Triệu Bân đọc từng chữ một, ánh mắt bỗng sáng như tuyết.

Thuật này hắn đã đọc trong Huyền Môn Thiên Thư.

Đây là một loại thuật pháp huyền diệu khó giải thích, liên quan đến linh giới.

Dùng thuật này để thi triển có thể gọi linh thú từ linh giới, ký khế ước với linh thú.

Còn việc gọi ra loại dị thú nào thì phải dựa vào khả năng của người thi thuật.

Cho dù có gọi ra được thì dị thú chưa chắc đã ký khế ước với ngươi.

Thú cũng phân chia mạnh yếu, cũng có loại kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Thuật này cũng không phải môn pháp thất truyền, người Hoàng tộc có lẽ đều thông hiểu, nhưng chưa chắc đã hoàn chỉnh.

“Có gọi được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào”, Nguyệt Thần tùy ý nói, xong xuôi thì chợp mắt luôn.

Cô ta cho rằng Triệu Bân không thể nào gọi ra được dị thú.

Không phải ai cũng có thể dùng được thuật thông linh.

Nó có rất nhiều hạn chế, một là cảnh giới tu vi, điểm này Triệu Bân chưa đạt đến tiêu chuẩn, vì ít nhất cũng phải là cảnh giới Chân Linh tầng bốn.

Hai là huyết thống, thế gian có một loại huyết thống đặc thù liên quan đến linh thú, trời sinh có thể nói chuyện với linh giới.

Mà Triệu Bân đương nhiên không phải loại huyết thống này.

Nếu không phải thì đương nhiên sẽ gặp khó khăn trong giao tiếp.


Sở dĩ cô ta truyền thuật này cho Triệu Bân là vì muốn đôi tai mình được yên tĩnh, chứ Triệu Bân cứ léo nhéo cả ngày bực vô cùng.

“Cho một con biết bay xuất hiện nào”.

Triệu Bân đã buông bút bùa, ngồi xếp bằng dưới đất, nghiên cứu thông linh.

Nhìn qua, hắn liền ho khan.

Điều kiện của thuật thông linh, bất kể là về huyết thống hay tu vi thì dường như hắn đều chưa đủ điều kiện.

Lại còn kết ấn nữa.

Thuật thông linh cần hai tay để kết ấn, hắn cụt mất một tay rồi thì thông linh cái đếch gì!
“Tú Nhi, có cái nào đơn giản hơn chút không?”
Triệu Bân cười khan, nhìn sang Nguyệt Thần.

“Đây là cái đơn giản nhất rồi”, Nguyệt Thần nhún vai, ngụ ý rõ ràng: nhìn cho biết thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, làm việc nên làm trước đi.

Triệu Bân hít sâu một hơi, sắc mặt đen kịt, nửa đêm nửa hôm rồi, cô còn đùa ta?
Không được, ta phải thử xem!
Triệu Bân cúi đầu.

Là một người không tin tà chú, cần hai tay kết ấn, hắn một tay cũng sẽ làm được, cho dù có tiêu hao thêm thời gian.

Còn về tu vi thì cứ cố thôi, nền tảng cơ thể hắn không yếu hơn cảnh giới Chân Linh tầng bốn là bao, còn huyết thống à, trong bí thuật có nói rồi, huyết thống bình thường cũng có khả năng thông linh được, nhưng sẽ rất khó.

Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tâm.

Nguyệt Thần nhìn một cái, rồi tiếp tục ngủ.

Đêm yên tĩnh.

Dưới ánh trăng, Triệu Bân lẩm bẩm gì đó, chắc là niệm tâm quyết thông linh.

Một tay kia cũng không nhàn rỗi, diễn luyện ấn tay hết lần này đến lần khác, thử biến ấn hai tay thành một tay.

Những thứ này hắn đều có thể khắc phục.

Khó là ở phần nói chuyện với linh.

Dù sao cũng không cùng một con đường, há có thể dễ dàng nói chuyện như vậy?
Nếu coi như đây là một con đường, thì phía trước đúng là một mảnh u tối, hắn phải tự lần mò mà đi.

Tâm tình hắn yên lặng, như lão tăng thiền tọa, tâm không ngoại vật, vừa niệm tâm quyết, vừa cảm thụ linh, vừa thử nói chuyện với linh giới.

Dưới ánh sao, cơ thể hắn tỏa sáng, thỉnh thoảng còn có chút mộng ảo.

Nếu có ai đó ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì hình như phía sau hắn còn một bóng lưng chiếu rọi, nhưng bóng dáng này chỉ xuất hiện thoáng qua.

Nguyệt Thần không biết những chuyện này.

Vị thần xinh đẹp kia còn đang bận đắm chìm trong việc lĩnh ngộ một đại đạo nào đó.


Bên này, Triệu Bân vẫn đang thì thầm.

Tâm quyết thông linh rất huyền ảo.

Lúc niệm, người hắn lại rọi ra hai bóng lưng khiến ý thức của hắn đột nhiên trống rỗng, tâm thần cũng một mảnh đen kịt.

Đợi đến lúc khôi phục lại sự tỉnh táo thì hắn như thấy một thế giới bao la, giống một tiên vực mịt mờ.

Trong mơ hồ có thể thấy chim bay cá nhảy, cũng nghe thấy tiếng hổ gầm rồng ngâm, chấn động khắp nơi.

Có một giây phút nào đó, nó như sắp tan vỡ.

“Linh giới?”
Hắn lẩm bẩm, nhìn Nguyệt Thần, cô gái này hình như đang ngủ thật, chả có phản ứng gì.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy thế giới bao la kia, lần sau càng rõ ràng hơn lần trước.

“Đã bảo mà!”
Triệu Bân cười khì khì, mở mắt ra, cắn rách ngón tay, cũng bắt đầu ấn dấu vân tay, trong lòng niệm tâm quyết.

“Thông linh”.

Hoàn thành một động tác, một tay hắn ấn xuống mặt đất, tư thế khí phách vô cùng.

Ông!
Mặt đất bỗng rung chuyển, lấy bàn tay hắn làm trung tâm, có những đường vân kỳ dị hiện ra, càng có một hơi thở không thuộc thế giới này rong chơi quanh đường vân.

Hự...!
Triệu Bân hô lên một tiếng, tê liệt ngã xuống đất.

Thông linh này tức là hao tổn chân nguyên, hắn đã chuẩn bị từ trước, nhưng không ngờ lại hao tổn đến mức này.

Chỉ trong giây lát, hắn đã bị rút sạch chân lực, đến cả khí huyết cũng uể oải vô cùng.

Cũng may hắn có nền tảng mạnh mẽ, nếu không, hơn phân nửa đã bị rút thành cành củi khô rồi.

“Đệch”.


Trong bóng tối dường như có người nói ra lời thô tục.

Soạt!
Cùng lúc đó, trong trận đồ thông linh này có dị thú hiện ra, thực sự là một con chim lớn cỡ hai trượng, toàn thân đen thui như một con quạ đen cỡ lớn.

Bộ lông của nó cũng chẳng mượt mà gì cho cam, mà kỳ lạ là trên người nó còn dính máu.

“Thành công rồi”
Triệu Bân vui mừng khôn xiết, cũng hơi tò mò.

Hắn có nhìn thấy những con yêu thú, linh thú lớn từng này rồi, nhưng mà dị thú của linh giới thì là lần đầu hắn gặp.

“Con mẹ nhà ngươi”.

Lại một tiếng mắng chửi thô tục vang lên, Triệu Bân nghe mà ngơ ngác, không biết ai đang chửi.

Hắn nhìn quanh, rồi nhìn vào con chim lớn đen thui này.

Lúc hắn nhìn, hai mắt của con chim này như có ngọn lửa thiêu đốt, tính cách có vẻ không tốt lắm, lộ ra vẻ phẫn nộ đến vô cùng.

Ai không biết còn tưởng nó có thù giết cha đấy?
“Tú Nhi, nó đang chửi ta à?”
Triệu Bân ho khan, kêu một tiếng.

Nguyệt Thần mở mắt, liếc một cái.

Chính cái liếc này đã khiến cô ta từ nằm nghiêng trên mặt trăng thành ngồi thẳng dậy.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện