Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 155: Biến thân.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đối với công chúa điện hạ cao quý kiêu ngạo này, ngẫu nhiên làm nũng chẳng qua là ban ân sủng cho quan hầu Lý Lộ Từ mà thôi, nếu hắn chẳng phân biệt được có ý đồ vũ nhục thì đã phạm thượng, tất nhiên phải nhận đả kích trầm trọng của An Nam Tú .
An Nam Tú như thế nào đối với Lý Lộ Từ, cô xem đều là tự do của cô, hắn nhất định phải làm cho cô, hắn phải chiếu cố, tuyệt đối không cho phép phản kháng, nếu không nghe lời, An Nam Tú sẽ rất tức giận, lúc đó hai người sẽ phát động đại chiến vũ nhục nhau.
Như hiên tại, An Nam Tú cảm thấy Lý Lộ Từ hẳn phải đi làm cơm, bởi vì cô đói bụng rồi, nhưng hắn lại muốn vũ nhục cô.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu chỉ là biểu tượng, An Nam Tú nội tâm mạnh mẽ tuyệt sẽ không dễ dàng cầu xin tha thứ... Đương nhiên, thời điểm bị Lý Lộ Từ bắt gãi ngứa là ngoại lệ.
- Lý Lộ Từ, nếu anh dám làm như vậy, anh nhất định phải chết.
An Nam Tú ôm con kiến Phách Vương Long của cô, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ, cẳng chân mảnh khảnh của cô từ dưới chăn lộ ra, làm cho người tôi một loại cảm giác thân thể mềm mại hoàn toàn trần truồng bên trong tấm chăn.
- Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng chết trong tôiy cô. Sớm muộn gì cũng chết, không bằng chết tôn nghiêm, chết vinh quang, thà rằng trong phản kháng chết đi, cũng không sống tạm trong áp bách.
Lý Lộ Từ dõng dạc nói ra lời này.
- Đúng vậy sao?
- Phải.
- Vậy anh tính phản kháng như thế nào?

An Nam Tú cơ bản không sợ hắn, gần đây cô thấy trên tiểu thuyết Internet được một quyển sách tên là “một vạn phương pháp giết chết ngươi”, cô đương nhiên sẽ không giết chết Lý Lộ Từ, nhưng Lý Lộ Từ vẫn phải cùng cô chơi đùa, chính vì cô có ít nhất một vạn loại phương pháp hành hạ Lý Lộ Từ.
- Loại thứ nhất, tôi sẽ bắt cô lại, trói cô lại, sau đó cầm lông vũ gãi bàn chân cô.
An Nam Tú vội vàng rút chân về, giấu ở dưới chăn, mặc dù chắc chắn sẽ không để cho Lý Lộ Từ thực hiện được, nhưng ánh mắt hắn nhìn bàn chân mình không có hảo tâm làm cho An Nam Tú vẫn có chút lo lắng.
Lý Lộ Từ dương dương đắc ý nói tiếp:
- Loại thứ hai, tôi sẽ dùng vỉ đập ruồi bọ phát cái mông của cô, vừa sưng lại vừa hồng.
An Nam Tú cảm giác rất chán ghét, nơi này có rất ít ruồi bọ, thế nhưng vỉ đập ruồi thường xuyên dùng để đập ruồi muỗi, vô cùng bẩn vô cùng buồn nôn, hắn lại muốn dùng thứ đó đánh cái mông trắng mềm sạch sẽ thơm tho của An Nam Tú.
- Còn có loại thứ ba sao?
Đối với loại trực tiếp lăng nhục ngược đãi trên thân thể, An Nam Tú không sợ chút nào.
- Đương nhiên là có.
Lý Lộ Từ rất ác độc nhìn An Nam Tú.
- Loại thứ ba, tôi sẽ không mua kem đường trắng cho cô ăn!
Ánh mắt ác độc của Lý Lộ Từ cùng phương pháp ác độc làm cho An Nam Tú tức giận đến mức gò má đỏ lên, thủ đoạn ác độc như vậy hắn cũng có thể dùng được, Lý Lộ Từ muốn mắng thêm vài cái tên, Lý Lộ Từ hèn hạ, Lý Lộ Từ ác độc!
Chứng kiến An Nam Tú sợ hãi, Lý Lộ Từ cười lên ha hả.
- Có ma thần ẩn núp phía nam Đế Lâm, buổi sáng là thú, buổi chiều là trùng, buổi sáng có bốn chân, sau đó sinh ra hai cánh, thần thông biến hóa, tên là Ám Tung!
An Nam Tú nói ra một đoạn ngôn ngữ kỳ quái, Lý Lộ Từ cảm giác không giải thích được.
Vòng tay An Nam Tú loang loáng một hồi, cây trượng lớn hiển hiện trước người, đuôi trượng chống lên vách tường, chuông gió trên gậy nhẹ nhàng đong đưa, phát ra tiếng chuông thanh thúy.
- Tôi không chơi... Tôi không phản kháng...
Lý Lộ Từ thật không ngờ thủ đoạn không mua kem cho An Nam Tú lại trực tiếp khiêu chiến điểm mấu chốt của cô, An Nam Tú rất tức giận, hậu quả không phải nghiêm trọng bình thường.
- Biến!
An Nam Tú nhẹ nhàng nói ra một chữ.
Lý Lộ Từ đang muốn chạy trốn cũng đã không kịp rồi, hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh thần bí bao phủ mình, sau đó cả người đều trở nên bay bổng, phiêu phù ở trên bầu trời, quần áo trở nên vô cùng lớn, thoát ly thân thể của mình, che tầm mắt của hắn.
- Đây là chuyện gì?
Trong đầu Lý Lộ Từ vừa mới hiện ra ý nghĩ này, nội tâm suy đoán An Nam Tú đối với hắn làm ra chuyện gì đây? Trên thực tế hắn còn rất hiếu kỳ, rất hi vọng biết rõ những thần thuật kì kì quái quái của An Nam Tú, dù sao An Nam Tú cũng không thể thật sự đối làm ra chuyện trí mạng với hắn.
Nhưng một loại cảm giác trói buộc trong lòng trước nay chưa có, Lý Lộ Từ vẫn còn có chút bối rối, hắn không kịp truy hỏi, liền ngã từ không trung xuống, sau đó quần áo trở nên vô cùng lớn bao phủ hắn.
Lý Lộ Từ ở trong quần áo qua lại một hồi, lập tức cảm thấy chuyện gì xảy ra, thân thể cường tráng của hắn không thấy, gắng sức miễn cưỡng chỉ có thể sử dụng tứ chi thôi, cảm giác thằng bằng có chút vấn đề, cơ thể rắn chắc cũng không thấy, biến thành cảm giác lỏng loẹt mềm mại, sau đó hắn chui ra quần áo... Đây là một cái thế giới khổng lồ cỡ nào chứ!
Không sai biệt lắm một người cao lớn ở trên giường, nóc nhà cao gấp sáu, đồ vật trong nhà cao không thể chạm, còn có An Nam Tú cao gấp ba, An Nam Tú thật lớn, An Nam Tú như người khổng lồ.
Cô đang ngồi ở trên giường siêu cao cười tủm tỉm nhìn Lý Lộ Từ, biểu lộ không vui cùng tức tối không thấy đâu, mà chuyển thành vẻ mặt đắc ý.
An Nam Tú mỗi lần cười như vậy tuyệt đối không có chuyện tốt!
Lý Lộ Từ nhìn thế giới to lớn đột nhiên cùng thân thể của mình thập phần không cân đối, nổi giận đùng đùng chỉ vào An Nam Tú.
- Cô làm cái gì! An Nam Tú mới vừa rồi còn núp ở chân giường thì lúc này tuyệt không sợ hãi Lý Lộ Từ, cô vứt con kiến Phách Vương Long từ trên giường nhảy xuống.
Động tĩnh thật lớn, tựa như người khổng lồ, Lý Lộ Từ cũng phải nhìn lên hai chân mảnh khảnh của cô, từ vị trí của hắn có thể chứng kiến quần lót nho nhỏ hãm thật sâu giữa hai chân của An Nam Tú, nàng mặc quần lót vĩnh viễn là như vậy, cảm giác không phù hợp với thân phận cô bé!
Lý Lộ Từ theo bản năng quay đầu, sau đó hắn thấy được tình cảnh trong tấm gương lớn.
Một em bé mới sinh mập mập trăng trẻo đang ở trong gương nhìn hắn, chậm rãi trừng to mắt, trong ánh mắt dần dần toát lên thần sắc không thể tưởng tượng nổi, miệng nhỏ non nớt dần dần mở lớn, sau đó phát ra tiếng thét kinh hãi.
Kỳ thật càng giống oa oa khóc lớn, trên mặt em bé biểu lộ đặc biệt phong phú cùng gò má phì phì làm cho bất luận tâm tình gì cũng phóng thích khoa trương ra.
An Nam Tú bế hai bên xương sườn Lý Lộ Từ nâng hắn lên, không phí bao nhiêu khí lực.
Lý Lộ Từ giận dữ, sau khi kêu hai tiếng tự nhiên biết rõ đây là An Nam Tú giở trò quỷ, chân nhỏ đạp loạn, hai đấm cuồng loạn nhảy múa, đáng tiếc vẫn bị An Nam Tú mặt không biểu tình nâng lên.
- Không ngoan, phải bị đánh cái mông.
An Nam Tú ném Lý Lộ Từ trên giường.
Lý Lộ Từ vội vàng chui vào chăn, cũng không có cảm giác an toàn, nhất là một mình phải đối mặt với Đại Ma Vương An Nam Tú của Thiên Vân Thần Cảnh!
An Nam Tú chạy vào trong phòng khách, từ trên chổi lông gà rút ra một cây lông gà, sau đó chui vào chăn bắt lấy chân nhỏ Lý Lộ Từ gãi một hồi.
Da thịt của em bé nhẵn nhụi nhạy cảm, lại là gan bàn chân, Lý Lộ Từ lập tức cảm giác ngứa ngáy vô cùng, ngửa mặt lên trời cười ha hả, cảm giác tức giận như muốn chết đi, hết lần này tới lần khác còn chưa chết.
Cứ như vậy nửa chết nửa sống cười ha ha, nước mắt ngăn không được chảy ra, ai bảo tuyến lệ của em bé vốn vô cùng phát triển, cơ bản không phải Lý Lộ Từ có thể khống chế.
Một hồi lâu, An Nam Tú rốt cuộc lăn qua lăn lại xong, vỗ vỗ gan bàn chân Lý Lộ Từ.
- Hiện tại anh biết ác độc cỡ nào chưa, cái này gọi là Mộ Dung Phục đại pháp!
Cô nói chính là dùng đạo của mình, dựa vào thân thể thực hành vật đổi sao dời, học thức thực uyên bác!
- Người là dao thớt, tôi là thịt cá. Tôi chịu thua, mười tám năm sau, Lý Lộ Từ tôi lại là một hảo hán!
Lý Lộ Từ thấy chết không sờn, nằm tại đó ngực nhấp nhô không phục.
Một em bé mít ướt xách lên chẳng qua hơn hai mươi cân mà nói lời như vậy, làm cho người ta buồn cười, nhưng An Nam Tú không cười, cô cũng không biết em bé này có cái gì đáng yêu, không giống các cô bé nhìn thấy em bé đáng yêu sẽ muốn đi trêu chọc nó, yêu thương nó.
- Cô thật biến thái...
Lý Lộ Từ rống giận, hắn biết An Nam Tú muốn làm gì! Ngược đãi bé nam như vậy tuyệt đối là biến thái, nếu như chứng kiến em bé hư vậy, Lý Lộ Từ dù cho biết rõ An Nam Tú biến thành, khẳng định cũng không hạ thủ được!
Hắn bị An Nam Tú lật ra sau, sau đó An Nam Tú bắt đầu trái một cái phải một cái vỗ lên mông của Lý Lộ Từ.
Thù này không báo không phải là quân tử! Lý Lộ Từ nhớ kỹ, tuy không đau nhức, nhưng vũ nhục như vậy trước nay chưa từng có, nhất định phải ghi khoản nợ cái mông này!
An Nam Tú làm xong hai chuyện này, tâm tình rất tốt.
- Tốt lắm, tôi tha thứ cho anh.
An Nam Tú dứt khoát phóng thích Lý Lộ Từ.
- Tôi tuyệt không tha thứ cho cô.
Lý Lộ Từ ánh mắt u buồn mà bi thương.
An Nam Tú hứng thú nhìn Lý Lộ Từ, ánh mắt dần dần dừng lại giữa hai chân Lý Lộ Từ, sau đó rất tò mò nhìn.
Lý Lộ Từ liền vội vươn tay che lại.
An Nam Tú đẩy ra, bắt được hai tay hắn.

Lý Lộ Từ thẹn thùng, hiện tại tiểu động vật quá nhỏ.
- Không thể không nói trong lịch sử đây là chỗ đáng khen nhất trong lịch sử tiến hóa dài dằng dặc của các anh , nhỏ như vậy, lại có thể dùng máu thêm vào làm vật thể cứng đờ, lực công kích trở nên dồi dào lại thêm tính chất uy hiếp, hình thể sinh ra gấp hai đã là cường hóa rất lớn. Nếu như toàn thân các anh đều là như thế, nói không chừng sẽ có được các loại năng lực biến hình, tỷ như một lần chịu công kích liền trở nên mềm nhũn là không chịu lực, thời điểm phản kích nhanh chóng biến hình, có được lượng công kích cường đại...
An Nam Tú tự hỏi.
- Nói không chừng từ nay về sau các anh cũng không có cách nào tiến hóa ra thuộc tính thực vật, đây mới là phương hướng phát triển tương lai của các anh.
Lý Lộ Từ không cách nào tưởng tượng, nhân loại sau này được An Nam Tú miêu tả dưới cái dạng kia, chạy đầy đường đều là loại tiểu động vật này, xem ra An Nam Tú cơ bản không biết, loại tiểu động vật này sau khi biến hình lực công kích rất cường đại, nhưng cũng giới hạn với đối tượng đặc biệt, ngược lại sau khi biến hình sẽ càng thêm khó có thể thừa nhận đau đớn.
- Bất quá cũng rất bình thường, tuyệt đại đa số sinh vật đực đều là như thế này.
Ngón tay An Nam Tú nhẹ nhàng búng tiểu động vật, có chút đần độn vô vị.
- Các anh cuối cùng cũng chỉ là một chủng tộc bình thường, trừ phi tôi trở thành nữ thần sau đó biến thế giới này thành thần vực của tôi, triệt để thay đổi phương hướng tiến hóa của các anh.
- An Nam Tú... Cô còn muốn vũ nhục tôi bao lâu? Đã đến lúc rồi, tôi như vậy thì giữa trưa cô cũng không có cơm ăn!
Lý Lộ Từ nằm thẳng, An Nam Tú cúi người, đồ ngủ của cô trống rỗng, lộ ra hơn phân nửa tiểu bạch thỏ mềm mại, theo hô hấp của cô nhảy dựng lên, cực kỳ xinh đẹp. Mấu chốt nhất chính là bình thường bộ ngực của An Nam Tú không lớn bao nhiêu, hiện tại trước mắt Lý Lộ Từ lại lớn vô cùng, tản ra mùi sữa thơm mê người, làm cho Lý Lộ Từ ngăn không được nuốt nước miếng, mình biến thành em bé, lại còn muốn ăn sữa!
- Thần thuật này thời gian duy trì liên tục suốt một ngày, vào ngày mai sẽ tự động giải trừ, nếu như tôi cưỡng chế giải trừ, có một phần trăm tỷ lệ thất bại, ạm muốn nếm thử sao?
An Nam Tú ôm Lý Lộ Từ vào trong ngực.
- Thất bại sẽ như thế nào?
Lý Lộ Từ dè dặt cẩn thận mà hỏi thăm.
- Vĩnh viễn cái dạng này, không cách nào khôi phục.
Nói xong, An Nam Tú bắt đầu ngâm xướng giải trừ thần thuật.
- Chậm đã!
Lý Lộ Từ vội vàng ngăn cản.
- Vậy anh thành thành thật thật chơi với tôi một ngày, không có cách nào rời khỏi tôi!
Trên mặt An Nam Tú lộ ra toan tính mỉm cười ngọt ngào.
Lý Lộ Từ thở dài, cái này... Cái này... Hắn cũng không có lực oán hận, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trước ngực An Nam Tú, thật mềm, thật trắng, thật mềm, thật muốn ăn...
- Cho tôi uống sữa!
Lý Lộ Từ rốt cuộc hiểu rõ, mình là đói bụng, nếu không tại sao mình có thể có ý nghĩ biến thái như vậy?
Toái Càn Khôn


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện