Kaiju!
Một con chui ra khỏi cánh cổng.
Mười con chui ra khỏi cánh cổng.
Một trăm con chui ra khỏi cánh cổng.
…
Một trăm triệu con chui ra khỏi cánh cổng.
Một tỷ con chui ra khỏi cánh cổng.
Số lượng Kaiju đã đạt tới con số không thể nào tưởng tượng nổi. Một con Kaiju cấp bảy đã có thể quẩy tan gần nửa vũ trụ này. Đằng này, Kaiju cấp bảy số lượng đã lên tới hai mươi con.
Vũ trụ Nam Minh từ đó bước vào thời kỳ gọi là Ngày Tận Thế.
Tám năm sau ngày tận thế. Nhân số của Đại Hòa giới cùng vũ trụ Nam Minh chỉ còn lại hơn bốn mươi phần trăm. Cả một nửa vũ trụ đã bị hủy diệt không còn.
Nhân loại nói chung, lúc này đoàn kết chưa từng có trong lịch sử. Nhân tài bắt đầu xuất hiện lớp lớp. Một nhóm người cầm đầu một số thế lực còn lại đã cùng nhau hợp tác lại Người cầm đầu thế lực lớn đầu tiên đứng lên, kêu gọi mọi người tập hợp, vô tư truyền thụ cho vô số bí tịch tu luyện. Cống hiến ra toàn bộ những công pháp tu luyện ra toàn thế giới.
Người đời gọi ông là Phạm Thánh - Phạm Chiêu Hòa!
Người thứ hai đứng lên, cống hiến ra vô số công nghệ, vô số những tình báo chi tiết về mỏ quặng khoáng thạch kim loại cùng tài nguyên tu luyện
Người đời gọi ông một tiếng Nguyễn Thánh - Nguyễn Công Thành.
Người cầm đầu đại thế lực thứ ba không chút do dự cống hiến ra một lượng tài nguyên cùng vật tư khổng lồ, nhiều tới nỗi đủ để số nhân loại còn lại cầm cự được cả một năm.
Người đời gọi ông một tiếng Thiều Thánh - Thiều Gia Bảo.
Người thứ tư, bà từng là Thượng Nghị Sĩ,cầm đầu Thượng Viện,Hạ Viện cùng bộ máy chính phủ. Bà rất được người dân cả Liên Bang cũ cùng Đại Hòa giới tôn kính cùng ủng hộ. Bà có thể kêu gọi vô số người vô tư cống hiến nhân lực.
Người đời xưng bà một tiếng Phương Thánh - Phương Hân.
Người còn lại nắm giữ rất nhiều quặng đá năng lượng cùng với cách sản xuất ra Hạt cũng đồng loạt cống hiến cùng công bố ra vô điều kiện.
Mọi người gọi ông là Lê Thánh - Lê Việt Hùng.
Năm người, năm đại thế lực khác nhau, nắm giữ ra năm ngành nghề khác nhau. Nhưng bọn họ đều nhất trí một điểm.
“Vô điều kiện cống hiến mọi thứ, không tiếc bất kỳ thứ gì chỉ mong một điều - Người người đều mạnh, người người đều giỏi. “
Không hề cô phụ khổ tâm của bọn họ, người người ra sức học tập. Người có thiên phú tập trung tu luyện công pháp, người có đầu óc tập trung học tập công nghệ. Người có sức khỏe trực tiếp đi khai thác khoáng mạch. Người người đều ra sức, bất kể sang hèn, bất kể già trẻ, bất kể nam nữ, bất kể là người Liên Bang hay Đại Hòa. Bọn họ bây giờ chỉ có một mục đích. Càng ngày càng mạnh, càng ngày càng giỏi để có thể bảo vệ mảnh đất quê hương cuối cùng này.
Nhân loại bị dồn đến tận một góc vũ trụ bắt đầu phản kháng. Không còn những chiến hạm, không còn những phi thuyền tối tân. Chỉ có chiến đấu bằng máu thịt, bằng trí óc, và cả bằng niềm tin mãnh liệt.
Nhân loại đã thoát ra khỏi gông cùm, nhờ vào tu luyện, nhờ vào vô số công pháp tu hành. Cuối cùng bọn họ cũng có thể gọi là một tu sĩ. Vì để thống nhất, Phạm Thánh đã chia các cấp độ tu luyện thành G cấp, F cấp, E cấp, D cấp, C cấp, B cấp, A cấp.
Lực quyền đạt được 100 kg có thể bắt đầu tu luyện, được gọi là G cấp. Lực quyền đạt được 1000 kg, đạt được F cấp. Cứ thế nhân lên mười lần một cấp. Lực quyền đạt mười nghìn cân đạt được E cấp, một trăm nghìn cân là D cấp, một triệu cân là C cấp, mười triệu cân là B cấp và một trăm triệu cân là A cấp.
Mỗi một cấp có người đạt được đều sẽ được hưởng tài nguyên cùng quyền lợi tương ứng.
Từ đó nhân loại bắt đầu điên cuồng tu luyện. Nhân tài vô số kể, bọn họ lại dùng chính máu thịt của mình, chính đầu óc cùng công nghệ của mình cầm chân lại được lũ Kaiju. Loài người đã bước vào một kỉ nguyên mới.
Càng đánh, loài người lại phát hiện ra, máu thịt của Kaiju không ngờ lại có thể giúp loài người tăng cao thể chất rất nhiều, các giáo sư đỉnh cao lúc bấy giờ nghiên cứu, và xác nhận hoàn toàn có thể sử dụng tăng cao thể chất cùng tu luyện. Thế là từ đó, không chỉ giết Kaiju vì bảo vệ quê nhà, mà còn có thêm động lực để tiêu diệt lũ quái vật này. Cường giả xuất hiện càng nhiều, nhân loại lại càng được an toàn. Cho đến hàng ngàn năm sau, cuối cùng loài người cũng dành được một bước nhảy vọt.
Đánh lui lũ Kaiju về phía cánh cổng không gian! Từ đó tới nay, tuy vẫn còn từng đàn Kaiju xuất hiện. Nhân loại vẫn phải trả ra một cái giá không nhỏ để tiêu diệt. Tuy rất nhiều nhà chức trách muốn giải quyết tận gốc, muốn đóng lại hoặc hủy diệt hoàn toàn cánh cổng. Nhưng bọn họ nhận ra một điều, dù có cử ra bao nhiêu cường giả, bao nhiêu vũ khí tối tân cũng không có cách nào giải quyết được.
Nhưng cuối cùng, loài người vẫn chiến thắng.
Các thế lực cầm đầu, vì không muốn đi vào vết xe đổ của tiền nhân, bọn họ ngày đêm suy nghĩ. Cuối cùng cũng quyết định liên hợp các thế lực lớn nhỏ lại với nhau tạo nên Liên Hợp Quốc. Năm thế lực lớn nhất lúc bấy giờ phân biệt là Phạm Gia, Nguyễn Gia, Thiều Gia, Phương Gia cùng Lê gia đồng ý với thành lập Liên Hợp Quốc. Nhưng bọn họ không tham gia vào đó, mà lại theo thời gian, ẩn đi trong mắt thế nhân.
Cái túi da này chính là một thiếu gia của thế gia ẩn đi đó - Nguyễn Gia.
Theo trí nhớ dần dần được khai mở cùng đồng hóa, Vinh cũng biết được toàn bộ những gì thân thể này biết.
Một đại thiếu gia, lúc vừa mới sinh ra đã được nhận định là thừa kế con quái vật khổng lồ này. Nhưng trớ trêu thay, lại là một tên tự kỉ nghiêm trọng. Tu luyện không được, nhưng được cái học tập tri thức vô cùng tốt. Cuối cùng, dù bệnh tật quấn thân nhưng Vinh vẫn được bồi dưỡng một cách tốt nhất.
Năm ngoái không ngờ được trường Oxford - một trong những trường danh giá nhất vũ trụ đặc tuyển dự thi. Trong gia tộc ai ai cũng bất ngờ, cùng vui vẻ. Nhưng cuộc vui cũng không bao lâu khi tàu vũ trụ trở vị thiếu gia cùng vài người thị nữ, hộ vệ đi theo một tuyến đường vô cùng bí mật bỗng dưng mất tích.
Cả Nguyễn gia gần như nổ tung khi biết tin đó. Gần như toàn bộ lực lượng từ ngoài sáng, trong tối được huy động đi tìm kiếm. Cuối cùng vẫn cứu được, mọi người trong gia tộc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
….
Đồng hóa xong một loạt những kí ức, Vinh lắc đầu. Không thể không nói, thân thể yếu đuối cùng bệnh tật này làm Vinh có chút đau đầu. “Lại phải luyện thể a, muốn đạt được Đạo thể có chút khó…”
Cảm thán một câu, Vinh lại bắt đầu tu luyện. Kinh mạch toàn thân đã được đả thông gần hết, dẻo dai vô cùng. Vinh không lo lắng về vấn đề vận chuyển chân khí. Dường như nhớ ra cái gì đó, Vinh mở mắt, nói với Hàn Băng:
- Ta truyền cho ngươi một luồng khí tức, ngươi thử vận chuyển. Xem ngươi thuộc tính thế nào.
Hàn Băng ngạc nhiên hỏi lại:
- Thuộc tính? Còn có thuộc tính?
Vinh lười biếng, nói lại với Hàn Băng:
- Trời đất vạn vật, thứ nào chả có thuộc tính. Tuy có một vài loại không nằm trong số đó, nhưng hầu hết đều sẽ có thuộc tính của mình.
Hàn Băng tuy ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không phải thiếu hiểu biết. Cậu cũng từng thấy qua có người thi triển qua phép thuật. Thậm chí trong ám vệ có không ít người có dị năng nguyên tố.
Tiến gần về phía Vinh, chỉ thấy tay Vinh nhanh chóng đặt lên bụng cậu. Từ tay Vinh tỏa ra một loại ấm áp khó nói lên lời.
Vinh cũng chỉ là tiện tay thử kiểm tra tên này một chút, xem có đáng giá mình bồi dưỡng không. Một tia Hỗn độn khí vô cùng nhỏ, nhẹ chui vào đan điền Hàn Băng, từ đan điền dạo qua một vòng. Hỗn độn khí vốn là xuất từ Hỗn độn nhất mạch do Hỗn Độn Đạo Tổ - cũng chính là sư phụ của Vinh, một trong những chư Tổ của Thần Giới tu luyện ra. Hỗn độn khí có từ khi thiên địa bắt đầu sơ khai. Chính là khí đầu tiên của vạn vật, thậm chí còn sinh ra trước cả Ngũ bảo sơ khai. Cường đại vô cùng, mang theo rất nhiều thuộc tính nên được gọi là Hỗn Độn. Vinh tu luyện chính là Hỗn Độn Kinh, có thể trực tiếp thu nhập hỗn độn khí trong trời đất để tu luyện, hoặc có thể thu thập vô số khí rồi kết hợp thành hỗn độn khí.
Hỗn độn khí có thể nhanh chóng chuyển hóa thành thuộc tính Vinh muốn, hoặc cũng có thể biến thành không có bất kỳ thuộc tính nào.
Một tia vô cùng mỏng manh tiến vào đan điền Hàn Băng, cũng không có thuộc vào nào. Vinh cũng chỉ tiện tay muốn kiểm tra thuộc tính của Hàn Băng rồi truyền cho hắn một vài pháp quyết luyện khí nhập môn sơ đẳng. Tuy chỉ là sơ đẳng, nhưng đó cũng là sơ đẳng trên Thần Giới, ở Hạ giới này có thể nói là Thần quyết.
Một tia hỗn độn khí du tẩu một vòng quanh đan điền, như là phát hiện ra cái gì đó liền tiến sâu vào trong.
Bỗng nhiên, sắc mặt Vinh biến đổi, trở nên ngưng trọng vô cùng, vẻ mặt lười biếng bỗng dưng biết mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc vô cùng. Vì Hàn Băng chưa luyện qua môn khí công nào, nên đan điền mờ mịt vô cùng. Một tia hỗn độn khí như là một thanh kiếm sắc không gì cản nổi cứ thế đâm chém tới. Nhưng trong lúc đâm tới, tự nhiên dừng lại, như là cầm cây kim đâm phải tấm sắt vậy. Hỗn độn khí tuy chỉ là khí, nhưng mà vào tay Vinh lại sắc bén vô cùng. Thế mà lại bị dừng lại, không một chút nhúc nhích.
Đang tò mò không biết thứ này là thứ gì, chỉ thấy chỗ bị đâm như toát ra một luồng khí lạnh vô biên. Trong nháy mắt, tia hỗn độn khí bị đóng băng ngay tại chỗ. Không chỉ dừng lại ở đó, tia băng lãnh kia được đà lấn tới, dọc theo tia hỗn độn khí, tiến thẳng ra bên ngoài, nhằm ngay vào bàn tay Vinh.
Vinh bất giác nhíu mày, liền chặt đứt liên hệ với tia hỗn độn khí. Nhưng không kịp, lập tức bàn tay phải liền ngay lập tức đóng băng.
Càng nhìn, ánh mắt Vinh càng trở nên ngưng trọng, miệng không khỏi thì thào:
- Đây là… đây là… không thể nào… sao ở Hạ giới lại xuất hiện thứ này.
Một con chui ra khỏi cánh cổng.
Mười con chui ra khỏi cánh cổng.
Một trăm con chui ra khỏi cánh cổng.
…
Một trăm triệu con chui ra khỏi cánh cổng.
Một tỷ con chui ra khỏi cánh cổng.
Số lượng Kaiju đã đạt tới con số không thể nào tưởng tượng nổi. Một con Kaiju cấp bảy đã có thể quẩy tan gần nửa vũ trụ này. Đằng này, Kaiju cấp bảy số lượng đã lên tới hai mươi con.
Vũ trụ Nam Minh từ đó bước vào thời kỳ gọi là Ngày Tận Thế.
Tám năm sau ngày tận thế. Nhân số của Đại Hòa giới cùng vũ trụ Nam Minh chỉ còn lại hơn bốn mươi phần trăm. Cả một nửa vũ trụ đã bị hủy diệt không còn.
Nhân loại nói chung, lúc này đoàn kết chưa từng có trong lịch sử. Nhân tài bắt đầu xuất hiện lớp lớp. Một nhóm người cầm đầu một số thế lực còn lại đã cùng nhau hợp tác lại Người cầm đầu thế lực lớn đầu tiên đứng lên, kêu gọi mọi người tập hợp, vô tư truyền thụ cho vô số bí tịch tu luyện. Cống hiến ra toàn bộ những công pháp tu luyện ra toàn thế giới.
Người đời gọi ông là Phạm Thánh - Phạm Chiêu Hòa!
Người thứ hai đứng lên, cống hiến ra vô số công nghệ, vô số những tình báo chi tiết về mỏ quặng khoáng thạch kim loại cùng tài nguyên tu luyện
Người đời gọi ông một tiếng Nguyễn Thánh - Nguyễn Công Thành.
Người cầm đầu đại thế lực thứ ba không chút do dự cống hiến ra một lượng tài nguyên cùng vật tư khổng lồ, nhiều tới nỗi đủ để số nhân loại còn lại cầm cự được cả một năm.
Người đời gọi ông một tiếng Thiều Thánh - Thiều Gia Bảo.
Người thứ tư, bà từng là Thượng Nghị Sĩ,cầm đầu Thượng Viện,Hạ Viện cùng bộ máy chính phủ. Bà rất được người dân cả Liên Bang cũ cùng Đại Hòa giới tôn kính cùng ủng hộ. Bà có thể kêu gọi vô số người vô tư cống hiến nhân lực.
Người đời xưng bà một tiếng Phương Thánh - Phương Hân.
Người còn lại nắm giữ rất nhiều quặng đá năng lượng cùng với cách sản xuất ra Hạt cũng đồng loạt cống hiến cùng công bố ra vô điều kiện.
Mọi người gọi ông là Lê Thánh - Lê Việt Hùng.
Năm người, năm đại thế lực khác nhau, nắm giữ ra năm ngành nghề khác nhau. Nhưng bọn họ đều nhất trí một điểm.
“Vô điều kiện cống hiến mọi thứ, không tiếc bất kỳ thứ gì chỉ mong một điều - Người người đều mạnh, người người đều giỏi. “
Không hề cô phụ khổ tâm của bọn họ, người người ra sức học tập. Người có thiên phú tập trung tu luyện công pháp, người có đầu óc tập trung học tập công nghệ. Người có sức khỏe trực tiếp đi khai thác khoáng mạch. Người người đều ra sức, bất kể sang hèn, bất kể già trẻ, bất kể nam nữ, bất kể là người Liên Bang hay Đại Hòa. Bọn họ bây giờ chỉ có một mục đích. Càng ngày càng mạnh, càng ngày càng giỏi để có thể bảo vệ mảnh đất quê hương cuối cùng này.
Nhân loại bị dồn đến tận một góc vũ trụ bắt đầu phản kháng. Không còn những chiến hạm, không còn những phi thuyền tối tân. Chỉ có chiến đấu bằng máu thịt, bằng trí óc, và cả bằng niềm tin mãnh liệt.
Nhân loại đã thoát ra khỏi gông cùm, nhờ vào tu luyện, nhờ vào vô số công pháp tu hành. Cuối cùng bọn họ cũng có thể gọi là một tu sĩ. Vì để thống nhất, Phạm Thánh đã chia các cấp độ tu luyện thành G cấp, F cấp, E cấp, D cấp, C cấp, B cấp, A cấp.
Lực quyền đạt được 100 kg có thể bắt đầu tu luyện, được gọi là G cấp. Lực quyền đạt được 1000 kg, đạt được F cấp. Cứ thế nhân lên mười lần một cấp. Lực quyền đạt mười nghìn cân đạt được E cấp, một trăm nghìn cân là D cấp, một triệu cân là C cấp, mười triệu cân là B cấp và một trăm triệu cân là A cấp.
Mỗi một cấp có người đạt được đều sẽ được hưởng tài nguyên cùng quyền lợi tương ứng.
Từ đó nhân loại bắt đầu điên cuồng tu luyện. Nhân tài vô số kể, bọn họ lại dùng chính máu thịt của mình, chính đầu óc cùng công nghệ của mình cầm chân lại được lũ Kaiju. Loài người đã bước vào một kỉ nguyên mới.
Càng đánh, loài người lại phát hiện ra, máu thịt của Kaiju không ngờ lại có thể giúp loài người tăng cao thể chất rất nhiều, các giáo sư đỉnh cao lúc bấy giờ nghiên cứu, và xác nhận hoàn toàn có thể sử dụng tăng cao thể chất cùng tu luyện. Thế là từ đó, không chỉ giết Kaiju vì bảo vệ quê nhà, mà còn có thêm động lực để tiêu diệt lũ quái vật này. Cường giả xuất hiện càng nhiều, nhân loại lại càng được an toàn. Cho đến hàng ngàn năm sau, cuối cùng loài người cũng dành được một bước nhảy vọt.
Đánh lui lũ Kaiju về phía cánh cổng không gian! Từ đó tới nay, tuy vẫn còn từng đàn Kaiju xuất hiện. Nhân loại vẫn phải trả ra một cái giá không nhỏ để tiêu diệt. Tuy rất nhiều nhà chức trách muốn giải quyết tận gốc, muốn đóng lại hoặc hủy diệt hoàn toàn cánh cổng. Nhưng bọn họ nhận ra một điều, dù có cử ra bao nhiêu cường giả, bao nhiêu vũ khí tối tân cũng không có cách nào giải quyết được.
Nhưng cuối cùng, loài người vẫn chiến thắng.
Các thế lực cầm đầu, vì không muốn đi vào vết xe đổ của tiền nhân, bọn họ ngày đêm suy nghĩ. Cuối cùng cũng quyết định liên hợp các thế lực lớn nhỏ lại với nhau tạo nên Liên Hợp Quốc. Năm thế lực lớn nhất lúc bấy giờ phân biệt là Phạm Gia, Nguyễn Gia, Thiều Gia, Phương Gia cùng Lê gia đồng ý với thành lập Liên Hợp Quốc. Nhưng bọn họ không tham gia vào đó, mà lại theo thời gian, ẩn đi trong mắt thế nhân.
Cái túi da này chính là một thiếu gia của thế gia ẩn đi đó - Nguyễn Gia.
Theo trí nhớ dần dần được khai mở cùng đồng hóa, Vinh cũng biết được toàn bộ những gì thân thể này biết.
Một đại thiếu gia, lúc vừa mới sinh ra đã được nhận định là thừa kế con quái vật khổng lồ này. Nhưng trớ trêu thay, lại là một tên tự kỉ nghiêm trọng. Tu luyện không được, nhưng được cái học tập tri thức vô cùng tốt. Cuối cùng, dù bệnh tật quấn thân nhưng Vinh vẫn được bồi dưỡng một cách tốt nhất.
Năm ngoái không ngờ được trường Oxford - một trong những trường danh giá nhất vũ trụ đặc tuyển dự thi. Trong gia tộc ai ai cũng bất ngờ, cùng vui vẻ. Nhưng cuộc vui cũng không bao lâu khi tàu vũ trụ trở vị thiếu gia cùng vài người thị nữ, hộ vệ đi theo một tuyến đường vô cùng bí mật bỗng dưng mất tích.
Cả Nguyễn gia gần như nổ tung khi biết tin đó. Gần như toàn bộ lực lượng từ ngoài sáng, trong tối được huy động đi tìm kiếm. Cuối cùng vẫn cứu được, mọi người trong gia tộc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
….
Đồng hóa xong một loạt những kí ức, Vinh lắc đầu. Không thể không nói, thân thể yếu đuối cùng bệnh tật này làm Vinh có chút đau đầu. “Lại phải luyện thể a, muốn đạt được Đạo thể có chút khó…”
Cảm thán một câu, Vinh lại bắt đầu tu luyện. Kinh mạch toàn thân đã được đả thông gần hết, dẻo dai vô cùng. Vinh không lo lắng về vấn đề vận chuyển chân khí. Dường như nhớ ra cái gì đó, Vinh mở mắt, nói với Hàn Băng:
- Ta truyền cho ngươi một luồng khí tức, ngươi thử vận chuyển. Xem ngươi thuộc tính thế nào.
Hàn Băng ngạc nhiên hỏi lại:
- Thuộc tính? Còn có thuộc tính?
Vinh lười biếng, nói lại với Hàn Băng:
- Trời đất vạn vật, thứ nào chả có thuộc tính. Tuy có một vài loại không nằm trong số đó, nhưng hầu hết đều sẽ có thuộc tính của mình.
Hàn Băng tuy ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không phải thiếu hiểu biết. Cậu cũng từng thấy qua có người thi triển qua phép thuật. Thậm chí trong ám vệ có không ít người có dị năng nguyên tố.
Tiến gần về phía Vinh, chỉ thấy tay Vinh nhanh chóng đặt lên bụng cậu. Từ tay Vinh tỏa ra một loại ấm áp khó nói lên lời.
Vinh cũng chỉ là tiện tay thử kiểm tra tên này một chút, xem có đáng giá mình bồi dưỡng không. Một tia Hỗn độn khí vô cùng nhỏ, nhẹ chui vào đan điền Hàn Băng, từ đan điền dạo qua một vòng. Hỗn độn khí vốn là xuất từ Hỗn độn nhất mạch do Hỗn Độn Đạo Tổ - cũng chính là sư phụ của Vinh, một trong những chư Tổ của Thần Giới tu luyện ra. Hỗn độn khí có từ khi thiên địa bắt đầu sơ khai. Chính là khí đầu tiên của vạn vật, thậm chí còn sinh ra trước cả Ngũ bảo sơ khai. Cường đại vô cùng, mang theo rất nhiều thuộc tính nên được gọi là Hỗn Độn. Vinh tu luyện chính là Hỗn Độn Kinh, có thể trực tiếp thu nhập hỗn độn khí trong trời đất để tu luyện, hoặc có thể thu thập vô số khí rồi kết hợp thành hỗn độn khí.
Hỗn độn khí có thể nhanh chóng chuyển hóa thành thuộc tính Vinh muốn, hoặc cũng có thể biến thành không có bất kỳ thuộc tính nào.
Một tia vô cùng mỏng manh tiến vào đan điền Hàn Băng, cũng không có thuộc vào nào. Vinh cũng chỉ tiện tay muốn kiểm tra thuộc tính của Hàn Băng rồi truyền cho hắn một vài pháp quyết luyện khí nhập môn sơ đẳng. Tuy chỉ là sơ đẳng, nhưng đó cũng là sơ đẳng trên Thần Giới, ở Hạ giới này có thể nói là Thần quyết.
Một tia hỗn độn khí du tẩu một vòng quanh đan điền, như là phát hiện ra cái gì đó liền tiến sâu vào trong.
Bỗng nhiên, sắc mặt Vinh biến đổi, trở nên ngưng trọng vô cùng, vẻ mặt lười biếng bỗng dưng biết mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc vô cùng. Vì Hàn Băng chưa luyện qua môn khí công nào, nên đan điền mờ mịt vô cùng. Một tia hỗn độn khí như là một thanh kiếm sắc không gì cản nổi cứ thế đâm chém tới. Nhưng trong lúc đâm tới, tự nhiên dừng lại, như là cầm cây kim đâm phải tấm sắt vậy. Hỗn độn khí tuy chỉ là khí, nhưng mà vào tay Vinh lại sắc bén vô cùng. Thế mà lại bị dừng lại, không một chút nhúc nhích.
Đang tò mò không biết thứ này là thứ gì, chỉ thấy chỗ bị đâm như toát ra một luồng khí lạnh vô biên. Trong nháy mắt, tia hỗn độn khí bị đóng băng ngay tại chỗ. Không chỉ dừng lại ở đó, tia băng lãnh kia được đà lấn tới, dọc theo tia hỗn độn khí, tiến thẳng ra bên ngoài, nhằm ngay vào bàn tay Vinh.
Vinh bất giác nhíu mày, liền chặt đứt liên hệ với tia hỗn độn khí. Nhưng không kịp, lập tức bàn tay phải liền ngay lập tức đóng băng.
Càng nhìn, ánh mắt Vinh càng trở nên ngưng trọng, miệng không khỏi thì thào:
- Đây là… đây là… không thể nào… sao ở Hạ giới lại xuất hiện thứ này.
Danh sách chương