Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 203: Cú đấm
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Con cua của Tú Tú nằm dài trên mặt đất, uể oải, hai cái càng cua tê liệt trên đất, dở sống dở chết, giống như vĩnh viễn không thấy được tương lai nữa.
Hai cái nắm tay nhỏ của An Nam Tú, từ từ to ra, Tú Tú giận rồi, một cô gái nhỏ như phấn như ngọc đang nắm chặt nắm đấm muốn đánh người làm cho người ta cảm thấy không có sự uy hiếp nào.
Hai người đàn ông cường tráng như Đại Mạnh và Tiểu Cường, cho dù một người trưởng thành bình thường đấm một đấm mạnh vào ngực họ, ngay cả động một cái cũng không có.
Nắm tay của An Nam Tú, gãi ngứa cho họ cũng không đủ.
Đại Mạnh và Tiểu Cường không nghe rõ An Nam Tú nói gì, chỉ nghĩ là đứa nhỏ đang cầu nguyện điều gì, liền bật cười ha hả.
An Nam Tú nhìn bọn họ, một đấm trái một đấm phải đánh vào bụng của bọn họ.
Trong nháy mắt, vẻ tươi cười trên hai má của họ ngưng lại.
Hoá ra khuôn mặt tươi cười và khóc rất là giống nhau, các cơn đau nhức kéo đến, trực tiếp tác động lên hai má dẫn đến không thể điều khiển các cơ, nụ cười biến mất, biến thành mặt khóc.
Nắm tay của An Nam Tú dường như mang theo vô số cây kim châm vào các huyệt đạo, chui vào bụng họ.
Lập tức trong bụng liền sôi cuồn cuộn đau đớn, sau đó cảm giác đau này lan toả ra, hai người đàn ông cao lớn nằm uể oải trên mặt đất, lớn tiếng rên.
Rất nhiều mồ hôi lạnh, làm cho cả người ướt sũng, giống như ếch đang cố gắng đạp chân.
Giống như đứa nhỏ vô lại lăn lộn.
Đại Mạnh ôm bụng, trong cổ họng phát ra những âm thanh gào thét, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt của cô gái không hề thay đổi, bèn sợ hãi.
Tiểu Cường muốn ngọ ngoạy đứng dậy, lại cảm thấy dường như nguyên người mình bị thương tổn, không chỗ nào là không đau, cảm giác như bị châm đâm toàn thân khiến cho miệng của gã phun ra bọt mép.
- Ngươi có dây thừng không?
An Nam Tú nói với tài xế trong xe.
- Không… không… có…
Răng của anh lái xe rung lên, anh ta đã từng thấy Đại Mạnh và Tiểu Cường đánh nhau với người trẻ tuổi bị cậu ta tiện tay đập cho choáng váng, nhưng nhìn lại xem, đứa nhỏ trước mặt này lợi hại hơn gấp trăm lần so với người trẻ tuổi kia.
Anh ta đã từng nghĩ người kia và tên đầu sỏ đặc vụ đều là người có võ công cao nhất trên đời này, lúc sau anh ta cảm thấy người trẻ tuổi mới là đúng, hiện tại anh ta cảm thấy đứa con gái này mới đúng.
Anh ta biết bản lĩnh của Đại Mạnh và Tiểu Cường, quan trọng là bọn họ là những con người kiên cường.
Cái gì gọi là kiên cường, là cho dù bị đánh rớt răng nanh và chảy máu, bị trúng đạn hoặc bị dao đâm cũng không kêu hừ hừ, hiện tại hai người họ lại lăn lộn trên mặt đất rên rỉ, giống như những lưu manh trên đường phố.
- Ồ, đáng tiếc quá, vốn dĩ tôi chỉ muốn đùa với họ. Nhưng bọn họ đã đồng ý.
An Nam Tú nói với vẻ mặt thật đáng tiếc.
- Cái này… cái này…
Chiếc xe anh tài xế đang lái chính là Mercedes-Benz, nhưng một chút cảm giác an toàn cũng không có, muốn chạy, cũng không thể bỏ lại Đại Mạnh và Tiểu Cường, quan trọng nhất là tay chân đều run run, mở xe không được.
- Xem ra, ba người các anh đều là các loài động vật có đầu óc đơn giản ngay cả con kiến cũng không bằng… trở về nói với người chỉ huy các anh, chỉ cần y không phải là Tô Mạc Già, vậy kể từ ngày hôm nay mỗi một ngày y nên cẩn thận một chút.
An Nam Tú thích nhìn con kiến, nhưng cũng không có hứng thú giao du với những loài động vật thấp bé như con kiến, nói xong thì nắm tay Tú Tú rời khỏi.
- Sao vậy… Ý gì đây?
Lái xe thấy cô không có ý nói mình, thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị xuống xe kéo Đại Mạnh và Tiểu Cường lên xe.
- Bởi vì bất cứ lúc nào y cũng có thể bị giết.
An Nam Tú híp mắt, cười cười, dẫm lên những lá cây rơi đầy trên đất.
Về nhà, ăn cơm, quấy rầy, làm nũng với Lý Lộ Từ.
Tú Tú bị lôi xềnh xệch, cái mai cua cứng rắn đập đập lên nền đường đầy đau thương.
Lái xe nhìn đứa con gái nắm cua lôi đi đã rời khỏi, cuối cùng bừng tỉnh, vội vàng hỏi hai người đang nằm trên mặt đất:
- Hai người thế nào, có cần tôi gọi xe cứu thương không?
- Liên lạc… liên lạc với Anh cả.
Đại Mạnh uể oải hừ hừ.
- Chúng tôi không sao.
Rốt cuộc Tiểu Cường không hề phun bọt biển.
Lái xe vội vàng gọi điện thoại cho Đới Lợi.
- Cho người mang đến chưa?
Đới Lợi hạ giọng nói.
- Không có… Đại Mạnh và Tiểu Cường bị đứa con gái kia đánh nằm úp xuống mặt đất.
Lái xe khập khiễng nói.
- Nói giỡn hả?
Sắc mặt của Đới Lợi trầm xuống, bình thường người lái xe này luôn đi theo Đại Mạnh và Tiểu Cường ra ngoài làm việc, có thói quen hay nói giỡn với họ, nhưng bây giờ Đới Lợi không có tâm trạng này.
- Không phải, đứa con gái đó nói, chỉ cần để cô đánh hai quyền, sẽ đi theo chúng tôi… Bọn Đại Mạnh không nghĩ rằng cô ta phối hợp tốt, anh cũng nói tận lực đừng có động thủ… Sau đó để cho cô ta đánh.
Lái xe cúi xuống nhìn một cái hai người đang nằm trên mặt đất cố gắng đứng dậy.
- Đại Mạnh và Tiểu Cường bị cô ta đánh một cái lăn lóc trên mặt đất, khóc cha gọi mẹ, giống như con chuột bị bắt bỏ vào nồi ấy.
- Vớ vẩn, anh thấy qua ổ chuột chưa?
Đới Lợi không tin, Đại Mạnh và Tiểu Cường là ai y không phải không biết, loại đàn ông này, bị chém rơi cánh tay cũng không hừ hừ.
- Lúc nhỏ tôi đã từng nhìn qua… Anh Đới, thật sự tôi nghĩ đến chuyện này, anh không nhìn thấy cảnh thảm hại của bọn họ thôi.
Nước mắt lái xe đều chảy ra.
- Bây giờ bọn họ ra sao?
Đới Lợi kiềm chế không được, đây là thật chứ không giống như nói giỡn.
- Nếu có thể nói chuyện, anh nói với họ?
Lái xe xin ý kiến.
- Đưa điện thoại cho họ.
Lái xe đặt điện thoại vào lỗ tai của Đại Mạnh đang ngồi dưới đất dựa vào chiếc Mercedes-Benz R.
- Anh cả… Chúng tôi thật sự đang nằm trên mặt đất, anh đoán không sai, đằng sau Lý Lộ Từ chắc chắn có liên quan đến đứa con gái kia…
Đại Mạnh thở hồng hộc nói.
- Đứa con gái chỉ cần một quyền nhẹ nhàng đã đánh ngã hai chúng tôi.
- Làm sao được chứ? Rốt cuộc cô ta sử dụng chiêu thức gì?
Nếu không phải chính miệng Đại Mạnh nói, Đới Lợi vẫn không thể tin.
- Cô ta đánh một quyền qua đây, tốc độ rất chậm, căn bản giống như đứa con gái, nhưng khi cánh tay đánh vào bụng, giống như cô ta cầm theo hàng trăm cây kim đâm vào vậy, sau đó rất đau, chỉ trong nháy mắt chúng tôi đã hoàn toàn mất tri giác, cả người co rút, tiếp theo toàn thân giống như bị kim đâm.
Nhưng cảm giác này không có kéo dài lâu, bây giờ Đại Mạnh nghĩ lại vẫn là không lạnh mà run, giờ còn để lại di chứng là cả người mệt mỏi, đầu óc chỉ có thể suy nghĩ, muốn điều khiển cơ thể của mình cũng rất khó, anh ta không dám tưởng tượng, nếu đứa con gái đó muốn ra tay với họ, bọn họ hoàn toàn không thể chống trả.
- Đây là cú đấm gì?
Kinh nghiệm của Đới Lợi và người ra tay vô cùng phong phú, nhưng chưa từng nghe nói qua cú đấm này, giống như trong phim kiếm hiệp, như là phim huyền ảo “Thiên Long Bát Bộ”.
- Không biết. Nhưng mà trước khi bỏ đi cô ta nói một câu, chỉ cần sai khiến chúng tôi không phải Tô Mạc Già, mời y phải biết quý trọng mỗi ngày kể từ hôm nay, bởi vì bất cứ lúc nào y cũng có thể bị giết.
Nhớ đến đứa con gái nói như vậy xong liền cười tủm tỉm, Đại Mạnh cảm thấy lạnh người từ đầu đến cuối, tuy đối phương uy hiếp không phải là anh ta, hay là căn bản mình không thể làm cho người khác uy hiếp, đối phương có thể không tiếc bất cứ lúc nào ở đâu bóp chết anh ta.
Trước đây chưa từng có cảm giác yếu ớt đến vậy, khiến cho Đại Mạnh và Tiểu Cường cảm thấy một đời của mình hoàn toàn bị từ bỏ.
- Các anh lập tức trở về. Trước tiên phải vứt bỏ sự theo dõi, đổi xe, kiểm tra trên người xem có máy định vị hay nghe trộm gì không, sau đó trực tiếp rời khỏi Trung Hải, đi nước ngoài một thời gian. Hiểu chưa?
Đới Lợi nói xong, cũng không chờ Đại Mạnh nói tiếp, lập tức cúp máy, đáng chết, hai tên khốn khiếp này an nhàn lâu lắm đây? Tin tức quan trọng như vậy, không ngờ cuối cùng mới biết, nói không chừng đối phương đang bắt đầu theo dõi điện thoại.
Đại Mạnh và Cường nhỉ nghe mệnh lệnh xong, lên xe với sự trợ giúp của lái xe, tiến hành mệnh lệnh tránh né.
Bọn họ không thấy, có mấy con kiến leo lên xe ô tô.
Con kiến đáng thương, đa số đã bị huỷ diệt, quyết định ở bên trong chiếc xe Mercedes-Benz.
Sau khi Đới Lợi cúp điện thoại, đưa điện thoại cho cấp dười, rời khỏi phòng.
Cầm điện thoại của người khác tiếp tục gọi điện cho vài người, để tránh các bị nghe lén, sau đó vào khách sạn, thay đổi điện thoại.
Chuyện này người chuyên nghiệp sẽ làm cho đến nơi, trước giờ cũng chưa từng ngại bước thêm vài bước, cẩn thận chút chắc chắn không sai.
Lúc này Đới Lợi mới cảm thấy phiền toái, lúc trước khi đi tìm Lý Lộ Từ có chút lỗ mãng, tuy nhiên khi đó hẳn là không có để lộ ra điều gì khiến cho Lý Lộ Từ cảm thấy có liên quan đến người sau màn… Đứa con gái thần bí này làm cho Đới Lợi thấy rất phiền toái, hoàn toàn không biết lai lịch của đối phương, điều tra ra cô ta từ tháng chín năm nay bắt đầu sống chung với Lý Lộ Từ, về phần cô ta từ đâu tới, thân phận gì, hoàn cảnh nào, căn bản không biết.
Hộ tịch của đứa con gái cũng là giả, vẫn là người yêu của tiên sinh giúp đỡ, đúng là…
Đới Lợi thở dài, đi báo cáo với An Đông Dương.
Vẫn như thường ngày An Đông Dương đang chuẩn bị ngủ trưa trong phòng quân duyệt, vừa nghe Đới Lợi báo cáo, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đới Lợi nói xong, chờ chỉ thị của An Đông Dương.
- Không cần để ý, tôi có thể dễ dàng chết như vậy sao?
An Nam Dương cười lạnh.
- Ít nhất bây giờ tôi còn có không ít giá trị lợi dụng, người ta sẽ không dễ dàng giết tôi được đâu.
- Quá trình đàm phán bên nước Anh muốn chậm lại chút không, để kéo dài thời gian?
Đới Lợi cảm thấy An Đông Dương không thể giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng, nếu không việc lợi dụng y sẽ không còn giá trị, đứa con gái đó còn để ý đến chuyện sống chết của ông chủ sao?
- Không cần. Tôi An Đông Dương nếu chỉ vì sự uy hiếp của một đứa con gái mà sợ tới sợ lui, sống trên đời này cũng uổng phí.
An Đông Dương vô tình nói, ông ta muốn biết hoàn cảnh của Lý Lộ Từ, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta sợ, người đạt được địa vị như y, cũng không giống vài người càng có quyền thế cao càng sợ chết.
Đới Lợi gật đầu, nhưng anh ta vẫn đề cao cảnh giác, đối với cuộc điều tra bên kia cũng nên dừng lại một lát.
- Lần trước Tri Thuỷ đề nghị tôi kết bạn cùng Lý Lộ Từ, anh cảm thấy lời đề nghị này như thế nào?
An Đông Dương suy nghĩ một chút, rồi hỏi Đới Lợi.
Đới Lợi cười gượng, cuối cùng cũng không kiềm nỗi.
- Tiên sinh, tiểu thư đã trưởng thành rồi, chuyện của cô ấy… thật ra ông không cần chú ý kỹ vậy đâu.
Đới Lợi hiểu được Lý Lộ Từ hơn An Đông Dương, dù sao An Đông Dương biết đều là hắn sửa sang lại, trước khi Lý Lộ Từ tiếp xúc với đứa con gái kia, một đứa con trai đơn độc tự mình nuôi nấng đứa em, khiến cho Đới Lợi rất đồng cảm, bởi vì anh ta cũng xuất thân từ cô nhi viện.
- Anh biết cái gì? Nếu con gái anh cũng lớn như vậy, chắc chắn anh sẽ phải bận tâm.
An Đông Dương nhíu mày, trách Đới Lợi không biết gì.
Toái Càn Khôn
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 203: Cú đấm
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Con cua của Tú Tú nằm dài trên mặt đất, uể oải, hai cái càng cua tê liệt trên đất, dở sống dở chết, giống như vĩnh viễn không thấy được tương lai nữa.
Hai cái nắm tay nhỏ của An Nam Tú, từ từ to ra, Tú Tú giận rồi, một cô gái nhỏ như phấn như ngọc đang nắm chặt nắm đấm muốn đánh người làm cho người ta cảm thấy không có sự uy hiếp nào.
Hai người đàn ông cường tráng như Đại Mạnh và Tiểu Cường, cho dù một người trưởng thành bình thường đấm một đấm mạnh vào ngực họ, ngay cả động một cái cũng không có.
Nắm tay của An Nam Tú, gãi ngứa cho họ cũng không đủ.
Đại Mạnh và Tiểu Cường không nghe rõ An Nam Tú nói gì, chỉ nghĩ là đứa nhỏ đang cầu nguyện điều gì, liền bật cười ha hả.
An Nam Tú nhìn bọn họ, một đấm trái một đấm phải đánh vào bụng của bọn họ.
Trong nháy mắt, vẻ tươi cười trên hai má của họ ngưng lại.
Hoá ra khuôn mặt tươi cười và khóc rất là giống nhau, các cơn đau nhức kéo đến, trực tiếp tác động lên hai má dẫn đến không thể điều khiển các cơ, nụ cười biến mất, biến thành mặt khóc.
Nắm tay của An Nam Tú dường như mang theo vô số cây kim châm vào các huyệt đạo, chui vào bụng họ.
Lập tức trong bụng liền sôi cuồn cuộn đau đớn, sau đó cảm giác đau này lan toả ra, hai người đàn ông cao lớn nằm uể oải trên mặt đất, lớn tiếng rên.
Rất nhiều mồ hôi lạnh, làm cho cả người ướt sũng, giống như ếch đang cố gắng đạp chân.
Giống như đứa nhỏ vô lại lăn lộn.
Đại Mạnh ôm bụng, trong cổ họng phát ra những âm thanh gào thét, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt của cô gái không hề thay đổi, bèn sợ hãi.
Tiểu Cường muốn ngọ ngoạy đứng dậy, lại cảm thấy dường như nguyên người mình bị thương tổn, không chỗ nào là không đau, cảm giác như bị châm đâm toàn thân khiến cho miệng của gã phun ra bọt mép.
- Ngươi có dây thừng không?
An Nam Tú nói với tài xế trong xe.
- Không… không… có…
Răng của anh lái xe rung lên, anh ta đã từng thấy Đại Mạnh và Tiểu Cường đánh nhau với người trẻ tuổi bị cậu ta tiện tay đập cho choáng váng, nhưng nhìn lại xem, đứa nhỏ trước mặt này lợi hại hơn gấp trăm lần so với người trẻ tuổi kia.
Anh ta đã từng nghĩ người kia và tên đầu sỏ đặc vụ đều là người có võ công cao nhất trên đời này, lúc sau anh ta cảm thấy người trẻ tuổi mới là đúng, hiện tại anh ta cảm thấy đứa con gái này mới đúng.
Anh ta biết bản lĩnh của Đại Mạnh và Tiểu Cường, quan trọng là bọn họ là những con người kiên cường.
Cái gì gọi là kiên cường, là cho dù bị đánh rớt răng nanh và chảy máu, bị trúng đạn hoặc bị dao đâm cũng không kêu hừ hừ, hiện tại hai người họ lại lăn lộn trên mặt đất rên rỉ, giống như những lưu manh trên đường phố.
- Ồ, đáng tiếc quá, vốn dĩ tôi chỉ muốn đùa với họ. Nhưng bọn họ đã đồng ý.
An Nam Tú nói với vẻ mặt thật đáng tiếc.
- Cái này… cái này…
Chiếc xe anh tài xế đang lái chính là Mercedes-Benz, nhưng một chút cảm giác an toàn cũng không có, muốn chạy, cũng không thể bỏ lại Đại Mạnh và Tiểu Cường, quan trọng nhất là tay chân đều run run, mở xe không được.
- Xem ra, ba người các anh đều là các loài động vật có đầu óc đơn giản ngay cả con kiến cũng không bằng… trở về nói với người chỉ huy các anh, chỉ cần y không phải là Tô Mạc Già, vậy kể từ ngày hôm nay mỗi một ngày y nên cẩn thận một chút.
An Nam Tú thích nhìn con kiến, nhưng cũng không có hứng thú giao du với những loài động vật thấp bé như con kiến, nói xong thì nắm tay Tú Tú rời khỏi.
- Sao vậy… Ý gì đây?
Lái xe thấy cô không có ý nói mình, thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị xuống xe kéo Đại Mạnh và Tiểu Cường lên xe.
- Bởi vì bất cứ lúc nào y cũng có thể bị giết.
An Nam Tú híp mắt, cười cười, dẫm lên những lá cây rơi đầy trên đất.
Về nhà, ăn cơm, quấy rầy, làm nũng với Lý Lộ Từ.
Tú Tú bị lôi xềnh xệch, cái mai cua cứng rắn đập đập lên nền đường đầy đau thương.
Lái xe nhìn đứa con gái nắm cua lôi đi đã rời khỏi, cuối cùng bừng tỉnh, vội vàng hỏi hai người đang nằm trên mặt đất:
- Hai người thế nào, có cần tôi gọi xe cứu thương không?
- Liên lạc… liên lạc với Anh cả.
Đại Mạnh uể oải hừ hừ.
- Chúng tôi không sao.
Rốt cuộc Tiểu Cường không hề phun bọt biển.
Lái xe vội vàng gọi điện thoại cho Đới Lợi.
- Cho người mang đến chưa?
Đới Lợi hạ giọng nói.
- Không có… Đại Mạnh và Tiểu Cường bị đứa con gái kia đánh nằm úp xuống mặt đất.
Lái xe khập khiễng nói.
- Nói giỡn hả?
Sắc mặt của Đới Lợi trầm xuống, bình thường người lái xe này luôn đi theo Đại Mạnh và Tiểu Cường ra ngoài làm việc, có thói quen hay nói giỡn với họ, nhưng bây giờ Đới Lợi không có tâm trạng này.
- Không phải, đứa con gái đó nói, chỉ cần để cô đánh hai quyền, sẽ đi theo chúng tôi… Bọn Đại Mạnh không nghĩ rằng cô ta phối hợp tốt, anh cũng nói tận lực đừng có động thủ… Sau đó để cho cô ta đánh.
Lái xe cúi xuống nhìn một cái hai người đang nằm trên mặt đất cố gắng đứng dậy.
- Đại Mạnh và Tiểu Cường bị cô ta đánh một cái lăn lóc trên mặt đất, khóc cha gọi mẹ, giống như con chuột bị bắt bỏ vào nồi ấy.
- Vớ vẩn, anh thấy qua ổ chuột chưa?
Đới Lợi không tin, Đại Mạnh và Tiểu Cường là ai y không phải không biết, loại đàn ông này, bị chém rơi cánh tay cũng không hừ hừ.
- Lúc nhỏ tôi đã từng nhìn qua… Anh Đới, thật sự tôi nghĩ đến chuyện này, anh không nhìn thấy cảnh thảm hại của bọn họ thôi.
Nước mắt lái xe đều chảy ra.
- Bây giờ bọn họ ra sao?
Đới Lợi kiềm chế không được, đây là thật chứ không giống như nói giỡn.
- Nếu có thể nói chuyện, anh nói với họ?
Lái xe xin ý kiến.
- Đưa điện thoại cho họ.
Lái xe đặt điện thoại vào lỗ tai của Đại Mạnh đang ngồi dưới đất dựa vào chiếc Mercedes-Benz R.
- Anh cả… Chúng tôi thật sự đang nằm trên mặt đất, anh đoán không sai, đằng sau Lý Lộ Từ chắc chắn có liên quan đến đứa con gái kia…
Đại Mạnh thở hồng hộc nói.
- Đứa con gái chỉ cần một quyền nhẹ nhàng đã đánh ngã hai chúng tôi.
- Làm sao được chứ? Rốt cuộc cô ta sử dụng chiêu thức gì?
Nếu không phải chính miệng Đại Mạnh nói, Đới Lợi vẫn không thể tin.
- Cô ta đánh một quyền qua đây, tốc độ rất chậm, căn bản giống như đứa con gái, nhưng khi cánh tay đánh vào bụng, giống như cô ta cầm theo hàng trăm cây kim đâm vào vậy, sau đó rất đau, chỉ trong nháy mắt chúng tôi đã hoàn toàn mất tri giác, cả người co rút, tiếp theo toàn thân giống như bị kim đâm.
Nhưng cảm giác này không có kéo dài lâu, bây giờ Đại Mạnh nghĩ lại vẫn là không lạnh mà run, giờ còn để lại di chứng là cả người mệt mỏi, đầu óc chỉ có thể suy nghĩ, muốn điều khiển cơ thể của mình cũng rất khó, anh ta không dám tưởng tượng, nếu đứa con gái đó muốn ra tay với họ, bọn họ hoàn toàn không thể chống trả.
- Đây là cú đấm gì?
Kinh nghiệm của Đới Lợi và người ra tay vô cùng phong phú, nhưng chưa từng nghe nói qua cú đấm này, giống như trong phim kiếm hiệp, như là phim huyền ảo “Thiên Long Bát Bộ”.
- Không biết. Nhưng mà trước khi bỏ đi cô ta nói một câu, chỉ cần sai khiến chúng tôi không phải Tô Mạc Già, mời y phải biết quý trọng mỗi ngày kể từ hôm nay, bởi vì bất cứ lúc nào y cũng có thể bị giết.
Nhớ đến đứa con gái nói như vậy xong liền cười tủm tỉm, Đại Mạnh cảm thấy lạnh người từ đầu đến cuối, tuy đối phương uy hiếp không phải là anh ta, hay là căn bản mình không thể làm cho người khác uy hiếp, đối phương có thể không tiếc bất cứ lúc nào ở đâu bóp chết anh ta.
Trước đây chưa từng có cảm giác yếu ớt đến vậy, khiến cho Đại Mạnh và Tiểu Cường cảm thấy một đời của mình hoàn toàn bị từ bỏ.
- Các anh lập tức trở về. Trước tiên phải vứt bỏ sự theo dõi, đổi xe, kiểm tra trên người xem có máy định vị hay nghe trộm gì không, sau đó trực tiếp rời khỏi Trung Hải, đi nước ngoài một thời gian. Hiểu chưa?
Đới Lợi nói xong, cũng không chờ Đại Mạnh nói tiếp, lập tức cúp máy, đáng chết, hai tên khốn khiếp này an nhàn lâu lắm đây? Tin tức quan trọng như vậy, không ngờ cuối cùng mới biết, nói không chừng đối phương đang bắt đầu theo dõi điện thoại.
Đại Mạnh và Cường nhỉ nghe mệnh lệnh xong, lên xe với sự trợ giúp của lái xe, tiến hành mệnh lệnh tránh né.
Bọn họ không thấy, có mấy con kiến leo lên xe ô tô.
Con kiến đáng thương, đa số đã bị huỷ diệt, quyết định ở bên trong chiếc xe Mercedes-Benz.
Sau khi Đới Lợi cúp điện thoại, đưa điện thoại cho cấp dười, rời khỏi phòng.
Cầm điện thoại của người khác tiếp tục gọi điện cho vài người, để tránh các bị nghe lén, sau đó vào khách sạn, thay đổi điện thoại.
Chuyện này người chuyên nghiệp sẽ làm cho đến nơi, trước giờ cũng chưa từng ngại bước thêm vài bước, cẩn thận chút chắc chắn không sai.
Lúc này Đới Lợi mới cảm thấy phiền toái, lúc trước khi đi tìm Lý Lộ Từ có chút lỗ mãng, tuy nhiên khi đó hẳn là không có để lộ ra điều gì khiến cho Lý Lộ Từ cảm thấy có liên quan đến người sau màn… Đứa con gái thần bí này làm cho Đới Lợi thấy rất phiền toái, hoàn toàn không biết lai lịch của đối phương, điều tra ra cô ta từ tháng chín năm nay bắt đầu sống chung với Lý Lộ Từ, về phần cô ta từ đâu tới, thân phận gì, hoàn cảnh nào, căn bản không biết.
Hộ tịch của đứa con gái cũng là giả, vẫn là người yêu của tiên sinh giúp đỡ, đúng là…
Đới Lợi thở dài, đi báo cáo với An Đông Dương.
Vẫn như thường ngày An Đông Dương đang chuẩn bị ngủ trưa trong phòng quân duyệt, vừa nghe Đới Lợi báo cáo, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đới Lợi nói xong, chờ chỉ thị của An Đông Dương.
- Không cần để ý, tôi có thể dễ dàng chết như vậy sao?
An Nam Dương cười lạnh.
- Ít nhất bây giờ tôi còn có không ít giá trị lợi dụng, người ta sẽ không dễ dàng giết tôi được đâu.
- Quá trình đàm phán bên nước Anh muốn chậm lại chút không, để kéo dài thời gian?
Đới Lợi cảm thấy An Đông Dương không thể giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng, nếu không việc lợi dụng y sẽ không còn giá trị, đứa con gái đó còn để ý đến chuyện sống chết của ông chủ sao?
- Không cần. Tôi An Đông Dương nếu chỉ vì sự uy hiếp của một đứa con gái mà sợ tới sợ lui, sống trên đời này cũng uổng phí.
An Đông Dương vô tình nói, ông ta muốn biết hoàn cảnh của Lý Lộ Từ, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta sợ, người đạt được địa vị như y, cũng không giống vài người càng có quyền thế cao càng sợ chết.
Đới Lợi gật đầu, nhưng anh ta vẫn đề cao cảnh giác, đối với cuộc điều tra bên kia cũng nên dừng lại một lát.
- Lần trước Tri Thuỷ đề nghị tôi kết bạn cùng Lý Lộ Từ, anh cảm thấy lời đề nghị này như thế nào?
An Đông Dương suy nghĩ một chút, rồi hỏi Đới Lợi.
Đới Lợi cười gượng, cuối cùng cũng không kiềm nỗi.
- Tiên sinh, tiểu thư đã trưởng thành rồi, chuyện của cô ấy… thật ra ông không cần chú ý kỹ vậy đâu.
Đới Lợi hiểu được Lý Lộ Từ hơn An Đông Dương, dù sao An Đông Dương biết đều là hắn sửa sang lại, trước khi Lý Lộ Từ tiếp xúc với đứa con gái kia, một đứa con trai đơn độc tự mình nuôi nấng đứa em, khiến cho Đới Lợi rất đồng cảm, bởi vì anh ta cũng xuất thân từ cô nhi viện.
- Anh biết cái gì? Nếu con gái anh cũng lớn như vậy, chắc chắn anh sẽ phải bận tâm.
An Đông Dương nhíu mày, trách Đới Lợi không biết gì.
Toái Càn Khôn
Danh sách chương