sau chuyện đó, Liễu Thương Không nổi cơn lôi đình, từng tuyên bố sẽ “xử lý” Triệu Bân, bây giờ bố vợ và con rể gặp nhau, không tóe ra lửa mới lạ đó.
“Triệu Bân!”
Xuống xe ngựa, Liễu Thương Không nhìn ngay thấy anh con rể quý hóa, gương mặt vốn đang mỉm cười của lão ta bỗng chốc xanh lè xanh lét vì không nghĩ sẽ gặp hắn ở đây.
Cơn giận ủ bao nhiêu ngày trong người cuối cùng không nén được nữa, nhớ tới cái bô kia, lão ta không kiềm chế được mà chửi thề.
Thể diện của Liễu Thương Không, thể diện của Liễu gia, bay sạch sẽ rồi.
Tất cả là “nhờ phước” của Triệu Bân.
Liễu Thương Không nghiêng người, quản sự của Liễu gia cũng ở đây, sắc mặt khó coi vô cùng.
Hôm đó người này lỡ tay, không đỡ được cái hộp ngọc mà Võ Nhị bưng tới mới khiến mọi thứ trở nên lúng túng.
Vì chuyện này mà sau đó quản sự bị mắng như tát nước vào mặt.
Món nợ này đương nhiên phải tính lên đầu Triệu Bân rồi, mẹ kiếp, ngươi tặng gì mà không được, thế mà đi tặng một cái bô.
“Cô gia, đúng là trùng hợp quá!”
Không đợi Liễu Thương Không lên tiếng, quản sự của Liễu gia đã cười khẩy.
Người này cũng chỉ là một võ tu cảnh giới Huyền Dương, lúc nói chuyện không hề có ý định thu bớt khí thế, dồn nén hết lên người Triệu Bân.
“Cũng rất trùng hợp!”
Triệu Bân khẽ đáp, cảm thấy hơi khó thở.
Cũng may hắn đã là võ tu rồi, chứ nếu vẫn còn là người bình thường, chỉ với áp lực từ khí thế này cũng đủ khiến hắn thương gân động cốt.
Khi nhìn sang Liễu Thương Không, lão ta không hề có hành động gì, hiển nhiên đang ngầm đồng thuận.
Nếu không phải đang ở trước cửa phủ thành chủ, cho dù bị gắn tai tiếng ỷ lớn hiếp bé, lão ta cũng sẽ ra tay độc ác hơn cả quản gia.
Buổi đại thọ đang yên đang lành bỗng nháo nhào lên vì một cái bô, làm sao nuốt được cục tức này.
Phụt!.
Nói là tiệc rượu chứ cũng chỉ có hai người Triệu Bân và Dương Hùng của thành Vong cổ, người tì nữ bưng thức ăn lên và thị vệ của phủ thành chủ đều có vẻ mặt rất kỳ quặc.
Thiếu chủ phế vật của Triệu gia có bản lĩnh gì mà ngồi chung bàn đối ẩm cùng thành chủ, nếu đổi lại là người cha Triệu Uyên của hắn may ra còn có tư cách, chứ tại sao lại là hắn!
Triệu Bân cũng tự biết mình biết ta chứ, người mà thành chủ mời tới không phải hắn, chẳng phải nể mặt sư phụ sao? Hắn lừa bịp suốt cả buổi, cũng nương nhờ sự tự tin của sư phụ.
Người của hoàng tộc mà, danh tiếng khá lắm.
Dương Hùng khá lúng túng.
Đêm nay mời Triệu Bân tới đây chẳng qua là để moi được ít thông tin liên quan tới sư phụ của hắn.
Thế nhưng tên tiểu tử này cực kỳ kín miệng, không nhắc đến dù chỉ nửa chữ, cũng có lẽ hắn thực sự không biết, làm lão ta không hỏi ra được sư phụ của Triệu Bân là ai.
Thế nhưng, lão ta vẫn luôn tin rằng sư phụ của Triệu Bân tuyệt đối không phải là người bình thường trong hoàng tộc.
Riêng điều này, cứ nhìn ông già mặc áo vải thô là biết.
Ông già kia là người của Thiên Tông, xét về bối phận, cho dù sư tôn Vân Phượng của Liễu Như Nguyệt ở đây cũng phải gọi ông ta là sư thúc.
Ông ta đã ở thành Vong Cổ từ rất nhiều năm trước nên ít người biết đến thân phận của ông ta, chứ lão ta là thành chủ thành Vong Cổ, lão ta đương nhiên biết ông già đó đáng sợ đến mức nào.
Nhưng sự tồn tại đáng sợ như thế mà lại làm trưởng lão danh dự của Triệu gia, hiển nhiên không phải vì nể mặt Triệu Uyên, chắc hẳn là vì sư phụ của Triệu Bân.
Từ đó có thể thấy, sư tôn của nhà Triệu Bân, bất kể tu vi hay địa vị, chắc hẳn đều phải trên cả ông già mặc áo vải thô, đến ông ta còn thế huống gì là lão ta.
Thế cho nên, thành Vong Cổ của lão ta không hề đơn giản, có lão tiền bối của Thiên Tông, có đồ đệ của hoàng tộc, cũng có cả đại gia tộc truyền thừa, một nửa trong số đó có mặt tại cửa hàng binh khí nhỏ xíu của Triệu gia, đừng trông bề ngoài nó không hoành tráng, thực chất là ngọa hổ tàng long.
Với nhiều lý do như thế, người làm thành chủ như lão ta cũng không dám đối đãi lỗ mãng.
Mở tiệc mừng Triệu Bân là chuyện đương nhiên, vừa giữ thể diện cho Triệu Bân, quan trọng nhất là giữ thể diện cho sư phụ của Triệu Bân.
Tiệc rượu tan từ lúc nào.
Trước khi hắn đi, Dương Hùng tặng một cái hộp ngọc, trông rất tinh tế, được đóng kín như bưng, đến cả Triệu Bân cũng không biết bên trong đựng thứ gì.
Thứ này không phải đưa cho hắn, mà là cho sư phụ của hắn.
Đã là đồ do thành chủ tặng, đương nhiên không phải vật tầm thường.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân chắp tay cáo từ.
Dương Hùng đưa mắt nhìn theo hắn rời đi, vuốt chòm râu, ánh mắt thâm thúy, lòng không khỏi xót xa.
Vật bên trong chiếc hộp ngọc quả thực là vật phi phàm, đến bản thân lão ta cũng không nỡ dùng.
“Lần đầu thấy ngài hào phóng đến thế”.
Quản gia của thành chủ cũng cảm thán, dường như biết được vật bên trong hộp ngọc trân quý cỡ nào.
“Cũng phải xem là tặng ai chứ!”
Dương Hùng mỉm cười, sư phụ của Triệu Bân tặng lão ta bao nhiêu bùa nổ, coi như là lễ lớn rồi, có qua mà không có lại thì không được.
Người làm thành chủ như lão ta đương nhiên không thể keo kiệt.
“Một nhà có đệ tử Thiên Tông, một nhà có đồ đệ hoàng tộc, Liễu gia và Triệu gia thành Vong Cổ thật thú vị!”, quản gia phủ thành chủ lắc đầu mà cười, hai nhà cùng sống trong một thành mà yên ổn được mới lạ đấy, âm thầm và công khai đấu đá bao nhiêu lần.
Không nói gì đến vị quản gia này, thậm chí cả thành chủ cũng không dám nhúng mũi.
Một bên là Thiên Tông, một bên là hoàng tộc, không chọc được vào bên nào.
Ở bên này, Triệu Bân đã đến cửa phủ đệ, thị vệ ở cửa liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn hắn cũng có vẻ quái lạ.
Ai cũng biết thành chủ mở tiệc mời Triệu Bân, đây là đạo lý gì chứ, tên thiếu chủ phế vật này lấy đâu ra thể diện lớn đến vậy!
Triệu Bân mỉm cười, bước xuống bậc thềm.
Vừa đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại, trông rất hoa lệ, rèm che có một chữ “Liễu” rất to, trông khá “bổ mắt”, khỏi cần nói cũng biết là xe của Liễu gia.
Người bước ra từ bên trong chính là Liễu Thương Không.
Được rồi, thị vệ ở cửa phủ thành chủ đứng thẳng hơn một chút, tư thế như đang hóng chuyện vui.
Mấy hôm trước, lễ đại thọ của Liễu Thương Không nhốn nháo lắm, một cái bô cực kỳ chướng mắt.
Sau chuyện đó, Liễu Thương Không nổi cơn lôi đình, từng tuyên bố sẽ “xử lý” Triệu Bân, bây giờ bố vợ và con rể gặp nhau, không tóe ra lửa mới lạ đó.
“Triệu Bân!”
Xuống xe ngựa, Liễu Thương Không nhìn ngay thấy anh con rể quý hóa, gương mặt vốn đang mỉm cười của lão ta bỗng chốc xanh lè xanh lét vì không nghĩ sẽ gặp hắn ở đây.
Cơn giận ủ bao nhiêu ngày trong người cuối cùng không nén được nữa, nhớ tới cái bô kia, lão ta không kiềm chế được mà chửi thề.
Thể diện của Liễu Thương Không, thể diện của Liễu gia, bay sạch sẽ rồi.
Tất cả là “nhờ phước” của Triệu Bân.
Liễu Thương Không nghiêng người, quản sự của Liễu gia cũng ở đây, sắc mặt khó coi vô cùng.
Hôm đó người này lỡ tay, không đỡ được cái hộp ngọc mà Võ Nhị bưng tới mới khiến mọi thứ trở nên lúng túng.
Vì chuyện này mà sau đó quản sự bị mắng như tát nước vào mặt.
Món nợ này đương nhiên phải tính lên đầu Triệu Bân rồi, mẹ kiếp, ngươi tặng gì mà không được, thế mà đi tặng một cái bô.
“Cô gia, đúng là trùng hợp quá!”
Không đợi Liễu Thương Không lên tiếng, quản sự của Liễu gia đã cười khẩy.
Người này cũng chỉ là một võ tu cảnh giới Huyền Dương, lúc nói chuyện không hề có ý định thu bớt khí thế, dồn nén hết lên người Triệu Bân.
“Cũng rất trùng hợp!”
Triệu Bân khẽ đáp, cảm thấy hơi khó thở.
Cũng may hắn đã là võ tu rồi, chứ nếu vẫn còn là người bình thường, chỉ với áp lực từ khí thế này cũng đủ khiến hắn thương gân động cốt.
Khi nhìn sang Liễu Thương Không, lão ta không hề có hành động gì, hiển nhiên đang ngầm đồng thuận.
Nếu không phải đang ở trước cửa phủ thành chủ, cho dù bị gắn tai tiếng ỷ lớn hiếp bé, lão ta cũng sẽ ra tay độc ác hơn cả quản gia.
Buổi đại thọ đang yên đang lành bỗng nháo nhào lên vì một cái bô, làm sao nuốt được cục tức này.
Phụt!.
Danh sách chương