Ông ta thật sự rất đáng sợ, sát khí cuồn cuộn, ma khí thì càng ào ạt, ngợp trời hơn nữa.
“Mở cho ta”.
Triệu Bân nghiến răng, tập trung sức mạnh, một lần nữa cố dùng thiên cang hộ thể.
Đây là bí pháp phòng ngự tuyệt đối có thể khiến cho tất cả mọi thứ bị bắn ngược trở lại, những ma văn đen ngòm bám lên người hắn đều bị văng ra ngoài hết.
Không còn cấm chế thì chiến mâu chỉ là vật trang trí, có thể rút ra dễ dàng.
Nhưng dù là như vậy thì trạng thái của hắn cũng khá tồi tệ vì bị nội thương quá nặng, lúc tiếp đất hắn đã loạng choạng, chao đảo một lúc mới đứng vững lại được.
Ọc…
Vừa đúng lúc U Lan bị ông lão áo tím chém phụt máu, bay về phía hắn.
Triệu Bân tiến về trước một bước, đỡ lấy cô ta, dùng chân nguyên giải ám kình trong cơ thể U Lan.
“Nhóc con, ngươi làm ta khá bất ngờ đấy”.
Ông giá áo tím cười nham hiểm, không ngờ một tên cảnh giới Huyền Dương tầng hai lại có thể phá được phong ấn của mình.
Lời đồn không phải là giả, quán quân tỷ thí tân tông của Thiên Tông của Đại Hạ đúng là có chút bản lĩnh thật.
“Đi”.
Triệu Bân kéo lấy U Lan, quay lưng bỏ chạy, chui thẳng vào hang núi trong vách đá.
“Tranh đoạt con mồi tới đường cùng à!”, ông già áo tím cười nham hiểm, đuổi theo vào hang núi nhanh như một tia chớp.
Ọc.
Ông ta vừa mới vào hang núi chưa được một giây thì đã quay ra, nói đúng hơn là đã bị đánh phải trở ra ngoài.
Trên ngực còn cắm một cây cung nỏ to, là loại cung được lắp trên xe nỏ.
Loại vũ khí đáng sợ này chỉ có thể nhìn thấy trên chiến trường, sức sát thương của nó cực mạnh.
Trên thực tế, cảnh giới Địa Tạng không sợ nỏ này đâu.
Mặc dù nỏ to này mạnh nhưng chỉ cần né được là xong.
Giống như ông ta lúc này, hiển nhiên đã bị trúng một đòn, sự sắc bén của cây nỏ rất đáng sợ, nó phá tan chân nguyên hộ thể của ông ta giống như Triệu Bân bị cây giáo găm trên vách núi trước đó vậy.
Chưa hết, trong cây nỏ còn có treo bùa nổ nữa, bùa đột ngột nổ tung, mặc dù chỉ là bùa cảnh giới Huyền Dương nhưng khi nổ trong thời khắc mấu chốt này thì cũng rất đã, khiến ông ta cũng rơi vào cảnh máu me be bét.
Ngoài ra, còn có kim độc ẩn trong nỏ, ông ta cũng bị trúng hết.
“Đừng gấp, vẫn còn”.
Trong hang núi, tiếng hừ lạnh lùng của Triệu Bân vọng ra, hắn không chỉ lấy ra một xe nỏ.
Đấy đều là thành quả mấy ngày nay của hắn, rảnh rỗi là lại chế tạo linh kiện, lắp ghép để được mười mấy chiếc.
Vù, vù.
Những cây nỏ mạnh nối đuôi nhau được bắn ra khỏi hang núi, điên cuồng phát nổ, khiến vách đá phía đối diện đổ sập, còn ông già áo tím thì cũng phụt máu, bay ra xa.
Một hai cây nỏ thì không sao, nhưng khi có tới cả trăm cây bay qua và phát nổ thì đẹp trời luôn.
Đến khi tiếng nổ dừng hẳn, khói cũng tan hết thì mới thấy bóng dáng ông già áo tím, đầu tóc rối bời, máu me khắp người, khói đen bốc lên, rất nhiều chỗ còn lộ cả xương, hơn nữa, cả người đều bị cắm đầy kim độc, không còn nhìn ra được hình dạng nữa.
“Ở đâu mà hắn có xe nỏ thế?”, U Lan lẩm bẩm, cô ta đã nhìn thấy rất rõ.
Cũng may ông ta là cảnh giới Địa Tạng, và là Địa Tạng tầng tám nên mới chịu được đòn.
Danh sách chương