Sáng sớm, ánh mặt trời nở rộ ra chói mắt quang mang, như hàng vạn thanh lợi kiếm sắc bén đâm xuyên tầm nhìn.
Sương lạnh các nơi theo sức nóng thiêu đốt mà hư ảnh biết mất.
Tại Tĩnh Mịch phủ một nơi nào đấy.
"Công tử, đan các nếu đúng tiến độ như bây giờ thì chỉ cần năm ngày nữa là xong." Phúc lão mở miệng nói, giọng khàn khàn khá nhỏ.
"Không tệ, vừa hợp ý ta." Thanh Liên nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc tỏ ra hài lòng.
Thanh Liên tay trái phẩy nhẹ một cái, bịch túi tiền nho nhỏ bay ra rơi đúng vị trí trên tay lão Phúc, hắn nhàn nhạt nói:
"Cầm lấy, đây coi như là phần thưởng nho nhỏ cho sự tận tâm của ngươi."
Tay run run cầm lấy, lão Phúc tâm tình ngũ vị phức tạp, chỉ thấy lão chân thành cảm tạ, theo phân phó của Thanh Liên nhanh chóng rời khỏi mà theo dõi sát xao bên đan các.
"Năm ngày, vừa đủ thời gian." Thanh Liên miệng lẩm bẩm, ngón tay vặn nhẹ các khớp xương.
Thân ảnh nhanh chóng di chuyển, một mình tiến nhập mật thất chỗ sâu.
Bịch bịch! Hàng loạt dược liệu, thảo dược theo túi trữ vật bên trong thoát ra chất đống tại một góc.
Thu lại tay, Thanh Liên ánh mắt lấp lóe u quang mà nhìn vào đan lô.
Năm ngày này hắn bắt buộc phải phá cửu tinh thành tựu chân chính đan sư.
...
Lâm gia, nghị sự đường chính giữa, Lâm gia gia chủ Lâm Chấn Khang mặt mày điềm nhiên nhìn đối diện một tên võ giả quỳ xuống mà bẩm báo.
"Nói như vậy tên luyện đan sư bí ẩn trong tĩnh mịch phủ là không thuộc Minh Hi thành."
Võ giả đang quỳ thập phần cung kính trả lời:
"Gia chủ, theo ta toàn lực tra tìm, đúng là tên luyện đan sư đó không thuộc Minh Hi thành, rất nhiều người chứng kiến và cả thủ vệ đều đã chắc chắn."
Không thuộc Minh Hi thành tức từ bên ngoài đi vào.
Câu này tại trong đầu Lâm Chấn Khang vang vọng vờn quanh, mỗi một giờ một khắc đều xuất hiện như nhắc nhở điều gì.
Bên cạnh một vị trưởng lão chợt như nghĩ ra cái gì mà nhẹ giọng nói: "Có thể chính hắn đã gây ra chuyện kia đi."
Âm thanh không lớn nhưng toàn bộ người bên trong đều nghe rõ.
"Rất có thể, gia chủ có cần chúng ta cường lực tra tìm không." Một vị khác đồng tình lớn tiếng nói, cương ngạnh tính cách theo đó cũng hiển lộ.
Đối diện, Lâm Chấn Khang mặt mày trầm lặng suy tư, hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy hắn bất ngờ nói:
"Không cần thiết, tĩnh, cực độ tĩnh, nắm bắt được đủ chứng hẵng động. Phải chăng không phải hắn đến lúc đó sẽ rất rắc rối, hơn nữa..."
Nói đến đây Lâm Chấn Khang dừng lại, thâm ý bên trong lời nói còn lại ai cũng đã thấu.
Luyện đan sư không phải con sâu cái kiến, chọc vào rất khó để không tổn hao đi ra.
Không những thế đi sai một bước cũng có thể gây lên vạn kiếp bất phục, đánh mất lợi thế.
Mấy vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau, mỗi người ý tứ đều đã có đường riêng, tuy nhiên gia chủ lời nói không ai muốn phản bác, đường riêng kia tạm thời bỏ đấy.
Lâm Chấn Khang hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt u quang lấp lóe nhìn ra xa xa, bất chợt hắn chậm rãi mở miệng:
"Lâm gia người không phải phàm muốn động là động, muốn giết là giết."
Lời này ý tứ đã rất rõ ràng, không được phép loạn nháo ra động tĩnh nhưng hoàn toàn có thể bên trong âm thầm điều tra.
Nghị sự đường thoáng chốc thời gian chảy chậm lại.
Võ giả một bên vẫn đang quỳ gối bất ngờ lên tiếng:
"Gia chủ, nếu vậy bên kia ứng đối thế nào."
Lâm Chấn Khang mi mắt hơi rung, hắn nhếch miệng cười lạnh lẽo:
"Đương nhiên chính là lôi kéo, chuẩn bị đủ tài vận lôi kéo, lôi kéo không được đến lúc đó tùy tình hình mà làm ra hành động phù hợp."
Lôi kéo lời này nói ra tưởng nhẹ nhàng nhưng thực tế lại khó khăn trùng trùng.
Lăng, Tiêu hai nhà chắc chắn sẽ nhúm tay vào, đến lúc đó đầu rơi máu chảy tranh đoạt tràng cảnh rất có thể tái hiện ra.
Nghị sự đường theo lời Lâm Chấn Khang hạ xuống không lâu cũng kết thúc, người người tản ra mỗi hướng, trở về gia viên của mình mà chuẩn bị cho những ngày sau.
Thời gian cứ như thế từng phút trôi qua, thoáng cái đã qua năm ngày.
Minh Hi thành, một tòa to lớn lầu các khang trang, tỏa ra nhàn nhạt quang huy, trên đó tấm biển in rõ hai chữ, Đan Các.
Xung quanh đan các chính là vô số người quây lại thành một vòng, trên đôi mắt không hề che giấu toát ra từng tia tò mò thần sắc.
Giọng nói bàn luận rôm rả vang vọng một khoảng trời.
Mà phụ cận đan các chính là hơn mười tên võ giả hậu thiên cảnh nhất trọng, nhị trọng, tam trọng vẻ mặt nghiêm túc đứng chắn trước cửa ý đồ ngăn chặn người tò mò tiến vào trong.
Người đến xem ngày một đông mà trái ngược đan các động tĩnh vẫn bình chân như vại không hề có dị biến.
Theo thời gian chuyển rời, người xem trên mặt không dấu nổi mất kiên nhất, rất nhiều người thất vọng lắc đầu ý định rời đi.
Cạch cạch cạch! Từng tiếng kẽo kẹt cửa vang lên tại chỗ này như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng tim gan.
Đang có ý định rời đi ngươi cũng bất ngờ dừng lại, quay đầu ngước mắt nhìn.
Đối diện hàng ngàn cặp mắt đổ dồn tới đây, một thân ảnh ung dung thoải mái tiến ra.
Tóc đen buộc sau đầu, trường bào tinh xảo thiết kế, khuân mặt anh tuấn tiêu sái, nụ cười trên khuân mặt nở rộ, người này không ai khác chính là Thanh Liên.
Chỉ thấy Thanh Liên chắp tay lại, cất giọng nói:
"Các vị, tại hạ là Thanh Liên, một cái luyện đan sư nhỏ nhoi, đồng thời cũng chính là chủ nhân của tòa các phía sau."
Luyện đan sư, âm thanh này vừa ra ngay lập tức dấy lên một gợn sóng chấn động không nhỏ.
Bao nhiêu suy đoán trước nay bây giờ đã hoàn toàn được kiểm chứng.
Nhìn lên nét mặt kinh ngạc cùng phấn khích của đoàn người, Thanh Liên trong lòng cười lạnh.
Hắn không có đi ra ngoài ngay chính là chờ cho sự thất vọng xuất hiện ngày càng lớn. Mà khi đã đến đỉnh điểm cũng chính là lúc xuất hiện, thất vọng bao nhiêu thì phấn khích càng bấy nhiêu.
Phấn khích trong thất vọng chính là trạng thái dễ dàng tiếp thu thông tin nhất.
Mà kết quả đạt được không nằm ngoài dự đoán của Thanh Liên.
Kế tiếp chính là mồi dẫn.
Thanh Liên nụ cười trên khuân mặt càng đậm:
"Minh Hi thành theo ta tìm hiểu về phương diện đan dược chữa thương loại này phát triển còn hạn chế cùng khuyết thiếu, mà ta tự nhận có chút tài mọn với lòng mong muốn được đóng góp một phần cho nơi này nên quyết định lập ra đan các."
"Mà đan các chính là nơi chứa đại lượng đan dược do ta luyện ra có thể thông qua trao đổi mà mua bán, giá cả chính là thập phần hợp lí."
Thập phần hợp lí, bốn chữ này được Thanh Liên trọng tâm nhấn mạnh, ý tứ rõ ràng như muốn truyền tải đến đoàn người một ít thông tin.
Đoàn người trong lòng đã nhao nhao không kìm nén được, bởi đan dược hai chữ này chính là một thứ quý trong quý.
Đối với võ giả đan dược thậm trí quan trọng chỉ đứng số hai sau tính mạng.
Không chỉ đánh vào trọng tâm mà còn khuấy động tầng do dự lắng ở chỗ sâu, bước đầu Thanh Liên coi như đã đặt một ngọn lửa tại trong lòng của mỗi người.
Thanh Liên lẳng lặng đứng, trường bào thẳng tắp theo gió nhẹ mà lay chuyển.
Hắn không nhanh không chậm mà nói ra, đoàn người theo đó im phăng phắc lắng nghe, từng câu chữ nói ra trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Thời gian có hạn nên ta chỉ có thể nói cho mọi người những thứ cơ bản nhất, còn quan trọng hơn hãy để thời gian chứng minh tất cả, còn bây giờ ta tuyên bố đan các chính thức được khai trương."
Oanh một tiếng, pháo hoa ầm ầm xuất thủ, không khí từ phá lệ ngưng kết trở nên mãnh liệt phun trào.
Sương lạnh các nơi theo sức nóng thiêu đốt mà hư ảnh biết mất.
Tại Tĩnh Mịch phủ một nơi nào đấy.
"Công tử, đan các nếu đúng tiến độ như bây giờ thì chỉ cần năm ngày nữa là xong." Phúc lão mở miệng nói, giọng khàn khàn khá nhỏ.
"Không tệ, vừa hợp ý ta." Thanh Liên nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc tỏ ra hài lòng.
Thanh Liên tay trái phẩy nhẹ một cái, bịch túi tiền nho nhỏ bay ra rơi đúng vị trí trên tay lão Phúc, hắn nhàn nhạt nói:
"Cầm lấy, đây coi như là phần thưởng nho nhỏ cho sự tận tâm của ngươi."
Tay run run cầm lấy, lão Phúc tâm tình ngũ vị phức tạp, chỉ thấy lão chân thành cảm tạ, theo phân phó của Thanh Liên nhanh chóng rời khỏi mà theo dõi sát xao bên đan các.
"Năm ngày, vừa đủ thời gian." Thanh Liên miệng lẩm bẩm, ngón tay vặn nhẹ các khớp xương.
Thân ảnh nhanh chóng di chuyển, một mình tiến nhập mật thất chỗ sâu.
Bịch bịch! Hàng loạt dược liệu, thảo dược theo túi trữ vật bên trong thoát ra chất đống tại một góc.
Thu lại tay, Thanh Liên ánh mắt lấp lóe u quang mà nhìn vào đan lô.
Năm ngày này hắn bắt buộc phải phá cửu tinh thành tựu chân chính đan sư.
...
Lâm gia, nghị sự đường chính giữa, Lâm gia gia chủ Lâm Chấn Khang mặt mày điềm nhiên nhìn đối diện một tên võ giả quỳ xuống mà bẩm báo.
"Nói như vậy tên luyện đan sư bí ẩn trong tĩnh mịch phủ là không thuộc Minh Hi thành."
Võ giả đang quỳ thập phần cung kính trả lời:
"Gia chủ, theo ta toàn lực tra tìm, đúng là tên luyện đan sư đó không thuộc Minh Hi thành, rất nhiều người chứng kiến và cả thủ vệ đều đã chắc chắn."
Không thuộc Minh Hi thành tức từ bên ngoài đi vào.
Câu này tại trong đầu Lâm Chấn Khang vang vọng vờn quanh, mỗi một giờ một khắc đều xuất hiện như nhắc nhở điều gì.
Bên cạnh một vị trưởng lão chợt như nghĩ ra cái gì mà nhẹ giọng nói: "Có thể chính hắn đã gây ra chuyện kia đi."
Âm thanh không lớn nhưng toàn bộ người bên trong đều nghe rõ.
"Rất có thể, gia chủ có cần chúng ta cường lực tra tìm không." Một vị khác đồng tình lớn tiếng nói, cương ngạnh tính cách theo đó cũng hiển lộ.
Đối diện, Lâm Chấn Khang mặt mày trầm lặng suy tư, hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy hắn bất ngờ nói:
"Không cần thiết, tĩnh, cực độ tĩnh, nắm bắt được đủ chứng hẵng động. Phải chăng không phải hắn đến lúc đó sẽ rất rắc rối, hơn nữa..."
Nói đến đây Lâm Chấn Khang dừng lại, thâm ý bên trong lời nói còn lại ai cũng đã thấu.
Luyện đan sư không phải con sâu cái kiến, chọc vào rất khó để không tổn hao đi ra.
Không những thế đi sai một bước cũng có thể gây lên vạn kiếp bất phục, đánh mất lợi thế.
Mấy vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau, mỗi người ý tứ đều đã có đường riêng, tuy nhiên gia chủ lời nói không ai muốn phản bác, đường riêng kia tạm thời bỏ đấy.
Lâm Chấn Khang hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt u quang lấp lóe nhìn ra xa xa, bất chợt hắn chậm rãi mở miệng:
"Lâm gia người không phải phàm muốn động là động, muốn giết là giết."
Lời này ý tứ đã rất rõ ràng, không được phép loạn nháo ra động tĩnh nhưng hoàn toàn có thể bên trong âm thầm điều tra.
Nghị sự đường thoáng chốc thời gian chảy chậm lại.
Võ giả một bên vẫn đang quỳ gối bất ngờ lên tiếng:
"Gia chủ, nếu vậy bên kia ứng đối thế nào."
Lâm Chấn Khang mi mắt hơi rung, hắn nhếch miệng cười lạnh lẽo:
"Đương nhiên chính là lôi kéo, chuẩn bị đủ tài vận lôi kéo, lôi kéo không được đến lúc đó tùy tình hình mà làm ra hành động phù hợp."
Lôi kéo lời này nói ra tưởng nhẹ nhàng nhưng thực tế lại khó khăn trùng trùng.
Lăng, Tiêu hai nhà chắc chắn sẽ nhúm tay vào, đến lúc đó đầu rơi máu chảy tranh đoạt tràng cảnh rất có thể tái hiện ra.
Nghị sự đường theo lời Lâm Chấn Khang hạ xuống không lâu cũng kết thúc, người người tản ra mỗi hướng, trở về gia viên của mình mà chuẩn bị cho những ngày sau.
Thời gian cứ như thế từng phút trôi qua, thoáng cái đã qua năm ngày.
Minh Hi thành, một tòa to lớn lầu các khang trang, tỏa ra nhàn nhạt quang huy, trên đó tấm biển in rõ hai chữ, Đan Các.
Xung quanh đan các chính là vô số người quây lại thành một vòng, trên đôi mắt không hề che giấu toát ra từng tia tò mò thần sắc.
Giọng nói bàn luận rôm rả vang vọng một khoảng trời.
Mà phụ cận đan các chính là hơn mười tên võ giả hậu thiên cảnh nhất trọng, nhị trọng, tam trọng vẻ mặt nghiêm túc đứng chắn trước cửa ý đồ ngăn chặn người tò mò tiến vào trong.
Người đến xem ngày một đông mà trái ngược đan các động tĩnh vẫn bình chân như vại không hề có dị biến.
Theo thời gian chuyển rời, người xem trên mặt không dấu nổi mất kiên nhất, rất nhiều người thất vọng lắc đầu ý định rời đi.
Cạch cạch cạch! Từng tiếng kẽo kẹt cửa vang lên tại chỗ này như lưỡi dao sắc bén cứa thẳng tim gan.
Đang có ý định rời đi ngươi cũng bất ngờ dừng lại, quay đầu ngước mắt nhìn.
Đối diện hàng ngàn cặp mắt đổ dồn tới đây, một thân ảnh ung dung thoải mái tiến ra.
Tóc đen buộc sau đầu, trường bào tinh xảo thiết kế, khuân mặt anh tuấn tiêu sái, nụ cười trên khuân mặt nở rộ, người này không ai khác chính là Thanh Liên.
Chỉ thấy Thanh Liên chắp tay lại, cất giọng nói:
"Các vị, tại hạ là Thanh Liên, một cái luyện đan sư nhỏ nhoi, đồng thời cũng chính là chủ nhân của tòa các phía sau."
Luyện đan sư, âm thanh này vừa ra ngay lập tức dấy lên một gợn sóng chấn động không nhỏ.
Bao nhiêu suy đoán trước nay bây giờ đã hoàn toàn được kiểm chứng.
Nhìn lên nét mặt kinh ngạc cùng phấn khích của đoàn người, Thanh Liên trong lòng cười lạnh.
Hắn không có đi ra ngoài ngay chính là chờ cho sự thất vọng xuất hiện ngày càng lớn. Mà khi đã đến đỉnh điểm cũng chính là lúc xuất hiện, thất vọng bao nhiêu thì phấn khích càng bấy nhiêu.
Phấn khích trong thất vọng chính là trạng thái dễ dàng tiếp thu thông tin nhất.
Mà kết quả đạt được không nằm ngoài dự đoán của Thanh Liên.
Kế tiếp chính là mồi dẫn.
Thanh Liên nụ cười trên khuân mặt càng đậm:
"Minh Hi thành theo ta tìm hiểu về phương diện đan dược chữa thương loại này phát triển còn hạn chế cùng khuyết thiếu, mà ta tự nhận có chút tài mọn với lòng mong muốn được đóng góp một phần cho nơi này nên quyết định lập ra đan các."
"Mà đan các chính là nơi chứa đại lượng đan dược do ta luyện ra có thể thông qua trao đổi mà mua bán, giá cả chính là thập phần hợp lí."
Thập phần hợp lí, bốn chữ này được Thanh Liên trọng tâm nhấn mạnh, ý tứ rõ ràng như muốn truyền tải đến đoàn người một ít thông tin.
Đoàn người trong lòng đã nhao nhao không kìm nén được, bởi đan dược hai chữ này chính là một thứ quý trong quý.
Đối với võ giả đan dược thậm trí quan trọng chỉ đứng số hai sau tính mạng.
Không chỉ đánh vào trọng tâm mà còn khuấy động tầng do dự lắng ở chỗ sâu, bước đầu Thanh Liên coi như đã đặt một ngọn lửa tại trong lòng của mỗi người.
Thanh Liên lẳng lặng đứng, trường bào thẳng tắp theo gió nhẹ mà lay chuyển.
Hắn không nhanh không chậm mà nói ra, đoàn người theo đó im phăng phắc lắng nghe, từng câu chữ nói ra trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Thời gian có hạn nên ta chỉ có thể nói cho mọi người những thứ cơ bản nhất, còn quan trọng hơn hãy để thời gian chứng minh tất cả, còn bây giờ ta tuyên bố đan các chính thức được khai trương."
Oanh một tiếng, pháo hoa ầm ầm xuất thủ, không khí từ phá lệ ngưng kết trở nên mãnh liệt phun trào.
Danh sách chương