– Trạm Na, bọn mình đã quyết định rồi, cứ tối thứ 6 này đi.

Vừa vào công ty còn chưa kịp thở thì đồng nghiệp Lâm Mĩ Trinh cao hứng chạy đến nói với cô.

Cô khó hiểu trừng mắt nhìn, hỏi lại:

– Buổi tối thứ 6? Quyết định cái gì? – Tiệc tiễn cậu đấy?

Thì ra là bữa tiệc chia tay. Nhưng cũng phải nói lại, cô chưa từng muốn tham gia tiệc tiễn đưa này. Bởi vì đồng nghiệp trong công ty tuy nhiều nhưng giao tình tốt với cô lại chỉ có vài người, còn lại chỉ là sơ giao, nhưng còn có mấy kẻ ganh ghét cô, là kẻ thù của cô. Tự nhiên mở tiệc chia tay thật sự rất kì lạ.

– Không cần đâu. Cô từ chối

– Tất nhiên phải đi chứ. Hai năm qua ở đây cậu là người có thành tích tốt nhất, nếu không tổ chức bữa tiệc chia tay cho cậu thật vui vẻ thì chẳng hóa ra bọn mình là kẻ vô tình sao?

Lâm Mĩ Trinh thuyết phục cô.

– Đúng thế. Hoàng Cốc Mĩ và Cốc Huệ Huệ đứng bên cạnh cũng phụ họa

Ba người này với cô cũng khá tốt.

– Hơn nữa quan trọng là, mọi người đều muốn nhìn chồng cậu siêu giàu, siêu đẹp trai là như thế nào.

Cốc Huệ Huệ vẻ mặt cao hứng bừng bừng nói tiếp.

Trạm Na đột nhiên có cảm giác không còn gì để nói.

– Nói thật, Trạm Na sao cậu lại giữ bí mật, khách khí như thế. Đến kết hôn cũng không báo cho người ta một tiếng? Lâm Ngữ Trinh oán thán

– Đúng thế, chúng tớ đều không ngại mừng lì xì đỏ mà. Hoàng Cốc Mĩ nói.

– Cậu chắc lo lắng có chồng đẹp trai nếu giới thiệu cho mọi người biết sẽ bị cướp mất chứ? Cốc Huệ Huệ đoán hỏi: – nhưng nói lại, rốt cuộc là đẹp trai thế nào? Nghe mọi người ca ngợi tớ thật rất muốn gặp. Cậu có ảnh chụp của chồng không, cho tớ xem một chút?

– Không có . Trạm Na lắc đầu

– Sao lại không có? Chẳng nhẽ hai người không chụp ảnh chung? Hơn nữa bây giờ điện thoại di động cũng có chức năng chụp ảnh, không thể không có được. Đưa di động cho tớ mượn xem nào. Cốc Huệ Huệ yêu cầu.

Trạm Na đem chiếc điện thoại bình thường hay dùng trong ví ra đưa cho các cô. Cốc Huệ Huệ vừa nhận lấy đã vội vàng tìm nơi chứa ảnh mà Lâm Mĩ Trinh và Hoàng Cốc Mĩ cũng đứng sát bên cạnh xem.

– Ảnh trong đó là con của bạn tớ thôi. Trạm Na nói cho các cô.

Tất cả ảnh bên trong đều của con gái Bạch Lăng là Nghiên Nghiên như thiên sứ, con gái của Chỉ Linh là Nhân Nhân xinh đẹp và thiên tài nhỏ Tập Nghị con của Tiểu Vũ. Cô không có con, chơi đùa cùng ba đứa nhỏ này khiến cô được an ủi, ấm áp và hạnh phúc hơn rất nhiều. Chúng đều không phải cô sinh nhưng cũng như con của cô vậy.

– Sao cậu toàn chụp ảnh con người khác làm gì? Cốc Huệ Huệ nhíu mày.

– Nhưng mà ba đứa nhỏ này đều rất đẹp, cha mẹ chúng nó cũng là trai tài gái sắc chứ? Lâm Mĩ Trinh hỏi.

Trạm Na mỉm cười gật đầu.

Hoàng Cốc Mĩ cảm khái nói:

– Thật sự hi vọng sau này mình cũng có thể sinh ra những đứa nhóc xinh đẹp như thế.

– Đó cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là cậu không có ảnh của chồng sao? Cốc Huệ Huệ vẻ mặt thất vọng.

– Xin lỗi. Trạm Na áy náy nói. Bỗng nhiên chiếc di động còn lại trong túi này reo lên.

– Ai có điện thoại kìa? Lâm Mĩ Trinh hỏi.

– Của mình. Trạm Na đáp

Lâm Mĩ Trinh và Hoàng Cốc Mĩ cùng nhìn về chiếc điện thoại trên tay Cốc Huệ Huệ mà Cốc Huệ Huệ cũng cúi đầu xem, nó có kêu đâu?

– Là cái khác.

Cô nói xong lấy trong ví chiếc điện thoại 3G chuyên dụng chỉ dùng để liên lạc với Lý Phong, mỉm cười nghe điện.

Hình ảnh trên màn hình mờ mờ rồi rõ dần lên, khuôn mặt tươi cười của Lý Phong như xuất hiện trước mặt cô.

– Hi! Em yêu đang ở công ty à?

– Vâng. Cô mỉm cười, còn chưa nói hết thì ba người Lâm Mĩ Trinh đã nhanh như chớp chạy lại bên cạnh cô.

– Trạm Na cậu đùa bọn mình à! Lâm Mĩ Trinh oa oa kêu to.

– Đúng thế! Có loại di động này mà cũng không nói. Hoàng Cốc mĩ nhanh chóng tiếp lời

– Quá đẹp trai, quá đẹp trai!

Cốc Huệ Huệ trừng mắt nhìn đại soái ca trên màn hình điện thoại mà gào thét khiến cho văn phòng xôn xao, tất cả người phụ nữ có mặt đều bị từ “quá đẹp trai” hấp dẫn mà chạy đến.

Trên màn hình Lý Phong lọ ra vẻ ngạc nhiên, hoài nghi nhìn Trạm Na cũng không khác gì, hai người đều ngây ngốc.

Đã xảy ra chuyện gì? Anh còn chưa hỏi mà dường như cô đã nghe thấy tiếng.

– Tí nữa em gọi lại cho anh. Cô quyết định thật nhanh rồi nói cho anh rồi vội vàng cúp máy.

Bồn bề im lặng.

– Trạm Na cậu làm gì thế? Cốc Huệ Huệ là người đầu tiên hoàn hồn vội vàng kháng nghị.

– Tớ sợ chồng tớ đẹp trai như vậy bị mọi người thấy sẽ bị cướp đi.

Trạm Na cái khó ló cái khôn lấy câu nói vừa nãy của cô ra mà nghiêm trang trả lời.

Cốc Huệ Huệ ngây người còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Mĩ Trinh và Hoàng Cốc Mĩ đã cười lớn tiếng

– Trạm Na, phản ứng của cậu không cần nhanh như thế chứ. Thật buồn cười quá đi!

Cốc Huệ Huệ vẻ mặt đau khổ không nghĩ cô lại lấy lời mình nói để trả lời mình.

– Đây là nguyên nhân mà thành tích của cô ấy lúc nào cũng tốt, phản ứng vừa mau lẹ lại hài hước.

– Đây chỉ là một nguyên nhân thôi. Một đồng nghiệp khác nói tiếp: – cô ấy còn nhiệt tình và rất cố gắng nữa.

– Thứ ba là nói được làm được.

– Thứ tư là đối xử bình đẳng không phân biệt là khách hàng lớn hay không, không ngại phiền toái. Tôi vẫn hi vọng mình có thể học hỏi nhiều từ cô.

– Tôi cũng thế. Trạm Na tôi sẽ nhớ cô lắm.

– Tôi cũng vậy

– Tôi cũng thế.

Thấy những người bình thường khi gặp nhau chỉ gật đầu xã giao nói ra những lời này Trạm Na vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động. Thì ra những người tin tưởng nhân cách của cô và sự cố gắng trong công việc của cô nhiều như vậy. Bây giờ cô mới phát hiện..

– Cảm ơn. Cô cúi đầu, giọng khàn khàn nói.

– Cảm ơn cái gì? Lâm Mĩ Trinh hỏi.

– Bữa tiệc chia tay tối thứ sáu… Hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười.

Cô vốn định cảm ơn ý tốt của mọi người rồi khéo léo từ chối, không cần để mọi người tổ chức tiệc chia tay cho cô vì cô sẽ không đến. Nhưng bây giờ cô lại đổi ý.

– Tôi sẽ bảo chồng tôi cùng đến. Cô nói. Nếu mọi người đều muốn gặp Lý Phong thì coi như đây là quà chia tay của cô cho bọn họ đi.

– Thật không? Cốc Huệ Huệ vui mừng, kinh ngạc kêu lên.

Các đồng nghiệp nữ bốn phía hai mắt sáng bừng nhìn cô chằm chằm.

Cô gật đầu.

– Yeah! Cốc Huệ Huệ hoan hô.

– Cho nên em đem anh đi bán?

Nghe xong nguyên nhân Trạm Na muốn anh cùng cô đến bữa tiệc chia tay, trong đầu Lý Phong chỉ nghĩ ra được điều này.

– Em nào dám bán anh? Hơn nữa cho dù em có muốn bán anh thì cũng chẳng ai mua được cả? Trạm Na liếc anh.

Sau hôm đó, Cô và Tống Triết Minh nói chuyện điện thoại một lần nữa. Cô vốn định cảm ơn anh đã coi trọng cô vừa giải thích chuyện sau này không thể phục vụ anh làm bảo hiểm. Nhưng không nghĩ lại nghe được anh nói đến thân phân hiển hách của chồng mình. Thực sự, lúc đó cô bị dọa đến nhảy dựng lên. Nhưng cũng chính bởi vậy mà cô biết năm đó có thể gặp Lý Phong, được anh yêu thương là hạnh phúc và may mắn như thế nào.

– Nếu thực sự có người mua được thì em sẽ bán à? Anh nhìu mày hỏi.

– Anh muốn em nói là bán được hay là không nỡ? Cô cười cười liếc anh một cái.

– Tất nhiên là không nỡ.

Lý Phong duỗi tay kéo vợ vào lòng định trừng phạt cô một chút không ngờ vợ lại đột nhiên hung hăng đánh anh.

– Đừng có dùng sức lớn như thế, nhanh buông em ra! Cô hung hãn kêu.

– Sao thế? Lý Phong bị đánh thấy rất khó hiểu. Anh chỉ nhẹ nhàng kéo thôi, không làm đau cô mà.

Trạm Na cười khanh khách nhìn anh mà không trả lời.

– Sao thế? Anh hỏi lại lần nữa

– Lý Phong…. Cô nhìn anh, vẻ mặt nói không nên lời đáng yêu động lòng, cô chậm rãi nói: – Em có thai rồi.

Lý Phong ngơ ngác nhìn cô;

– Em … em nói cái gì?

Anh hồi hộp hỏi lại, bộ dáng cẩn thận như sợ mình nghe nhầm.

– Em mang thai rồi, bố nó. Cô mỉm cười với anh.

– Trời ạ. Anh khẽ kêu rồi ôm lấy khuôn mặt cô, hôn cô thật nhiệt tình, ngẩng đầu sung sướng nói:

– Vợ ơi, anh em yêu. Còn nữa, anh rất vui, thật sự rất vui‼‼!

Nói rồi anh buông cô ra, giống như trẻ con lên ba nhảy nhót:

– Yeah‼! Yeah‼! Anh làm cha rồi‼ Anh sắp được làm cha‼!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện