Hắn đã cố gắng gượng được tới hơi thở cuối cùng.

Khoảnh khắc ấy, hắn đã nhắm mắt.

Khoảnh khắc ấy, một giọt nước lấp lánh rơi xuống cơ thể hắn từ trong không trung, thần lực vô hạn phân tán tạo nên sự kỳ diệu.

Rắc! Rắc!
Tiếng xương khớp cọ sát nhau vang lên.

Những vết thương đang rỉ máu trên người hắn dần dần lành lại, từng đoạn gân mạch bị đứt đoạn cũng từ từ nối lại, mấy khúc xương bị gãy cũng nhanh chóng mọc ra và nối liền.

Một kẻ với thân thể đầy máu có thể sống lại chỉ nhờ một giọt tiên lộ.

Phù!
Lúc này, Nguyệt Thần mới thở phào một hơi.


Triệu Bân dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan như vậy, sao cô ta lại không cơ chứ.

Dùng tiên lộ ít nhất có thể giữ được mạng cho hắn.

Chỉ cần còn sống thì mọi thứ đều có khả năng, cái danh Thần cao quý của cô ta cũng không phải làm cảnh.

Triệu Bân vẫn đang hôn mê, khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện đã hồng hào hơn nhiều rồi, khí tức khi có khi không cũng dần dần đều đặn theo sự bình ổn của hơi thở.

Tiên lộ vẫn đang nhỏ giọt lên người Triệu Bân, cứ mỗi giọt tiên lộ tan ra, khí tức của hắn lại được tăng lên dày đặc hơn, ngoại trừ cánh tay bị nổ bay ra thì cơ thể hầu như không còn thương tích gì nữa.

Không những thương thế biến mất mà còn tạo ra điều kỳ diệu.

Tiên lộ dung hợp, nuôi dưỡng hồn phách và cơ thể của Triệu Bân.

Tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều được nhuộm ánh sáng, linh khí len lỏi khắp cơ thể, xoá sạch những mệt mỏi và nội thương bên trong Triệu Bân, đợi đến khi nó đi vào đan điền sẽ tự sinh chân nguyên.

Mặc dù hắn đang hôn mê nhưng khí huyết cuồn cuộn, sinh linh lực tràn trề.

“Tỉnh dậy!”
Nguyệt Thần vẩy tay một cái, đánh thức ý thức của Triệu Bân.

Ưm…!
Trong cơn mê man, Triệu Bân khẽ ưm một tiếng rồi mở mắt.

Trong đôi mắt hắn không còn sự hồ đồ và mơ màng nữa mà trở nên rất tỉnh táo linh hoạt, hơn nữa còn sắc bén hơn trước rất nhiều.

“Ta… còn sống sao?”
Nói xong, hắn lại lẩm bẩm một lúc, ngơ ngác nhìn cơ thể mình, không còn đau đớn, cũng chẳng còn chút thương tích nào.

Khi hắn đang mải nhìn ngó, một giọt tiên lộ rơi trúng tay hắn.


Giọt nước óng ánh tan trong lòng bàn tay, sau đó hoà vào cơ thể hắn.

Tiên lộ như dòng nước tươi mát, len lỏi khắp cơ thể Triệu Bân, làm cho tinh thần hắn rất sảng khoái.

“Cái này…”
Triệu Bân vô thức ngẩng đầu lên, tiên lộ rơi từ trên xuống.

Hắn trông thấy một đoá hoa đã héo, trông giống như là hoa sen nhưng chỉ có hoa chứ không có lá, cũng có thể nói là lá đã hoàn toàn khô quắt, bị phong hoá theo năm tháng.

“Liên Hoa Hữu Sinh”, Nguyệt Thần nói khẽ tên loài hoa: “Loài hoa này không có ở phàm giới, giờ nó lại mọc ở đây thì có lẽ do hạt giống của nó rơi xuống nhân gian, không thể hấp thụ được linh lực nên mới khó phát triển mà khô héo như này.

Tiên lộ cũng chỉ là những hạt sương đọng trên cánh hoa mà thôi”.

“Sương sớm mà lại có thần lực đến vậy sao?”
Triệu Bân kinh ngạc, vậy thì Liên Hoa Hữu Sinh thực sự sẽ nghịch thiên tới mức nào?
“Nó không có tác dụng gì lớn đối với tiên nhưng ngươi là người phàm, dính chút tiên lực thôi thì cũng có thể sống lại từ cõi chết!”
“Gặp được vật tiên như này thì đúng là mạng chưa tới số rồi!”, Triệu Bân hít sâu một hơi.

Hắn nên cảm thấy may mắn, may mắn vì không có kẻ nào xuống đây đi dạo, nếu không chẳng có đồ mà dùng rồi.


“Mau lấy hồ lô nhỏ ra, hứng lấy tiên lộ”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.

“Tới!”
Triệu Bân lệnh một tiếng, một tay siết quyết, biết ngay hồ lô tím vàng ở đâu bởi vì nó có dấu ấn ngự kiếm.

Thuật ngự kiếm không chỉ để ngự kiếm mà còn điều khiển hồ lô, có được ấn kết hợp với thủ quyết thì tiện hơn nhiều.

Lúc trước, khi đấu tay đôi với lão già, hắn có thể khống chế các phi đao cũng nhờ nguyên lý này.

Lúc này, danh tính của lão già cụt tay nên được làm sáng tỏ rồi.

Gã bị hắn giết chết hôm đó chắc chắn không phải Cô Lang dạ hành.


.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện