Mà Khương Minh Nghiệp nhìn cô khóc thương tâm động lòng người như vậy cũng không nỡ, anh nhẹ giọng nói:

- Em không có lỗi gì hết, đây là anh yêu em, không phải lỗi của em, em đừng tự trách bản thân nữa, anh đau lòng lắm!

Khuôn mặt Tuyết Hạ Vy ngập tràn hạnh phúc, cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của Khương Minh Nghiệp, hưởng thụ sự ôn nhu của anh. Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt từ hạnh phúc chuyển sang hốt hoảng, cô nhìn thẳng vào ánh mắt sâu không đáy của Khương Minh Nghiệp, sợ sệt nói:

-... Chuyện của chúng ta.. em chưa có nói với ba mẹ em, em sợ ba mẹ sẽ giận em mất..

Trong lòng Tuyết Hạ Vy thật sự rất lo âu, cô biết việc này là một việc không đứng đắn, cướp chồng của chị gái mình là không đứng đắn nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của chị ta khi ở bên Khương Minh Nghiệp cô lại rất chán ghét, chán ghét cái vẻ mặt đó, cô biết, cô biết bản thân mình rất ác độc nhưng cô thật sự rất yêu Khương Minh Nghiệp, thật sự cô yêu anh rất nhiều, giữa tình yêu và tình thân, rốt cuộc cô cũng chọn tình yêu. Cô rất ghét Tuyết Hạ Huyên, cô yêu thầm Khương Minh Nghiệp từ rất lâu, từ trước khi anh cưới chị ta nhưng vì cớ gì mà chị ta lại được hạnh phúc bên cạnh anh, được cưới anh, được làm bà Khương danh chính ngôn thuận còn cô thì lại là người ngoài cuộc, nhìn hạnh phúc của hai người họ? Cô thật sự rất hận cái cảm giác nhìn người mình yêu cứ ân ân ái ái với chị gái của mình trước mặt mình. Cô không cam tâm, mãi mãi không cam tâm, cô dùng đủ mọi cách, đủ mọi thủ đoạn, cố gắng quyến rũ được Khương Minh Nghiệp - anh rễ của cô, để anh sa vào lưới tình của cô.. và rồi, cô thành công, thành công một cách mĩ mãn, thành công trong việc chia rẽ tình cảm vợ chồng mặn nồng của hai người họ, thành công làm kẻ thứ ba.. sai trái, cô biết bản thân mình sai trái, sai đường, sai lối ngay từ đầu nhưng cô rất hận Tuyết Hạ Huyên, cô rất hận chị ta, hận chị ta về mọi mặt! Hận chị ta tại sao luôn được ba mẹ thương yêu, mọi người xung quanh ai cũng quý mến, họ dường như lãng quên luôn cả cô! Hận chị ta lúc nào cũng giở cái tính hiền lành đó! Cô hận chị ta tại sao chị ta lại xinh đẹp hơn cô, mỗi khi đi đâu ai cũng trầm trồ khen chị ta, hận chị ta tại sao cái gì cũng tài giỏi hơn cô! Cô thực sự rất hận cái cảm giác bản thân mình làm gì cũng không nhận được chú ý, mọi sự chú ý lúc nào cũng đổ dồn về phía chị ta, cô thật sự rất hận. Nhiều lúc đi chung với chị ta, cô cứ cảm giác bản thân mình chính là một cái bóng đèn không hơn không kém! Đâu ai biết, cô thật sự rất cô đơn..!

- Em đừng sợ, anh sẽ giải thích với ba mẹ.

- Cảm ơn anh, Minh Nghiệp! Ngày mai anh đưa em đi siêu âm được không? Em muốn biết đứa bé là bé trai hay bé gái!

Nhắc đến đứa bé trong bụng khuôn mặt Tuyết Hạ Vy không kìm được mà trở nên hạnh phúc. Cô thật sự rất mong chờ đứa bé này, dĩ nhiên, trong lòng cô mong đứa bé là bé trai hơn bé gái.

- Ừ, mai anh đưa em đi siêu âm.

Trong lòng Khương Minh Nghiệp cũng không khỏi tò mò trong bụng là bé trai hay bé gái, kỳ thật con nào cũng là con.

Trong lòng anh nghĩ rằng con nào cũng là con, con gái hay con trai cũng là con của mình nhưng còn có đứa bé kia, đứa bé bị anh cho là sau khi sinh ra sẽ bị mù, bị xấu xí, nó cũng là con của anh nhưng anh lại không hề để tâm đến nó, không hề để tâm đến cốt nhục, máu mủ của chính bản thân mình.

Anh không hề biết, chính mình đã tuyệt tình như thế nào. Anh không hề biết, chính mình đã đem lại biết bao nhiêu là tổn thương cho người phụ nữ kia. Anh cũng không hề biết, anh đã đem lại biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục về tinh thần lẫn thể xác cho người phụ nữ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện