Lúc mọi người rời khỏi địa cung thì thế giới bên ngoài vẫn còn hết sức tăm tối.
“Đến núi Bất Tử”.
Triệu Bân nói xong thì cũng tăng tốc, hắn sử dụng bùa tốc hành để phóng xuyên qua rừng cây giống như một bóng ma.

Mọi người đuổi theo hắn đều cảm thấy cái người tên Cơ Ngân này có một loại ma lực bất phàm hoặc là một loại khí chất đặc biệt khiến cho tất cả những gì mà hắn nói ra đều sẽ làm cho người ta tin tưởng.

Còn Thanh Dao thì đã luôn tin tưởng Triệu Bân vô điều kiện, cô ấy tin rằng hắn có thể tìm ra được một con đường sống cho người của Triệu gia.
“Tiểu bối, ta đã là một phế nhân rồi, hãy buông ta ra đi”, lục trưởng lão khàn khàn nói, ngữ khí hết sức ôn hòa: “Khi nào ngươi gặp lại Bân nhi nhà ta thì hãy thay ta dặn dò tên nhóc đó nhất định phải sống cho thật tốt”.
“Ta sẽ đưa mọi người về nhà”, Triệu Bân nghẹn ngào cười nói.

Cha của hắn trước khi chết đã đem Triệu gia phó thác cho hắn, hắn thân là gia chủ Triệu gia thì phải liều mình bảo vệ người của Triệu gia, hắn ở đâu thì toàn bộ Triệu gia cũng phải ở đó.

“Ngươi cũng là bạn cũ của tên nhóc đó sao?”, Ngưu Oanh đã đuổi tới bên cạnh Triệu Bân rồi chăm chú quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó hắn ta lại nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Hình như ta chưa từng gặp qua ngươi”.
“Bọn ta là huynh đệ kết nghĩa”, Triệu Bân cười nói rồi cũng liếc nhìn Ngưu Oanh, cái tên nhóc này đã lâu không gặp mà hắn ta vẫn to tròn như vậy, chạy trong bóng đêm chỉ nhìn thấy được hàm răng trắng nhớn của hắn ta chứ không thể nhìn thấy được con người.
“Ta và hắn cũng là huynh đệ kết nghĩa”, tiểu hắc mập nhếch miệng cười nói: “Ta là đại ca”.
“Thật trùng hợp, ta cũng là đại ca”.
“Đừng xạo, ta mới là đại ca”.
“Ta…”
“Có rất nhiều cường giả từ phía đông đang tiến tới gần”.
Triệu Bân còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng của Nguyệt Thần nhắc nhở.
Ầm!
Nguyệt Thần vừa dứt lời thì hắn đã nghe thấy ở phía chân trời vang lên một tiếng nổ, chắc chắn là có rất nhiều người đang tới, thậm chí đám người đó còn có khí thế hết sức lớn mạnh cho nên mới có thể khiến cho cả vòm trời nổ vang, mà bọn họ ở cách thật xa cũng có thể nhìn thấy sát khí mãnh liệt cùng ma khi quay cuồng.

Những bộ mặt dữ tợn như ác quỷ dần dần lộ ra dưới ánh trăng mờ ảo.

“Ma quật”.
Triệu Bân vừa nhìn thấy thì liền biến sắc, đám cường giả Ma quật này sao lại có thể dự đoán chính xác như thế? Bọn họ vừa chỉ đi được một đoạn thì Ma quật đã kéo tới, cứ như thế bọn chúng có thể biết trước Triệu gia đã ẩn thân trong núi Thiên Táng vậy.
“Có võ tu cảm tri hình?”, Nguyệt Thần nghi hoặc nói.
“Dán bùa ẩn giấu lên”, Triệu Bân lập tức nói, trong Ma quật thật sự cũng không thiếu nhân tài, có thể xác định chính xác vị trí của bọn họ như vậy cũng đủ thấy được lực cảm tri của đối phương còn vượt xa Phượng Vũ.
Không cần hắn nói thì mọi người cũng đều đã làm như vậy.
Ma quật có cái mũi đánh hơi rất tinh tường, không thể chỉ dùng bùa chú mà lừa được.
“Ở bên kia”, ngay lập tức đã có tiếng quát lớn vang lên, đám cường giả Ma quật nhanh chóng giết tới nơi.
Những tiếng quát dữ tợn liên tục vang lên để hạ lệnh của thánh từ nhưng không nhìn thấy Vương Dương đâu.

Cũng may là hắn ta không tới đây, nếu không thì cục diện lại càng thêm khó khăn.

“Nhanh lên.

Nhóm cường già mà nhóc hám tiền mang theo đã xông ra cầm chân đám cường giả Ma quật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện