Quý Hy ư hử hát, tâm tình cực kì khoái trá.
Chỉ Linh đột nhiên quyết định không cần chờ nữa mà tuần này sẽ cùng Nhân Nhân theo anh về Đài Bắc. Tuy rằng không rõ vì sao nhưng anh cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái giường bé tí kia. Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế.
– Chào bà Vương
– Chào bác Trần
– Chào chú Lí
– Xin chào
– Chào mọi người.
Bởi vì tâm tình hưng phấn nên anh tươi cười đầy mặt, thấy ai cũng chào khiến Nguyên Chỉ Linh đứng từ xa trông thấy cũng phải dở khóc dở cười.
Những người được anh chào đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên. Một số người coi anh là kẻ ăn bám lại còn có bộ dáng kinh hãi mà chính anh không hề để ý vẫn cứ cười ngây ngốc.
– Anh đang làm gì thế? Nguyên Chỉ Linh không nhịn được hỏi.
Nghe thấy giọng cô, Quý Hy xoay người nhìn cô
– Bà xã! anh vui vẻ kêu lên như thể là đã ba năm không gặp, đột nhiên ôm cô vào lòng.
– Anh làm cái gì thế? Nhanh buông em ra.
Cô ngạc nhiên rồi lập tức giãy dụa, đánh anh.
Bọn họ đang ở trong ngõ nhỏ cách nhà 30m, tức là xung quanh toàn là hàng xóm. Cứ ôm nhau thế này thì không đến một giờ sẽ trở thành đề tài bát quái.
– Không cần. Em hôn anh rồi nói lại lần nữa là em yêu anh thì anh mới buông.
Anh cúi đầu, mặt dày mà cười với cô.
– Quý Hy, Nguyên Chỉ Linh nghiến răng: – anh ngại mình còn chưa nổi danh ở cái ngõ này sao? – Chúng mình cũng sắp chuyển đi rồi, không lưu lại chút đề tài cho bọn họ bàn tán thì rất phí nha.
Cô bị anh đùa mà phì cười, nhưng không như ý anh mà diễn trò hôn môi trước mặt người khác đươc.
– Đừng đùa nữa, anh buông em ra đã. Cô nhẹ đẩy anh.
Biết vợ mình da mặt mỏng sẽ không làm được chuyện này nên Quý Hy cũng đành buông tay.
– Sao hôm nay em về sớm thế? Anh nắm tay cô vừa đi về nhà vừa hỏi. Anh vừa mới ra ngoài ăn cơm trưa một lát, giờ chắc còn chưa đến 2h.
– Trong cửa hàng không có chuyện gì, Tiểu Linh nói tự mình trông cũng được cho nên em về dọn đồ, còn có rất nhiều thứ phải thu xếp.
– Muốn thu dọn cái gì? Quý Hy buồn bực hỏi.
– Anh chuyển nhà không cần dọn đồ mang theo sao? Cô còn bực mình hơn anh mà hỏi lại. Thế mà cũng hỏi sao?
– Em không cần, Nhân Nhân cũng không cần, ở Đài Bắc đều có đủ rồi, hai mẹ con chỉ cần chuyển người đến là được.
– Nói nghe nhẹ nhàng thế. Chẳng lẽ quần áo cũng không cần mang theo sao? Nguyên Chỉ Linh lườm anh.
– Không cần.
– Thế mẹ con em mặc gì?
Quý Hy thản nhiên nói:
– Mua mới là được. Đài Bắc có nhiều cửa hàng, em không phải sợ không có quần áo mặc.
– Cửa hàng anh mở chắc. Cô không kiên nhẫn nói: – anh cho là mua quần áo không cần tiền à? Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Quý Hy đột ngột dừng bước, Nguyên Chỉ Linh bị anh nắm tay cũng dừng theo, hoài nghi nhìn anh.
– Hôm nay có chuyện nhất định phải giải quyết đã. Anh không đầu không đuôi kiên định nói.
Nguyên Chỉ Linh nhíu mày.
– Chuyện gì, anh đang nói gì?
– Đi. Anh kéo cô đi ngược lại.
– Đi đầu? Cô kì quái hỏi lại.
– Tìm cây ATM
– Tìm cây ATM làm gì? Anh muốn rút tiền à? Nếu anh muốn gì cũng không cần đi tìm ATM, bây giờ em mang theo tiền.
– Anh không phải đi rút tiền. Anh hỏi,
– Không đi rút tiền? Thế anh tìm ATM làm gì? Cần chuyển khoản à?
– Không phải. Anh muốn cho em xem tài khoản của anh.
– Sao tự nhiên muốn cho em xem.
Cô khó hiểu hỏi, mặc anh kéo mình về cây ATM cách đó không xa.
Quý Hi quay đầu nhìn cô một cái, nghiêm trang nói:
– Đây là vấn đề tiền bạc.
– Cái gì? Cô thật sự bị anh làm khó hiểu.
– Mỗi lần đề cập đến chuyện tiền bạc với em, em đầy lấy khẩu khí hoài nghi hoặc giáo huấn anh muốn anh đừng ăn nói lung tung, không tin anh nói thật. Hôm nay cho em xem qua tài khoản của anh một chút. Đây không phải là toàn bộ tài sản của anh mà chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi, nhưng xem rồi chắc em sẽ tin anh là người có tiền đi.
Nhìn anh chân thật như thế, Nguyên Chỉ Linh đành gật đầu, tuy rằng cô cũng chẳng có hứng thú với tài sản của anh. Cho dù anh không nửa mao (đơn vị tiền tệ) tiền cô cũng đã sớm quyết định lấy gà theo gà, lấy chó theo chó rồi.
– Kính chào quý khách.
Cánh cửa cửa hàng tiện lợi tự động mở, nhân viên cửa hàng lấy tinh thần vui vẻ đón khách.
– Chỉ Linh.
Ngô Kính Hiền đang đứng ở quầy tính tiền trong cửa hàng nhìn thấy cô, vẻ mặt phức tạp nói.
Tuy rằng lần trước ở trong công viên kết thúc không lấy gì làm vui vẻ nhưng cô vẫn lễ phép gọi anh:
– anh Ngô.
– Đúng là oan gia ngõ hẹp. Quý Hy không nhịn được xem thường nhìn anh, lầm bầm.
Nguyên Chỉ Linh nhẹ kéo anh một chút
– Quý Hy?! Anh là ah, Quý tiên sinh sao? Người đàn ông bên cạnh Ngô kính Hiền đột nhiên mừng rỡ, kinh ngạc hỏi.
Nhất thời mọi người đều quay đầu nhìn anh.
Ngô Kính Hiền hỏi:
– Học trưởng, anh biết anh ta?
Học trưởng này của anh khá lợi hại, khi trước còn chưa tốt nghiệp đã có vài xí nghiệp lớn đến mời anh ta đến làm. Nhưng cuối cùng anh ta tự mở công ty lập trình mạng riêng, nghe nói hiện tại, mỗi năm lợi nhuận hơn 300.000 là mục tiêu mà anh phấn đấu.
Học trưởng ra sức gật đầu, ánh mắt như thấy thần tượng sùng bái, chớp mắt cũng không rời khỏi Quý Hy.
– Quý tiên sinh, lần trước ở Đài Bắc có đi xem anh diễn thuyết, thật sự khiến tôi mở mang rất nhiều. Tôi có thế bắt tay anh không. Hôm nay có thể gặp anh ở đây thực sự là may mắn nhất đời này của tôi.
Học trưởng nhiệt tình bắt tay Quý Hy vừa vươn ra, kích động suýt khóc.
Ngô Kính Hiền nhìn mà ngây dại. Nguyên Chỉ Linh tò mò còn Quý Hy thì bình thản, mỉm cười bắt tay cùng anh ta rồi buông tay xuống.
Cả người mặc quần bò áo phông, chân đi dép lê so với Ngô Kính Hiên và học trưởng của anh mặc sơ mi thắt cà vạt lại càng thêm khí chất vạn phần, giống như đang có đèn huỳnh quang chiếu thẳng vào người anh.
– Học trưởng, anh làm gì thế? Anh là ai?
Ngô Kính Hiền không nhịn được hỏi, mày nhíu lại khó chịu liếc Quý Hy một cái. Học trưởng sao lại cung kính với tiểu bạch kiểm này thế?
– Em không biết Quý tiên sinh, chưa nghe qua tên anh ấy sao? Thế em cũng đã nghe qua Leapcron chứ?
Học trưởng hưng phấn, kích động:
– Quý tiên sinh là một trong những người sáng lập Leapcron, vì anh ấy có khiêm tốn không giống người khác hay xuất hiện trong truyền thông. Dù bây giờ anh ấy đã nghỉ hưu trước nhưng ban giám đốc Leapcron vẫn muốn giữ anh ấy lại, cho dù chỉ làm cố vấn thôi cũng tốt rồi. Ngoài Leapcron ra, các công ty máy tính lớn trên thế giới cũng muốn mời được anh ấy, em không biết à?
Nghe thấy tin này, Ngô Kính Hiền ngạc nhiên mặt không còn chút máu, như bị ai bóp cổ mà nói không nên lời, còn có chút khó thở. Người sáng lập Leapcron? Các công ty lớn trên thế giới chào đón? Thế mà người này lại bị anh gọi là đồ mặt trắng, ăn cơm nhuyễn….
– Leapcron? Giống công ty phần mềm thì phải? Nguyên Chỉ Linh quay người hỏi chồng, cô còn có chút không hiểu.
Quý Hy chưa kịp nói thì fan của anh đã nhanh chóng:
– Đương nhiên, trên đời này còn có Leapcron thứ hai sao?
– Tức là khả năng về máy tính của anh rất lợi hại? Cô không hiểu chút gì về công ty phần mềm nên chỉ có thể phản ứng như thế.
Quý Hy nhướng mày, lại nghe thấy fan của anh nhanh nhảu đáp:
– Đương nhiên, trừ vấn đền máy tính, Quý tiên sinh còn nghiên cứu sâu về việc đầu tư, hai năm nay đầu tư tới đâu đều thu lợi gấp mấy lần, thật là thiên tài
– Anh có vẻ rất hiểu tôi. Quý Hy chậm rãi nói, vẻ mặt không thay đổi nhưng giọng nói đã có chút tức giận.
Ai cũng không thích bị một người xa lạ tìm hiểu kĩ càng như thế. Tuy rằng lời nói của anh là không phải là hoàn toàn đúng, ví dụ như đầu tư thu lợi mấy chục lần chứ không phải mấy lần.
– À! Tôi có bạn làm việc ở ngân hàng nên nghe đồn… Thôi, tôi còn có việc phải đi trước, hôm nay rất vui được gặp anh, hẹn gặp lại.
Cảm giác được thần tượng không vui, fan vội tìm cớ rời đi rồi kéo Ngô Kính Hiền đang ngây như phỗng nhanh chóng đi khỏi cửa hàng.
Chỉ Linh đột nhiên quyết định không cần chờ nữa mà tuần này sẽ cùng Nhân Nhân theo anh về Đài Bắc. Tuy rằng không rõ vì sao nhưng anh cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái giường bé tí kia. Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế.
– Chào bà Vương
– Chào bác Trần
– Chào chú Lí
– Xin chào
– Chào mọi người.
Bởi vì tâm tình hưng phấn nên anh tươi cười đầy mặt, thấy ai cũng chào khiến Nguyên Chỉ Linh đứng từ xa trông thấy cũng phải dở khóc dở cười.
Những người được anh chào đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên. Một số người coi anh là kẻ ăn bám lại còn có bộ dáng kinh hãi mà chính anh không hề để ý vẫn cứ cười ngây ngốc.
– Anh đang làm gì thế? Nguyên Chỉ Linh không nhịn được hỏi.
Nghe thấy giọng cô, Quý Hy xoay người nhìn cô
– Bà xã! anh vui vẻ kêu lên như thể là đã ba năm không gặp, đột nhiên ôm cô vào lòng.
– Anh làm cái gì thế? Nhanh buông em ra.
Cô ngạc nhiên rồi lập tức giãy dụa, đánh anh.
Bọn họ đang ở trong ngõ nhỏ cách nhà 30m, tức là xung quanh toàn là hàng xóm. Cứ ôm nhau thế này thì không đến một giờ sẽ trở thành đề tài bát quái.
– Không cần. Em hôn anh rồi nói lại lần nữa là em yêu anh thì anh mới buông.
Anh cúi đầu, mặt dày mà cười với cô.
– Quý Hy, Nguyên Chỉ Linh nghiến răng: – anh ngại mình còn chưa nổi danh ở cái ngõ này sao? – Chúng mình cũng sắp chuyển đi rồi, không lưu lại chút đề tài cho bọn họ bàn tán thì rất phí nha.
Cô bị anh đùa mà phì cười, nhưng không như ý anh mà diễn trò hôn môi trước mặt người khác đươc.
– Đừng đùa nữa, anh buông em ra đã. Cô nhẹ đẩy anh.
Biết vợ mình da mặt mỏng sẽ không làm được chuyện này nên Quý Hy cũng đành buông tay.
– Sao hôm nay em về sớm thế? Anh nắm tay cô vừa đi về nhà vừa hỏi. Anh vừa mới ra ngoài ăn cơm trưa một lát, giờ chắc còn chưa đến 2h.
– Trong cửa hàng không có chuyện gì, Tiểu Linh nói tự mình trông cũng được cho nên em về dọn đồ, còn có rất nhiều thứ phải thu xếp.
– Muốn thu dọn cái gì? Quý Hy buồn bực hỏi.
– Anh chuyển nhà không cần dọn đồ mang theo sao? Cô còn bực mình hơn anh mà hỏi lại. Thế mà cũng hỏi sao?
– Em không cần, Nhân Nhân cũng không cần, ở Đài Bắc đều có đủ rồi, hai mẹ con chỉ cần chuyển người đến là được.
– Nói nghe nhẹ nhàng thế. Chẳng lẽ quần áo cũng không cần mang theo sao? Nguyên Chỉ Linh lườm anh.
– Không cần.
– Thế mẹ con em mặc gì?
Quý Hy thản nhiên nói:
– Mua mới là được. Đài Bắc có nhiều cửa hàng, em không phải sợ không có quần áo mặc.
– Cửa hàng anh mở chắc. Cô không kiên nhẫn nói: – anh cho là mua quần áo không cần tiền à? Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Quý Hy đột ngột dừng bước, Nguyên Chỉ Linh bị anh nắm tay cũng dừng theo, hoài nghi nhìn anh.
– Hôm nay có chuyện nhất định phải giải quyết đã. Anh không đầu không đuôi kiên định nói.
Nguyên Chỉ Linh nhíu mày.
– Chuyện gì, anh đang nói gì?
– Đi. Anh kéo cô đi ngược lại.
– Đi đầu? Cô kì quái hỏi lại.
– Tìm cây ATM
– Tìm cây ATM làm gì? Anh muốn rút tiền à? Nếu anh muốn gì cũng không cần đi tìm ATM, bây giờ em mang theo tiền.
– Anh không phải đi rút tiền. Anh hỏi,
– Không đi rút tiền? Thế anh tìm ATM làm gì? Cần chuyển khoản à?
– Không phải. Anh muốn cho em xem tài khoản của anh.
– Sao tự nhiên muốn cho em xem.
Cô khó hiểu hỏi, mặc anh kéo mình về cây ATM cách đó không xa.
Quý Hi quay đầu nhìn cô một cái, nghiêm trang nói:
– Đây là vấn đề tiền bạc.
– Cái gì? Cô thật sự bị anh làm khó hiểu.
– Mỗi lần đề cập đến chuyện tiền bạc với em, em đầy lấy khẩu khí hoài nghi hoặc giáo huấn anh muốn anh đừng ăn nói lung tung, không tin anh nói thật. Hôm nay cho em xem qua tài khoản của anh một chút. Đây không phải là toàn bộ tài sản của anh mà chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi, nhưng xem rồi chắc em sẽ tin anh là người có tiền đi.
Nhìn anh chân thật như thế, Nguyên Chỉ Linh đành gật đầu, tuy rằng cô cũng chẳng có hứng thú với tài sản của anh. Cho dù anh không nửa mao (đơn vị tiền tệ) tiền cô cũng đã sớm quyết định lấy gà theo gà, lấy chó theo chó rồi.
– Kính chào quý khách.
Cánh cửa cửa hàng tiện lợi tự động mở, nhân viên cửa hàng lấy tinh thần vui vẻ đón khách.
– Chỉ Linh.
Ngô Kính Hiền đang đứng ở quầy tính tiền trong cửa hàng nhìn thấy cô, vẻ mặt phức tạp nói.
Tuy rằng lần trước ở trong công viên kết thúc không lấy gì làm vui vẻ nhưng cô vẫn lễ phép gọi anh:
– anh Ngô.
– Đúng là oan gia ngõ hẹp. Quý Hy không nhịn được xem thường nhìn anh, lầm bầm.
Nguyên Chỉ Linh nhẹ kéo anh một chút
– Quý Hy?! Anh là ah, Quý tiên sinh sao? Người đàn ông bên cạnh Ngô kính Hiền đột nhiên mừng rỡ, kinh ngạc hỏi.
Nhất thời mọi người đều quay đầu nhìn anh.
Ngô Kính Hiền hỏi:
– Học trưởng, anh biết anh ta?
Học trưởng này của anh khá lợi hại, khi trước còn chưa tốt nghiệp đã có vài xí nghiệp lớn đến mời anh ta đến làm. Nhưng cuối cùng anh ta tự mở công ty lập trình mạng riêng, nghe nói hiện tại, mỗi năm lợi nhuận hơn 300.000 là mục tiêu mà anh phấn đấu.
Học trưởng ra sức gật đầu, ánh mắt như thấy thần tượng sùng bái, chớp mắt cũng không rời khỏi Quý Hy.
– Quý tiên sinh, lần trước ở Đài Bắc có đi xem anh diễn thuyết, thật sự khiến tôi mở mang rất nhiều. Tôi có thế bắt tay anh không. Hôm nay có thể gặp anh ở đây thực sự là may mắn nhất đời này của tôi.
Học trưởng nhiệt tình bắt tay Quý Hy vừa vươn ra, kích động suýt khóc.
Ngô Kính Hiền nhìn mà ngây dại. Nguyên Chỉ Linh tò mò còn Quý Hy thì bình thản, mỉm cười bắt tay cùng anh ta rồi buông tay xuống.
Cả người mặc quần bò áo phông, chân đi dép lê so với Ngô Kính Hiên và học trưởng của anh mặc sơ mi thắt cà vạt lại càng thêm khí chất vạn phần, giống như đang có đèn huỳnh quang chiếu thẳng vào người anh.
– Học trưởng, anh làm gì thế? Anh là ai?
Ngô Kính Hiền không nhịn được hỏi, mày nhíu lại khó chịu liếc Quý Hy một cái. Học trưởng sao lại cung kính với tiểu bạch kiểm này thế?
– Em không biết Quý tiên sinh, chưa nghe qua tên anh ấy sao? Thế em cũng đã nghe qua Leapcron chứ?
Học trưởng hưng phấn, kích động:
– Quý tiên sinh là một trong những người sáng lập Leapcron, vì anh ấy có khiêm tốn không giống người khác hay xuất hiện trong truyền thông. Dù bây giờ anh ấy đã nghỉ hưu trước nhưng ban giám đốc Leapcron vẫn muốn giữ anh ấy lại, cho dù chỉ làm cố vấn thôi cũng tốt rồi. Ngoài Leapcron ra, các công ty máy tính lớn trên thế giới cũng muốn mời được anh ấy, em không biết à?
Nghe thấy tin này, Ngô Kính Hiền ngạc nhiên mặt không còn chút máu, như bị ai bóp cổ mà nói không nên lời, còn có chút khó thở. Người sáng lập Leapcron? Các công ty lớn trên thế giới chào đón? Thế mà người này lại bị anh gọi là đồ mặt trắng, ăn cơm nhuyễn….
– Leapcron? Giống công ty phần mềm thì phải? Nguyên Chỉ Linh quay người hỏi chồng, cô còn có chút không hiểu.
Quý Hy chưa kịp nói thì fan của anh đã nhanh chóng:
– Đương nhiên, trên đời này còn có Leapcron thứ hai sao?
– Tức là khả năng về máy tính của anh rất lợi hại? Cô không hiểu chút gì về công ty phần mềm nên chỉ có thể phản ứng như thế.
Quý Hy nhướng mày, lại nghe thấy fan của anh nhanh nhảu đáp:
– Đương nhiên, trừ vấn đền máy tính, Quý tiên sinh còn nghiên cứu sâu về việc đầu tư, hai năm nay đầu tư tới đâu đều thu lợi gấp mấy lần, thật là thiên tài
– Anh có vẻ rất hiểu tôi. Quý Hy chậm rãi nói, vẻ mặt không thay đổi nhưng giọng nói đã có chút tức giận.
Ai cũng không thích bị một người xa lạ tìm hiểu kĩ càng như thế. Tuy rằng lời nói của anh là không phải là hoàn toàn đúng, ví dụ như đầu tư thu lợi mấy chục lần chứ không phải mấy lần.
– À! Tôi có bạn làm việc ở ngân hàng nên nghe đồn… Thôi, tôi còn có việc phải đi trước, hôm nay rất vui được gặp anh, hẹn gặp lại.
Cảm giác được thần tượng không vui, fan vội tìm cớ rời đi rồi kéo Ngô Kính Hiền đang ngây như phỗng nhanh chóng đi khỏi cửa hàng.
Danh sách chương