Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 144: Ngày dài như năm.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Tri Thủy nhắm mắt một lúc lâu mà không có cảm giác được ôm vào lòng, ngạc nhiên mở mắt. Sau đó thấy Lý Lộ Từ dùng ánh mắt kì kì quái quái nhìn mình, có chút hoảng, suýt chút nữa thì ngã vào lòng Lý Lộ Từ, hai tay vội vàng kéo lấy dây lưng, cố giữ mình đứng vững.
- Làm gì còn không ôm… Không ôm là mình về đấy.
An Tri Thủy muốn bỏ chạy, lúc nãy nhìn ánh mắt Lý Lộ Từ bên trong hình như có ý tứ đặc biệt ấm áp khiến cô có chút nghẹt thở.
- Nói trước rồi, là cậu tặng mình một cái ôm, đương nhiên là cậu ôm mình.
Lý Lộ Từ mở rộng cánh tay.
Đúng là nói như vậy thật, nhưng ôm bị động và ôm chủ động cảm giác có thể giống nhau sao? An Tri Thủy cần có nhiều dũng khí hơn.
Cô hít một hơi thật sâu, hai má đỏ bừng, buồn bực trừng mắt nhìn Lý Lộ Tử tham lam, từ từ mở rộng hai tay, di chuyển như chim cánh cụt, mãi mới đến gần Lý Lộ Từ, giữ khoảng cách vài centimet với hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt hai tay lên lưng hắn.
Cái này tuyệt đối không tính là ôm, thậm chí đến tiếp xúc thân thể cũng không có.
Lý Lộ Từ thả tay xuống, ghì chặt lấy lưng cô. An Tri Thủy hơi kiễng chân, cả người bị Lý Lộ Từ ôm trọn trong lòng.
Cánh tay An Tri Thủy hơi hướng lên trên, dán vào lưng hắn, má áp vào ngực hắn, cảm nhận hơi thở nóng rực cùng trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
May mà, mặc dù không mặc áo lót, nhưng trước khi ra ngoài ma xui quỷ khiến thế nào lại mặc thêm một cái áo ba lỗ, chắc là để chuyện bị cho chuyện này.
Là tuân thủ hẹn ước chứ không phải An Tri Thủy mong chờ cái ôm này. Trước đó cô đã nghĩ lúc hắn ôm mình, hai tay sẽ thu chặn trước ngực, ai ngờ lại biến thành bộ dạng này.

An Tri Thủy cảm nhận mùi hương ấm ấm trên người hắn, có chút ngất ngây, thực sự rất dễ chịu, không hề có cảm giác ghét bỏ vì đó là cơ thể của người khác. Cô không dám thở sâu, bởi vì sợ hít hết mùi thơm đó vào mũi, như vậy sẽ giống như An Tri Thủy không nỡ rời khỏi lồng ngực này.
Cô nín thở, tim đập càng dữ dội hơn, ngực phập phồng, liên tục cọ vào ngực Lý Lộ Từ, An Tri Thủy không dám ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù cách hai tầng quần áo nhưng tại sao ngực lại căng và nóng như vậy?
- Hết hai phút chưa?
An Tri Thủy cảm thấy hình như đã qua rất lâu, vội vàng hỏi.
- Mới mười giây thôi.
An Tri Thủy cảm thấy chậm chứ Lý Lộ Từ cảm thấy quá nhanh.
Cô gái hắn ôm trong lòng, bàn tay mặc dù còn cách một tầng áo ngủ nhưng có thể cảm nhận được sức nóng truyền đến từ da thịt, thân thể mềm mại như muốn tan ra khiến người ta không kìm được muốn ôm thật chặt.
- Sao… cậu biết mới có mười giây?
An Tri Thủy có chút hô hấp khó khăn, vẫn nhắm mắt nhưng hơi ngửa cổ lên, làm thế này cô có thể hít thở được không khí trong phòng chứ không còn bị mùi hương trên người Lý Lộ Từ bao vây nữa, nhưng bây giờ lại chuyển thành hơi thở nóng bừng của cô phả vào cổ Lý Lộ Từ.
- Mình đếm nhẩm mà.
- Vậy bây giờ được bao lâu rồi?
- Im lặng nào, hết thời gian mình sẽ buông ra ngay.
An Tri Thủy không nói chuyện nên Lý Lộ Từ cũng im lặng theo.
Căn phòng trở nên im lặng.
Chỉ còn nghe thấy những tiếng thở nhẹ dung hòa vào nhau xen lẫn tiếng tim đập dồn dập.
Dưới ánh đèn ấm áp, một cô gái và một chàng trai đứng ôm nhau dưới danh nghĩa bạn bè.
Một cái ôm đơn giản với chút thân mật chờ mong, chỉ là để chứng minh quan hệ giữa hai người đang rất rất tốt và đây chỉ là một cách phát tiết, muốn thể hiện… tình bạn giữa hắn và cô.
Quá lâu, quá lâu.
Quá nhanh, quá nhanh.
Cả hai đều đã quen với nhiệt độ cơ thể đối phương, không còn căng thẳng như trước nữa. Mũi chân căng thẳng của An Tri Thủy cuối cùng cũng đã buông lỏng, lòng bàn tay ướt mồ hôi, chỉ cần cựa nhẹ là có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp trên lưng hắn.
- Hình như… hình như hết hai phút rồi…
Môi An Tri Thủy có chút khô khô.
- Thủy Thủy.
Lý Lộ Từ thì thầm bên tai cô.
- Hửm?
An Tri Thủy trả lời, sau đó hai má lập tức trở nên đỏ bừng.
- Sao… sao lại gọi tên mình như vậy? Đây là cách gọi của Tú Công Chúa mà.
An Nam Tú chẳng bao giờ thèm nhớ tên đầy đủ của An Tri Thủy nên gọi cô là An Thủy Thủy, An Tri Thủy cũng không bân tâm, còn cảm thấy cái tên đó rất dễ thương nữa. Nhưng bây giờ nghe Lý Lộ Từ gọi, An Tri Thủy chỉ cảm thấy giọng nói của hắn giống như hơi thở nóng ấm đang phả vào mặt cô, khiến tai cô nhột nhột.
- Mình chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
Lý Lộ Từ siết chặt cánh tay, nhắm mắt cảm nhận hương thơm tỏa ra từ cơ thể An Tri Thủy. Cảm giác hạnh phúc này không giống như ở cạnh em gái hay ở cạnh An Nam Tú, mà là hương vị của tình yêu.
Lý Lộ Từ có thể không chút do dự thừa nhận, là mình rất thích rất thích An Tri Thủy, cô chính là người bạn gái tiêu chuẩn mà hắn vẫn hằng mong đợi.
- Chỉ là cái ôm bạn bè mà thôi… Cậu hạnh phúc cái gì?
An Tri Thủy thẹn thùng, dịu dàng buông tay, bám nhẹ vào hông hắn.
- Bởi vì mình biết, cái ôm này bạn Thủy Thủy chỉ dành cho riêng Lý Lộ Từ chứ không dành cho ai hết.

Lý Lộ Từ có thể khẳng định điểm này. Nếu như là người khác đánh cược với cô, khẳng định sẽ bị An Tri Thủy coi là lưu manh, nhưng Lý Lộ Từ thì không vậy, cô không những đáp ứng mà còn thực hiện lời hứa, bởi vì hắn là Lý Lộ Từ, không phải người khác.
- Đừng gọi mình là Thủy Thủy nữa… Mình lớn rồi, sắp… sắp…
An Tri Thủy muốn đưa nắm đấm cho hắn xem, thể hiện mình đã rất lớn nhưng không thành công, bởi vì hắn ôm quá chặt.
- Tóm lại là rất lớn, gọi mình như vậy, ngượng lắm.
Khẩu khí của An Tri Thủy không mấy kiên quyết, giống như đang cố tỏ ra kiêu ngạo, không thể dễ dàng để đối phương gọi thẳng tên thân mật của mình, nếu không sẽ có vẻ rất dễ dãi?
- Thủy Thủy, cậu có cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong tim không?
Lý Lộ Từ giống như đang làm thơ, trên thực tế chỉ là vì trong lòng hắn đang có quá nhiều lời ngọt ngào muốn biểu đạt.
- Một chút, chỉ một chút thôi.
Cái đầu nhỏ của An Tri Thủy gật nhẹ.
- Sau này sẽ nhiều hơn chứ?
Lý Lộ Từ hơi lỏng vòng tay, cúi đầu cố nhìn vào mắt cô.
An Tri Thủy càng cúi đầu thấp hơn, cuồi cùng cũng tìm được cơ hội thu tay chặn trước ngực, nhưng hình như đã quá muộn. Toàn bộ phần ngực của cô đã bị hắn ôm đến nóng bừng, hình như còn có chút hơi căng.
(????????????)
- Được rồi, đủ hai phút rồi.
An Tri Thủy dùng lực, thái độ không quá kiên quyết nhưng vẫn thể hiện rõ ý tứ của mình. Kì thực với những người đặc biệt quan trọng, cảm giác của cô sẽ rất tinh tế, giống như bây giờ, cô không muốn Lý Lộ Từ cảm thấy buồn vì bị cự tuyệt.
- Hai mươi giây.
- Hai ngày rồi!
Lần này An Tri Thủy dùng lực đẩy hắn ra, nhíu mày, đúng là một tên tham lam.
- A, ở cạnh An Tri Thủy, thời khắc hạnh phúc lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy.
Lý Lộ Từ cảm thán, bây giờ hắn cảm thấy giống như đang bay, nhìn cô gái thẹn thùng trước mặt, hắn có chút không dám tin mình vừa có những hành động thân mật với cô.
- Đúng là ngày dài như năm, mới qua mấy phút mà khiến mình cảm thấy như đã hai ngày.
An Tri Thủy cũng biết nói đùa, nói có chút nhanh, bởi vì cô muốn phá tan bầu không khí có chút nguy hiểm giữa hai người.
- Thích chứ?
Lý Lộ Từ vẫn muốn hỏi cảm giác của An Tri Thủy, trên thực tế đàn ông bao giờ cũng vậy, bản thân cảm thấy vui nhưng vẫn để ý đến cảm giác của đối phương, nếu như nhận được một câu trả lời phủ định, thì mọi thứ sẽ lập tức trở nên vô vị, thậm chí còn rất đau khổ.
- Một chút chút.
An Tri Thủy không giống công chúa điện hạ nào đó, cái gì cũng không thừa nhận.
- Thích mình gọi tên cậu chứ?
Câu hỏi này Lý Lộ Từ cảm thấy rất quan trọng, bởi vì nó liên quan đến kết quả cuối cùng. Sau tối nay, hai người sẽ gọi nhau bằng tên thân mật, nghĩa là mối quan hệ giữa họ đã tiến thêm một bước lớn.
- Cậu… cậu không được để người khác biết cậu gọi mình như vậy.
An Tri Thủy không nói thích, cũng không nói không thích, nhưng đã đưa ra cảm nhận của cô.
- Mình gọi lén vậy.
Lý Lộ Từ hưng phấn gãi đầu.
- Vậy mình đi đây.
An Tri Thủy cảm thấy mình đã ra ngoài quá lâu.

- Từ từ đã…
- Gì vậy?
An Tri Thủy nhìn hắn, cô không biết lúc Lý Lộ Từ giữ cô lại, bản thân cô cũng chút chờ mong.
Ở lại lúc nữa, chỉ một lúc nữa mà thôi. An Tri Thủy đứng ở cửa, nhẹ nhàng xoay người, tóc và váy đều phiêu động, đợi Lý Lộ Từ lên tiếng.
- Cậu đọc “Tây du kí” chưa?
Lý Lộ Từ không muốn nửa đêm nửa hôm bàn chuyện văn học với nữ thanh niên.
- Đương nhiên đọc rồi.
An Tri Thủy rất ngạc nhiên, còn tưởng hắn định nói gì hoặc đưa ra yêu cầu gì đó khiến người ta đỏ mặt.
- Ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, cậu muốn trường sinh bất lão không?
Lý Lộ Từ muốn đi Thiên Vân thần cảnh tìm quả trường sinh, mặc dù An Nam Tú có, nhưng hắn cảm thấy lấy quả trường sinh của An Nam Tú đưa cho An Tri Thủy không được hợp lý cho lắm. Còn tại sao không hợp lý thì Lý Lộ Từ không đưa ra được lý do.
An Tri Thủy lắc đầu.
- Vì sao?
Lý Lộ Từ rất ngạc nhiên.
- Bởi vì con người sống trên thế giới này lúc nào cũng cần có người thân bên cạnh, nếu họ chết hết còn mình vẫn sống, mình sẽ chỉ cảm thấy đau khổ và cô đơn mà thôi. Cho dù có quen rất nhiều người, kết quả cuối cùng vẫn như nhau.
Lý do của An Tri Thủy rất đơn giản.
- Tuy rằng mình rất sợ chết, nhưng mình sợ nhìn thấy người mình thích chết hơn.
Bỗng nhiên, An Tri Thủy ngước lên nhìn Lý Lộ Từ.
- Vậy à, mình biết rồi.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Câu hỏi kì cục quá.
An Tri Thủy bĩu bĩu môi.
- Còn gì nữa không?
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu.
An Tri Thủy chạy ra ngoài, đứng dựa vào cửa, móc điện thoại gửi cho Lý Lộ Từ một tin nhắn. Sau đó hai má nóng ran, cố gắng lắm mới ấn được nút Gửi.
Lý Lộ Từ vẫn còn đang hưng phấn thì nghe thấy tiếng điện thoại, vội vàng nhặt lên, là tin nhắn của An Tri Thủy: “Lý Lộ Từ, mình rất thích ôm kiểu này, cũng thích cậu gọi mình là Thủy Thủy”.
Lý Lộ Từ vội vàng ra mở cửa, nhưng An Tri Thủy đã chạy về phòng, nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, không dám ngoái đầu, vội vội vàng vàng đóng cửa lại, hối hận chết đi được…
Nhịp tim hôm nay có chút kì lạ, An Tri Thủy không hiểu, là hương vị của mối tình đầu sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện