Một đống ảnh chụp bày bừa trên bàn ở góc khuất một quán cà phê, một đám phụ nữ ngồi vây quanh, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn những bức ảnh

– Oa! Đây là phản ứng của Tiểu Vũ

– Trời ạ! Đây là của Ôn Lực Nhã

– Những cái này từ đâu mà đến, đây là phản ứng của Nguyên Chỉ Linh.

– Lại vẫn còn đến nữa. Trạm Na nói câu này khiến mọi người đều quay lại nhìn cô.

– Trạm Na, cậu nói cái gì? Lại đến là ý gì? Ôn Lực Nhã vội hỏi, vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa tò mò giống hệt ba khuôn mặt còn lại.

Trạm Na hơi cứng người rồi sau đó ra vẻ thoải mái nói:

– Không có ý gì? – Sao lại không có ý gì. Tập Tiểu Vũ không tin lớn tiếng nói.

– Trạm Na, có phải cậu biết điều gì không?

Bạch Lăng nhìn cô chăm chú.

Trạm Na do dự nhìn cô, nhíu mày, trầm mặc không nói:

– Na tỉ, đừng im lặng như thế, biết cái gì thì tỷ nói ra đi, nếu không chúng ta phải làm thế nào mới giúp được Bạch Lăng tỷ? Tiểu Vũ vội thúc giục lại không nhịn được mắng: – Đồ Thánh kia đúng là hỗn đản, dám sau lưng Bạch Lăng tỷ làm loạn, thật là….

– Tiểu Vũ, chuyện này còn chưa chắc chắn, em đừng nói thế

Lực Nhã lắc đầu cắt ngang.

– Sao còn chưa chắc chắn, vật chứng đang rành rành trên bàn đó là gì?

– Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, ảnh cũng có thể làm giả

– Là giả sao? Tiểu Vũ nghe xong hơi sửng sốt rồi đem ảnh kéo đến trước mặt kiểm tra thật giả.

– Trạm Na, khi nãy sao cậu lại nói như thế? Những lời này là có ý gì? Lực Nhã tiếp tục chủ đề khi nãy.

Trạm Na hơi đăm chiêu nhìn Bạch Lăng nhưng lại không trả lời.

– Trạm Na!

Thấy Lực Nhã kiên trì không tha, cô đột nhiên thở dài rồi không nhanh không chậm nói:

– Bạch Lăng từng nói cho mình nguyên nhân cô ấy li hôn, năm đó, cô ấy cũng nhận được thư nặc danh kiểu này.

– Cái gì?! Ôn Lực Nhã kinh ngạc kêu lên.

Bạch Lăng và Nguyên Chỉ Linh đều tròn mắt nhìn, Tiểu Vũ đang nhìn xem ảnh thật hay giả cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

– Trạm Na, cậu nói thật không? Cho nên… Nguyên Chỉ Linh vội nhìn Bạch Lăng, cẩn thận hỏi:

– Tức là Đồ Thánh phạm tội nhiều lần?

– Mình không nghĩ là như thế.

Trạm Na lắc đầu.

– Nhưng cậu vừa nói nguyên nhân khi trước Bạch Lăng ly hôn có liên quan đến thư nặc danh này

Ôn Lực Nhã thấy cô nói trước sau không đồng nhất

– Đúng, nhưng năm đó Bạch Lăng nói với mình thì đây chỉ là ngòi nổ mà thôi.

– Ngòi nổ? Na tỷ, tỷ không thể nói rõ ràng một lần thôi được không, đừng có nói một câu lại ngừng một chút như thế, thật là khiến người ta nóng ruột. Tiểu Vũ sốt ruột kêu.

– Chuyện này tỷ vốn không muốn nói.

– Vì sao? Tiểu Vũ hỏi tiếp

– Vì bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc. Trạm Na cẩn thận nhìn Bạch Lăng: – Tỷ cần gì khơi ra chuyện đau lòng đã qua.

– Một khi đã vậy thì đứng nói nữa

Cuối cùng Lực Nhã cũng hiểu được Trạm Na khi nãy đã dụng tâm lương khổ. Đều tại mình khi nãy cứng rắn muốn tìm ra nguyên nhân, thật đúng là ngu ngốc.

Xung quanh nhất thời im lặng.

Bạch Lăng đột nhiên đánh ta sự trầm tĩnh, thong thả nói:

– Không sao. Cậu cứ nói đi.

– Bạch Lăng! Ôn Lực Nhã ngăn cản kêu lên.

– Mình muốn biết chuyện đã qua. Cô nhu hòa mà kiên định nói.

– Nhưng là……

– Yên tâm, mình chỉ muốn biết sự thật, không đem chuyện cũ nhập vào chuyện mới, quá khứ đã qua, bây giờ là bây giờ, chuyện này mình hiểu.

Ôn Lực Nhã nhìn Trạm Na ý bảo cô đừng nói. Lực Nhã cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhất là chuyện khiến người ta đau lòng, đương nhiên càng ít càng tốt.

– Bạch Lăng, đầu tiên cậu trả lời mình mấy điều được không? Trạm Na thận trọng hỏi: – Cậu cảm thấy ông xã cậu đối xử với cậu thế nào?

– Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là rất tốt, nếu không cô ấy đã không toàn bàn chuyện giảm béo với mình. Lực Nhã nhanh chóng đáp.

– Cậu béo lên sao? Nguyên Chỉ Linh kinh ngạc hỏi vì nhìn bên ngoài hoàn toàn không nhận ra.

Bạch Lăng gật gật đầu.

– 4kg.

– Oa!

Cân nặng là kẻ thù cả đời của phụ nữ.

– Có nghĩa là bây giờ cậu thực sự hạnh phúc, không có chút gì lừa dối chính mình đúng không? Trạm Na nhìn Bạch Lăng.

Bạch Lăng khó hiểu nhìn cô, không hiểu ý câu này là gì.

– Ảnh chụp chính là ngòi nổ. Thật ra trước kia sở dĩ cậu li hôn là vì cuộc sống hôn nhân của cậu không hạnh phúc. Đấy là trước kia cậu nói cho mình.

– Không hạnh phúc? Bạch Lăng thì thào đáp lại.

– Nếu mình nhớ không nhầm, lúc ấy câu nói: “Mình có một ông xã vừa trẻ vừa đẹp trai, là bác sĩ nổ tiếng, mình là vợ của anh ấy được nhiều người hâm mộ, có nhà đẹp, ăn ngon, ngủ tốt, không cần làm việc cũng không sợ thiếu thốn, vì sao mình còn không biết đủ, không vui vẻ?”

– Cậu nói người khác đều nói cậu rất hạnh phúc, cậu cũng vốn nghĩ như vậy, nhưng sau ngay cả cười cũng thấy mệt mỏi, một người chìm trong hạnh phúc sao lại như thế? Cậu nói ly hôn là vì không muốn lừa dối bản thân, lừa dối mình rằng anh ấy hợp với câu.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Bạch Lăng, không biết cô nghe những lời này sẽ có phản ứng thế nào.

Hai người cuối cùng là phù hợp hay không. Chuyện này nói đơn giản thì lại phức tạp mà nói phức tạp lại rất đơn giản, quan trọng là đương sự muốn làm thế nào.

Khi trước, Bạch Lăng vì không hợp mà chọn ly hôn, vậy bây giờ? Vẫn như lần đầu tiên kết hôn, phát hiện hai người không hợp mà chia tay, chẳng lẽ qua hai ba năm xa cách và bây giờ Bạch Lăng mất trí nhớ mà trở nên thích hợp sao?

– Thì ra anh ấy không gạt mình. Bạch Lăng chậm rãi nhỏ giọng nói.

– Cái gì?

– Anh ấy nói yêu nhau dễ, ở chung khó, đây là nguyên nhân chúng mình ly hôn, thì ra là hắn không lừa mình.

– Trừ ra, anh ấy còn nói gì với cậu?

Trạm Na hỏi, như là còn chuyện chưa nói hết.

– Anh ấy nói sẽ thay đổi, nếu quyết định cùng chung một chỗ, anh ấy sẽ không để chính mình giẫm lên vết xe đổ.

– Nếu anh ấy thật sự nói với cậu như vậy, mình nghĩ không có vấn đề gì nữa rồi

Trạm Na cuối cùng yên tâm mỉm cười.

Cô tin tưởng chỉ cần có một người chịu thay đổi thì hai người không hợp cũng sẽ thành hợp. Hơn nữa, sự thật cũng đã chứng minh, hai người bọn họ bây giờ rất hạnh phúc mà?

– Sao lại không có vấn đề gì nữa? Những bức ảnh chụp này chính là vấn đề lớn còn gì. Tiểu Vũ phản bác, khiến mọi người nhớ lại chủ đề chính.

– Bạch Lăng, cậu tính làm thế nào bây giờ? Nguyên Chỉ Linh thân thiết hỏi cô: – cậu có định cho Đồ Thánh biết việc này không?

Mọi người không hẹn mà cùng chờ cô trả lời.

– Mình còn không nghĩ tới chuyện này, đây cũng không phải là việc khiến mình phiền não.

Bạch Lăng vốn bình tĩnh lại đột nhiên có chút phiền chán.

– Làm sao vậy? Ôn Lực Nhã quan tâm hỏi.

Cô do dự một chút, không đáp hỏi lại:

– Nhìn những ảnh này, các cậu có phải rất tức giận không?

– Đương nhiên. Ôn Lực Nhã không chút do dự gật đầu.

– Mình đáng lẽ phải thấy rất đau lòng, chịu đả kích lớn, sau đó đau lòng muốn chết hoặc nổi trận lôi đình?

Nghe cô nói xong, bọn họ mới thấy đúng là có vấn đề. Đúng rồi, Bạch Lăng đáng lẽ phải đau lòng hay tức giận mới đúng, sao lại cứ bình tĩnh như thường thế này. Thật không phù hợp

– Các cậu cũng thấy đúng không? Bạch Lăng cười khổ: – Trừ ra lúc đầu tiên mình hơi sợ hãi và bị đả kích, sau đó mình cảm thấy bình an vô sợ, không hề thấy tức giận hay thương tâm gì hết.

Nói xong, cô tỏ vẻ hoang mang lại bất lực nhìn bọn họ.

– Các cậu nói xem, sao mình lại như thế? Cô phiền chán hỏi: – chẳng lẽ là mình thật sự không yêu Đồ Thánh, ở cùng anh ấy là vì anh ấy là người duy nhất mình có thể dựa vào?

Mọi người cứng họng nhìn cô, tất cả đều bị cô nói mà ngây người.

– Cậu đang nói gì thế? Đương nhiên là cậu yêu Đồ Thánh!

Ôn Lực Nhã là người đầu tiên phản ứng lại:

– Nếu hai người các cậu không chân thành yêu nhau thì sao có thể hạnh phúc? Bây giờ cậu hạnh phúc chứ! Cho dù bản thân cậu không nhận ra nhưng bọn mình đều nhận ra rằng trong thời gian này, cậu rất hạnh phúc

Nói xong cô quay đầu nhìn những người bạn thân:

– Các cậu nói xem đúng không?

Nguyên Chỉ Linh dùng sức gật đầu.

– Đúng vậy. Tập Tiểu Vũ lớn tiếng đồng ý.

– Bạch Lăng, đừng hoài nghi chính mình. Trạm Na kiên định nói với cô.

– Nhưng nếu thật sự mình yêu anh ấy, sao mình lại thấy bình thường thế này?

Bạch Lăng vẫn muốn là rõ phản ứng của mình.

– Cái đó quá đơn giản, vì cậu tin tưởng Đồ Thánh sẽ không phản bội cậu, tin tưởng tất cả chỉ là trò đùa dai nên mới không thấy tức giận hay đau lòng. Ôn Lực Nhã kích động phỏng đoán.

– Mình cũng thấy thế. Nguyên Chỉ Linh đồng ý gật đầu.

– Là như thế sao? Bạch Lăng thì thào tự hỏi, cảm thấy sau khi những người bạn thân phân tích, sự bất an khi nãy dần dần tan biến.

Thì ra đó là vì mình yêu anh ấy đến hoàn toàn tin tưởng. Giải thích như vậy đã nói rõ, vì cô không quá tin đây là ảnh thật, cho dù là thật cũng nhất định là có ẩn tình, cô vẫn cho rằng như vậy.

– Mình cảm thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được người gửi ảnh, hỏi xem ý đồ của hắn

Tập Tiểu Vũ nổi giận đùng đùng nói.

– Vấn đề là Bạch Lăng mất trí nhớ, muốn tìm ra thì vô cùng khó.

Ôn Lực Nhã nhíu mày.

– Còn nữa, mình nghĩ địa chỉ trên phong thư này đều là giả

Trạm Na buông điện thoại rồi nói.

Mọi người người nhìn ta, ta nhìn người, đều suy nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào.

– Mình nghĩ tốt nhất là nên trực tiếp hỏi Đồ Thánh đi. Bạch Lăng đột nhiên nói khiến mọi người cả kinh.

– Cậu làm như vậy liệu có ổn không?

Ôn Lực Nhã lo lắng nhìn nàng.

Giáp mặt nói rõ tuy là biện pháp tốt nhưng cũng không tốt. Có thể sẽ khiến việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không có, thậm chí làm hỏng chuyện, thậm chí khiến mọi chuyện không thể vãn hổi, khiến vợ chồng trở mặt thành thù.

Nhưng chuyện như thế này cũng không thể để bọn họ thay Bạch Lăng tìm Đồ Thánh hỏi, bở vì cảm giác này như đang khởi binh vấn tội. Thật sự là mệt đầu mà.

– Nếu vợ chồng họ thật sự yêu thương nhau, mình nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu

Trạm Na nói.

Nếu cô và Đồ Thánh thật lòng yêu nhau, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện