Khóe miệng hai người Tiêu Phàm và Lăng Phong giật một cái, bọn hắn biết tên mập này rất không đáng tin cậy, lúc này hay rồi, vừa vào sân đã lập tức đắc tội với Vân Lạc Vũ.
- Ha ha, không hổ là học viên của ta.
Một đạo cuồng tiếu vang lên, chỉ thấy Quách Sĩ Thần ngửa đầu cười to, cười không kiêng nể gì cả, mảy may không đem mấy đại gia tộc vào mắt.
- Quách lão quỷ đang đổ dầu vào lửa.
Lăng Phong nổi giận mắng.
Cảm nhận ánh mắt cừu hận từ bốn phía, Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ cũng phải nổi cả da gà, sau hôm nay thì bọn hắn cũng triệt để đắc tội với vương thất rồi.
Làm Vân Lạc Vũ mất thể diện trước nhiều người như thế còn đáng sợ hơn việc đắc tội với tứ đại gia tộc.
- Kế tiếp.
Lão giả hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về mấy người Tiêu Phàm.
Lăng Phong đi lên tiếp theo, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn phất tay một cái, trên bàn đã xuất hiện một đống Hồn Tinh.
- Lăng Phong, 22 vạn điểm tích lũy.
Khóe miệng lão giả co rút báo ra số lượng.
Đám người cũng trợn tròn mắt, lại một tên vượt qua 20 vạn điểm tích lũy? Nội tình Thần Phong Học Viện tại sao lại mạnh như thế? Bọn hắn cũng không cho rằng những Hồn Tinh này là do đám Lăng Phong kiếm được, mà do Quách Sĩ Thần cho bọn hắn, dù sao, 20 vạn điểm tích lũy chính là 2200 viên Hồn Tinh Tam Giai.
Thời gian một tháng chém giết 2200 Tam Giai Hồn Thú, ai mà tin?
Trong mắt Quách Sĩ Thần lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía đám người Lăng Phong có chút biến hóa.
- Bọn hắn thật đúng là dám lấy ra, lấy tâm tính có thù tất báo của Vân Lạc Vũ thì bọn hắn nhất định sẽ không sống yên tại Yến Thành này nữa.
Triệu Vô Bệnh cười khổ một tiếng, những Hồn Tinh này vốn nên thuộc về hắn, nhưng hiện tại lại nằm trong tay người khác.
- Ta tới trước.
Tiểu Ma Nữ hì hì cười một tiếng, nàng luôn sợ thiên hạ không loạn, đi đến trước bàn đá, Hồn Tinh hoa lạp lạp rơi xuống.
Lão giả kia đã chết lặng, hắn chậm rãi thống kê điểm tích lũy.
Sắc mặt Khúc Lân khó coi nhìn Tiểu Ma Nữ, sâu trong đáy mắt lóe lên sát ý, hiện tại không chỉ đánh vào mặt vương thất mà còn đánh vào mặt Chiến Vương Học Viện.
Thần Phong Học Viện chỉ có bốn người, Chiến Vương Học Viện lại có mấy trăm người, kết quả ba hạng đầu đều không có người của Chiến Vương Học Viện, như thế thì sau này còn ai dám gia nhập Chiến Vương Học Viện đây?
- Diệp Thi Vũ, 201100 điểm tích lũy.
Lão giả rốt cục báo ra một con số.
Sắc mặt Vân Lạc Vũ đỏ bừng, kém chút tức thổ huyết, 100, vẻn vẹn chỉ nhiều hơn mình 100 điểm tích lũy, đây không phải cố ý sao?
- Thần Phong Học Viện làm sao cường đại như thế? Trong bốn người thì đã có ba người vượt qua 20 vạn điểm tích lũy.
Mấy học viên vừa mới gia nhập Chiến Vương Học Viện cũng kinh ngạc nhìn qua đám người Tiểu Ma Nữ.
- Còn tên Tiêu Phàm kia, chắc chắn hắn không có nhiều điểm tích lũy như thế, khảo hạch mấy tháng trước hắn còn không có tư cách gia nhập vào Chiến Vương Học Viện.
- Tên gia hỏa này rất phách lối, cao thủ trên Viện Bảng của chúng ta đã có mấy người chết trong tay hắn.
- Đúng rồi, Lạc Trần và Tôn Tuyệt tại sao còn chưa xuất hiện, bọn hắn cũng có cơ hội rất lớn để tranh hạng nhất a.
Đám người liếc nhìn bốn phía nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của hai người kia.
Sắc mặt Tôn Đình âm trầm vô cùng, mấy lời này đã nói đến tâm khảm của hắn, lúc đầu hắn còn tưởng là Tôn Tuyệt đến trễ nhưng hiện tại vẫn còn không thấy bóng dáng ở đâu.
Trong lòng Tôn Đình có loại dự cảm không tốt, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tiêu Phàm.
- Chẳng lẽ bị phát hiện?
Cảm nhận được ánh mắt của Tôn Đình, trong lòng Tiêu Phàm nói thầm:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm từng bước một đi lên phía trước, Hồn Lực đảo qua Hồn Giới, trên bàn đá trong nháy mắt đã phủ kín Hồn Tinh.
- Cái này? Đoán chừng cũng vượt qua 20 vạn đi, tên gia hỏa này đúng là không biết thế nào gọi là điệu thấp.
Đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm.
Lão giả giám khảo hít sâu một hơi tiến lên phía trước, sau một lát liền thống kê ra điểm tích lũy, lắp bắp nói:
- Tiêu Phàm, 22 vạn điểm tích lũy!
Lời này vừa nói ra, toàn trường câm như hến, Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong và Bàn Tử trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Vân Lạc Vũ lại trở thành một người đáng thương.
20 vạn điểm tích lũy đã phá vỡ kỷ lục của Yến Thành Thu Liệp từ trước đến nay, nhưng 20 vạn điểm tích lũy hôm nay chỉ có thể xếp hạng năm, Vân Lạc Vũ làm sao có thể chấp nhận được điều này.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, mọi người thật lâu không nói, cuối cùng một đạo thân ảnh ra đánh vỡ sự yên lặng.
- Còn không ban thưởng, chờ cái gì?
Quách Sĩ Thần cười tủm tỉm nói.
Nếu như là người khác mở miệng, đoán chừng đám Khúc Lân đã sớm động thủ, nhưng hiện tại là Quách Sĩ Thần nên bọn họ cũng chẳng làm được gì.
Khúc Lân ra hiệu cho nam tử trung niên bên cạnh, nam tử trung niên cung tay lên, hai quyển cổ tịch, hai thanh Hồn Binh và mười mấy viên Hồn Tinh óng ánh bay ra, trong có có một viên màu đỏ rực vô cùng nổi bật, huyết quang lượng lờ như hỏa diễm đang thiêu đốt.
- Ha ha, Bàn gia rốt cục có Hồn Binh.
Bàn Tử ma quyền sát chưởng đi đến trước bàn đá, nước bọt đều muốn chảy cả ra, ánh mắt hắn nhìn vào một thanh đại đao toàn thân phát ra kim quang chói mắt, nói:
- Lão Đại, đao này ta lấy, kiếm này cho ngươi.
- Tùy tiện.
Lăng Phong trực tiếp cầm lấy bảo kiếm và một quyển cổ tịch trong đó.
- Thu Phong Kiếm Quyết? Không sai.
Tiêu Phàm nhìn kiém quyết trong tay Lăng Phong cười nói, cũng không khách khí, đem Lục Giai Hồn Tinh và bản cổ tịch còn lại thu lấy, trên mặt lóe qua vẻ thất vọng, nói:
- Khai Sơn Chưởng?
- Lão Nhị, thứ này thích hợp với ngươi.
Tiêu Phàm xem qua chiến kỹ một lượt, lấy thực lực nhìn qua không quên của hắn thì trong nháy mắt đã đem nội dung chiến kỹ này thuộc lòng, sau đó ném cho Bàn Tử.
Đám người nhìn thấy Tiêu Phàm xem Lục Phẩm Chiến Kỹ như rác rưởi thì vô cùng phẫn nộ.
Bọn hắn liều sống liều chết không phải vì muốn đạt được Lục Phẩm Chiến Kỹ sao? Tên Tiêu Phàm này thì hay rồi, liếc sơ một lần liền đem tặng cho người khác.
- Lão Đại, ta chép lại một phần sau đó đưa cho ngươi.
Bàn Tử cười không ngậm miệng được, chiến kỹ này nếu phối hợp với Chiến Hồn của hắn thì nhất định có thể phát huy được mười hai phần thực lực.
Vân Lạc Vũ nắm chặt nắm, thiếu chút nữa thì bóp ra máu, sát khí nồng đậm từ trong mắt lóe lên, thiếu chút nữa thì không nhịn mà xuất thủ.
- Cầm hết ban thưởng đi, chúng ta cũng nên rời khỏi rồi.
Quách Sĩ Thần cười tủm tỉm nói, ánh mắt hòa ái nhìn về bọn Tiêu Phàm.
- Chậm đã!
Đột nhiên, một tiếng quát như sấm chấn động lỗ tai mọi người từ đằng xa truyền đến, ngay sau đó, một cỗ khí thế cuồng bạo từ trong Chiến Vương Học Viện lao tới làm nhiều người bị thổi bay.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì trên quảng trường đã xuất hiện một lão giả mặt áo bào xám đang lăng không đứng, lão giả khô gầy như củi nhưng khí thế trên người lại cực kì khủng bố.
- Lâm lão, nhiều năm không gặp, hùng phong của ngươi vẫn như cũ a.
Quách Sĩ Thần ngoài cười nhưng trong không cười:
- Làm sao, Thần Phong Học Viện ta đạt được ban thưởng, ngươi muốn mời chúng ta ăn một bữa để chúc mừng à?
Nghe thấy Quách Sĩ Thần nói, khóe miệng đám người giật một cái, người Chiến Vương Học Viện muốn tìm ngươi để chúc mừng? Không giết ngươi đã là tốt lắm rồi.
- Lâm lão!
Đám người Khúc Lân cung kính thi lễ về hướng lão giả áo xám.
Nhưng lão giả áo xám lại giống như không nghe thấy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, Quách Sĩ Thần, mồm mép của ngươi vẫn lợi hại như thế.
- Đáng tiếc, ngài nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ.
Quách Sĩ Thần lắc đầu, cực kỳ chân thành nói.
Lâm lão biết rõ đấu võ mồm không lại Quách Sĩ Thần, con ngươi lạnh lẽo bỗng nhìn về phía Tiêu Phàm:
- Đồ nhi Lạc Trần của ta là bị ngươi giết chết?
- Ha ha, không hổ là học viên của ta.
Một đạo cuồng tiếu vang lên, chỉ thấy Quách Sĩ Thần ngửa đầu cười to, cười không kiêng nể gì cả, mảy may không đem mấy đại gia tộc vào mắt.
- Quách lão quỷ đang đổ dầu vào lửa.
Lăng Phong nổi giận mắng.
Cảm nhận ánh mắt cừu hận từ bốn phía, Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ cũng phải nổi cả da gà, sau hôm nay thì bọn hắn cũng triệt để đắc tội với vương thất rồi.
Làm Vân Lạc Vũ mất thể diện trước nhiều người như thế còn đáng sợ hơn việc đắc tội với tứ đại gia tộc.
- Kế tiếp.
Lão giả hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về mấy người Tiêu Phàm.
Lăng Phong đi lên tiếp theo, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn phất tay một cái, trên bàn đã xuất hiện một đống Hồn Tinh.
- Lăng Phong, 22 vạn điểm tích lũy.
Khóe miệng lão giả co rút báo ra số lượng.
Đám người cũng trợn tròn mắt, lại một tên vượt qua 20 vạn điểm tích lũy? Nội tình Thần Phong Học Viện tại sao lại mạnh như thế? Bọn hắn cũng không cho rằng những Hồn Tinh này là do đám Lăng Phong kiếm được, mà do Quách Sĩ Thần cho bọn hắn, dù sao, 20 vạn điểm tích lũy chính là 2200 viên Hồn Tinh Tam Giai.
Thời gian một tháng chém giết 2200 Tam Giai Hồn Thú, ai mà tin?
Trong mắt Quách Sĩ Thần lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía đám người Lăng Phong có chút biến hóa.
- Bọn hắn thật đúng là dám lấy ra, lấy tâm tính có thù tất báo của Vân Lạc Vũ thì bọn hắn nhất định sẽ không sống yên tại Yến Thành này nữa.
Triệu Vô Bệnh cười khổ một tiếng, những Hồn Tinh này vốn nên thuộc về hắn, nhưng hiện tại lại nằm trong tay người khác.
- Ta tới trước.
Tiểu Ma Nữ hì hì cười một tiếng, nàng luôn sợ thiên hạ không loạn, đi đến trước bàn đá, Hồn Tinh hoa lạp lạp rơi xuống.
Lão giả kia đã chết lặng, hắn chậm rãi thống kê điểm tích lũy.
Sắc mặt Khúc Lân khó coi nhìn Tiểu Ma Nữ, sâu trong đáy mắt lóe lên sát ý, hiện tại không chỉ đánh vào mặt vương thất mà còn đánh vào mặt Chiến Vương Học Viện.
Thần Phong Học Viện chỉ có bốn người, Chiến Vương Học Viện lại có mấy trăm người, kết quả ba hạng đầu đều không có người của Chiến Vương Học Viện, như thế thì sau này còn ai dám gia nhập Chiến Vương Học Viện đây?
- Diệp Thi Vũ, 201100 điểm tích lũy.
Lão giả rốt cục báo ra một con số.
Sắc mặt Vân Lạc Vũ đỏ bừng, kém chút tức thổ huyết, 100, vẻn vẹn chỉ nhiều hơn mình 100 điểm tích lũy, đây không phải cố ý sao?
- Thần Phong Học Viện làm sao cường đại như thế? Trong bốn người thì đã có ba người vượt qua 20 vạn điểm tích lũy.
Mấy học viên vừa mới gia nhập Chiến Vương Học Viện cũng kinh ngạc nhìn qua đám người Tiểu Ma Nữ.
- Còn tên Tiêu Phàm kia, chắc chắn hắn không có nhiều điểm tích lũy như thế, khảo hạch mấy tháng trước hắn còn không có tư cách gia nhập vào Chiến Vương Học Viện.
- Tên gia hỏa này rất phách lối, cao thủ trên Viện Bảng của chúng ta đã có mấy người chết trong tay hắn.
- Đúng rồi, Lạc Trần và Tôn Tuyệt tại sao còn chưa xuất hiện, bọn hắn cũng có cơ hội rất lớn để tranh hạng nhất a.
Đám người liếc nhìn bốn phía nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của hai người kia.
Sắc mặt Tôn Đình âm trầm vô cùng, mấy lời này đã nói đến tâm khảm của hắn, lúc đầu hắn còn tưởng là Tôn Tuyệt đến trễ nhưng hiện tại vẫn còn không thấy bóng dáng ở đâu.
Trong lòng Tôn Đình có loại dự cảm không tốt, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tiêu Phàm.
- Chẳng lẽ bị phát hiện?
Cảm nhận được ánh mắt của Tôn Đình, trong lòng Tiêu Phàm nói thầm:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm từng bước một đi lên phía trước, Hồn Lực đảo qua Hồn Giới, trên bàn đá trong nháy mắt đã phủ kín Hồn Tinh.
- Cái này? Đoán chừng cũng vượt qua 20 vạn đi, tên gia hỏa này đúng là không biết thế nào gọi là điệu thấp.
Đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm.
Lão giả giám khảo hít sâu một hơi tiến lên phía trước, sau một lát liền thống kê ra điểm tích lũy, lắp bắp nói:
- Tiêu Phàm, 22 vạn điểm tích lũy!
Lời này vừa nói ra, toàn trường câm như hến, Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ, Lăng Phong và Bàn Tử trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Vân Lạc Vũ lại trở thành một người đáng thương.
20 vạn điểm tích lũy đã phá vỡ kỷ lục của Yến Thành Thu Liệp từ trước đến nay, nhưng 20 vạn điểm tích lũy hôm nay chỉ có thể xếp hạng năm, Vân Lạc Vũ làm sao có thể chấp nhận được điều này.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, mọi người thật lâu không nói, cuối cùng một đạo thân ảnh ra đánh vỡ sự yên lặng.
- Còn không ban thưởng, chờ cái gì?
Quách Sĩ Thần cười tủm tỉm nói.
Nếu như là người khác mở miệng, đoán chừng đám Khúc Lân đã sớm động thủ, nhưng hiện tại là Quách Sĩ Thần nên bọn họ cũng chẳng làm được gì.
Khúc Lân ra hiệu cho nam tử trung niên bên cạnh, nam tử trung niên cung tay lên, hai quyển cổ tịch, hai thanh Hồn Binh và mười mấy viên Hồn Tinh óng ánh bay ra, trong có có một viên màu đỏ rực vô cùng nổi bật, huyết quang lượng lờ như hỏa diễm đang thiêu đốt.
- Ha ha, Bàn gia rốt cục có Hồn Binh.
Bàn Tử ma quyền sát chưởng đi đến trước bàn đá, nước bọt đều muốn chảy cả ra, ánh mắt hắn nhìn vào một thanh đại đao toàn thân phát ra kim quang chói mắt, nói:
- Lão Đại, đao này ta lấy, kiếm này cho ngươi.
- Tùy tiện.
Lăng Phong trực tiếp cầm lấy bảo kiếm và một quyển cổ tịch trong đó.
- Thu Phong Kiếm Quyết? Không sai.
Tiêu Phàm nhìn kiém quyết trong tay Lăng Phong cười nói, cũng không khách khí, đem Lục Giai Hồn Tinh và bản cổ tịch còn lại thu lấy, trên mặt lóe qua vẻ thất vọng, nói:
- Khai Sơn Chưởng?
- Lão Nhị, thứ này thích hợp với ngươi.
Tiêu Phàm xem qua chiến kỹ một lượt, lấy thực lực nhìn qua không quên của hắn thì trong nháy mắt đã đem nội dung chiến kỹ này thuộc lòng, sau đó ném cho Bàn Tử.
Đám người nhìn thấy Tiêu Phàm xem Lục Phẩm Chiến Kỹ như rác rưởi thì vô cùng phẫn nộ.
Bọn hắn liều sống liều chết không phải vì muốn đạt được Lục Phẩm Chiến Kỹ sao? Tên Tiêu Phàm này thì hay rồi, liếc sơ một lần liền đem tặng cho người khác.
- Lão Đại, ta chép lại một phần sau đó đưa cho ngươi.
Bàn Tử cười không ngậm miệng được, chiến kỹ này nếu phối hợp với Chiến Hồn của hắn thì nhất định có thể phát huy được mười hai phần thực lực.
Vân Lạc Vũ nắm chặt nắm, thiếu chút nữa thì bóp ra máu, sát khí nồng đậm từ trong mắt lóe lên, thiếu chút nữa thì không nhịn mà xuất thủ.
- Cầm hết ban thưởng đi, chúng ta cũng nên rời khỏi rồi.
Quách Sĩ Thần cười tủm tỉm nói, ánh mắt hòa ái nhìn về bọn Tiêu Phàm.
- Chậm đã!
Đột nhiên, một tiếng quát như sấm chấn động lỗ tai mọi người từ đằng xa truyền đến, ngay sau đó, một cỗ khí thế cuồng bạo từ trong Chiến Vương Học Viện lao tới làm nhiều người bị thổi bay.
Khi mọi người lấy lại tinh thần thì trên quảng trường đã xuất hiện một lão giả mặt áo bào xám đang lăng không đứng, lão giả khô gầy như củi nhưng khí thế trên người lại cực kì khủng bố.
- Lâm lão, nhiều năm không gặp, hùng phong của ngươi vẫn như cũ a.
Quách Sĩ Thần ngoài cười nhưng trong không cười:
- Làm sao, Thần Phong Học Viện ta đạt được ban thưởng, ngươi muốn mời chúng ta ăn một bữa để chúc mừng à?
Nghe thấy Quách Sĩ Thần nói, khóe miệng đám người giật một cái, người Chiến Vương Học Viện muốn tìm ngươi để chúc mừng? Không giết ngươi đã là tốt lắm rồi.
- Lâm lão!
Đám người Khúc Lân cung kính thi lễ về hướng lão giả áo xám.
Nhưng lão giả áo xám lại giống như không nghe thấy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, Quách Sĩ Thần, mồm mép của ngươi vẫn lợi hại như thế.
- Đáng tiếc, ngài nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ.
Quách Sĩ Thần lắc đầu, cực kỳ chân thành nói.
Lâm lão biết rõ đấu võ mồm không lại Quách Sĩ Thần, con ngươi lạnh lẽo bỗng nhìn về phía Tiêu Phàm:
- Đồ nhi Lạc Trần của ta là bị ngươi giết chết?
Danh sách chương