Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 27: Không ngờ
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Ăn xong cơm trưa đã một giờ ba mươi , đi một vòng tìm mất ba giờ, lại dừng lại ở cửa hàng đồ cũ một lúc, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy xuống xe ở tiểu khu thì mặt trời đã ngả về Tây.
Vì lên ở trạm xe buýt nên hai người đều có chỗ ngồi, chỉ có điều Lý Lộ Từ nhường cho một bà cụ, vẫn đứng ở bên cạnh An Tri Thủy. Hai người không còn ngây ngốc ngồi không nói lời nào, dọc đường đi vừa nói vừa cười , tuy nhiên chính yếu vẫn do Lý Lộ Từ khơi mào đề tài. Dù là nói chuyện phiếm không mục đích gì, An Tri Thủy vẫn không thế nào cảm thấy tự nhiên, chỉ có điều cẩn thận nhắc nhở Lý Lộ Từ ngày mai tan học không cần đi cửa hàng đồ cũ nữa mà về nhà cô, cô sẽ bảo lái xe sắp xếp những đồ điện kia lại cho Lý Lộ Từ chọn lựa.
- Tối nay tôi sẽ điều tra giá cả của đồ điện gia dụng, lại mời người khác đánh giá giá trị. Đương nhiên, là bạn học nhất định tôi sẽ giảm giá cho cậu, cậu cũng có thể ra giá với tôi.
An Tri Thủy ra vẻ làm việc công.
- Tốt, tôi sẽ học tập phong cách ép giá của cậu hôm nay.
Lý Lộ Từ mỉm cười.
An Tri Thủy gật gật đầu, cô còn chưa ý thức được, cái kiểu ra giá này của cô trong mắt người khác thuần túy là cố ý gây rối mà thôi.
An Tri Thủy xác định đường đi vào tiểu khu, biết căn nhà mà Lý Lộ Từ dọn đến, liền chuẩn bị rời đi.
Xuất phát từ lễ phép, Lý Lộ Từ vẫn mời một chút An Tri Thủy muốn vào ngồi không, ăn xong bữa tối lại đi. An Tri Thủy hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý vào phòng tự thuê của một nam sinh, lễ phép từ chối.
Lý Lộ Từ cũng không để ý, chuẩn bị về nhà nấu cơm cho An Nam Tú.
Đẩy cửa ra, Lý Lộ Từ đã ngửi thấy mùi, chẳng lẽ Công chúa điện hạ cuối cùng cũng quyết định tự mình xuống bếp? Chuyện đó sao có thể? Nghĩ đến đây, Lý Lộ Từ cười nhìn về phía bàn ăn, sau đó nụ cười trên mặt liền cứng lại.
An Nam Tú không xuống bếp, nhưng cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, rất hiển nhiên là cô gọi mua bên ngoài. Lý Lộ Từ biết loại chén đĩa làm từ sứ men xanh hoa văn độc đáo này, đó là từ một nhà hàng gần đây, giá cả cũng tính là cao. Lý Lộ Từ trước kia đã từng rửa chén đĩa ở đó vài ngày.
Tám món, cộng thêm một mâm hoa quả, năm món tráng miệng đặt cả trên bàn. An Nam Tú ngồi trước bàn đang từ từ ăn uống.
- Có tiền cũng không cần xa hoa như vậy chứ.
Lý Lộ Từ đau lòng muốn chết, bằng này khẳng định bằng cả tháng tiền sinh hoạt rồi.
- Tôi xài hết rồi.
An Nam Tú gắp một miếng bánh táo vào một cái đĩa không, nói:
- Ăn không?
- Cái gì?
Lý Lộ Từ đâu muốn ăn bánh táo, day day cái lỗ tai, trợn mắt nhìn An Nam Tú.
- Cô vừa rồi nói cái gì?
- Tôi hỏi anh ăn hay không.
An Nam Tú còn có chút tính nhẫn nại, chỉ vào chiếc bánh táo nói. Hắn đang được yêu mà sợ sao? Cũng không tệ, biết đây là vinh hạnh của hắn, đây là lần đầu tiên Công chúa điện hạ chủ động gắp đồ ăn cho người khác đấy.
- Cô nói cô xài hết tiền rồi?
An Nam Tú gật gật đầu, sau đó rất bực mình, tự mình gắp cho hắn hắn lại không thèm để ý, lại đi quan tâm cái chuyện không cần để ý như tiêu tiền này.
- Cô mua cái gì?
Tuy rằng chưa từng trông cậy vào việc An Nam Tú sẽ bỏ ra năm mươi ngàn tệ của cô cho gia đình nhỏ của hai người tăng thêm chút gì đó, nhưng cô tiêu hoang như thế thực khiến lòng Lý Lộ Từ chảy máu.
- Tôi mua vài món quần áo, một cái di động, một cái notebook, một ít sách, còn thì không có gì.
An Nam Tú ăn bánh táo, nhớ hôm nay An Tri Thủy gắp chân gà cho cô, hắn lại chủ động gắp lên ăn; tự mình gắp cho hắn không ngờ hắn không thèm để ý như vậy. Tuy rằng Lý Lộ Từ người này căn bản chỉ là râu ria, nhưng thái độ của hắn đúng là tồi tệ.
- Tôi xem xem.
Lý Lộ Từ sợ cô bị người ta chém.
An Nam Tú lấy mấy thứ đã mua ra Lý Lộ Từ xem, quần áo, di động, máy tính, còn sách.
Di động là Iphone 5 vừa mới phát hành không lâu, máy tính là Macbook-Pro… Rất rõ ràng, cô đã di dạo một vòng cửa hàng Apple độc quyền, còn một túi máy tính touchpad và một cái tai nghe hai dây. Iphone 5 tất nhiên là mua ở cửa hàng độc quyền gần đây, thứ này hiện nay rất khó mua được.
Hai thứ này phải ba mươi ngàn tệ mới mua được. Về phần sách của cô, Lý Lộ Từ không nói gì. Hắn chưa bao giờ cho rằng mua sách là tiêu tiền lãng phí. An Nam Tú mua sách rất nhiều loại. Có “Kim Dung toàn tập”, “Thế giới lịch sử tổng quát”, “Tứ thư toàn tập”, “ Nhị thập tứ sử”, “ Quốc phú luận”, “ Mao Trạch Đông tuyển tập”, “Kinh tế học phương Tây”, “Lịch sử phát tiển công nghiệp vũ khí”.
Năm mươi ngàn tệ, cũng bằng ngần ấy.
- Cô mua máy tính làm gì? Tôi có mà, hôm nay là sửa xong.
Thực ra Lý Lộ Từ đỏ mắt nhất với cái notebook kia, nếu em hắn thích thì có thể hắn sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho cô, nhưng bản thân hắn mua thì thế nào cũng thấy tiếc.
- Vì sao tôi phải dùng của anh chứ?
An Nam Tú khó chịu nói, lại nhìn Lý Lộ Từ hai tay trống trơn, hỏi:
- Tủ lạnh đâu?
- Ngày mai mới có thể mua về.
Một ngày tinh thần phấn chấn của Lý Lộ Từ mất sạch, đúng là đồ phá gia mà, còn may là mình không có bao nhiêu của cải cho cô phá. Phải nuôi một Công chúa quả nhiên không phải chuyện mà người thường làm được, đại khái cũng phải gia đình như An Tri Thủy vậy mới có thể chống đỡ nổi.
An Nam Tú muốn phát hỏa rồi, nhưng nhìn bộ dáng Lý Lộ Từ giống như mất hứng, rầu rĩ nghĩ chẳng lẽ chính mình thật sự làm sai chuyện gì sao? An Nam Tú khẳng định mình không có sai, tuy nhiên cũng không nên tính toán mà bất hòa với hắn. An Nam Tú vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Lý Lộ Từ, nghĩ như vậy.
Lý Lộ Từ quyết định hóa đau thương thành ăn uống. Hắn đã biết, bữa tiệc này An Nam Tú không ngờ phải trả hơn một ngàn, có nghĩa là tuyệt không thể lãng phí, mỗi một cái chén đĩa hắn đều phải quét sách sẽ.
Ăn xong thức ăn, người của nhà hàng tới thu dọn, nhìn thấy Lý Lộ Từ không ngờ chính là học sinh trước kia làm công rửa chén đĩa ở nhà hàng, không khỏi khó hiểu.
Lý Lộ Từ trở về phòng sửa máy tính, phần cứng hắn mua trên mạng đã được gửi tới, vừa rồi mới lấy từ người phụ trách văn thư. Sửa máy tính chẳng qua là cháy hỏng phần cứng, màn hình LCD đứt vài cái dây điện, còn có vài tụ điện bị nổ. Lý Lộ Từ đêm qua thử đổi mới, không ngờ ánh sáng hiển thị lại bật, cái màn hình 17 inche này vẫn còn chạy tốt.
Lăn qua lăn lại một chốc cuối cùng cũng vào được màn hình hiển thị Win XP, Lý Lộ Từ vặn cái lưng mỏi, tính sang xem An Nam Tú đang làm gì.
Cửa phòng An Nam Tú đóng chặt, Lý Lộ Từ gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, An Nam Tú chỉ mở một khe nhỏ nói chuyện với Lý Lộ Từ.
- Có dùng máy tính với di động không?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Không dùng.
An Nam Tú tuy rằng cảm thấy rất mất thể diện, nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện.
- Cần tôi dạy không?
- Không cần.
An Nam Tú quật cường lắc đầu. Chê cười, người đạt được huân chương bác học, Đại hiền triết thần thuật sư An Nam Tú Công chúa điện hạ lại cần một dân bản xứ dạy cho cách dùng di động với máy tính sao?
Bây giờ không, không có nghĩa là sau này không. An Nam Tú phát hiện thế giới này có khá nhiều đồ vật đáng cho bản thân phí chút tâm tư như vậy.
- Ồ.
Lý Lộ Từ kỳ thật là muốn chơi điện thoại di động và máy tính của cô. Hắn trở lại phòng, hệ thống đã chuẩn bị tốt. Lý Lộ Từ vào trang QQ, sau đó vào trang web của cửa hàng độc quyền Apple, có mấy sản phẩm mới, không ngờ phát hiện IPHONE5 đang được tiêu thụ.
Lý Lộ Từ biết nếu trong nửa tiếng mà không mua thì sẽ bị các nơi trong cả nước cướp sạch, lập tức trả tiền mua bằng thanh toán chuyển khoản. Giá mua trên mạng thì rẻ hơn mua ngoài gần hai nghìn tệ.
Không có cách nào, người Trung Quốc nhiều, phấn cũng nhiều, giá cả có thể bị đội đi lên. Em hắn tuy chưa bao giờ đề xuất với hắn yêu cầu quá mức, cũng sống tiết kiệm như hắn, nhưng Lý Lộ Từ biết cô cũng là một cô gái, cũng có một chút lòng hư vinh nhỏ, nhất định sẽ thích thứ này. Hắn nghĩ em hắn hẳn là có thể thi được đại học quốc gia, đến lúc đó hắn sẽ tặng cho cô một chiếc di động của Apple.
Nếu trên người hiện giờ có tiền lại vừa hay có cơ hội này, Lý Lộ Từ cảm thấy không bằng đưa cho cô sớm một chút, coi như là một loại khích lệ.
Lý Lộ Từ cũng không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em hắn, độ nghiêm khắc của trường trung học tư kia Lý Lộ Từ đã tự mình lĩnh giáo. Trường học cấm học sinh sử dụng di động trong trường, một khi phát hiện sẽ bị thu mất, ngoại trừ chơi trong phòng ngủ thì không có người dám chơi trên lớp học.
Ổ cứng mới trống không. Lý Lộ Từ tùy tiện vào mấy trang web, dựa vào sở thích ngày thường để tải về những bộ tiểu thuyết, hoạt hình, phim ảnh, trò chơi, sau đó mới chạy vào nhà tắm.
- Lý Lộ Từ!
Lý Lộ Từ mới tắm được một nửa, chợt nghe tiếng thét chói tai của An Nam Tú, trong tiếng thét còn có chút mùi vị đau đớn.
Lý Lộ Từ vội vàng quấn một cái khăn tắm chạy ra, đẩy cửa phòng An Nam Tú, sững sờ đứng ở cửa.
An Nam Tú ngồi cạnh mép giường, đưa lưng về phía Lý Lộ Từ. Mái tóc dài của cô buông xuống một bên cổ, lộ ra bả vai non mịn. Cô thoáng nghiêng thân mình, có thể nhìn được dấu xương quai xanh tinh xảo, thân mình cô mềm mại mịn màng như nước. Không có mái tóc dài che lấp, không có quần áo cách trở, tấm lưng hoàn mỹ của cô hiện ra, tuy rằng chỉ là cô bé mười bốn tuổi, như viên ngọc sáng chưa được mài, nhưng vẫn có đủ vốn liếng cơ bản của một cô gái xinh đẹp, đó chính là một khí chất độc đáo động lòng người.
Váy ngủ của cô dài tới mông, có thể thấp thoáng nhìn thấy chiếc quần lót bằng tơ Biên Hòa thêu hoa bướm. Nhìn lên vòng eo thon tiếp đến là bộ ngực đầy đặn, Lý Lộ Từ không thấy được nhiều, bởi vì An Nam Tú mặc một chiếc áo ngực màu đen.
- Sao anh vào được!
An Nam Tú quay đầu, không ngờ sắc mặt vì kinh sợ ngượng ngùng mà tái nhợt, nhìn thấy Lý Lộ Từ liền hoang mang bối rối kéo chăn che thân thể của mình.
- Cô gọi tôi mà!
Lý Lộ Từ không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao cả hỏi han, thấy cô không việc gì thì yên lòng.
- Tôi chỉ tức giận thôi !
Trong mắt An Nam Tú có thể thấy chút đau đớn.
- Mau đi ra!
- Cô tức lên liền gọi tên tôi ?
Lý Lộ Từ càng khó hiểu, lý do gì thế này. Hắn đi ra ngoài, cẩn thận đóng lại cửa, tiếp tục đi tắm.
Lý Lộ Từ mở vòi phun cho nước lạnh xối xuống đầu, xua tan cảnh tượng vừa một còn lưu lại ấn tượng trong đầu.
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 27: Không ngờ
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Ăn xong cơm trưa đã một giờ ba mươi , đi một vòng tìm mất ba giờ, lại dừng lại ở cửa hàng đồ cũ một lúc, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy xuống xe ở tiểu khu thì mặt trời đã ngả về Tây.
Vì lên ở trạm xe buýt nên hai người đều có chỗ ngồi, chỉ có điều Lý Lộ Từ nhường cho một bà cụ, vẫn đứng ở bên cạnh An Tri Thủy. Hai người không còn ngây ngốc ngồi không nói lời nào, dọc đường đi vừa nói vừa cười , tuy nhiên chính yếu vẫn do Lý Lộ Từ khơi mào đề tài. Dù là nói chuyện phiếm không mục đích gì, An Tri Thủy vẫn không thế nào cảm thấy tự nhiên, chỉ có điều cẩn thận nhắc nhở Lý Lộ Từ ngày mai tan học không cần đi cửa hàng đồ cũ nữa mà về nhà cô, cô sẽ bảo lái xe sắp xếp những đồ điện kia lại cho Lý Lộ Từ chọn lựa.
- Tối nay tôi sẽ điều tra giá cả của đồ điện gia dụng, lại mời người khác đánh giá giá trị. Đương nhiên, là bạn học nhất định tôi sẽ giảm giá cho cậu, cậu cũng có thể ra giá với tôi.
An Tri Thủy ra vẻ làm việc công.
- Tốt, tôi sẽ học tập phong cách ép giá của cậu hôm nay.
Lý Lộ Từ mỉm cười.
An Tri Thủy gật gật đầu, cô còn chưa ý thức được, cái kiểu ra giá này của cô trong mắt người khác thuần túy là cố ý gây rối mà thôi.
An Tri Thủy xác định đường đi vào tiểu khu, biết căn nhà mà Lý Lộ Từ dọn đến, liền chuẩn bị rời đi.
Xuất phát từ lễ phép, Lý Lộ Từ vẫn mời một chút An Tri Thủy muốn vào ngồi không, ăn xong bữa tối lại đi. An Tri Thủy hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý vào phòng tự thuê của một nam sinh, lễ phép từ chối.
Lý Lộ Từ cũng không để ý, chuẩn bị về nhà nấu cơm cho An Nam Tú.
Đẩy cửa ra, Lý Lộ Từ đã ngửi thấy mùi, chẳng lẽ Công chúa điện hạ cuối cùng cũng quyết định tự mình xuống bếp? Chuyện đó sao có thể? Nghĩ đến đây, Lý Lộ Từ cười nhìn về phía bàn ăn, sau đó nụ cười trên mặt liền cứng lại.
An Nam Tú không xuống bếp, nhưng cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, rất hiển nhiên là cô gọi mua bên ngoài. Lý Lộ Từ biết loại chén đĩa làm từ sứ men xanh hoa văn độc đáo này, đó là từ một nhà hàng gần đây, giá cả cũng tính là cao. Lý Lộ Từ trước kia đã từng rửa chén đĩa ở đó vài ngày.
Tám món, cộng thêm một mâm hoa quả, năm món tráng miệng đặt cả trên bàn. An Nam Tú ngồi trước bàn đang từ từ ăn uống.
- Có tiền cũng không cần xa hoa như vậy chứ.
Lý Lộ Từ đau lòng muốn chết, bằng này khẳng định bằng cả tháng tiền sinh hoạt rồi.
- Tôi xài hết rồi.
An Nam Tú gắp một miếng bánh táo vào một cái đĩa không, nói:
- Ăn không?
- Cái gì?
Lý Lộ Từ đâu muốn ăn bánh táo, day day cái lỗ tai, trợn mắt nhìn An Nam Tú.
- Cô vừa rồi nói cái gì?
- Tôi hỏi anh ăn hay không.
An Nam Tú còn có chút tính nhẫn nại, chỉ vào chiếc bánh táo nói. Hắn đang được yêu mà sợ sao? Cũng không tệ, biết đây là vinh hạnh của hắn, đây là lần đầu tiên Công chúa điện hạ chủ động gắp đồ ăn cho người khác đấy.
- Cô nói cô xài hết tiền rồi?
An Nam Tú gật gật đầu, sau đó rất bực mình, tự mình gắp cho hắn hắn lại không thèm để ý, lại đi quan tâm cái chuyện không cần để ý như tiêu tiền này.
- Cô mua cái gì?
Tuy rằng chưa từng trông cậy vào việc An Nam Tú sẽ bỏ ra năm mươi ngàn tệ của cô cho gia đình nhỏ của hai người tăng thêm chút gì đó, nhưng cô tiêu hoang như thế thực khiến lòng Lý Lộ Từ chảy máu.
- Tôi mua vài món quần áo, một cái di động, một cái notebook, một ít sách, còn thì không có gì.
An Nam Tú ăn bánh táo, nhớ hôm nay An Tri Thủy gắp chân gà cho cô, hắn lại chủ động gắp lên ăn; tự mình gắp cho hắn không ngờ hắn không thèm để ý như vậy. Tuy rằng Lý Lộ Từ người này căn bản chỉ là râu ria, nhưng thái độ của hắn đúng là tồi tệ.
- Tôi xem xem.
Lý Lộ Từ sợ cô bị người ta chém.
An Nam Tú lấy mấy thứ đã mua ra Lý Lộ Từ xem, quần áo, di động, máy tính, còn sách.
Di động là Iphone 5 vừa mới phát hành không lâu, máy tính là Macbook-Pro… Rất rõ ràng, cô đã di dạo một vòng cửa hàng Apple độc quyền, còn một túi máy tính touchpad và một cái tai nghe hai dây. Iphone 5 tất nhiên là mua ở cửa hàng độc quyền gần đây, thứ này hiện nay rất khó mua được.
Hai thứ này phải ba mươi ngàn tệ mới mua được. Về phần sách của cô, Lý Lộ Từ không nói gì. Hắn chưa bao giờ cho rằng mua sách là tiêu tiền lãng phí. An Nam Tú mua sách rất nhiều loại. Có “Kim Dung toàn tập”, “Thế giới lịch sử tổng quát”, “Tứ thư toàn tập”, “ Nhị thập tứ sử”, “ Quốc phú luận”, “ Mao Trạch Đông tuyển tập”, “Kinh tế học phương Tây”, “Lịch sử phát tiển công nghiệp vũ khí”.
Năm mươi ngàn tệ, cũng bằng ngần ấy.
- Cô mua máy tính làm gì? Tôi có mà, hôm nay là sửa xong.
Thực ra Lý Lộ Từ đỏ mắt nhất với cái notebook kia, nếu em hắn thích thì có thể hắn sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho cô, nhưng bản thân hắn mua thì thế nào cũng thấy tiếc.
- Vì sao tôi phải dùng của anh chứ?
An Nam Tú khó chịu nói, lại nhìn Lý Lộ Từ hai tay trống trơn, hỏi:
- Tủ lạnh đâu?
- Ngày mai mới có thể mua về.
Một ngày tinh thần phấn chấn của Lý Lộ Từ mất sạch, đúng là đồ phá gia mà, còn may là mình không có bao nhiêu của cải cho cô phá. Phải nuôi một Công chúa quả nhiên không phải chuyện mà người thường làm được, đại khái cũng phải gia đình như An Tri Thủy vậy mới có thể chống đỡ nổi.
An Nam Tú muốn phát hỏa rồi, nhưng nhìn bộ dáng Lý Lộ Từ giống như mất hứng, rầu rĩ nghĩ chẳng lẽ chính mình thật sự làm sai chuyện gì sao? An Nam Tú khẳng định mình không có sai, tuy nhiên cũng không nên tính toán mà bất hòa với hắn. An Nam Tú vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Lý Lộ Từ, nghĩ như vậy.
Lý Lộ Từ quyết định hóa đau thương thành ăn uống. Hắn đã biết, bữa tiệc này An Nam Tú không ngờ phải trả hơn một ngàn, có nghĩa là tuyệt không thể lãng phí, mỗi một cái chén đĩa hắn đều phải quét sách sẽ.
Ăn xong thức ăn, người của nhà hàng tới thu dọn, nhìn thấy Lý Lộ Từ không ngờ chính là học sinh trước kia làm công rửa chén đĩa ở nhà hàng, không khỏi khó hiểu.
Lý Lộ Từ trở về phòng sửa máy tính, phần cứng hắn mua trên mạng đã được gửi tới, vừa rồi mới lấy từ người phụ trách văn thư. Sửa máy tính chẳng qua là cháy hỏng phần cứng, màn hình LCD đứt vài cái dây điện, còn có vài tụ điện bị nổ. Lý Lộ Từ đêm qua thử đổi mới, không ngờ ánh sáng hiển thị lại bật, cái màn hình 17 inche này vẫn còn chạy tốt.
Lăn qua lăn lại một chốc cuối cùng cũng vào được màn hình hiển thị Win XP, Lý Lộ Từ vặn cái lưng mỏi, tính sang xem An Nam Tú đang làm gì.
Cửa phòng An Nam Tú đóng chặt, Lý Lộ Từ gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, An Nam Tú chỉ mở một khe nhỏ nói chuyện với Lý Lộ Từ.
- Có dùng máy tính với di động không?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Không dùng.
An Nam Tú tuy rằng cảm thấy rất mất thể diện, nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện.
- Cần tôi dạy không?
- Không cần.
An Nam Tú quật cường lắc đầu. Chê cười, người đạt được huân chương bác học, Đại hiền triết thần thuật sư An Nam Tú Công chúa điện hạ lại cần một dân bản xứ dạy cho cách dùng di động với máy tính sao?
Bây giờ không, không có nghĩa là sau này không. An Nam Tú phát hiện thế giới này có khá nhiều đồ vật đáng cho bản thân phí chút tâm tư như vậy.
- Ồ.
Lý Lộ Từ kỳ thật là muốn chơi điện thoại di động và máy tính của cô. Hắn trở lại phòng, hệ thống đã chuẩn bị tốt. Lý Lộ Từ vào trang QQ, sau đó vào trang web của cửa hàng độc quyền Apple, có mấy sản phẩm mới, không ngờ phát hiện IPHONE5 đang được tiêu thụ.
Lý Lộ Từ biết nếu trong nửa tiếng mà không mua thì sẽ bị các nơi trong cả nước cướp sạch, lập tức trả tiền mua bằng thanh toán chuyển khoản. Giá mua trên mạng thì rẻ hơn mua ngoài gần hai nghìn tệ.
Không có cách nào, người Trung Quốc nhiều, phấn cũng nhiều, giá cả có thể bị đội đi lên. Em hắn tuy chưa bao giờ đề xuất với hắn yêu cầu quá mức, cũng sống tiết kiệm như hắn, nhưng Lý Lộ Từ biết cô cũng là một cô gái, cũng có một chút lòng hư vinh nhỏ, nhất định sẽ thích thứ này. Hắn nghĩ em hắn hẳn là có thể thi được đại học quốc gia, đến lúc đó hắn sẽ tặng cho cô một chiếc di động của Apple.
Nếu trên người hiện giờ có tiền lại vừa hay có cơ hội này, Lý Lộ Từ cảm thấy không bằng đưa cho cô sớm một chút, coi như là một loại khích lệ.
Lý Lộ Từ cũng không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em hắn, độ nghiêm khắc của trường trung học tư kia Lý Lộ Từ đã tự mình lĩnh giáo. Trường học cấm học sinh sử dụng di động trong trường, một khi phát hiện sẽ bị thu mất, ngoại trừ chơi trong phòng ngủ thì không có người dám chơi trên lớp học.
Ổ cứng mới trống không. Lý Lộ Từ tùy tiện vào mấy trang web, dựa vào sở thích ngày thường để tải về những bộ tiểu thuyết, hoạt hình, phim ảnh, trò chơi, sau đó mới chạy vào nhà tắm.
- Lý Lộ Từ!
Lý Lộ Từ mới tắm được một nửa, chợt nghe tiếng thét chói tai của An Nam Tú, trong tiếng thét còn có chút mùi vị đau đớn.
Lý Lộ Từ vội vàng quấn một cái khăn tắm chạy ra, đẩy cửa phòng An Nam Tú, sững sờ đứng ở cửa.
An Nam Tú ngồi cạnh mép giường, đưa lưng về phía Lý Lộ Từ. Mái tóc dài của cô buông xuống một bên cổ, lộ ra bả vai non mịn. Cô thoáng nghiêng thân mình, có thể nhìn được dấu xương quai xanh tinh xảo, thân mình cô mềm mại mịn màng như nước. Không có mái tóc dài che lấp, không có quần áo cách trở, tấm lưng hoàn mỹ của cô hiện ra, tuy rằng chỉ là cô bé mười bốn tuổi, như viên ngọc sáng chưa được mài, nhưng vẫn có đủ vốn liếng cơ bản của một cô gái xinh đẹp, đó chính là một khí chất độc đáo động lòng người.
Váy ngủ của cô dài tới mông, có thể thấp thoáng nhìn thấy chiếc quần lót bằng tơ Biên Hòa thêu hoa bướm. Nhìn lên vòng eo thon tiếp đến là bộ ngực đầy đặn, Lý Lộ Từ không thấy được nhiều, bởi vì An Nam Tú mặc một chiếc áo ngực màu đen.
- Sao anh vào được!
An Nam Tú quay đầu, không ngờ sắc mặt vì kinh sợ ngượng ngùng mà tái nhợt, nhìn thấy Lý Lộ Từ liền hoang mang bối rối kéo chăn che thân thể của mình.
- Cô gọi tôi mà!
Lý Lộ Từ không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao cả hỏi han, thấy cô không việc gì thì yên lòng.
- Tôi chỉ tức giận thôi !
Trong mắt An Nam Tú có thể thấy chút đau đớn.
- Mau đi ra!
- Cô tức lên liền gọi tên tôi ?
Lý Lộ Từ càng khó hiểu, lý do gì thế này. Hắn đi ra ngoài, cẩn thận đóng lại cửa, tiếp tục đi tắm.
Lý Lộ Từ mở vòi phun cho nước lạnh xối xuống đầu, xua tan cảnh tượng vừa một còn lưu lại ấn tượng trong đầu.
Danh sách chương