Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Nguyên Chỉ Linh vừa bước ra phòng khách đã ngây người.

Gian phòng cô thuê vốn không lớn, trừ phòng khách là hơi rộng một chút còn lại đều rất bé. Thứ gì cần thì giữ lại mà thứ không cần thiết đều bỏ đi.

Gian phòng khách cũng thế, chỉ có sô pha đủ ba người ngồi, một bàn trà nhỏ và một tủ be bé để tivi. Như vậy và vừa đủ, thêm bất cứ thứ gì cũng đều sẽ chật chội.

Nhưng anh rốt cuộc lại kê thêm bàn máy tính, đem sô pha kê sát tường kéo vào trong góc thiếu chút nữa thì sẽ không mở nổi cửa phòng tắm khiến cho phòng khách bừa bộn mà cô cũng sắp phát điên.

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi:

– Anh đang làm gì? – Lên mạng. Em lại đây anh cho em xem cái này. Anh vẫy vẫy cô.

– Trước tiên anh dọn dẹp phòng khách của em như ban đầu đi. Cô lạnh lùng nói.

– Tí nữa, em lại đây đã.

– Trước tiên anh dọn dẹp phòng khách của em như ban đầu đã. Cô lạnh lùng nói lại lần nữa.

Lúc này Quý Hy mới phát hiện cô đang tức giận. Anh quay đầu nhìn phòng khách bị mình làm loạn như bãi chiến trường, nhìn cô cười xấu hổ.

– Anh dọn ngay.

Anh đứng dậy rồi nhanh chóng đem những rác trên bàn trà và sô pha vứt vào thùng ra, nhưng vẫn còn một túi to nữa nên anh đem chất đống ở góc phòng khách.

Được rồi, sô pha và bàn trà đều đã sạch sẽ rồi.

– Được rồi. Anh cười lấy lòng.

– Thế mà được sao? Em nói là dọn về như lúc đầu, như lúc đầu! Cô trừng mắt nhìn bán máy tính.

Nhìn theo ánh mắt cô lúc này Quý Hy mới biết vấn đề là ở bàn máy tính của anh.

– Anh đã thử rồi, chỗ kia có thể kê bàn nhưng lại không có ổ điện.

Anh nhíu mày, bất đắc dĩ nói với cô: – em nói đúng, phòng này ba người ở quá chật, hay là trước khi tìm được căn hộ ưng ý chúng ta đến khách sạn ở tạm.

– Quý Hy anh đùa đủ chưa?

Nguyên Chỉ Linh không chịu được mà phát hỏa, ngồi lên sô pha, khoanh tay trước ngực nhìn anh.

Trước kia rõ ràng anh không hề có kiểu ăn nói lung tung thế này, sao bây giờ lại thành như vậy? hay vì trước kia thời gian bọn họ bên nhau quá ngắn nên cô không hiểu biết anh thật sự.

– Em bây giờ còn không tin là anh nói thật. Quý Hy bất đắc dĩ thở dài

– Không phải em không muốn tin anh mà đến trẻ con lên ba cũng không tin được thì bảo em phải làm thế nào? Cô nhìn anh: – em và anh đã đăng kí kết hôn, anh không cần phùng má giả mập, giả bộ mình là người có tiền (chết cười với chị) cho đến giờ em cũng không cầu mình lấy một người giàu có, chỉ hy vọng có một gia đình yên ổn, hạnh phúc, một người chồng thương vợ thương con, cuộc sống với em thế là đủ rồi, anh hiểu không?

– Anh biết, nhưng anh…

– Biết là tốt rồi. Nguyên Chỉ Linh cắt ngang, yêu cầu: – trước tiên anh để phòng khách trở về nguyên trạng đi, em không chịu được thế này đâu.

– Tạm thời để như thế không được sao?

Cô không do dự nói:

– Không được

Anh nhíu mi:

– Thế máy tính anh để đâu?

– Đài Bắc. Cô thản nhiên nói.

– Đài Bắc? Anh ngạc nhiên.

Cô hít sâu một hơi, mềm mại nói:

– Hai tháng này tạm thời chúng ta tách ra được không?

– Không được. Anh không do dự trả lời.

– Quý Hy….

– Chúng ta là người một nhà không có lí gì mà lại chia ra thế được

Vẻ mặt anh không chịu thỏa hiệp.

– Đây chỉ là tạm thời thôi. Chờ học kì này của Nhân Nhân kết thúc mẹ con em sẽ chuyển đến Đài Bắc ở cùng anh.

– Anh muốn bây giờ chúng ta ở cùng nhau.

– Nhưng anh cũng thấy nhà của em rất chật…..

– Cho nên anh mới bảo mua căn hộ mới….Quý Hy cắt ngang lời cô, lại thấy đôi mắt cô sắc như dao nhìn chằm chằm bất đắc dĩ nói: – được rồi không đề cập đến chuyện mua phòng, chúng ta đến khách…

– Anh dám nói đến hai chữ khách sạn xem!

Nguyên Chỉ Linh hai mắt trợn tròn hung hãn cảnh cáo. Anh sao lại không chịu nghe lời cô, đã bảo không cần đùa mà anh còn dám nói thế.

Quý Hy đem lời nói nuốt ngược vào bụng. Quái lạ, cô vợ e lệ, động một chút là đỏ mặt chạy đi đâu rồi? Sao có thể trở nên hung hãn, mắng anh như mắng trẻ con thế này?

Anh nhìn cô chăm chú, nghiên cứu sự thay đổi của cô.

Bộ dáng và khí chất của cô vẫn không khác khi xưa. Trắng nõn, tinh tế, nhu nhược, thanh thuần người không biết căn bản không nghĩ cô đã gần 30 tuổi lại còn đã là mẹ.

Làn da cô rất trắng, nhìn rất mịn màng, không biết sờ vào có phải cũng rất mềm mại như vậy không?

Trí nhớ đã quá xa. Anh đã quên cảm giác da thịt cô, chỉ nhớ đến cô thôi cơ thể đã nóng rực lên..

Dục vọng đột nhiên dâng trào như bài sơn đảo hải đánh úp anh, nhưng tụ ở tiểu phúc (ơ là cái….)

– Anh … anh nhìn cái gì?

Thấy ánh mắt anh chăm chú, nóng rực, Nguyên Chỉ Linh đột nhiên thấy có chút không tự nhiên.

– Nhìn em đã làm mẹ rồi mà sao trông vẫn chỉ như một thiếu nữ? Anh nói rồi chậm rãi bồi thêm: – khiến người muốn phạm tội.

Cô không nhúc nhích trừng mắt nhìn anh, tựa như hô hấp cũng đình trệ. Khiến người khác muốn phạm tội? anh có ý gì? Còn nữa, ánh mắt anh sao đột nhiên thâm trầm như vậy, giống như… giống như muốn làm chuyện xấu với cô?

Quý Hy đột nhiên chậm rãi bước đến bên cô.

Cô bỗng nhiên hoảng sợ muốn chạy nhưng lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra, lại phát hiện mình nói không ra tiếng, cả người vô lực chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đến gần, tay vuốt ve gương mặt cô.

Tay anh lành lạnh nhưng đôi mắt nhìn cô nóng cháy khiến cô không thể giả vờ không biết anh muốn gì.

Anh muốn cô.

Nhưng bọn họ chia xa quá lâu, thời gian gặp lại quá ngắn mà ở chung lại càng ngắn hơn, hai người như hai kẻ xa lạ mà thôi. Căn bản là không nên tiến triển nhanh như thế, cô phải ngăn anh lại.

– Quý Hy…

Cô mấp máy mãi mới phát ra tiếng nhưng giọng cô lại khàn khàn như đang rên rỉ khiến cô tự bị dọa sợ mà cũng khiến mắt anh càng thêm cuồng mãnh, nóng rực.

Cô không tự chủ được hô hấp đình trệ mà anh nhanh chóng cúi đầu hôn cô.

Không giống nụ hôn trộm cả ngày nay, lần này anh hôn nóng rực, mãnh liệt. Nháy mắt đã đem dục vọng truyền sang cô khiến cô không tự chủ được rên nhẹ, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Dục vọng như lửa cháy nhanh chóng thiêu đốt…

Sóng tình qua đi, Nguyên Chỉ Linh không dám động đậy.

Trời ạ, trời ạ, cô vừa làm gì thế? Cô sắp nổi điên, bây giờ nên làm gì? Giả chết nằm trong lòng anh sao?

Cô còn không nghĩ đến nên làm thế nào đã thấy anh khàn khàn hỏi:

– Có thể lại lần nữa không?

Cái gì, cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác “anh” ở bên trong cô cứng rắn lên.

Quý Hy để cô nằm xuống sô pha, ánh mắt nồng nàn nhìn cô, bắt đầu thong thả di động trong cơ thể cô, lại đốt cháy dục vọng trong cô, đẩy cô lên đỉnh hạnh phúc.

Đêm dài dần qua, nhiệt tình như lửa.

Nguyên Chỉ Linh trợn mắt thấy trần nhà quen thuộc, rèm cửa quen thuộc nhưng không hiểu vì sao lại có cảm giác không phù hợp.

Cô quay đầu nhìn về phía con gái, nháy mắt thất kinh nhảy dựng lên.

Nhân Nhân biến mất.

– Nhân Nhân.

Cô vội vàng chạy xuống giường, kêu to đã thấy Quý Hy nhanh chóng chạy vào

– Quý Hy, không thấy Nhân Nhân! Cô bối rối nói với anh rồi định chạy đi tìm con may mà Quý Hy ngăn lại.

– Nhân Nhân đi vườn trẻ rồi.

– Bây giờ mấy giờ? Bình thường cô luôn dậy rất đúng giờ.

– Sắp mười giờ

Cô nghẹn họng trân trối nhìn anh. Quả thật không thể tin được mình lại ngủ say như vậy, đến cả Nhân Nhân thức dậy đi học mà cũng không biết.

Trời ạ, khó trách cô thấy kì quái, bởi vì ánh mặt trời ngoài cửa chói mắt, sáng ngời không hề giống nắng sớm bảy giờ sáng.

Nguyên Chỉ Linh ảo não ôm đầu rên rỉ:

– Em đúng là bà mẹ thất trách……

– Không, em là một người mẹ tuyệt vời.

– Không phải, nếu thật sự như thế em đã không ngủ đến ngay cả con dậy lúc nào cũng không biết.

Cô tự chán ghét mình nói.

– Đó là vì tối qua anh khiến em mệt chết đi được.

Không ngờ anh lại nói như vậy, mặt Nguyên Chỉ Linh nháy mắt đã đỏ hồng lên. Phát hiện Nhân Nhân mất tích khiến cô kinh hoàng mà quên mất chuyện tối qua. Anh lại nhắc lại khiến cô vừa thẹn vừa quẫn. Tự nhiên lại nhắc đến làm gì? Lại muốn dụ cô sao?

– Mặt em đỏ lên kìa, có phải là nhớ lại chuyện đêm qua không?

Quý Hy cười nhẹ ôm cô vào lòng, thấp giọng nói.

– Không phải. Cô vội vã phủ nhận

– Anh đùa thôi.

Cô buồn bực nhìn anh, anh lại mỉm cười với cô rồi cúi đầu hôn cô thật sâu, lại kéo cô lên giường lần nữa.

Trời ạ, dục vọng của người đàn ông này không có điểm dừng sao
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện