Chương 1563:


“Nói thật thì… ta cũng không biết Thánh nữ tên gì”, Ma Tử cười ngượng ngùng.

Khóe miệng Triệu Bân giật giật, hóa ra Thánh nữ Ma gia và Thánh nữ cũng có “một nửa” là đồng đạo.

Thế nhưng, người tên Thúy Nhi kia, hắn không quen biết, phải nói tên thật mới biết được.

“Ngươi… tại sao muốn cứu Triệu gia”, Ma Tử chọc chọc Triệu Bân.

“Ta với Triệu gia… cũng có căn nguyên”, Triệu Bân hít một hơi sâu.

Sao nhiều người dính dáng căn nguyên này nọ với Triệu gia thế.

Ma Tử lầm bầm trong lòng, không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Bân thêm một lần, đánh giá từ đầu đến chân.

Chuyến đi này không phải là trùng hợp nữa, mà là quá trùng hợp, quá khéo! Hắn ta đến mời Cơ Ngân giúp đỡ, không ngờ Cơ Ngân cũng muốn mời hắn giúp, sau cùng mục đích còn giống nhau.

Thế thì dễ xử lý rồi, hiếm có được lần hợp tác, huynh đệ đồng lòng, chí đồng đạo hợp.


Triệu Bân cũng lẩm bẩm, thế này chẳng phải trùng hợp quá còn gì.

“Thúy Nhi đang đi về phía này, người ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu đấy”, Ma Tử cười.

Nói xong, hắn ta bồi thêm một câu: “Chưa biết chừng hai người quen nhau”.

Triệu Bân không đáp, hắn cũng muốn gặp thánh nữ của Triệu gia.

Rốt cuộc là thánh thần phương nào, sao lại dính dáng tới Triệu gia.

“Vị này chắc là Bát Nhã của Thiên Tông”.

Ma Tử đã ghé tới chỗ Bát Nhã, cũng nhìn từ đầu đến chân.

Đám đệ tử mới gia nhập Thiên Tông, bao gồm dung mạo, tu vi, lai lịch này nọ, Ma gia biết rất rõ, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.

Nói xong, hắn ta mới nhìn sang Triệu Bân, tuy không nói gì nhưng ngụ ý từ ánh mắt rất rõ ràng: Hai người… qua lại à? Hay là “bá vương ngạnh thượng cung” trong truyền thuyết? Nhìn đi, phong ấn người ta cứng ngắc kìa.

“Ngươi có biết Vương Dương không”, Triệu Bân không rảnh nói nhảm, chỉ hỏi vào trọng điểm.

“Thánh tử của Ma quật”, Ma Tử đáp.

“Chẳng trách”, Triệu Bân lầm bầm.

“Ngươi từng gặp à?”
“Đâu chỉ từng gặp, còn giết hắn ta mấy lần”.

“Chưa giết chết chứ!”, Ma Tử mỉm cười nhìn Triệu Bân.

“Bao nhiêu mạng như thế, giết chết được mới lạ”, Triệu Bân lắc đầu bất lực.

“Đó là Bất Diệt Ma Thân quyết, ta cũng biết nè”.

“Ngươi… cũng biết?”, Lần này đến lượt Triệu Bân nhìn Ma Tử bằng ánh mắt đánh giá.

“Đâu chỉ riêng ta, Thánh tử của năm mạch truyền thừa đều biết”, Ma Tử chậm rãi nói: “Nhưng tổ tiên Ma gia đã dặn, bất kỳ ai cũng không được tu luyện công pháp này, bốn mạch khác cũng thế, nguyên nhân vì công pháp này tổn hại tới hòa khí tự nhiên quá nhiều”.

Triệu Bân không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Ma Tử, Bất Diệt Ma Thân quyết bá đạo cỡ nào, ngươi sẽ không tu luyện chắc? Sẽ không đến độ nửa đêm canh ba thường xuyên chạy ra ngoài đồ sát chứ!
“Ma cũng chia làm tốt xấu, không phải bất cứ ai có “ma” cũng bất kham như ngươi nghĩ đâu.

Tuy ta không phải dạng người tốt đẹp gì, nhưng vẫn phân rõ thiện ác”, Ma Tử liếc nhìn Triệu Bân, ngụ ý rất rõ ràng.

Nếu ta mà luyện, ngươi còn sống được tới hiện giờ à? Nếu Ma gia luyện rồi, liệu có bị chèn ép tới mức không ngóc nổi đầu dậy không?

Chương 1564:


“Lời của ngươi, ta tin”, Triệu Bân mỉm cười.


“Ngươi với Vương Dương có thù à?”, Ma Tử hỏi.


“Không chết không thôi”, chỉ bốn chữ đơn giản nhưng đã là đáp án tốt nhất.


“Đồng chí à! Hai chúng ta đúng là ăn ý!”


Ma Tử nhếch miệng cười, cũng không biết là vì quá kích động, hay là vì quá cao hứng, hắn ta ôm lấy Triệu Bân lại đúng lúc Bát Nhã mở mắt, cô ta nhìn thấy cảnh này, lại giả vờ ngủ tiếp, có một câu nói thế này: “Phi lễ chớ nhìn!”


Nhưng đối với Ma Tử, lại không có vấn đề gì hết.


Ăn ý, không phải chỉ là ăn ý hay sao! Đều có hiềm khích với Tử Y Hầu, đều muốn cứu Triệu gia, đều muốn giết chết Vương Dương, hai nhân tài như thế này mà không kết thành liên minh, trời cao cũng không thể chịu đựng được.


“Ta biết chân thân của hắn”, Triệu Bân đẩy Ma Tử ra, chỉ sợ hắn ta sẽ đột nhiên hôn mình.






“Vậy mà ngươi lại biết điểm yếu của Bất Diệt Ma Thân quyết, điều này khiến ta rất bất ngờ!”, Ma Tử cười, rồi ho một tiếng: “Ta cũng đang tìm chân thân của hắn, có trời mới biết hắn đang trốn ở đâu, e rằng đến người của Ma Quật cũng không biết”.


“Ma Vực tiền bối cấm tu luyện Bất Diệt Ma Thân quyết, hắn còn phá quy củ như vậy, vậy mà bốn mạch các ngươi lại không có hành động gì?”, Triệu Bân nghi hoặc nhìn Ma Tử, nếu trừng trị sớm, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy.


“Thứ hắn có được chính là truyền thừa của Bất Diệt Ma Quân, trên danh nghĩa. . . chính là Vua của năm mạch”, Ma Tử hít sâu một hơi: “Ân oán truyền thừa của năm mạch đã có từ xưa, khác xa với những gì ngươi nghĩ, dựa vào một mạch của Ma gia ta, cũng không làm gì được Ma Quật, hắn còn nuốt cả Ma Đồng, còn có gì mà hắn không làm được đâu”.


“Ai là Ma Đồng?”, Triệu Bân hỏi một câu.


“Hậu thế duy nhất tồn tại trên đời của Bất Diệt Ma Quân – Vương Dương có thể có được truyền thừa của Bất Diệt Ma Quân, chính là vì Ma Đồng”. Ma Tử lại thở dài: “Có quỷ mới biết hắn mê hoặc kiểu gì, mà có thể lấy được Bất Diệt Ma Thân quyết từ Ma Đồng, bí mật đêm đó, e rằng chỉ có Vương Dương mới biết”.







“Hậu thế của Ma Quân đều bị giết hết rồi, ta cũng không thấy đám người của bốn mạch nổi dậy tấn công, quan hệ ngũ mạch truyền thừa nhà ngươi, đúng thật là kỳ lạ”, Triệu Bân thở dài


“Thế nên mới nói, không đơn giản như ngươi nghĩ!”, Ma Tử lắc đầu


Khi hai người đang nói chuyện, một bóng người áo đen đi vào tiểu viện.


“Thúy Nhi tới rồi!”, Ma Tử nhấp một ngụm rượu, đường đường là Thánh nữ Ma gia, bị hắn ta gọi một câu “Thúy Nhi” liền mất hết hình tượng.


Triệu Bân cũng quay người nhìn thấy kẻ được gọi là “Thúy Nhi”, hắn liền ngây ra.


Hóa ra là người quen, mà người này chính là Phượng Vũ.






Không sai, là Phượng Vũ! Trên trán còn có chữ “Thù”, phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo, dường như đang chảy máu, ai thấy cũng giật mình ngạc nhiên.


“Quãng đời còn lại của ta, chỉ sống vì thù hận!”


Đây chính là câu nói cuối cùng Phượng Vũ nói trong đêm biệt ly đó. Cô ta vốn muốn đến khổ ngục cứu ca ca nhưng lại đến chiến trường, ở trong núi thây biển máu, cô ta cõng một xác chết còn mang gông cùm. Cho đến bây giờ, cái xác đó vẫn còn chôn ở biên quan, do chính Phượng Vũ chôn cất, cũng trong đêm đó, cô ta đã thề độc chỉ sống vì thù hận.


Không ngờ, Phượng Vũ lại làm Thánh nữ của Ma gia.


Thật đúng là, kinh nghiệm kỳ lạ của Vương Dương, kinh nghiệm của Phượng Vũ cũng lạ lùng như vậy, một người làm Thánh nữ của Ma gia, một người làm Thánh tử của Ma Quật, ai cũng nhiễm truyền thừa của ma giáo.


Chỉ không biết. Phượng Vũ đã giết được kẻ thù hay chưa. Nghĩ lại thì, chắc chắn cô ta vẫn chưa đạt được nguyện vọng, bằng không, trên trán cô ta cũng không khắc chữ “Thù”, kẻ thù của cô ta, chắc chắn không phải người thường, vì cô ta làm thánh nữ của Ma gia, cũng không dám giết kẻ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện