Vu Tư Linh về đến nhà, vui vẻ quá mức thế cho nên quăng chứng chỉ lái xe nâng ra, bị Vu Thiên Túng thấy được.
"Bảo bối, đây là gì thế?" Vu Thiên Túng lật tới lật lui mà xem xét, "Xe thể thao con chơi chán rồi, bây giờ lại muốn đổi khẩu vị sao?"
"Đương nhiên không phải! Chỉ là hứng thú với thích mà thôi." Vu Tư Linh đoạt về, nhét vào trong cái túi vịt vàng nhỏ.
"Cái túi này con mua lúc nào vậy? Mấy cái túi xách ở trong tủ quần áo trong phòng con cũng chưa thỏa mãn được con sao?" Vu Thiên Túng chỉ vào cái túi vịt vàng nhỏ.
"Mấy ngày trước con mua trên mạng, ba, hóa ra chín tệ chín cũng có thể mua được hàng tốt thế này!"Vu Tư Linh kinh hỉ nói: "Tối qua con còn đặt cho ba một đôi dép lê, đến lúc nhận được ba thử thử xem."
Vu Thiên Túng khó có thể tin được mà đi dạo quanh nàng một vòng: "Nếu ba không nghe lầm, bộ này lần trước con mua ở chợ giá sỉ phải không?"
"Đúng vậy." Vu Tư Linh xoay một vòng, "Đẹp không ba?"
"Đẹp, con chỉ cần khoác cái bao tải cũng vẫn đẹp." Vu Thiên Túng nhắm mắt thổi phồng.
Vu Tư Linh thở dài: "Ba, không cần nịnh nọt như vậy."
"Ba vui, con quản không được đâu." Vu Thiên Túng hừ một tiếng, hơi chau mày lại, "Gần đây con trở nên kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?"
"Chỗ nào kỳ quái, không phải chỉ là thay đổi phong cách ăn mặc thôi sao?" Vu Tư Linh khó hiểu.
"Phong cách này của con đổi quá nhanh, ba chưa kịp chấp nhận.
Con cũng không xài tiền, vậy ba kiếm tiền còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?" Vu Thiên Túng lòng tràn đầy căm phẫn nói.
Lão Trương không biết từ lúc nào đã bay từ phòng bếp bay ra, bên hông vác cái xẻng, tung tăng mà đi tới: "Ông có thể cho tôi xài nha, ông muốn tôi xài bao nhiêu, tôi tuyệt đối chỉ xài bấy nhiều, không thêm không bớt."
Vu Thiên Túng; "Ông cút đi."
Vu Tư Linh lấy đồ đạc xong, về đến phòng, sau khi tắm rửa xong, khi sắp ngủ, lại thực hiện một cuộc call tình yêu với Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn lúc này mới vừa tăng ca xong về đến nhà, nhìn thấy tin báo điện thoại không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây là cảm giác yêu đương sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến đối phương liền kiềm chế không được ý cười, bởi vì có thể hít thở chung một bầu không khí mà cười, bởi vì khi mệt mỏi bực bội lại có người quan tâm mà cười, lại bởi vì có thể cùng đối phương mà chia sẻ phong cảnh lẫn nhau mà cười.
Đương nhiên, Lê Nguyệt Uẩn vẫn rất kiềm nén, không giống như Vu Tư Linh, một tiếng tiếp điện thoại liền cười đến khờ khạo.
Đợi đến lúc Vu Tư Linh cười đủ rồi, hai người mới tiếp tục nói chuyện phiếm.
Mấy ngày sau vẫn như thế, Lê Nguyệt Uẩn rốt cuộc cũng theo kịp tiến độ, ở trong điện thoại chính thức mời nàng cuối tuân đi hẹn hò.
Vu Tư Linh tất nhiên là vui vẻ đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau cố ý trang điểm một chút, ra trước cửa gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, kết quả đối phương đột nhiên nói trên công trường có chút chuyện, cuộc hẹn phải dời lại vào buổi chiều.
"Vâng, vậy buổi chiều em lại tìm chị."
"Ừ, thật ngại quá." Lê Nguyệt Uẩn thật cảm thấy hổ thẹn.
"Không sao." Vu Tư Linh cười ngắt cuộc gọi, trở lại phòng khách nằm ở trên sofa, "Má Vương, con muốn ăn chút trái cây."
Một lát sau, trên bàn trà đặt một mâm trái cây thập cẩm mà nàng yêu nhất, còn rất có tâm mà khắc hoa tạo hình.
Ánh mắt Vu Tư Linh trở nên sáng ngời, quay đầu nhìn về phía lão Trương: "Chú Trương rảnh như vậy a, má Vương đâu rồi, sao không nhìn thấy má đâu thế?"
"Bà ấy xin nghỉ đi hẹn hò rồi." Lão Trương nói.
"Hả? má Vương yêu rồi?" Vu Tư Linh ngồi dậy, cầm trái cây lên ăn, "Má ấy rốt cuộc cũng tìm được người yêu rồi, tốt quá rồi."
"Ừ, yêu qua mạng." Lão Trương ngồi xuống bên cạnh, cũng cầm lấy trái cây lên ăn.
"Phốc!" Vu Tư Linh xém chút nữa là bị quả nho làm sặc chết, vội vàng ho khan vài tiếng, mới đưa quả nho ho phun ra được, nàng kinh ngạc nói: "má Vương mà lại yêu qua mạng sao?"
"Còn không phải sao." Lão Trương nói, "Nghe nói đối phương vẫn là một tiểu tử tuổi còn khá trẻ lại sức vóc, bữa nay không phải cuối tuần sao, tiểu tử đó chắc là hẹn bà ấy đi ra ngoài chơi."
Vu Tư Linh: "..."
"Bọn họ đi chơi ở đâu vậy?" Vu Tư Linh hiếu kỳ hỏi, lại cảm thấy có thể học hỏi một chút kinh nghiệm hẹn hò.
"Không biết, tiểu tử đó chỉ nói là đi đến căn cứ bí mật của nó thôi, cùng nhau chơi một trò chơi sung sướng gì đó." Lão Trương ý vị thâm trường nói: "Người trẻ tuổi a, căn cứ bí mật a, sung sướng a, nhớ tới mấy cuộc gặp gỡ ngày xưa của chú, vô số thiếu nữ nổi đình nổi đám thời đó, đều được chú dẫn tới căn cứ bí mật hết."
"Là chỗ nào?" Vu Tư Linh hỏi thẳng.
Chú Trương dừng một lát, giống như đang nhìn đứa ngốc mà nhìn nàng: "Con có phải bị ngốc hay không?" Bí mật căn cứ của chú còn có thể chỗ nào chứ, dùng đít mà nghĩ cũng biết là thánh địa phòng bếp của chú rồi! Kẻ tầm thường chú cũng không cho bước vào đâu!"
Vu Tư Linh bĩu môi: "Ba của con cũng bước vào đó đánh chú biết bao nhiêu lần."
"Hứ, ông ta là người trả tiền, đương nhiên là có thể tùy tiện vào, đến nỗi cuối cùng là ai đánh ai, còn chưa xác định được đâu nha." Lão Trương cười lạnh vài tiếng.
Vu Tư Linh rùng mình nổi da gà, đã có thể tưởng tượng ra trên con đường thành công của người ba già đã trải qua bao nhiêu khổ nạn da thịt rồi.
"Vậy chú Trương chú lúc truớc hẹn hò mang theo nhóm bạn gái đi làm gì thế?" Vu Tư Linh hỏi.
Lão Trương nhớ lại: "Đường phố Paris, trang viên nước Pháp, cầu tháp Luân Đôn..."
"Ồ rất lãng mạn." Vu Tư Linh yên lặng mà ghi tạc trong lòng, nhưng tạm thời không thể có tiền để thực hiện được, bằng khong làm sao mà giải thích với Lê Nguyệt Uẩn được chứ, Em lái xe nâng đưa chị đến nước Mỹ sao?
"Có chỗ nào rẻ chút không vậy?" Vu Tư Linh hỏi.
"Có a." Lão Trương nói, "Nhà tắm Đông Bắc, vừa rẻ vừa sạch sẽ."
"Nhà, nhà tắm?" Vu Tư Linh kinh ngạc mà nuốt trọn quả nho không cần phun hạt ra, "Chú sao lại dẫn bạn gái đến nhà tắm tắm rửa chứ?"
"Ai nói chú chỉ có bạn gái chứ?" Lão Trương rất khó hiểu.
"!!!" Vu Tư Linh hồn lìa khỏi xác, "Chú Trương, chú còn có bạn trai?!"
Lão Trương thân sĩ mà chỉnh sửa lại tạp đề một chút: "Dù sao chú cũng đẹp trai như vậy, được người ta nhớ nhớ thương thương cũng là bình thường thôi."
"!" Vu Tư Linh trực tiếp quỳ xuống trên sofa: "Chú Trương chú thật là giỏi!."
"Tém tém lại thôi." Lão Trương đột nhiên thở dài, "Lại nói, bao nhiêu năm nay chú không nhắc tới yêu đương, thật sự rất chán."
Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: "Sao thế ạ, mùa thu tới rồi, chú lại nhớ tình yêu lúc xuân thì sao?"
"Không có nhớ, tình yêu cũng là thứ phàm tục, yêu chi cho mệt, không đáng." Lão Trương cao thâm mà nói.
"Ai nói không đáng chứ!" Vu Tư Linh nóng nảy, cầm lấy cái gối đầu đánh về phía ông, tức giận mà đứng dậy đi ra khỏi cửa.
"Con nhỏ kia, có phải đang yêu không vậy?" Lão Trương đột nhiên hỏi.
Vu Tư Linh một chân vừa mới bước ra, quay đầu lại nói lí nhí: "Có thể đừng nói với ba của con trước không?"
Lão Trương: "Vừa mới bắt đầu?"
Vu Tư Linh gật gật đầu.
"Được thôi, chỉ cần con không nói, ông ta cũng đừng mơ tưởng từ cái miệng của chú moi được chút thông tin gì." Lão Trương nở nụ cười tà: "Không tệ không tệ nha, chú lại nắm giữ một tin tức quan trọng."
Vu Tư Linh: "..."
Lúc này, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Vu Thiên Túng, nói là để quên văn kiện ở trên lầu, kêu nàng đưa đến công ty một chuyến.
Nàng lên thư phòng lấy tập văn kiện, liền chạy đến Tổng công ty bất động sản Vu Thị.
Trên đường đi ngang qua một công trường đang thi công, dừng lại một lúc.
Nàng ngồi ở trong xe, có chút nóng ruột nghiêng đầu nhìn về tình hình giao thông ở phía trước, trong lúc lỡ đãng nhìn về phía bên cạnh, thấy vài người đang đứng ở công trường nói chuyện phiếm.
Nàng mới vừa thu hồi tầm mắt lại, thì đột nhiên mắt mở to, đột nhiên quay đầu lại lần nữa, tập trung nhìn kỹ, trong đám người mặt đầy mồ hôi kia, thình lình có bóng dáng cô bạn gái yêu quý của nàng.
Có người ngồi xổm hút thuốc lá, có người đứng khạc đờm, chỉ có dáng người đoan chính của Lê Nguyệt Uẩn đứng ở giữa, đầu đội nón bảo hộ màu vàng, trong tay cầm một cái thước cuộn tùy ý xem xét.
Cũng không biết đang thảo luận cái gì, biểu tình vừa lười biếng vừa thản nhiên, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Vu Tư Linh gấp rút kéo kéo miếng che nắng lên, chỉ he hé một khẽ hở, nhìn cô bạn gái của nàng.
Lúc này Lê Nguyệt Uẩn đã thu hồi tầm mắt lại, xoay người đi về phía ngược lại.
Ánh mặt trời gay gắt, chiếu rọi lên trên nón bảo hộ.
Vu Tư Linh cắn móng tay: Hu hu hu cực khổ quá đi, nhưng mà A Lê trong thật xinh đẹp a! Không hổ là bạn gái đại nhân của nàng, gần bùn mà chẳng hôi thanh mùi bùn, khuân cả đống gạch mà cũng không thở dốc!
Xe phía trước bắt đầu chuyển động, nàng lưu luyến mà lái về phía trước, vừa đến công ty liền đi thẳng lên tầng cao nhất.
Bí thư đang chờ ở cửa, vừa thấy nàng đến liền đưa nàng đến văn phòng của Chủ tịch.
Sau khi đi ngang qua Phòng họp, Vu Tư Linh thấy ba của nàng đang mở cuộc họp với một người khác, đối phương tuổi tác ước chừng gần năm mươi, khí thế đường hoàng, cho dù trên mặt mang theo dấu vết của năm tháng, cũng vẫn mang thần thái sáng láng như cũ.
Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Vị kia là ai thế?"
"Là đối tác đã họp tác lâu dài với Vu tổng, Lê đại thiết kế sư ." Bí thư nói.
"Ông ấy cũng họ Lê?" Vu Tư Linh không ngăn được mà quay đầu liếc nhìn bóng dáng của người đàn ông kia lần nữa.
Bí thư hỏi: "Làm sao thế?"
"Không có gì." Vu Tư Linh cười cười, tiếp tục đi về phía trước, "Chỉ là cảm thấy cái họ này rất dễ nghe."
---------------------
Trong phòng họp, Vu Thiên Túng rót một ly trà của Lê Nguyên Dã, nhíu mày nói: "Ông muốn đem hạng mục của tôi giao cho con gái của ông?"
"Đúng vậy, tôi chờ xong công việc trong khoảng thời gian này, về sau ở nước ngoài vẫn còn một hạng mục, không thể phân thân được, ốc còn không mang nổi mình ốc đây này." Lê Nguyên Dã nhấp một ngụm trà, lập tức phun ra: "Phi phi, tay nghề pha trà của ông sao một chút cũng không tiến bộ được thế hả."
Vu Thiên Túng tức giận gật lấy cái ly của ông, lấy nước sôi để nguội thay vào: "Con gái của ông đáng tin không? Bao lớn rồi?"
"Yên tâm đi, nó tuyệt đối đáng tin.
Không phải tôi nổ chứ, con gái của tôi thật sự ưu tú, từ nhỏ thì đã không cần chúng tôi nhọc lòng, vượt qua chong gai mà tốt nghiệp, còn tham gia qua không ít hạng mục đâu." Lê Nguyên Dã ra vẻ không làm quá là khen ít ít về con gái của bản thân.
Điều này làm cho Vu Thiên Túng vô cùng khó chịu, tuy rằng Vu Thiên Túng cũng không để ai nhọc lòng cho nàng, nhưng thành tích lại không ra sao, cho nên ông mới từ bỏ bồi dưỡng về việc kinh doanh cho Vu Tư Linh, mà đồng ý để nàng theo con đường nghệ thuật.
"Vậy ông đã có thể hưởng phức được rồi." Vu Thiên Túng nghĩ một đằng nói một nỏi, "Chỗ nào giống con gái của tôi chứ, mỗi ngày cho nó nhiều tiền tiêu vặt như vây, để nó mua sắm tiêu xài, nhưng nó lại không vui gì cả, nói là thương tôi làm việc vất vả, kết quả bây giờ đã đến tuổi này rồi, mỗi ngày đi ở ăn mặt chỉ tốn ba mươi tệ mà thôi, thảm sầu a."
Lê Nguyên Dã cứng đờ, bất động thanh sắc mời cười cười: "Không tệ không tệ, về điểm này con gái của tôi thì không được, tuy rằng từ lúc đại học thì đã bắt đầu nhận học học bổng kếch xù từ các hạng mục, căn bản không cần chúng ta hỗ trợ tài chính gì cả, tật xấu tiêu tiền ăn xài phung phí của nó vẫn không đổi được."
Hai người âm thầm phán xét nhau.
Vu Thiên Túng: "Con gái của tôi tuy rằng mặc đồ rẻ tiền, nhưng nó lớn lên quá đẹp như mang đến cho người khác cảm giác mặc đồ như siêu mẫu thế giới."
Lê Nguyên Dã: "Có thể là ngành của chúng ta đào tạo ra ít người chăng, con gái của ta luôn được người ở trong ngành thiết kế bầu chọn là Marilyn Monroe."
Vu Thiên Túng: Cẩn thận Marilyn Monroe tới báo mộng chửi ông đấy!
Vu Thiên Túng: "Con gái của tôi tuổi còn trẻ, tiền đồ không có hạn lượng, chờ sau khi nó ra mắt, chắc chắn sẽ có biết bao nhiêu người xếp hàng dài xin nó ký tên."
Lê Nguyên Dã: "Con gái của tôi thì ở độ tuổi thu hút nhất, đã có rất nhiều người quỳ xuống cầu xin bản thiết kế của nó."
Vu Tư Linh đang ở trong phòng chờ ngồi đợi một lát, nhận được cuộc gọi của Lê Nguyệt Uẩn, nói là công việc kết thúc rồi, bây giờ có thể đi hẹn hò được rồi!
Vu Tư Linh vui vẻ ra mặt, lập tức đi ra ngoài, sau khi đi ngang qua phòng họp, thấy bầu không khí bên trong của hai người già hình như không đúng lắm, vội vàng đi đến chỗ bí thứ nói: "Em cảm thấy ba của em với vị Lê đại thiết kế sư gì đó sắp đánh nhau rồi, anh nhanh đi xem một chút đi, em đi về trước đây."
Sau khi đi xuống lầu, nàng kêu xe, đi đến địa chỉ Lê Nguyệt Uẩn đưa cho, vẫn lần trung tâm thương mại mà hai người đi chơi cùng nhau, tràn ngập hồi ức ngọt ngào!
Vu Tư Linh còn chưa đi tới cửa, thì thấy Lê Nguyệt Uẩn vẫy tay về phía nàng.
Lê Nguyệt Uẩn chắc là vì gặp nàng, còn đặc biệt thay đổi bộ quần áo khác.
Nàng từ từ đi lại, ôm chặt lấy đối phương, ngửi ngửi hương vị trên người của cô, tràn ngập cảm giác an toàn.
"Mèo con bám người." Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
Vu Tư Linh cũng cười, nhưng chưa nói gặp cô ở công trường, chỉ là âm thầm nghĩ, về sau phải đối xử với Lê Nguyệt Uẩn càng tốt mới được.
Hai người nắm tay đi dạo ở trung tâm thương mại vài vòng, không có mua đồ, chỉ cần nắm lấy tay của đối phương như thế thì đã cảm thấy vui rồi.
Vu Tư Linh cảm thấy các nàng đi dạo ở trung tâm thương mại giống như đi dạo ở cung đường lãng mạn ở Paris vậy.
Đi dạo đến mệt mỏi, Vu Tư Linh đột nhiên kiến nghị: "Chúng ta lại chỗ tiệm nét Tinh Tinh ngồi chút đi, vừa có đồ ăn vừa có chỗ ngồi, còn có thể giết thời gian."
"Được." Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói: "Còn có thể xem phịm cùng nhau?"
"Đúng rồi, lần này chúng ta có thể xem [A Điềm Chính Truyện]".
Hai người đi vào trong tiệm net Tinh Tinh, Vu Tư Linh tuân theo nguyên tắc phải đối xử tốt với Lê Nguyệt Uẩn, nói cái gì mà chi phí thuê máy lần này đều phải để tự mình trả.
Lê Nguyệt Uẩn không cãi lại, đành phải để nàng muốn làm gì thì làm, tranh thủ đi toilet.
Vu Tư Linh đến chỗ ngồi, ngồi ở một bên, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên ở máy tính đối diện, mở to hai mắt: "Má Vương, sao má lại ở đây?!"
Người phụ nữ kia vừa nhấc đầu lên, tay run run lên, trò chơi liền Over.
"Chết tiệt, lại thua *cmn* rồi!" Má Vương hùng hùng hổ hổ.
Vu Tư Linh: "Má Vương?"
Má Vương lúc này mới kinh ngạc mà nhìn nàng: "Tiểu thư, cô sao lại ở chỗ này?!"
"Con cùng bạn của con tới đây chơi." Vu Tư Linh lập tức chạy đến bên cạnh bà nhỏ giọng căn dặn: "Ngàn vạn lần đừng ở chỗ này kêu con là tiểu thư, cũng không cần nhắc đến con có tiền, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Má Vương hạ giọng nói, "Tiền không rải ra đường, Má hiểu mà."
"Vậy má Vương, má xin nghỉ chỉ để đến tiệm net này?"
"Đương nhiên không phải!" Má Vương nhắc tới điều này thì nước mắt lã chã sắp khóc, ủy khuất mà chỉ chỉ vào cậu nam sinh ở bên cạnh, bộ dáng thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, "Má tới gặp cậu ta..."
Vu Tư Linh khó tin được: "Cậu ta chắc không phải là đối tượng mà má yêu qua mạng chứ?"
Má Vương khóc thút thít, gật đầu nói: "Hu hu hu Linh Linh a, số của má thảm quá, bị lừa tới tiệm net thì không nói đi, còn bởi vì má có tiền hơn hắn, má liền phải chịu phí thuê máy tính a hu hu hu."
Vu Tư Linh đỡ trán.
Lúc này, cậu nam sinh ở bên cạnh vẫn luôn gấp rút chơi game cũng không quay đầu lại mà nói: "Vương Tổ Hiền, mau online."
"?" Vu Tư Linh nhíu mày, "Vương Tổ Hiền?"
Má Vương có chút xấu hổ: "Tên trên mạng của má."
"..." Vu Tư Linh quả thật không biết nên nói gì mới phải, "Vậy cậu ta dùng tên trên mạng là gì để lừa má đến đây?"
Má Vương thẹn thùng xấu hổ trả lời: "[Gã trai hư của năm tháng đã qua trở về tìm em]"
Vu Tư Linh: "..."
"Cho nên đây là tiểu tử tuổi còn khá trẻ lại sức vóc của má sao? Căn cứ bí mật của cậu ta chính là tiệm net, cùng nhau tham gia trò chơi sung sướng gì đó, thật sự chỉ là trò chơi?!" Vu Tư Linh hồn lìa khỏi xác lần hai mà hỏi.
Má Vương: "Hu hu hu hu hu hu."
"Không giỡn nữa, má mau trở về đi, chuyện này con không nói cho người khác biết đâu." Vu Tư Linh nói, "Tên nhóc này để con giải quyết."
"Hu hu hu không cần đâu." Má Vương đăng nhập trò chơi một lần nữa.
"Trước đây má không phát hiện ra, chơi game hóa ra lại chơi vui như vậy."
Vu Tư Linh K.O
"Bảo bối, đây là gì thế?" Vu Thiên Túng lật tới lật lui mà xem xét, "Xe thể thao con chơi chán rồi, bây giờ lại muốn đổi khẩu vị sao?"
"Đương nhiên không phải! Chỉ là hứng thú với thích mà thôi." Vu Tư Linh đoạt về, nhét vào trong cái túi vịt vàng nhỏ.
"Cái túi này con mua lúc nào vậy? Mấy cái túi xách ở trong tủ quần áo trong phòng con cũng chưa thỏa mãn được con sao?" Vu Thiên Túng chỉ vào cái túi vịt vàng nhỏ.
"Mấy ngày trước con mua trên mạng, ba, hóa ra chín tệ chín cũng có thể mua được hàng tốt thế này!"Vu Tư Linh kinh hỉ nói: "Tối qua con còn đặt cho ba một đôi dép lê, đến lúc nhận được ba thử thử xem."
Vu Thiên Túng khó có thể tin được mà đi dạo quanh nàng một vòng: "Nếu ba không nghe lầm, bộ này lần trước con mua ở chợ giá sỉ phải không?"
"Đúng vậy." Vu Tư Linh xoay một vòng, "Đẹp không ba?"
"Đẹp, con chỉ cần khoác cái bao tải cũng vẫn đẹp." Vu Thiên Túng nhắm mắt thổi phồng.
Vu Tư Linh thở dài: "Ba, không cần nịnh nọt như vậy."
"Ba vui, con quản không được đâu." Vu Thiên Túng hừ một tiếng, hơi chau mày lại, "Gần đây con trở nên kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?"
"Chỗ nào kỳ quái, không phải chỉ là thay đổi phong cách ăn mặc thôi sao?" Vu Tư Linh khó hiểu.
"Phong cách này của con đổi quá nhanh, ba chưa kịp chấp nhận.
Con cũng không xài tiền, vậy ba kiếm tiền còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?" Vu Thiên Túng lòng tràn đầy căm phẫn nói.
Lão Trương không biết từ lúc nào đã bay từ phòng bếp bay ra, bên hông vác cái xẻng, tung tăng mà đi tới: "Ông có thể cho tôi xài nha, ông muốn tôi xài bao nhiêu, tôi tuyệt đối chỉ xài bấy nhiều, không thêm không bớt."
Vu Thiên Túng; "Ông cút đi."
Vu Tư Linh lấy đồ đạc xong, về đến phòng, sau khi tắm rửa xong, khi sắp ngủ, lại thực hiện một cuộc call tình yêu với Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn lúc này mới vừa tăng ca xong về đến nhà, nhìn thấy tin báo điện thoại không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây là cảm giác yêu đương sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến đối phương liền kiềm chế không được ý cười, bởi vì có thể hít thở chung một bầu không khí mà cười, bởi vì khi mệt mỏi bực bội lại có người quan tâm mà cười, lại bởi vì có thể cùng đối phương mà chia sẻ phong cảnh lẫn nhau mà cười.
Đương nhiên, Lê Nguyệt Uẩn vẫn rất kiềm nén, không giống như Vu Tư Linh, một tiếng tiếp điện thoại liền cười đến khờ khạo.
Đợi đến lúc Vu Tư Linh cười đủ rồi, hai người mới tiếp tục nói chuyện phiếm.
Mấy ngày sau vẫn như thế, Lê Nguyệt Uẩn rốt cuộc cũng theo kịp tiến độ, ở trong điện thoại chính thức mời nàng cuối tuân đi hẹn hò.
Vu Tư Linh tất nhiên là vui vẻ đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau cố ý trang điểm một chút, ra trước cửa gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, kết quả đối phương đột nhiên nói trên công trường có chút chuyện, cuộc hẹn phải dời lại vào buổi chiều.
"Vâng, vậy buổi chiều em lại tìm chị."
"Ừ, thật ngại quá." Lê Nguyệt Uẩn thật cảm thấy hổ thẹn.
"Không sao." Vu Tư Linh cười ngắt cuộc gọi, trở lại phòng khách nằm ở trên sofa, "Má Vương, con muốn ăn chút trái cây."
Một lát sau, trên bàn trà đặt một mâm trái cây thập cẩm mà nàng yêu nhất, còn rất có tâm mà khắc hoa tạo hình.
Ánh mắt Vu Tư Linh trở nên sáng ngời, quay đầu nhìn về phía lão Trương: "Chú Trương rảnh như vậy a, má Vương đâu rồi, sao không nhìn thấy má đâu thế?"
"Bà ấy xin nghỉ đi hẹn hò rồi." Lão Trương nói.
"Hả? má Vương yêu rồi?" Vu Tư Linh ngồi dậy, cầm trái cây lên ăn, "Má ấy rốt cuộc cũng tìm được người yêu rồi, tốt quá rồi."
"Ừ, yêu qua mạng." Lão Trương ngồi xuống bên cạnh, cũng cầm lấy trái cây lên ăn.
"Phốc!" Vu Tư Linh xém chút nữa là bị quả nho làm sặc chết, vội vàng ho khan vài tiếng, mới đưa quả nho ho phun ra được, nàng kinh ngạc nói: "má Vương mà lại yêu qua mạng sao?"
"Còn không phải sao." Lão Trương nói, "Nghe nói đối phương vẫn là một tiểu tử tuổi còn khá trẻ lại sức vóc, bữa nay không phải cuối tuần sao, tiểu tử đó chắc là hẹn bà ấy đi ra ngoài chơi."
Vu Tư Linh: "..."
"Bọn họ đi chơi ở đâu vậy?" Vu Tư Linh hiếu kỳ hỏi, lại cảm thấy có thể học hỏi một chút kinh nghiệm hẹn hò.
"Không biết, tiểu tử đó chỉ nói là đi đến căn cứ bí mật của nó thôi, cùng nhau chơi một trò chơi sung sướng gì đó." Lão Trương ý vị thâm trường nói: "Người trẻ tuổi a, căn cứ bí mật a, sung sướng a, nhớ tới mấy cuộc gặp gỡ ngày xưa của chú, vô số thiếu nữ nổi đình nổi đám thời đó, đều được chú dẫn tới căn cứ bí mật hết."
"Là chỗ nào?" Vu Tư Linh hỏi thẳng.
Chú Trương dừng một lát, giống như đang nhìn đứa ngốc mà nhìn nàng: "Con có phải bị ngốc hay không?" Bí mật căn cứ của chú còn có thể chỗ nào chứ, dùng đít mà nghĩ cũng biết là thánh địa phòng bếp của chú rồi! Kẻ tầm thường chú cũng không cho bước vào đâu!"
Vu Tư Linh bĩu môi: "Ba của con cũng bước vào đó đánh chú biết bao nhiêu lần."
"Hứ, ông ta là người trả tiền, đương nhiên là có thể tùy tiện vào, đến nỗi cuối cùng là ai đánh ai, còn chưa xác định được đâu nha." Lão Trương cười lạnh vài tiếng.
Vu Tư Linh rùng mình nổi da gà, đã có thể tưởng tượng ra trên con đường thành công của người ba già đã trải qua bao nhiêu khổ nạn da thịt rồi.
"Vậy chú Trương chú lúc truớc hẹn hò mang theo nhóm bạn gái đi làm gì thế?" Vu Tư Linh hỏi.
Lão Trương nhớ lại: "Đường phố Paris, trang viên nước Pháp, cầu tháp Luân Đôn..."
"Ồ rất lãng mạn." Vu Tư Linh yên lặng mà ghi tạc trong lòng, nhưng tạm thời không thể có tiền để thực hiện được, bằng khong làm sao mà giải thích với Lê Nguyệt Uẩn được chứ, Em lái xe nâng đưa chị đến nước Mỹ sao?
"Có chỗ nào rẻ chút không vậy?" Vu Tư Linh hỏi.
"Có a." Lão Trương nói, "Nhà tắm Đông Bắc, vừa rẻ vừa sạch sẽ."
"Nhà, nhà tắm?" Vu Tư Linh kinh ngạc mà nuốt trọn quả nho không cần phun hạt ra, "Chú sao lại dẫn bạn gái đến nhà tắm tắm rửa chứ?"
"Ai nói chú chỉ có bạn gái chứ?" Lão Trương rất khó hiểu.
"!!!" Vu Tư Linh hồn lìa khỏi xác, "Chú Trương, chú còn có bạn trai?!"
Lão Trương thân sĩ mà chỉnh sửa lại tạp đề một chút: "Dù sao chú cũng đẹp trai như vậy, được người ta nhớ nhớ thương thương cũng là bình thường thôi."
"!" Vu Tư Linh trực tiếp quỳ xuống trên sofa: "Chú Trương chú thật là giỏi!."
"Tém tém lại thôi." Lão Trương đột nhiên thở dài, "Lại nói, bao nhiêu năm nay chú không nhắc tới yêu đương, thật sự rất chán."
Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: "Sao thế ạ, mùa thu tới rồi, chú lại nhớ tình yêu lúc xuân thì sao?"
"Không có nhớ, tình yêu cũng là thứ phàm tục, yêu chi cho mệt, không đáng." Lão Trương cao thâm mà nói.
"Ai nói không đáng chứ!" Vu Tư Linh nóng nảy, cầm lấy cái gối đầu đánh về phía ông, tức giận mà đứng dậy đi ra khỏi cửa.
"Con nhỏ kia, có phải đang yêu không vậy?" Lão Trương đột nhiên hỏi.
Vu Tư Linh một chân vừa mới bước ra, quay đầu lại nói lí nhí: "Có thể đừng nói với ba của con trước không?"
Lão Trương: "Vừa mới bắt đầu?"
Vu Tư Linh gật gật đầu.
"Được thôi, chỉ cần con không nói, ông ta cũng đừng mơ tưởng từ cái miệng của chú moi được chút thông tin gì." Lão Trương nở nụ cười tà: "Không tệ không tệ nha, chú lại nắm giữ một tin tức quan trọng."
Vu Tư Linh: "..."
Lúc này, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Vu Thiên Túng, nói là để quên văn kiện ở trên lầu, kêu nàng đưa đến công ty một chuyến.
Nàng lên thư phòng lấy tập văn kiện, liền chạy đến Tổng công ty bất động sản Vu Thị.
Trên đường đi ngang qua một công trường đang thi công, dừng lại một lúc.
Nàng ngồi ở trong xe, có chút nóng ruột nghiêng đầu nhìn về tình hình giao thông ở phía trước, trong lúc lỡ đãng nhìn về phía bên cạnh, thấy vài người đang đứng ở công trường nói chuyện phiếm.
Nàng mới vừa thu hồi tầm mắt lại, thì đột nhiên mắt mở to, đột nhiên quay đầu lại lần nữa, tập trung nhìn kỹ, trong đám người mặt đầy mồ hôi kia, thình lình có bóng dáng cô bạn gái yêu quý của nàng.
Có người ngồi xổm hút thuốc lá, có người đứng khạc đờm, chỉ có dáng người đoan chính của Lê Nguyệt Uẩn đứng ở giữa, đầu đội nón bảo hộ màu vàng, trong tay cầm một cái thước cuộn tùy ý xem xét.
Cũng không biết đang thảo luận cái gì, biểu tình vừa lười biếng vừa thản nhiên, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Vu Tư Linh gấp rút kéo kéo miếng che nắng lên, chỉ he hé một khẽ hở, nhìn cô bạn gái của nàng.
Lúc này Lê Nguyệt Uẩn đã thu hồi tầm mắt lại, xoay người đi về phía ngược lại.
Ánh mặt trời gay gắt, chiếu rọi lên trên nón bảo hộ.
Vu Tư Linh cắn móng tay: Hu hu hu cực khổ quá đi, nhưng mà A Lê trong thật xinh đẹp a! Không hổ là bạn gái đại nhân của nàng, gần bùn mà chẳng hôi thanh mùi bùn, khuân cả đống gạch mà cũng không thở dốc!
Xe phía trước bắt đầu chuyển động, nàng lưu luyến mà lái về phía trước, vừa đến công ty liền đi thẳng lên tầng cao nhất.
Bí thư đang chờ ở cửa, vừa thấy nàng đến liền đưa nàng đến văn phòng của Chủ tịch.
Sau khi đi ngang qua Phòng họp, Vu Tư Linh thấy ba của nàng đang mở cuộc họp với một người khác, đối phương tuổi tác ước chừng gần năm mươi, khí thế đường hoàng, cho dù trên mặt mang theo dấu vết của năm tháng, cũng vẫn mang thần thái sáng láng như cũ.
Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Vị kia là ai thế?"
"Là đối tác đã họp tác lâu dài với Vu tổng, Lê đại thiết kế sư ." Bí thư nói.
"Ông ấy cũng họ Lê?" Vu Tư Linh không ngăn được mà quay đầu liếc nhìn bóng dáng của người đàn ông kia lần nữa.
Bí thư hỏi: "Làm sao thế?"
"Không có gì." Vu Tư Linh cười cười, tiếp tục đi về phía trước, "Chỉ là cảm thấy cái họ này rất dễ nghe."
---------------------
Trong phòng họp, Vu Thiên Túng rót một ly trà của Lê Nguyên Dã, nhíu mày nói: "Ông muốn đem hạng mục của tôi giao cho con gái của ông?"
"Đúng vậy, tôi chờ xong công việc trong khoảng thời gian này, về sau ở nước ngoài vẫn còn một hạng mục, không thể phân thân được, ốc còn không mang nổi mình ốc đây này." Lê Nguyên Dã nhấp một ngụm trà, lập tức phun ra: "Phi phi, tay nghề pha trà của ông sao một chút cũng không tiến bộ được thế hả."
Vu Thiên Túng tức giận gật lấy cái ly của ông, lấy nước sôi để nguội thay vào: "Con gái của ông đáng tin không? Bao lớn rồi?"
"Yên tâm đi, nó tuyệt đối đáng tin.
Không phải tôi nổ chứ, con gái của tôi thật sự ưu tú, từ nhỏ thì đã không cần chúng tôi nhọc lòng, vượt qua chong gai mà tốt nghiệp, còn tham gia qua không ít hạng mục đâu." Lê Nguyên Dã ra vẻ không làm quá là khen ít ít về con gái của bản thân.
Điều này làm cho Vu Thiên Túng vô cùng khó chịu, tuy rằng Vu Thiên Túng cũng không để ai nhọc lòng cho nàng, nhưng thành tích lại không ra sao, cho nên ông mới từ bỏ bồi dưỡng về việc kinh doanh cho Vu Tư Linh, mà đồng ý để nàng theo con đường nghệ thuật.
"Vậy ông đã có thể hưởng phức được rồi." Vu Thiên Túng nghĩ một đằng nói một nỏi, "Chỗ nào giống con gái của tôi chứ, mỗi ngày cho nó nhiều tiền tiêu vặt như vây, để nó mua sắm tiêu xài, nhưng nó lại không vui gì cả, nói là thương tôi làm việc vất vả, kết quả bây giờ đã đến tuổi này rồi, mỗi ngày đi ở ăn mặt chỉ tốn ba mươi tệ mà thôi, thảm sầu a."
Lê Nguyên Dã cứng đờ, bất động thanh sắc mời cười cười: "Không tệ không tệ, về điểm này con gái của tôi thì không được, tuy rằng từ lúc đại học thì đã bắt đầu nhận học học bổng kếch xù từ các hạng mục, căn bản không cần chúng ta hỗ trợ tài chính gì cả, tật xấu tiêu tiền ăn xài phung phí của nó vẫn không đổi được."
Hai người âm thầm phán xét nhau.
Vu Thiên Túng: "Con gái của tôi tuy rằng mặc đồ rẻ tiền, nhưng nó lớn lên quá đẹp như mang đến cho người khác cảm giác mặc đồ như siêu mẫu thế giới."
Lê Nguyên Dã: "Có thể là ngành của chúng ta đào tạo ra ít người chăng, con gái của ta luôn được người ở trong ngành thiết kế bầu chọn là Marilyn Monroe."
Vu Thiên Túng: Cẩn thận Marilyn Monroe tới báo mộng chửi ông đấy!
Vu Thiên Túng: "Con gái của tôi tuổi còn trẻ, tiền đồ không có hạn lượng, chờ sau khi nó ra mắt, chắc chắn sẽ có biết bao nhiêu người xếp hàng dài xin nó ký tên."
Lê Nguyên Dã: "Con gái của tôi thì ở độ tuổi thu hút nhất, đã có rất nhiều người quỳ xuống cầu xin bản thiết kế của nó."
Vu Tư Linh đang ở trong phòng chờ ngồi đợi một lát, nhận được cuộc gọi của Lê Nguyệt Uẩn, nói là công việc kết thúc rồi, bây giờ có thể đi hẹn hò được rồi!
Vu Tư Linh vui vẻ ra mặt, lập tức đi ra ngoài, sau khi đi ngang qua phòng họp, thấy bầu không khí bên trong của hai người già hình như không đúng lắm, vội vàng đi đến chỗ bí thứ nói: "Em cảm thấy ba của em với vị Lê đại thiết kế sư gì đó sắp đánh nhau rồi, anh nhanh đi xem một chút đi, em đi về trước đây."
Sau khi đi xuống lầu, nàng kêu xe, đi đến địa chỉ Lê Nguyệt Uẩn đưa cho, vẫn lần trung tâm thương mại mà hai người đi chơi cùng nhau, tràn ngập hồi ức ngọt ngào!
Vu Tư Linh còn chưa đi tới cửa, thì thấy Lê Nguyệt Uẩn vẫy tay về phía nàng.
Lê Nguyệt Uẩn chắc là vì gặp nàng, còn đặc biệt thay đổi bộ quần áo khác.
Nàng từ từ đi lại, ôm chặt lấy đối phương, ngửi ngửi hương vị trên người của cô, tràn ngập cảm giác an toàn.
"Mèo con bám người." Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
Vu Tư Linh cũng cười, nhưng chưa nói gặp cô ở công trường, chỉ là âm thầm nghĩ, về sau phải đối xử với Lê Nguyệt Uẩn càng tốt mới được.
Hai người nắm tay đi dạo ở trung tâm thương mại vài vòng, không có mua đồ, chỉ cần nắm lấy tay của đối phương như thế thì đã cảm thấy vui rồi.
Vu Tư Linh cảm thấy các nàng đi dạo ở trung tâm thương mại giống như đi dạo ở cung đường lãng mạn ở Paris vậy.
Đi dạo đến mệt mỏi, Vu Tư Linh đột nhiên kiến nghị: "Chúng ta lại chỗ tiệm nét Tinh Tinh ngồi chút đi, vừa có đồ ăn vừa có chỗ ngồi, còn có thể giết thời gian."
"Được." Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói: "Còn có thể xem phịm cùng nhau?"
"Đúng rồi, lần này chúng ta có thể xem [A Điềm Chính Truyện]".
Hai người đi vào trong tiệm net Tinh Tinh, Vu Tư Linh tuân theo nguyên tắc phải đối xử tốt với Lê Nguyệt Uẩn, nói cái gì mà chi phí thuê máy lần này đều phải để tự mình trả.
Lê Nguyệt Uẩn không cãi lại, đành phải để nàng muốn làm gì thì làm, tranh thủ đi toilet.
Vu Tư Linh đến chỗ ngồi, ngồi ở một bên, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên ở máy tính đối diện, mở to hai mắt: "Má Vương, sao má lại ở đây?!"
Người phụ nữ kia vừa nhấc đầu lên, tay run run lên, trò chơi liền Over.
"Chết tiệt, lại thua *cmn* rồi!" Má Vương hùng hùng hổ hổ.
Vu Tư Linh: "Má Vương?"
Má Vương lúc này mới kinh ngạc mà nhìn nàng: "Tiểu thư, cô sao lại ở chỗ này?!"
"Con cùng bạn của con tới đây chơi." Vu Tư Linh lập tức chạy đến bên cạnh bà nhỏ giọng căn dặn: "Ngàn vạn lần đừng ở chỗ này kêu con là tiểu thư, cũng không cần nhắc đến con có tiền, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Má Vương hạ giọng nói, "Tiền không rải ra đường, Má hiểu mà."
"Vậy má Vương, má xin nghỉ chỉ để đến tiệm net này?"
"Đương nhiên không phải!" Má Vương nhắc tới điều này thì nước mắt lã chã sắp khóc, ủy khuất mà chỉ chỉ vào cậu nam sinh ở bên cạnh, bộ dáng thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, "Má tới gặp cậu ta..."
Vu Tư Linh khó tin được: "Cậu ta chắc không phải là đối tượng mà má yêu qua mạng chứ?"
Má Vương khóc thút thít, gật đầu nói: "Hu hu hu Linh Linh a, số của má thảm quá, bị lừa tới tiệm net thì không nói đi, còn bởi vì má có tiền hơn hắn, má liền phải chịu phí thuê máy tính a hu hu hu."
Vu Tư Linh đỡ trán.
Lúc này, cậu nam sinh ở bên cạnh vẫn luôn gấp rút chơi game cũng không quay đầu lại mà nói: "Vương Tổ Hiền, mau online."
"?" Vu Tư Linh nhíu mày, "Vương Tổ Hiền?"
Má Vương có chút xấu hổ: "Tên trên mạng của má."
"..." Vu Tư Linh quả thật không biết nên nói gì mới phải, "Vậy cậu ta dùng tên trên mạng là gì để lừa má đến đây?"
Má Vương thẹn thùng xấu hổ trả lời: "[Gã trai hư của năm tháng đã qua trở về tìm em]"
Vu Tư Linh: "..."
"Cho nên đây là tiểu tử tuổi còn khá trẻ lại sức vóc của má sao? Căn cứ bí mật của cậu ta chính là tiệm net, cùng nhau tham gia trò chơi sung sướng gì đó, thật sự chỉ là trò chơi?!" Vu Tư Linh hồn lìa khỏi xác lần hai mà hỏi.
Má Vương: "Hu hu hu hu hu hu."
"Không giỡn nữa, má mau trở về đi, chuyện này con không nói cho người khác biết đâu." Vu Tư Linh nói, "Tên nhóc này để con giải quyết."
"Hu hu hu không cần đâu." Má Vương đăng nhập trò chơi một lần nữa.
"Trước đây má không phát hiện ra, chơi game hóa ra lại chơi vui như vậy."
Vu Tư Linh K.O
Danh sách chương