Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 88: Một mình Lý Lộ Từ.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú mười bốn tuổi, cô gái như vậy, trong mắt nhiều người vẫn là một mầm non mới chớm nở, vô cùng trong sáng ngây thơ, cũng giống như Lý Lộ Từ coi cô như vậy, da thịt vô cùng nhẵn nhụi, không vấy bẩn, thân hình quyến rũ, còn có cả đôi môi chúm chím với vẻ ướt át, tựa như một đóa hoa, một con búp bê trong tủ kính được chiếu bởi vô số ngọn đèn neol.
Cho dù bây giờ cô ăn mặc rất bình thường, chiếc váy ngủ mềm mại màu trắng, đi đôi tất màu đen, còn cả đôi dép lê, nhưng cô vẫn khiến người ta thấy kinh ngạc với khí chất đẹp đẽ.
Được một cô gái như vậy hôn, người bình thường tâm trạng cũng đã rất tốt, Lý Lộ Từ cũng như vậy.
Nhưng hắn không quên người con gái đang rúc vào lòng hắn đây chính là An Nam Tú.
Hắn liền vội đứng lên, đừng tưởng thỉnh thoảng hắn không kìm nổi mà hôn lên trán An Nam Tú là không có vấn đề, tình hình bây giờ cũng sẽ không sao, vì lúc đó An Nam Tú ngượng ngùng mà nhu thuận.
Bây giờ biểu hiện bất ngờ này của An Nam Tú rõ ràng là hành vi vừa rồi của cô là không thể điều khiển được, như vậy có lẽ ngay sau đó hành động của cô cũng sẽ khó mà đoán trước, có bao nhiêu điều ngoài dự đoán cũng không lạ.
Lý Lộ Từ ngừng thở, cơ thể căng lên, hai chân cường tráng như chuẩn bị có sức bật cực mạnh, hắn chuẩn bị chạy trốn.
Không có gì là quá kỳ lạ, người làm việc sai không phải là Lý Lộ Từ, nhưng An Nam Tú đâu có để ý xem là do ai làm, tự cô làm tự cô chịu, sau đó để Lý Lộ Từ hứng chịu sự phẫn nộ của cô, trong đầu óc của cô đây không phải là việc bình thường sao?
An Nam Tú còn đang cố gắng hồi phục lại tinh thần, hỏi Lý Lộ Từ:
- Tôi vừa làm gì vậy?

- Đúng, là cô làm…cô vừa hôn tôi một cái.
Lý Lộ Từ run như cầy sấy nói, giống như sờ vào đầu Napoleon nói ngươi thật cao lớn vậy.
Có người từng làm như vậy, sau này hắn chết rồi.
- Ồ.
Cơ thể của An Nam Tú cứng ngắc, ngồi trên đùi Lý Lộ Từ mà nhéo một cái, đột nhiên chỉ vào màn hình máy tính:
- Mau, bắt đầu rồi, cướp địa chủ.
Lý Lộ Từ ngẩn người, máy móc tuân lệnh.
- Lại là bài tốt.
An Nam Tú cười.
- Đồ ngốc, hễ bắt đầu thì bọn họ phải chạy.
An Nam Tú tức giận.
- Quả nhiên thắng rồi.
An Nam Tú đắc ý.
- Minh bài, minh bài.
An Nam Tú nhíu mày, quyết tử chiến tới cùng.
Lý Lộ Từ thỉnh thoảng nhìn lén An Nam Tú, hai má trắng trẻo của cô khẽ ửng hồng, nhưng cô lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lý Lộ Từ, chuyên tâm chuyên ý chơi bài.
Cho dù có thắng cũng lợi hại, khiến cảm xúc của cô dạt dào, lại không hôn Lý Lộ Từ nữa.
Lý Lộ Từ cuối cùng thở ra nhẹ nhõm, xem ra hôm nay công chúa điện hạ quyết phân rõ phải trái một lần, không có ý muốn tính sổ với Lý Lộ Từ.
- Tôi phải đi ngủ đây.
An Nam Tú đi rửa mặt, ngồi trên đùi Lý Lộ Từ chơi một lúc, ngáp nói.
Lý Lộ Từ tắt máy tính, sau đó An Nam Tú kỳ lại không nhúc nhích, không hề đứng dậy.
- Cô muốn ngủ ở so pha sao?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Tôi không muốn động đậy nữa rồi.
Hai má An Nam Tú nổi lên, sau đó mới cứng ngắc làm theo mệnh lệnh:
- Ôm tôi.
Rõ ràng vừa rồi còn nói mình chạy đi rửa mặt, Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, đành phải ôm cô lên.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ chằm chằm, bàn tay đặt trên áo Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ đặt cô lên giường, đắp chăn, vỗ lưng cô:
- Ngủ ngon, nhớ sáng mai dậy không được để bụng đói mà uống sữa nhé.

- Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ đang chuẩn bị ra cửa, An Nam Tú lại gọi hắn lại.
- Công chúa điện hạ, còn có dặn dò gì?
Lý Lộ Từ rất kiên nhẫn.
- Vừa rồi tôi hôn anh.
An Nam Tú nằm thẳng trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, giống như là nói cô vừa hôn cái trần nhà.
Cái này cũng muốn tính sổ sao? Lý Lộ Từ đã chuẩn bị tốt để chiến đấu.
- Sau này anh không được để người con gái khác hôn anh nữa.
An Nam Tú vẻ mặt không hề thay đổi nói.
- Tại sao?
Đây cũng là hống hách, cố tình gây sự.
- Vì nếu người con gái khác hôn anh, tôi sẽ ghê tởm.
An Nam Tú nói rất tự nhiên, cảm giác Lý Lộ Từ rất phiền, nói lâu như vậy, lại bắt đầu đỏ mặt.
- Người khác hôn tôi, sao cô lại thấy ghê tởm?
Lại là logic độc đáo của An Nam Tú, trên đầu của Lý Lộ Từ như đổ nước, hắn đã rất cố gắng để đuổi theo lối suy nghĩ của An Nam Tú.
- Dù sao cũng phải vậy.
An Nam Tú xốc chăn lên, hét lớn.
Lý Lộ Từ đi tới, hai tay ôm lấy đôi vai mảnh khảnh của An Nam Tú.
- Anh muốn làm gì?
An Nam Tú cảnh giác nhìn hắn, Lý Lộ Từ hình như không định có dáng vẻ đồng tình, thế sao được chứ, Lý Lộ Từ là phải chuyện gì cũng nghe cô.
Lý Lộ Từ hung hăng nặng nề hôn lên trán An Nam Tú, còn phát ra tiếng “Chụt”.
- Được rồi, trả lại cô, chúng ta hòa nhé.
Lý Lộ Từ cười lớn.
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, thuận tay lấy cái gì đó trên đầu giường ném tới.
Rồi nhanh chóng thu về, khi thay đồ ngủ lấy ra, mang theo mùi hương của cơ thể.
Lý Lộ Từ thừa lúc chạy trốn.
An Nam Tú dùng sức lau trán, Lý Lộ Từ thấy ghê tởm, đều là nước bọt, cô tức giận chui vào trong chăn, giấu cả người vào trong đó, bên trong một màu đen xì.
- Lý Lộ Từ, tôi hôn anh rồi, anh chính là của riêng tôi, nếu anh dám để người con gái khác hôn anh, tôi sẽ …tôi sẽ…
An Nam Tú nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra mình định làm gì.
Sau đó cô liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lý Lộ Từ rời khỏi phòng của An Nam Tú, rửa mặt, còn định xem sách một lát, suy nghĩ, lại bật máy tính, chuẩn bị phấn đấu thắng được đậu vui vẻ mới nói tiếp, nói thật, chơi kiếm điểm thật không có gì thú vị, trong thiên tính của con người có bao nhiêu lần đánh cuộc, Lý Lộ Từ cầm điện thoại của An Nam Tú mua chút đậu vui vẻ.
Trong điện thoại của An Nam Tú có mấy nghìn tệ, không hổ là công chúa điện hạ, lựa chọn là gói tháng 886 tệ, Lý Lộ Từ mỗi lần nhìn thấy danh sách điện thoại của cô đều đau lòng đến nhỏ máu.
Trúng một chút hạt đậu vui vẻ, Lý Lộ Từ bắt dầu hăng hái chiến đấu, chỗ quan trọng là phải tâm trạng bình thản, khi ổn định, Lý Lộ Từ chơi hơn một tiếng, là có thể giành về một trăm nghìn hạt đậu vui vẻ, nhưng lúc này càng thêm cẩn thận, vào phòng đẳng cấp cao, thắng rất nhanh, thua cũng nhanh.
Lý Lộ Từ chơi một lúc, cảm thấy hôm nay thế là đủ rồi, đứng dậy cởi thắt lưng, sau đó mới bắt đầu đọc sách, dù sao ăn quả trường sinh, sức khỏe của hắn vẫn nhiều hơn người khác, thật là một đêm dài, hắn đã quen với việc quá nửa đêm mới ngủ rồi, buổi sáng ngủ dậy thần thái vẫn sáng láng như cũ.
Lý Lộ Từ lấy sách ra, tắt đèn, chỉ mở một cái đèn học trước sopha, lúc này mới chú ý tới kẽ hở ở cửa phòng mình vẫn còn lộ ra một tia sáng.
- Muộn vậy rồi, còn đang đọc sách?
Lý Lộ Từ đi tới, mở cửa, trong phòng ngọn đèn sáng trưng, Lý Bán Trang ngồi ngủ trên giường, trong tai cô vẫn nhét phone, mấy cái lông mao trong cái túi bóng, trong tay cô vẫn cầm một đoạn len đang đan dở, hản là khăn quàng cổ, đã dài được nửa thước.
Đến mùa đông rét mướt thì có thể đan xong, Lý Lộ Từ nhớ cô có kế hoạch như vậy.
Lý Lộ Từ giơ tay xoa xoa cái khăn, mềm mại, chạm vào tay, liền cảm nhận được sự ấm áp truyền tới.
- Bạn gái thật tốt, bây giờ phải tìm một người bạn gái biết đan áo len cho con trai đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm thấy.
Lý Lộ Từ nghĩ tới lời nói của cô bán len.
Ở đâu mà lại có người bạn gái tốt như em gái chứ? Lý Lộ Từ có thể thấy chuyện yêu đương trong trường, phụ nữ ngoài làm nũng ra thì còn có thể làm được gì? Bao nhiêu người sau khi tốt nghiệp đều chia tay, không có mấy người có thể tương trợ nhau lúc hoạn nạn, mà mình và em gái đã sống như vậy mười mấy năm/
Cho dù là vợ, cũng cần phải tích lũy tình cảm, nhưng mình và em gái đều đã tích lũy tình cảm bao nhiêu năm như vậy, cho dù chắc chắn không giống với tình cảm vợ chồng, nhưng nếu so sánh, Lý Lộ Từ biết rõ trong lòng mình coi trọng cái gì hơn.
An Tri Thủy nếu là bạn gái của mình, cô và em gái sẽ như thế nào?
Có lẽ thực sự đã thích một người rồi, cân nhắc vị trí trong lòng của một người, lại có những tiêu chuẩn khác nhau, không thể so sánh có chăm sóc nhau không, có biết nấu cơm không? Nhưng Lý Tử trong lòng hắn vướng bận rất nhiều, cho dù chăm sóc cô, vướng bận cô, sớm đã trở thành bản năng trong mười mấy năm của Lý Lộ Từ rồi.
Có thể nói, nếu Lý Lộ Từ không có em gái, hắn thậm chí rất mơ màng với cuộc sống và tương lai của mình, sẽ cảm thấy trong cuộc đời thiếu đi một thứ vô cùng quan trọng, hắn thậm chí cảm thấy, Lý Lộ Từ không có em gái, sẽ không phải là Lý Lộ Từ của ngày hôm nay.
Lý Lộ Từ nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Bán Trang, giúp cô bỏ tai nghe ra, tắt điện thoại, đặt điện thoại xa khỏi cô, sau đó thò tay vào trong chăn, ôm đầu gối và lưng cô, đặt cô nằm xuống.
Nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của em gái, Lý Lộ Từ không khỏi nhớ tới biểu hiện hôm nay của cô trong nhà An Tri Thủy, lúc đó thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trước chiến dàn dương cầm xa hoa, âm hưởng động lòng người phát ra dưới ngón tay trắng nõn, đó là một tình cảnh khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Nhớ lại lúc nhỏ, Lý Tử luôn theo sau mình, trong miệng ngậm một cái lá thổi, lúc đó cô còn rất nhỏ, bầu trời trong xanh, đồng ruộng màu xanh lục.
Nếu mình có thể dành cho nó điều kiện sống tốt nhất, nếu lúc nhỏ phát hiện ra thiên phú của nó, mình sẽ để nó đi học âm nhạc.
Nhưng học nhạc là một điều rất xa xỉ, khả năng của mình chắc chắn là không làm nổi, cho dù như vậy, cô chỉ là cũng không coi trọng những hứng thú khác, vẫn nổi tiếng như vậy.
Thiên phú của Lý Tử càng cao, trong lòng Lý Lộ Từ càng cảm thấy áy náy, vậy có thể khiến cho tài hoa của em gái mình thay đổi nhanh chóng, cho dù từ nay về sau cô không cần anh trai nữa.
Đợi cô tỉnh lại, vẫn khuyên cô, có thể tìm An Tri Thủy giúp đỡ, để Lý Tử tới nhà cô luyện tập dương cầm, Lý Lộ Từ không thể gây thêm phiền phức cho An Tri Thủy, nhưng vì Lý Tử, hắn có thể.
Vì em gái, tự tôn gì cũng bỏ đi, sao mà không mở mồm được chứ, chỉ cần cô có thể sống tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện