Vù! Vù! Vù!

Trong lúc Nguyệt Thiên Phong muốn cứu lại Phương Luân Hồi, Tiên Hồ lại một lần nữa thôi động Vẫn Thần Cửu Trát đánh lén Nguyệt Thiên Phong.

Oanh!

Một tiếng chấn động, dưới đạo kiếm của Vô Tình Kiếm Đế chém ra, thiên địa như sụp đổ, sao trời chuyển động, càn khôn thiên vũ đều ở trong một tay của hắn.

Dưới một kích kia, Đạo Kiếm đánh bay Vẫn Thần Cửu Trát, không hề nghi ngờ, Đạo Kiếm trong tay Vô Tình Kiếm Đế cường đại hơn Vẫn Thần Cửu Trát, càng nghịch thiên, càng đáng sợ.

“Giết…”

Nhìn thấy Vẫn Thần Cửu Trát bị đánh bay, bọn người Tiên Hồ kinh hãi. Vô Tình Kiếm Đế mới tu vi Thần Đế mà lại có thể đánh bay Vẫn Thần Cửu Trát. Vô Tình Kiếm Đế ngạo nghễ đứng trên thiên khung, liếc nhìn Phương Luân Hồi, ánh mắt y dần trở nên quyết liệt

“Dùng mệnh ta đổi mệnh thiên… Đồ Thiên “

Xin lỗi nàng… Ta sai lầm rồi… ta sai lầm rồi. Nếu là có thể còn luân hồi, có thể sống thêm một kiếp, ta sẽ đem hết mọi cố gắng để đền bù, nhưng là... Trời cao sẽ cho ta cơ hội như vậy sao? ……

“Hắn chỉ là dùng bí pháp thôi… Dực Thiên, cùng lên giết hắn… hôm nay… thiên tài nhân tộc sẽ toàn bộ chôn ở đây. “

Tiên Hồ cuồng hống, hóa thành một con bát vĩ hồ ly khổng lồ. Tám cái đuôi như roi thần cuốn lấy từng thanh đao trong Vẫn Thần Cửu Trát, chém tới Vô Tình Kiếm Đế.

Dực Long không chút yếu thế, uy áp Thần Thánh tỏa ra cuồn cuộn, bao phủ lấy nàng. Trong phút chốc, chỉ thấy một con kim long dài ngàn trượng, trên lưng mọc thêm đôi cánh, đôi cánh vừa sải ra như muốn che khuất thiên khung.

Vô Tình Kiếm Đế ha ha cười một tiếng, thân thể lăng không dựng lên, quát lên:

“Các ngươi cùng nhau tiến lên một lượt đi!"

~~~~~~

Lưng dựa Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, tóc bạc bay phấp phới, Nguyệt Thiên Phong vẫn ngồi đó như tảng đá, không quan tâm cảnh vật xung quanh.

Dường như cùng một lúc, khi Vô Tình Kiếm Đế vừa nói ra Diệt Thiên. Nguyệt Thiên Phong vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Phương Luân Hồi, thì thào:

“Dùng mệnh ta tế thiên… Bổ Thiên “

Sinh mệnh pháp tắc cuồn cuộn bạo phát ra, trong nháy mắt, linh khí của cả Long giới đột nhiên lấy khí thế núi thở biển gầm cuồng tuôn đi qua, tụ tập ở chỗ này

Linh khí tụ lại cực nhanh nhanh chóng, lại ở trong hư không quanh quẩn Nguyệt Thiên Phong.

Khi linh khí tụ tập không ngừng về đây, trên Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, một lão già chậm rãi mở mắt ra, một tiếng thở dài cực kì tang thương, như xuyên thấu tuyên cổ.

“Luân Hồi Đạo Tổ, món nợ ân tình lúc trước xí xóa thế nào?”

Xa xa, trên Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo, một âm thanh vọng lại.

“Được! “

Lão già nghe thấy vậy, một chỉ điểm xuống, một chồi cây non chậm rãi bay ra, rồi nhanh chóng tiến nhập vào người Phương Luân Hồi. Thấy một đạo thanh quang nhanh chóng nhập vào người Phương Luân Hồi, ánh mắt Nguyệt Thiên Phong co rút, nhưng khi nhìn kĩ vật mới bay đến. Vẻ mặt sầu khổ bỗng chốc vui mừng khôn xiết, ngẩng mặt kêu lớn.

“Sư phụ… sư phụ… cảm tạ sư phụ… “

“Aizz, hài tử số khổ a…”

Lão già lắc lắc đầu, rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại. Nguyệt Thiên Phong vui mừng không thôi, người khác không biết vật đó là vật gì, nhưng hắn thì không xa là gì.

Chồi non sinh mệnh, cả một cây Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ chỉ có ba chồi mà thôi. Có thể khởi tử hồi sinh, nếu thần hồn đã câu diệt, nó có thể cưỡng ép tụ tập thần hồn lại, giúp một vị thần đã vẫn lạc có thể tiến vào luân hồi một cách dễ dàng nhất.

Vết thương trên người Phương Luân Hồi đã ở trong nháy mắt lành hẳn, không có nửa điểm dấu vết gì. Thần hồn của nàng đã bị Vẫn Thần Cửu Trát diệt sát dần dần tụ tập lại. Nguyệt Thiên Phong chưa kịp vui mừng lâu thì một bàn tay từ trong tổ sơn Luân Hồi bay ra, tóm lại thân thể Phương Luân Hồi, kéo nàng về Luân Hồi tổ sơn.

“Tiền… tiền bối… “

Nguyệt Thiên Phong đang tính phi thân đuổi theo, giọng nói của lão già vẳng xuống.

“Không cần đuổi theo, Luân Hồi Đạo Tổ sẽ giúp nàng chuyển thế, có thêm chồi non sinh mệnh của Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, tiểu oa nhi đó sẽ không có một chút vấn đề gì đâu. “

“Sư phụ, con … con muốn khai chiến với thú tộc… mong sư phụ chỉ cho một con đường… “

Lão già trầm mặc một hồi, mỉm cười nói.

“Con đã là cung chủ Thiên Nguyệt Thần Cung, hơn nữa con đã là nhất giới chi chủ. Mọi việc của Nguyệt Giới đều do con quyết định. “

“Con hiểu rồi… “

Trong nháy mắt, không còn tâm trạng đau thương, Nguyệt Thiên Phong ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng, cả người lại toát ra khí tức lạnh lùng như tảng băng vạn năm. Hai tay kết ấn, một chưởng đánh lên thiên khung. Trên không trung nổ ầm ầm, thủ chưởng nháy mắt nổ tung, tạo ra một chữ:

“Chiến! “

“Nhân danh ta, Nguyệt Thiên Phong, Nguyệt Giới chi chủ, hướng Thú Vực khai chiến. “

~~~~~~~

Ầm...Ầm...Ầm!

Vô Tình Kiếm Đế cước bộ đạp nhanh, né tránh chiếc long vĩ quất tới. Một kiếm chém ra, cắt gọn một chiếc đuôi của Tiên Hồ.

“Phanh! “

Vô Tình Kiếm Đế xoay người, một kiếm đâm mạnh, Đạo kiếm lóe ra từng sợi pháp tắc, xoắn vỡ một thanh đao trong Vẫn Thần Cửu Trát.

“A… a… a! “

Một tiếng hét thảm vang lên, Tiên Hồ bị một kiếm đâm tới, xuyên qua lồng ngực. Một chiếc đuôi từ từ rụng xuống, nhưng, chưa đợi Tiên Hồ tỉnh táo lại, một cước của Vô Tình Kiếm Đế đạp xuống. Đạp nát đầu Tiên Hồ, thân thể hồ ly lại rớt thêm một chiếc đuôi. Tiên Hồ hoảng sợ, thần thể khổng lồ nhanh chóng lui lại.

“Chết tiệt… Vô Tình Kiếm Đế … ta muốn phanh thây ngươi thành vạn đoan… “

Tiếng gào thét còn chưa dứt, Đạo kiếm của Vô Tình Kiếm Đế ại chém tới, băng diệt vạn pháp, Tiên Hồ cuồng hống, thi triển công pháp cường đại nhất trong cuộc đời của hắn, trong nháy mắt diễn hóa thần mệnh bí thuật của Hồ tộc.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn, nhưng mà, coi như Tiên Hồ lấy đại thần mệnh bí thuật hộ thể, cũng cứu không được mình, theo Đạo kiếm của Vô Tình Kiếm Đế chém ra, tất cả pháp tắc đều vỡ vụn, nghe được thanh âm "Phanh" vang lên, Tiên Hồ trơ mắt nhìn thân thể của mình bị phá thành mảnh nhỏ, tất cả thịt nát rơi xuống, lại thêm một chiếc đuôi bị rụng.

“Giết! “

Trong nháy mắt nhìn thấy Tiên Hồ bị rụng ba cái đuôi, Long Dực Thiên thét dài, xuất thủ chính là ngàn đầu Kim Long ngự giá, chúng thần hộ thể, trong từng tiếng nổ vang, từng long ảnh khổng lồ hiển hiện, tại thời khắc này, nàng giống như là Long Thần chi chủ, bao trùm trên chín tầng trời.

“Cút… “

Vô Tình Kiếm Đế khẽ động, đạp diệt thiên địa, trong nháy mắt đạp ở trên thiên khung, Đạo kiếm oanh sát mà xuống, ngàn đầu Kim Long rên rỉ, chúng thần hôi phi yên diệt, từng long ảnh cũng theo đó băng liệt.

“A…a… “

Long Dực Thiên hộc ra một bụm máu, bị Đạo kiếm chém bay ra, hôn mê bất tỉnh.

Tiên Hồ ánh mắt trợn trừng, không nói nhiều, xoay người bỏ chạy. Vô Tình Kiếm Đế hừ lạnh một tiếng, hai tay bắt quyết, Đạo kiếm trong nháy mắt phá không mà qua, đuổi theo Tiên Hồ. Xa xa, một tiếng hét thảm vang lên, Đạo kiếm quay lại tay Vô Tình Kiếm Đế, trên thân kiếm vẫn còn máu đang chảy.

Vô Tình Kiếm Đế chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lãnh khốc lướt qua bốn phía, vô luận thấy người nào thấy ánh mắt lạnh lùng đó sẽ phải không nhịn được phải quay mặt qua chỗ khác.

Trước ngực Vô Tình Kiếm Đế, vết thương thật lớn nơi trái tim lần nữa rò rỉ, chảy ra máu tươi. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, tánh mạng của mình, thần hồn cùng tinh thần lực đang không ngừng xói mòn, hoàn toàn không thể ức chế.

“Sẽ phải rời đi cái thế giới này sao! “

Vô Tình Kiếm Đế lẩm bẩm, hắn liếc mắt nhìn qua phía Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ. Thấy một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ Luân Hồi tổ sơn, nắm lấy Phương Luân Hồi, kéo nàng về tổ sơn. Một màn như vậy làm Vô Tình Kiếm Đế mỉm cười, tiếng cười ngày càng lớn.

“Ha ha… ha ha… khụ… “

Ọc ra một ngụm thần huyết, vết thương trên ngực càng ngày càng đổ ra càng nhiều máu. Lực lượng cũng đang rất nhanh tiêu tán, dần dần đã sắp chống đỡ không nổi. Vô Tình Kiếm Đế thân thể đứng vững nhưng dần dần, cảm giác tứ chi biến mất, ngay cả ánh mắt cũng có chút mơ hồ, hắn lay động một chút, dưới mũi kiếm buông xuống, chống được thân thể của mình, không để cho mình hiện ra tư thái mềm yếu. Hắn không để ý chữ “Chiến” khổng lồ trên thiên khung. Ánh mắt nhìn về phía Luân Hồi tổ sơn, mỉm cười.

“Có lẽ… có lẽ lại phải xin lỗi nàng lần nữa…”

Mắt hắn đã là một mảnh mờ mịt, dần dần hiện lên một khuôn mặt cực kì mỹ lệ. Nàng cười rất đẹp, nụ cười khuynh đảo chúng sinh, nhưng trên khóe mi lại đọng nước mắt.

“Nàng cười rất đẹp… rất đẹp… Ta thích nhất nàng cười… nếu… nếu còn kiếp sau… ta sẽ… sẽ không để nàng… chịu bất kì ủy khuất nào nữa… để nàng luôn… luôn cười… “

Vô Tình Kiếm Đế thanh âm yếu ớt chí cực, rồi lại vạn phần thỏa mãn nở nụ cười:

“Nếu còn kiếp sau… nguyện vì nàng mà sinh… vì nàng mà đau… vì nàng mà tử.”

Hắn nỗ lực vươn tay, mang trên mặt mỉm cười,,,muốn lau đi nước mắt trên khóe mi của nàng.

Ngón tay ở dần dần đến gần…

Nhưng tay của hắn đưa đến một nửa, đột nhiên vô lực rủ xuống.

Trên mặt của hắn mỉm cười, cũng trong lúc bất chợt lúc đó đọng lại.

Không bao giờ... động nữa.

~~~~~~~

Veo!

Tiếng phá không vang lên, một thân ảnh tuấn mĩ tới cực điểm bay tới. Trên tay hắn vẫn lưu chuyển một đóa hoa bảy sắc, hắn chính là Tuyệt Hồng Trần, tông chủ đương nhiệm của Vạn Hoa Tông.

Khi hắn đang giao chiến với Phượng Hoàng ngoài xa, thấy từ Nguyệt Giới bay ta Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, trong lòng biết không ổn. Thất Tình Liên Hoa trong nháy mắt quang mang đại thịnh, một kích toàn lực thi triển ra, thiên địa biến sắc, thời không tan vỡ. Một kích của Tuyệt Hồng Trần đánh bay Phượng hoàng, không để ý tới sống chết của Tư Diệp. Tuyệt Hồng Trần đạp không mà bay, nhanh chóng phi hành tới chỗ Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ.

Vừa tới nơi, đập vào mắt là khung cảnh điêu tàn, một thủ chưởng bay lên trời, nổ tung, tạo ra một chữ “Chiến”. Pháp tắc quanh quẩn chữ Chiến trong nháy mắt phóng đại. Nhanh chóng bay ra toàn bộ Thần Vực. Tuyệt Hồng Trần biến sắc, nhìn Nguyệt Thiên Phong tóc trắng xõa tung, kinh hãi vô cùng vội vàng bay tới.

“Nguyệt Thiên Phong, ngươi… ngươi vậy mà phát động Thế Chiến… ngươi điên sao? “

“Điên… phải… ta chính là đang điên… nàng đã chết rồi… ta sẽ dùng máu của thú tộc trải đường luân hồi cho nàng… “

“Ngươi… “

Ánh mắt Tuyệt Hồng Trần co rút,

“Nàng chết rồi… chết rồi?”

Nguyệt Thiên Phong chấp tay sau lưng, không trả lời Tuyệt Hồng Trần, khí tức băng lãnh chí cực tỏa ra. Hắn đạp không, lưng cõng Sinh Mệnh Vạn Thế Thụ, từ từ bay về Nguyệt Giới.

Tuyệt Hồng Trần hít sâu một hơi, nhìn lại Vô Tình Kiếm Đế đã vẫn lạc ở đó. Ánh mắt nheo lại, sát khí cực kì đáng sợ tỏa ra bốn phía. Sau lưng hắn xuất hiện hai thân ảnh, chính là Băng Hỏa song nữ.

“Công tử, Nguyệt Giới đã phát động Thế Chiến với Thú Vực, hay là chúng ta… “

“Chiến! “

Tuyệt Hồng Trần đạp không mà bay về phía cái kiệu của mình, để lại một chữ.

“Nhưng công tử… “

Từ trong kiệu, tiếng Tuyệt Hồng Trần vọng ra, hắn gằn từng chữ.

“Vạn Hoa Tông ta… Tham chiến. “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện