Có chuyện gì thế? Cô vội vàng hỏi nghĩ rằng cửa hàng phát sinh sự cố.
Tiểu Linh vẻ mặt hưng phấn nói:
– Mỹ nam… có một đại mỹ nam đến tìm chị
Cô trợn tròn mắt, cảm thấy kì quái, hỏi lại:
– Mỹ nam gì cơ? – Chị cứ ra xem là được rồi, nhanh lên. Tiểu Linh nhanh chóng kéo cô ra ngoài
– Em vội cái gì chứ. Nguyên Chỉ Linh khó hiểu với phản ứng này của Tiểu Linh.
– Tại vì anh ta nói anh ta là chồng chị!
Cảm xúc của Tiểu Linh hưng phấn đến tột cùng.
Chồng cô? Là Quý Hy sao? Sao anh lại đến đây? Không phải anh ở Đài Bắc làm việc sao?
– Bà chủ à, anh ta, anh ta thật sự là chồng chị à? Vừa ra khỏi nhà kho Tiểu Linh đã chỉ vào người phía trước hỏi.
Nguyên Chỉ Linh nhìn kĩ quả nhiên là Quý Hy. Cô không trả lời Tiểu Linh mà bước lên trước kinh ngạc hỏi:
– Sao anh đến đây? Không phải anh nói công việc ở Đài Bắc cần giải quyết à?
– Làm xong rồi. Quý Hy nhếch miệng cười.
– A?
– Sắp 3 rưỡi rồi, chúng ta cùng đi đón Nhân Nhân đi. Anh nói rồi ôm eo cô kéo cô ra ngoài cửa.
– Chờ đã. Nguyên Chỉ Linh kêu lên
Đúng chờ đã. Tiểu Linh đứng ở sau phụ họa trong lòng. Bà chủ còn chưa trả lời câu hỏi của cô sao có thể cứ thế mà chạy được.
Người đàn ông đẹp trai trước mắt này không phải là chồng của bà chủ chứ? Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói bà chủ tái hôn, cũng chưa từng thấy người này đến đây theo đuổi bà chủ. Anh ta không phải là chồng trước chứ?
Nguyên Chỉ Linh nhìn đồng hồ xác định đúng là sắp 3 rưỡi mới nói với Quý Hy:
– Anh để em lấy túi xách và dặn dò một chút đã.
Anh gật đầu buông tay vòng trên eo cô xuống.
– Tiểu Linh, nhà kho chị còn chưa dọn xong, còn lại cứ để mai chị làm. Lúc nào Huệ Quân đến em bảo cô ấy đem những món hàng đặc biệt này sửa lại một chút để mai đem bán.
Nguyên Chỉ Linh vừa lấy túi vừa dặn dò Tiểu Linh.
– Bà chủ, đấy là chồng chị thật à?
Tiểu Linh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, tò mò muốn chết mà.
– Tiểu Linh vừa nãy chị nói em có nghe gì không? Cô nhíu mày hỏi.
Nhìn Tiểu Linh hơi cứng người, xấu hổ cười cười mà cô đành bất đắc dĩ nói lại một lần nữa.
Lúc này Tiểu Linh cũng nghe vào đầu nhưng vẫn không nhịn được lại hỏi:
– Chị à, đây là chồng chị thật à? Hay là chồng trước?
– Đều đúng
– Hả.
– Chị đi trước, làm phiền em rồi.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, Nguyên Chỉ Linh đã vỗ vỗ bả vai cô, cùng Quý Hy rời đi.
– Cái gì vậy? Ngồi trên xe Quý Hy, Nguyên Chỉ Linh phát hiện phía sau đầy hành lí gì đó, cô hoài nghi hỏi.
Anh liếc về phía sau rồi trả lời:
– Quần áo của anh, máy tính và một số đồ dùng cần thiết.
– Anh đem những thứ này đi đâu. Tuy rằng anh trả lời rất chi tiết nhưng cô vẫn muốn anh nói rõ ràng hơn.
– Tất nhiên là đến ở cùng em. Quý Hy nhìn cô nói.
Nguyên Chỉ Linh nhắm mắt lại, không còn gì để nói.
Buổi sáng vội vàng cùng anh tái hôn, cô luôn nghĩ xem tiếp theo ở chung cùng anh thì nên như thế nào, làm thế nào để sống cuộc sống hôn nhân cho hạnh phúc.
Nói thật, cô rất mơ hồ và lo lắng, bởi vì bọn hộ tuy đã kết hôn, cũng có một đứa con gái nhưng chưa bao giờ cùng nhau sống cuộc sống vợ chồng ngày nào. Hơn nữa chia tay nhiều năm như vậy, đột nhiên cùng anh hợp lại cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì?
Dựa vào cá tính của anh, cô nghĩ anh sẽ không đáp ứng cùng cô là một đôi vợ chồng hữu danh vô thực. Nhưng cô cũng khó mà chấp nhận được nhanh như thế đã thực sự là vợ chồng. Cho nên cô bảo anh Nhân Nhân cần học hết học kì này ở vườn trẻ ở đây, để anh quay về Đài Bắc, làm cái cớ hoãn binh. Để hai người có thời gian thích ứng sự tồn tại của nhau.
Trong kế hoạch của cô, anh nên tiếp tục ở Đài Bắc còn cô ở Đào Viên, không nghĩ đến…
Vụng trộm hít một hơi sâu, cô nói với anh:
– Quý Hy anh không cần làm thế này…. Cô chưa dứt lời anh đã cắt ngang.
– Chúng ta là vợ chồng đương nhiên phải ở cùng nhau.
– Em không nói là chúng ta không ở cùng nhau. Chính là trước khi học kì này của Nhân Nhân chấm dứt thì chúng ta tạm thời tách ra. Chỗ của em bây giờ không đủ lớn, anh ở cùng mẹ con em sẽ không thoải mái. Cô uyển chuyển nói.
Quý Hy đang lái xe tranh thủ nhìn cô rồi nói:
– Chỉ cần có mẹ con em bên cạnh thì đó đã là thiên đường rồi (sến chết mất:()
Nguyên Chỉ Linh lại không còn gì để nói. Trời ạ, anh thực sự quyết tâm ở cùng mẹ con cô sao? Cô nên làm gì bây giờ?
– Nhìn em có vẻ rất phiền não. Anh đột nhiên nói.
– Cái gì? Cô không che dấu được cảm xúc sao?
– Nếu em cảm thấy ở chỗ em bây giờ quá nhỏ thì chúng ta đổi qua chỗ khác rộng hơn là được rồi. Anh nhẹ nhàng tẩy não cô.
Nguyên Chỉ Linh sửng sốt rồi lườm anh:
– Đừng nói đùa, anh bảo muốn đổi chỗ ở thì đổi sao?
– Sao lại không được?
– Vì sao á? Cô hỏi lại, không hiểu sao anh nói chuyện đổi phòng mà đơn giản như ăn cơm vậy:
– Làm gì có phòng cho anh đổi.
– Mua cũng được. Quý Hy trả lời.
– Được cái đầu anh. Cô thấp giọng quở trách anh.
– Cái gì? Anh nghe không rõ nên hỏi lại.
– Anh cho là mua nhà là chuyện đơn giản à? Em biết anh có chút tiền, nhưng thiết kế, trang hoàng, chuyển nhà đều cần thời gian. Chờ làm xong những việc này thì học kì của Nhân Nhân cũng qua rồi, còn cần nhà làm gì?
Cô tuy không biết tài sản của anh có bao nhiêu nhưng nghe nói anh đã từ chức nên chắc sẽ không có thu nhập cố định. Nếu cứ tiêu xài lung tung như vậy, miệng ăn núi lở, chút tiền vất vả mấy năm qua sẽ nhanh chóng mà tiêu tán hết.
– Là em quan trọng hóa lên thôi.
Anh thừa dịp đèn đỏ nghiêng người hôn cô.
Nguyên Chỉ Linh ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn anh. anh… anh lại hôn cô?
– Thế này đi, đón Nhân Nhân rồi chúng mình cùng đi xem nhà. Anh mỉm cười nói với cô rất bình thường giống như khi nãy hôn cô.
Sao anh có thể đột nhiên hôn cô, lại tự nhiên như không thế?
Trừng mắt nhìn anh khẽ nhếch miệng, khoái trá lái xe, cô rất muốn chất vấn anh nhưng nghĩ lại cũng chỉ là một cái hôn thôi. Mình không nên làm to chuyện, hơn nữa bây giờ bọn họ đã là vợ chồng.
– Sao thế? Quý Hy vẫn chú ý đến cô quay sang hỏi.
Nguyên Chỉ Linh nhanh chóng lắc đầu rồi nhớ tới anh vừa nói:
– Anh nói muốn đi xem nhà là thế nào?
– Ở gần vườn trẻ hình như có vài căn hộ mới. Chúng ta đi xem những nhà mẫu đã trang trí rồi, nếu thấy phù hợp thì mua luôn, như thế có thể tiết kiệm thời gian. Anh nhếch miệng nói với cô.
– Tốt nhất là như thế. Cô cười với anh còn đang nghĩ anh nói đùa.
Nhưng không nghĩ đón Nhân Nhân rồi anh thực sự đưa mẹ con cô đến công ty địa ốc.
– Cha à, chúng ta đi đâu ạ? Nhân Nhân ngồi trong lòng mẹ, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Đi xem nhà. Nhân Nhân có muốn chuyển sang nhà mới to hơn, đẹp hơn không?
Quý Hy vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mỉm cười hỏi.
– Có. Nhân Nhân cao hứng gật đầu.
– Quý Hy anh đừng đùa, Nhân Nhân sẽ tin thật đấy. Nguyên Chỉ Linh trách mắng anh.
Quý Hy không nói gì chỉ mỉm cười xuống xe, mở cửa xe cho mẹ con cô.
– Đến đây đi, xuống xe nào.
Hăn nói với vợ rồi ôm lấy con gái vào lòng.
Nguyên Chỉ Linh bất đắc dĩ chỉ có thể xuống xe, rồi tự an ủi mình xem nhà không mất tiền, theo anh đi vào phòng tiếp tân.
– Hoan nghênh quý khách. Vừa thấy có khách đến, cô nhân viên bán hàng đã tươi cười tiếp đón.
– Chúng tôi muốn xem nhà mẫu, loại mua xong là có thể chuyển đến luôn.
Không rườm rà, Quý Hy cuồng ngạo nói thẳng ý muốn của anh.
Nguyên Chỉ Linh nghe xong, nghẹn họng nhìn anh thiếu chút nữa té xỉu.
Đại gia! Hai cô nhân viên bán nhà nghe xong mắt sáng ngời, cười đến rách cả mép:
– Không thành vấn đề, anh muốn xem bản vẽ trước hay đến nhìn nhà luôn.
– Đến nhìn nhà luôn đi.
– Được, tôi đi lấy chìa khóa, phiền hai người chờ tôi một chút.
Nói xong cô nhân viên vội vội vàng vàng đi lấy chìa khóa.
Nguyên Chỉ Linh nhân cơ hội kéo Quý Hy sang:
– Này, anh đừng đùa nữa?
Cô ghé sát vào người anh, nhỏ giọng nói. Ai biết anh lại thừa cơ cúi đầu hôn cô một cái.
– Em chỉ cần nói cho anh biết em có thích hay không là được.
Anh cười cười với cô rồi lại nhân dịp cô thất thần mà hôn cô thêm chút nữa.
– Hai người tình cảm thật tốt nha.
Nhân viên bán nhà quay lại thấy cảnh này hâm mộ thốt lên.
Quý Hy khoái trá cười mà Nguyên Chỉ Linh lại quẫn đến đỏ mặt. Cô nhân lúc cô nhân viên kia đi trước dẫn đường mà nhéo anh một cái.
Quý Hy nắm lấy tay cô đang nhéo anh, cười với cô rồi nắm lấy tay cô, mặc kệ cô có kéo thế nào anh cũng không buông.
Người đàn ông này trở nên mặt dày, bá đạo như thế từ bao giờ? Nguyên Chỉ Linh trừng mắt nhìn anh. Vừa nãy anh nói cô chỉ cần nói thích hay không thôi phải không?
Được rồi, đây đều là anh nói. Đã thế cô thấy cái gì cũng thích, cô muốn xem xem anh sẽ làm thế nào mà thu dọn tàn cục.
Chờ xem đi, ông chủ Quý
Tiểu Linh vẻ mặt hưng phấn nói:
– Mỹ nam… có một đại mỹ nam đến tìm chị
Cô trợn tròn mắt, cảm thấy kì quái, hỏi lại:
– Mỹ nam gì cơ? – Chị cứ ra xem là được rồi, nhanh lên. Tiểu Linh nhanh chóng kéo cô ra ngoài
– Em vội cái gì chứ. Nguyên Chỉ Linh khó hiểu với phản ứng này của Tiểu Linh.
– Tại vì anh ta nói anh ta là chồng chị!
Cảm xúc của Tiểu Linh hưng phấn đến tột cùng.
Chồng cô? Là Quý Hy sao? Sao anh lại đến đây? Không phải anh ở Đài Bắc làm việc sao?
– Bà chủ à, anh ta, anh ta thật sự là chồng chị à? Vừa ra khỏi nhà kho Tiểu Linh đã chỉ vào người phía trước hỏi.
Nguyên Chỉ Linh nhìn kĩ quả nhiên là Quý Hy. Cô không trả lời Tiểu Linh mà bước lên trước kinh ngạc hỏi:
– Sao anh đến đây? Không phải anh nói công việc ở Đài Bắc cần giải quyết à?
– Làm xong rồi. Quý Hy nhếch miệng cười.
– A?
– Sắp 3 rưỡi rồi, chúng ta cùng đi đón Nhân Nhân đi. Anh nói rồi ôm eo cô kéo cô ra ngoài cửa.
– Chờ đã. Nguyên Chỉ Linh kêu lên
Đúng chờ đã. Tiểu Linh đứng ở sau phụ họa trong lòng. Bà chủ còn chưa trả lời câu hỏi của cô sao có thể cứ thế mà chạy được.
Người đàn ông đẹp trai trước mắt này không phải là chồng của bà chủ chứ? Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói bà chủ tái hôn, cũng chưa từng thấy người này đến đây theo đuổi bà chủ. Anh ta không phải là chồng trước chứ?
Nguyên Chỉ Linh nhìn đồng hồ xác định đúng là sắp 3 rưỡi mới nói với Quý Hy:
– Anh để em lấy túi xách và dặn dò một chút đã.
Anh gật đầu buông tay vòng trên eo cô xuống.
– Tiểu Linh, nhà kho chị còn chưa dọn xong, còn lại cứ để mai chị làm. Lúc nào Huệ Quân đến em bảo cô ấy đem những món hàng đặc biệt này sửa lại một chút để mai đem bán.
Nguyên Chỉ Linh vừa lấy túi vừa dặn dò Tiểu Linh.
– Bà chủ, đấy là chồng chị thật à?
Tiểu Linh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, tò mò muốn chết mà.
– Tiểu Linh vừa nãy chị nói em có nghe gì không? Cô nhíu mày hỏi.
Nhìn Tiểu Linh hơi cứng người, xấu hổ cười cười mà cô đành bất đắc dĩ nói lại một lần nữa.
Lúc này Tiểu Linh cũng nghe vào đầu nhưng vẫn không nhịn được lại hỏi:
– Chị à, đây là chồng chị thật à? Hay là chồng trước?
– Đều đúng
– Hả.
– Chị đi trước, làm phiền em rồi.
Không đợi cô lấy lại tinh thần, Nguyên Chỉ Linh đã vỗ vỗ bả vai cô, cùng Quý Hy rời đi.
– Cái gì vậy? Ngồi trên xe Quý Hy, Nguyên Chỉ Linh phát hiện phía sau đầy hành lí gì đó, cô hoài nghi hỏi.
Anh liếc về phía sau rồi trả lời:
– Quần áo của anh, máy tính và một số đồ dùng cần thiết.
– Anh đem những thứ này đi đâu. Tuy rằng anh trả lời rất chi tiết nhưng cô vẫn muốn anh nói rõ ràng hơn.
– Tất nhiên là đến ở cùng em. Quý Hy nhìn cô nói.
Nguyên Chỉ Linh nhắm mắt lại, không còn gì để nói.
Buổi sáng vội vàng cùng anh tái hôn, cô luôn nghĩ xem tiếp theo ở chung cùng anh thì nên như thế nào, làm thế nào để sống cuộc sống hôn nhân cho hạnh phúc.
Nói thật, cô rất mơ hồ và lo lắng, bởi vì bọn hộ tuy đã kết hôn, cũng có một đứa con gái nhưng chưa bao giờ cùng nhau sống cuộc sống vợ chồng ngày nào. Hơn nữa chia tay nhiều năm như vậy, đột nhiên cùng anh hợp lại cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì?
Dựa vào cá tính của anh, cô nghĩ anh sẽ không đáp ứng cùng cô là một đôi vợ chồng hữu danh vô thực. Nhưng cô cũng khó mà chấp nhận được nhanh như thế đã thực sự là vợ chồng. Cho nên cô bảo anh Nhân Nhân cần học hết học kì này ở vườn trẻ ở đây, để anh quay về Đài Bắc, làm cái cớ hoãn binh. Để hai người có thời gian thích ứng sự tồn tại của nhau.
Trong kế hoạch của cô, anh nên tiếp tục ở Đài Bắc còn cô ở Đào Viên, không nghĩ đến…
Vụng trộm hít một hơi sâu, cô nói với anh:
– Quý Hy anh không cần làm thế này…. Cô chưa dứt lời anh đã cắt ngang.
– Chúng ta là vợ chồng đương nhiên phải ở cùng nhau.
– Em không nói là chúng ta không ở cùng nhau. Chính là trước khi học kì này của Nhân Nhân chấm dứt thì chúng ta tạm thời tách ra. Chỗ của em bây giờ không đủ lớn, anh ở cùng mẹ con em sẽ không thoải mái. Cô uyển chuyển nói.
Quý Hy đang lái xe tranh thủ nhìn cô rồi nói:
– Chỉ cần có mẹ con em bên cạnh thì đó đã là thiên đường rồi (sến chết mất:()
Nguyên Chỉ Linh lại không còn gì để nói. Trời ạ, anh thực sự quyết tâm ở cùng mẹ con cô sao? Cô nên làm gì bây giờ?
– Nhìn em có vẻ rất phiền não. Anh đột nhiên nói.
– Cái gì? Cô không che dấu được cảm xúc sao?
– Nếu em cảm thấy ở chỗ em bây giờ quá nhỏ thì chúng ta đổi qua chỗ khác rộng hơn là được rồi. Anh nhẹ nhàng tẩy não cô.
Nguyên Chỉ Linh sửng sốt rồi lườm anh:
– Đừng nói đùa, anh bảo muốn đổi chỗ ở thì đổi sao?
– Sao lại không được?
– Vì sao á? Cô hỏi lại, không hiểu sao anh nói chuyện đổi phòng mà đơn giản như ăn cơm vậy:
– Làm gì có phòng cho anh đổi.
– Mua cũng được. Quý Hy trả lời.
– Được cái đầu anh. Cô thấp giọng quở trách anh.
– Cái gì? Anh nghe không rõ nên hỏi lại.
– Anh cho là mua nhà là chuyện đơn giản à? Em biết anh có chút tiền, nhưng thiết kế, trang hoàng, chuyển nhà đều cần thời gian. Chờ làm xong những việc này thì học kì của Nhân Nhân cũng qua rồi, còn cần nhà làm gì?
Cô tuy không biết tài sản của anh có bao nhiêu nhưng nghe nói anh đã từ chức nên chắc sẽ không có thu nhập cố định. Nếu cứ tiêu xài lung tung như vậy, miệng ăn núi lở, chút tiền vất vả mấy năm qua sẽ nhanh chóng mà tiêu tán hết.
– Là em quan trọng hóa lên thôi.
Anh thừa dịp đèn đỏ nghiêng người hôn cô.
Nguyên Chỉ Linh ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn anh. anh… anh lại hôn cô?
– Thế này đi, đón Nhân Nhân rồi chúng mình cùng đi xem nhà. Anh mỉm cười nói với cô rất bình thường giống như khi nãy hôn cô.
Sao anh có thể đột nhiên hôn cô, lại tự nhiên như không thế?
Trừng mắt nhìn anh khẽ nhếch miệng, khoái trá lái xe, cô rất muốn chất vấn anh nhưng nghĩ lại cũng chỉ là một cái hôn thôi. Mình không nên làm to chuyện, hơn nữa bây giờ bọn họ đã là vợ chồng.
– Sao thế? Quý Hy vẫn chú ý đến cô quay sang hỏi.
Nguyên Chỉ Linh nhanh chóng lắc đầu rồi nhớ tới anh vừa nói:
– Anh nói muốn đi xem nhà là thế nào?
– Ở gần vườn trẻ hình như có vài căn hộ mới. Chúng ta đi xem những nhà mẫu đã trang trí rồi, nếu thấy phù hợp thì mua luôn, như thế có thể tiết kiệm thời gian. Anh nhếch miệng nói với cô.
– Tốt nhất là như thế. Cô cười với anh còn đang nghĩ anh nói đùa.
Nhưng không nghĩ đón Nhân Nhân rồi anh thực sự đưa mẹ con cô đến công ty địa ốc.
– Cha à, chúng ta đi đâu ạ? Nhân Nhân ngồi trong lòng mẹ, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Đi xem nhà. Nhân Nhân có muốn chuyển sang nhà mới to hơn, đẹp hơn không?
Quý Hy vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mỉm cười hỏi.
– Có. Nhân Nhân cao hứng gật đầu.
– Quý Hy anh đừng đùa, Nhân Nhân sẽ tin thật đấy. Nguyên Chỉ Linh trách mắng anh.
Quý Hy không nói gì chỉ mỉm cười xuống xe, mở cửa xe cho mẹ con cô.
– Đến đây đi, xuống xe nào.
Hăn nói với vợ rồi ôm lấy con gái vào lòng.
Nguyên Chỉ Linh bất đắc dĩ chỉ có thể xuống xe, rồi tự an ủi mình xem nhà không mất tiền, theo anh đi vào phòng tiếp tân.
– Hoan nghênh quý khách. Vừa thấy có khách đến, cô nhân viên bán hàng đã tươi cười tiếp đón.
– Chúng tôi muốn xem nhà mẫu, loại mua xong là có thể chuyển đến luôn.
Không rườm rà, Quý Hy cuồng ngạo nói thẳng ý muốn của anh.
Nguyên Chỉ Linh nghe xong, nghẹn họng nhìn anh thiếu chút nữa té xỉu.
Đại gia! Hai cô nhân viên bán nhà nghe xong mắt sáng ngời, cười đến rách cả mép:
– Không thành vấn đề, anh muốn xem bản vẽ trước hay đến nhìn nhà luôn.
– Đến nhìn nhà luôn đi.
– Được, tôi đi lấy chìa khóa, phiền hai người chờ tôi một chút.
Nói xong cô nhân viên vội vội vàng vàng đi lấy chìa khóa.
Nguyên Chỉ Linh nhân cơ hội kéo Quý Hy sang:
– Này, anh đừng đùa nữa?
Cô ghé sát vào người anh, nhỏ giọng nói. Ai biết anh lại thừa cơ cúi đầu hôn cô một cái.
– Em chỉ cần nói cho anh biết em có thích hay không là được.
Anh cười cười với cô rồi lại nhân dịp cô thất thần mà hôn cô thêm chút nữa.
– Hai người tình cảm thật tốt nha.
Nhân viên bán nhà quay lại thấy cảnh này hâm mộ thốt lên.
Quý Hy khoái trá cười mà Nguyên Chỉ Linh lại quẫn đến đỏ mặt. Cô nhân lúc cô nhân viên kia đi trước dẫn đường mà nhéo anh một cái.
Quý Hy nắm lấy tay cô đang nhéo anh, cười với cô rồi nắm lấy tay cô, mặc kệ cô có kéo thế nào anh cũng không buông.
Người đàn ông này trở nên mặt dày, bá đạo như thế từ bao giờ? Nguyên Chỉ Linh trừng mắt nhìn anh. Vừa nãy anh nói cô chỉ cần nói thích hay không thôi phải không?
Được rồi, đây đều là anh nói. Đã thế cô thấy cái gì cũng thích, cô muốn xem xem anh sẽ làm thế nào mà thu dọn tàn cục.
Chờ xem đi, ông chủ Quý
Danh sách chương