- A... máu...! Tuyết Hạ Vy đột nhiên la lên, nhìn thấy máu từ tay Tuyết Hạ Huyên tràn ra ngày càng nhiều, cô hoảng sợ nép sâu vào lồng ngực của Khương Minh Nghiệp, vẻ mặt trắng bệch.

- Đừng sợ, Hạ Vy, có anh ở đây!

Cảm giác được Tuyết Hạ Vy hoảng sợ, Khương Minh Nghiệp vội ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng trấn an.

Hai người họ ân ân ái ái trước mặt cô như vậy làm cô có cảm giác hít thở không thông, máu chảy ngày càng nhiều nhưng cô không còn cảm giác đau nữa, bởi vì, vết thương ở trong lòng đau hơn, tim đau hơn rất nhiều. Thật may là đôi mắt của cô không còn nhìn thấy được, nếu tận mắt nhìn bọn họ ân ái trước mặt mình, cô sợ mình sẽ ngợp thở đến chết mất.

- Tốt! Chúng ta bây giờ không còn là vợ chồng nữa! Cô cần gì thì hãy yêu cầu, tôi sẽ đáp ứng.

- Không.. cần...

Tuyết Hạ Huyên cố nặn ra một chữ.

- Chị Hạ Huyên, chị có trách em vì đã chen chân vào cuộc hôn nhân của vợ chồng chị hay không?

Tuyết Hạ Vy ánh mắt như con thỏ nhỏ sợ sệt nhìn Tuyết Hạ Huyên hỏi.

- Tôi không.. trách... cô.. mãi mãi... sẽ không... trách cô...

- Em không cần phải sợ cô ta, bây giờ anh với cô ta không còn là vợ chồng nữa! Em cũng không phải là kẻ thứ ba, là anh yêu em!

Tuyệt tình nói một câu.

Nói xong liền ôm eo Tuyết Hạ Vy tuyệt tình bỏ đi, bỏ mặc con người đang nằm dưới sàn, máu chảy lên láng.

Cơn đau một lần nữa kéo đến, phía bụng đau nhói, Tuyết Hạ Huyên cảm thấy như sinh linh bé nhỏ trong bụng của mình đang từ từ ra đi, bàn tay đau như bị phế đi, cô bất tỉnh nhân sự.

Con à, đừng có mệnh hệ gì nhé, mẹ sẽ không sống nổi mất!

Khương Minh Nghiệp ôm eo Tuyết Hạ Vy ra xe, tròng mắt có chút mất mát, mà Tuyết Hạ Vy nhìn thấy sự mất mát của anh, cô hỏi, trong mắt hận ý lan tràn:

- Nghiệp, anh còn yêu chị Hạ Huyên sao?

Nói xong, khoé mắt liền bốc lên một tầng hơi nước.

- Không, anh không yêu cô ta, người anh yêu là em, Hạ Vy, anh yêu em và con của chúng ta!

Lời nói nồng đậm ý vị thâm tình.

Không để cho Tuyết Hạ Vy phản ứng, Khương Minh Nghiệp mạnh mẽ kéo sát cô vào lòng mình, tay áp đầu cô, đôi môi lạnh lùng dịu dàng hôn lên môi của cô.

- Ưm..

Tuyết Hạ Vy không nghĩ đến Khương Minh Nghiệp lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, trong mắt cô tràn ngập sự thoả mãn, cánh tay mềm mại như rắn quấn qua cổ của anh.

Cũng thật tiết, nếu cô chị Tuyết Hạ Huyên của cô không bị mù thì cô ta không chừng đã nhìn thấy cảnh này. Ha ha!

Lúc đó hẳn là sẽ đau đớn chết mất!

Tuyết Hạ Vy nhiệt tình đáp trả nụ hôn đầy mật tình của anh. Hai người họ ra sức đáp trả sự nồng nhiệt của nhau mặc cho ở trong phòng bệnh có một người đang sống dở chết dở...

Tuyết Hạ Huyên, chị nên chết đi thì hơn! Tôi hận chị!

Lâm Nhược Phỉ đi dạo một mình tại con phố vắng vẻ, cô thực mệt mỏi vì không tìm được bác sĩ nào có thể chữa trị cho đôi mắt của Huyên Huyên.

Cô nào biết có một đôi mắt đang quan sát nhất cử nhất động của mình từ nãy đến giờ.

"Rầm"

Đột nhiên, một chiếc xe ô tô lao đến hất cô ra xa khoảng mười mét.

Lâm Nhược Phỉ ngã đùng xuống đường, máu me bê bết khắp người, cô bất tỉnh ngay tại con đường vắng vẻ không một bóng người.

Trước khi bất tỉnh, cô gượng nói một câu:

- Huyên Huyên, cậu sẽ... không bị... mù đâu, bởi... vì, mình sẽ... giao đôi mắt của mình... cho cậu...! Mình cũng đã sắp chết rồi.. không giúp được gì ngoài việc hiến đôi mắt này cho cậu.. cậu... ráng chăm... sóc... đôi mắt... này...cho thật tốt nhé...

Chiếc xe ô tô bên kia, người đàn ông cởi bỏ chiếc khăn che mặt, thần thần bí bí nói:

- Lâm Nhược Phỉ, là do cô đắc tội nhầm người thôi.

Lâm Nhược Phỉ, Tuyết Hạ Huyên.. hai con người đang phải đấu tranh với cái chết ác độc tàn nhẫn..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện