Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 220: Xem...
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Tri Thủy về nhà trước Lý Lộ Từ.
Ngồi ở sân thượng, tâm tình An Tri Thủy có chút không yên, không biết có phải rất để ý bạn của mình hay không, mà bắt đầu lo được lo mất như thế, lo lắng hắn xem thường cô, lo lắng hắn chê cười cô, lo lắng từ nay về sau ở trước mặt hắn cô không thể ngẩng đầu lên, đã không thể kiêu ngạo...
Theo góc độ của những người đứng xem mà nói, An Tri Thủy lo lắng không hề có đạo lý, nhưng thiếu nữ đang yêu... Con gái lấy danh nghĩa bạn để nói chuyện yêu đương làm sao có thể lý trí được.
Con gái sao, về điểm này cẩn thận suy nghĩ không có chàng trai đến dụ dỗ thì sẽ chìm trong yên tĩnh, tựa như ở trong lòng cất giấu một chú chim sẻ nhỏ bé, sẽ thì thầm liên tục khiến cô ta tâm phiền ý loạn.
An Tri Thủy lấy di động, nhìn chằm chằm di động, nhưng dù cô nhìn chằm chằm như thế nào, điện thoại cũng không đổ chuông.
An Tri Thủy muốn đi tắm rửa một cái, cho mình tỉnh táo một chút, nhưng lo lắng lúc tắm rửa thì điện thoại có người gọi, cho dù mang theo di động, nếu chẳng may mình đang gội đầu, không có nghe thấy thì sao?
An Tri Thủy trở mình xem danh sách liên lạc, xem mình trộm chụp ảnh cho Lý Lộ Từ, chỉ cần hắn gọi điện thoại lại sẽ có toàn bộ cái đầu to hiện lên, mỗi lần đều khiến tâm tình An Tri Thủy rất khoái trá.
Nhưng tấm ảnh chụp kia không hiện ra, An Tri Thủy bỏ lại di động, lại cầm lấy, nằm trên giường lảm nhảm:
- Lý Lộ Từ... Còn không gọi điện thoại lại đây!
An Tri Thủy đấm chăn đơn, rốt cục không kìm nổi muốn đánh nhau với Lý Lộ Từ, lại lo lắng hắn còn đang đi trên xe điện, không nên phân tâm.
Ngẫm nghĩ một chút, An Tri Thủy vụng trộm mở cái trình tự "Tìm bạn", sau một lúc tìm tòi, rốt cục xác định Lý Lộ Từ đã ở nhà, hai ngón tay trắng mịn kích kích trên màn hình, dần dần bản đồ thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, non nửa Trung Hải trong đó đều co rút trên màn hình, An Tri Thủy liền nhìn thấy một chấm ở màn hình góc trên bên phải, một chấm ở màn hình góc dưới bên trái, cách toàn bộ màn hình.

Nhìn nhìn, An Tri Thủy đã muốn khóc, Lý Lộ Từ không gọi điện thoại lại, còn cách xa như vậy, vừa rồi hắn rõ ràng nói một lát sẽ gọi điện thoại cho cô.
Một lát có bao nhiêu lâu? Hắn sẽ không nói một lát thành quá một đêm chứ? An Tri Thủy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trên cửa sổ đột nhiên sáng lên ánh đèn, dường như là có người cầm đèn pin chiếu lên cửa sổ nhà An Tri Thủy.
Tuần tra bảo an có đôi khi sẽ làm như vậy, An Tri Thủy không có để ý.
Cột sáng dừng ở trên cửa sổ, càng không ngừng lắc lư, dường như không có ý muốn dời đi.
An Tri Thủy nghi ngờ tắt đèn đi, mở đèn phòng ra, đẩy cửa ban công.
Ánh quang dập tắt, An Tri Thủy kinh ngạc không ngờ vừa rồi là ánh sáng đèn xe điện của Lý Lộ Từ chạy tới, sau đó nâng chiếc xe điện hướng tới cửa sổ nhà An Tri Thủy chiếu đến.
An Tri Thủy vừa vui vừa sợ, vội vàng xoa xoa ánh mắt, cũng quên xuống lầu mở cửa.
Lý Lộ Từ bỏ lại xe điện, chạy đến dưới lầu làm mấy động tác không tiếng động đến An Tri Thủy.
An Tri Thủy không biết hắn làm gì, chỉ đứng ở trên lầu xem hắn.
Lý Lộ Từ nhảy lên hàng rào tre vào vườn biệt thự, sau đó xuất phát chạy giẫm lên cửa sổ dưới lầu rồi nhảy dựng liền bắt được ban công lầu hai, sau đó thân thể cong lên, cả người liền cuốn vào trên ban công lầu hai, đứng ở trước mặt An Tri Thủy.
- Thật là lợi hại, giống như đu dây vậy!
An Tri Thủy cảm thấy Lý Lộ Từ có thể đi diễn tạp kỹ.
- Mình muốn cùng cậu lái xe đi đánh một trận.
Lý Lộ Từ đột nhiên nói.
- Để làm chi?
An Tri Thủy hoảng sợ.
- Chứng minh rằng mình so với anh lái xe có thể đánh nhau, có thể bảo vệ cậu rất tốt, sau đó lái xe cho cậu, làm lái xe của cậu.
Lý Lộ Từ có chút khí phách, sau đó mới nhớ tới mình không có bằng lái, ngượng ngùng nói:
- Dù sao cũng không có người tra lái xe Maybach có có bằng lái xe hay không.
- Sao tự nhiên lại muốn làm lái xe của mình?
An Tri Thủy cảm giác rất kỳ quái, Lý Lộ Từ đều như thế, thường nghĩ ra ý tưởng trong đầu mà An Tri Thủy khó có thể lý giải được.
- Nói như vậy, lúc mình và Thủy Thủy cùng một chỗ, không bao giờ bày Maybach ra mà không ngồi, lại đi chen chúc lên xe bus nữa.
Lý Lộ Từ thanh âm thấp xuống, trên mặt đã có ý cười nhợt nhạt, nương theo ánh trăng nhìn cô gái dần dần xấu hổ đỏ mặt trên ban công.
- Cậu cười mình!
-
Lý Lộ Từ giống như vô sự vui đùa, lòng An Tri Thủy lại lập tức thả lỏng xuống, thì ra mình vừa rồi lo lắng, nghi ngờ hoàn toàn là không hề có lý, như thế nào lại nghĩ như vậy chứ? Mình thật sự là ngu ngốc mà.
- Không phải, mình nói thật mà.
Lý Lộ Từ thật như vậy nghĩ tới:
- Mình cảm thấy nếu Thủy Thủy có thể vì mình buông tha cho Maybach rồi cùng nhau chen chúc trên xe bus, vậy mình cũng có thể vì Thủy Thủy trở thành lái xe của cô ấy.
- Cậu không sợ người khác nói cậu không có lòng cầu tiến cho sự nghiệp sao?
Tim An Tri Thủy nhảy lên bình bịch, thật sự rất muốn ấn lồng ngực chặt xuống, hô hấp có chút khó khăn, vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, hai má liền nóng nóng.

- Nếu Thủy Thủy để ý tới mình, mình cần gì phải đi để ý tới ý kiến của người khác chứ? Huống chi, làm lái xe cho Thủy Thủy cũng không phải dễ làm như vậy, tiền lương hẳn là không thấp, cũng đủ tiền để mình mua một căn phòng không?
Lý Lộ Từ rất không tiền đồ nói.
- Đương nhiên đủ rồi, tuy rằng mình không có nghe qua tiền lương của chú Trương, nhưng dường như chị Lý rất hâm mộ. Mình nghe bọn họ nói chuyện phiếm có nói tiền lương của chú Trương so với nhiều quản lý ở công ty dì Đường đều cao hơn rất nhiều.
Chú Trương là lái xe, chị Lý chính là Lý Tú Lệ, đều là người hầu hạ đại tiểu thư, thường hay ngồi nói chuyện phiếm.
- Ai, nhưng mục tiêu của mình là đăng kí kế toán viên cao cấp, xem ra hiện tại phải đổi thành lái xe rồi.
Lý Lộ Từ bộ dáng rất muốn cố gắng phấn đấu.
- Cậu không phải là cố vấn của mình sao, còn kiêm chức lái xe ...
An Tri Thủy nhớ hắn lừa mấy người Hoa Văn Hiên , không kìm nổi lại mỉm cười.
- Nhưng cậu lại không trả cho minh tiền lương.
- Vậy muốn mình trả cho cậu hay không?
- Hay thôi đi, lại không thể trở thành lái xe của cậu, tiền lương thành phần tri thức nhưng ngại bạn có tiền, cũng không thể lừa gạt tiền của bạn, huống chi làm lái xe của cậu cũng là nằm mơ.
Lý Lộ Từ thở dài một hơi.
- Ba cậu sẽ không đồng ý.
- Đúng rồi, lần trước mìnhcùng cha nói chuyện, hy vọng ông ấy và cậu làm bạn, cậu có đồng ý kết bạn với cha mình không?
An Tri Thủy tràn đầy hy vọng và khẩn cầu hỏi.
- Lúc ông ấy nói chuyện với cậu thì sẽ không như làm công tác với mình vậy, sau đó mình mới vì nể mặt cầu mà miễn cưỡng cho ông ấy một cơ hội làm bạn sao?
Lý Lộ Từ rất hoài nghi nhìn An Tri Thủy.
- Hình như là vậy.
An Tri Thủy cẩn thận ngẫm nghĩ một chút.
Lý Lộ Từ thật không biết nên nói cái gì cho tốt, thiếu chút nữa cảm động từ ban công thượng nhảy xuống khóc rống chảy nước mắt một phen, An Tri Thủy thật sự rất xem trọng hắn. An Đông Dương kia là ai, An Tri Thủy nói chuyện cùng ông ấy như vậy, ấn tượng và thái độ của An Đông Dương đối với Lý Lộ Từ tuyệt đối phản cảm càng thêm phản cảm.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa,đến đây, ôm cổ của mình.
Lý Lộ Từ thoải mái chỉ vào cổ của mình, muốn cho An Tri Thủy làm chút động tác thân mật, càng thoải mái thì cô càng không biết phải kháng cự như thế nào.
- Muốn làm cái gì?
An Tri Thủy Từ dự một chút, vươn hai tay mềm mại khoác lên trên vai Lý Lộ Từ, thân thể lại tận lực rời xa Lý Lộ Từ, cúi gằm đầu, không dám nhìn hắn, sợ biến thành cái loại hình ảnh nam nữ mờ ám thường xuyên nhìn thấy ở trên TV.
Lý Lộ Từ đột nhiên ôm lấy An Tri Thủy, An Tri Thủy "Nha" kinh hãi kêu một tiếng liền ôm sát cổ Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ từ ban công nhảy lên, ôm An Tri Thủy nhảy lên ban công phía bên phải lan can, sau đó tiếp tục nhảy lên trên, trèo lên nóc nhà trên tầng cao nhất .
An Tri Thủy kinh hãi, cô chưa từng tới chỗ này.
- Xuống dưới đi.
Lý Lộ Từ muốn thả cô xuống dưới, nhưng An Tri Thủy lại không buông tay.
- Không xuống dưới... Không xuống dưới...
An Tri Thủy ôm chặt cổ Lý Lộ Từ, đầu chôn ở trong ngực hắn, bất kể như thế nào cũng không chịu mở to mắt, cô không có chứng sợ độ cao, nhưng đây là nóc nhà đấy, ngã xuống làm sao bây giờ? Rất nguy hiểm.
An Tri Thủy là cô gái ngoan ngoãn và học sinh ưu tú, làm sao có chuyện đi trên nóc nhà đây? Huống chi ở trong thành thị, cho dù đứa nhỏ nghịch ngợm hay gây sự cũng rất khó làm chuyện này.

Lý Lộ Từ lại ngồi xuống, như vậy An Tri Thủy chính là ngồi ở trong lòng hắn.
- Cậu xem, có thể nhìn thấy ánh trăng, có thể nhìn thấy bốn phía biệt thự, cảm giác tầm nhìn của mình đặc biệt trống trải, dường như xung quanh nhà cao tầng đều thấp hơn một tầng, cảm giác so với bình thường nhìn lên không trung hoàn toàn không giống.
Lý Lộ Từ miêu tả cho An Tri Thủy.
An Tri Thủy cố mở một con mắt, Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn cô, dường như không có việc gì nói:
- Mình ôm cậu, cho dù ngã xuống mình cũng làm đệm cho cậu, tóm lại sẽ không làm cho Thủy Thủy tổn hại một chút da, bản thân đau so với Thủy Thủy bị thương mà đau lòng thì thoải mái hơn nhiều.
An Tri Thủy lông mi nhẹ nhàng rung động, lòng mềm yếu, cái ôm ấp của Lý Lộ Từ truyền đến hơi thở và ấm áp lập tức liền cưỡng chế di dời sợ hãi, cuối cùng cũng hoàn toàn mở mắt, mới phát hiện mình và Lý Lộ Từ cách nhau gần như vậy, dường như hô hấp và hơi thở của cô đã dâng lên ở người hắn, An Tri Thủy vội vàng đẩy đẩy Lý Lộ Từ.
- Mình muốn xuống dưới.
Lý Lộ Từ ôm cô ngồi xong, mái nhà bằng phẳng, hai người ngồi còn có vẻ rất rộng rãi.
An Tri Thủy ngồi ở nóc nhà, rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Làm mình sợ muốn chết, cậu thật sự có thể đi vào đoàn xiếc đấy.
- Lúc còn nhỏ mình thường xuyên ngồi trên nóc nhà mình, sau đó mình phát hiện nóc nhà không đủ cao, vì thế mình lên đỉnh cây mít, dưới chân giẫm lên nhánh cây lắc lắc lắc lắc, sau đó nhìn thấy toàn bộ trấn đều trở nên nhỏ đi, mình liền cảm thấy không gian trống trải như vậy, tại cái trấn nhỏ này mình cho dù gặp phải nhiều cực khổ, nhưng so với tương lai được ở trong thế giới sinh hoạt rộng lớn như thế, những thứ đó lại tính là cái gì?
Lý Lộ Từ ôm đầu vai An Tri Thủy.
- Cùng nhau nhìn không trung đi, thế giới rộng lớn như thế, chúng ta gần như là người của hai thế giới, gặp nhau hiểu nhau quen biết đều là tỷ lệ nhỏ bé cỡ nào, nhưng hiện tại chúng ta ngồi cùng nhau, mình nghĩ khi mình ở trên đỉnh cây mít nhìn lên không trung, nhất định thật không ngờ khi đó có lẽ Thủy Thủy đang ở nhà thực nghiêm túc tham gia mấy hoạt động gì đó, đang cùng nhau lớn lên với mình.
An Tri Thủy cảm thấy trong lòng một mảnh yên bình ngọt ngào, con gái lúc này luôn dễ dàng cảm thấy hai người có ràng buộc liên lụy và mục tiêu nhất định, đúng vậy, đây là tỷ lệ nhỏ bé cỡ nào, Trung Hải ngàn vạn nhân khẩu, lại cố tình cho hai người An Tri Thủy và Lý Lộ Từ trở thành bạn tốt nhất.
Là An Tri Thủy, không phải bất cứ người nào khác.
Là Lý Lộ Từ, cũng không phải bất cứ kẻ nào khác.
- Về sau có cơ hội, còn phải cùng nhau ngồi ở chỗ này, được không?
Lý Lộ Từ cảm thấy được tóc An Tri Thủy dần dần nghiêng, hai má của hắn cũng trôi qua, tóc cọ xát hắn da thịt, một cảm giác nhẵn nhụi.
An Tri Thủy gật gật đầu, xa xa nhìn không trung, tùy ý chỉ chỉ phía trước.
- Lý Lộ Từ, cậu xem buổi tối còn có người chơi diều cho chúng ta xem.
Người buổi tối chơi diều, tự nhiên có lạc thú của chính mình, đương nhiên không phải cố ý cho Lý Lộ Từ và An Tri Thủy xem, nhưng cô gái lúc này sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế giờ dường như vòng quanh chính hai người họ mà chuyển động.
Thị lực của Lý Lộ Từ tốt hơn An Tri Thủy, nhìn thoáng qua, đang tò mò muốn nói hình dạng của quái diều, tập trung tinh thần lại, thứ kia làm sao là diều!
Một con cua cực lớn đang múa may tám chân lẫm lẫm bay trên trời, hai chiếc càng cực lớn giơ lên một món đồ chơi bằng nhung như một vật đáng giá như vật tổ được người quỳ bái, còn có một cô bé ngạo mạn đứng trên người con cua, chẳng chút kiêng nể gì.
Trời ạ! Lý Lộ Từ đang đi từ nóc nhà xuống thật muốn kích động khóc rống lên.
Toái Càn Khôn


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện