– Nghiên Nghiên đang ngủ? Thấy Bạch Lăng nhẹ nhàng bước ra phòng ngủ, Đồ Thánh thấp giọng hỏi.

Bạch Lăng gật gật với anh.

– Xem ra đầu óc bà Trần dù có chút kì quái nhưng chăm sóc trẻ con rất tốt, Nghiên Nghiên rất ngoan. Đồ Thánh tán dương.

Tuy rằng chuyên môn của anh là về khoa não chứ không phải khoa nhi nhưng cũng gặp rất nhiều trẻ con. Nhưng trẻ con nhu thuận, cuộc sống có quy luật như con gái mình thì lần đầu tiên anh thấy. Ăn cơm trưa xong chơi đùa một chút rồi kéo tay mẹ nói:

– Ngủ! ngụ ngụ.

Quy luật đến như thế thật khiến anh bất ngờ.

Con gái đang ngủ, tiếp theo đó là thời gian vợ chồng họ tâm sự. Đồ Thánh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình ý bào Bạch Lăng ngồi xuống cạnh anh:

– Ngồi đây.

Nhưng cô lại làm như không thấy động tác của anh mà ngồi xuống đối diện anh.

Nhưng nếu cô nghĩ Đồ Thánh sẽ để tùy ý cô như thế thì cô sai hoàn toàn rồi. Bởi lẽ, cô vừa ngồi xuống thì anh đã đứng dậy ngồi bên cạnh cô, kéo cô ngồi trên đùi anh.

Anh hài lòng mỉm cười với cô còn cô thì cứng đờ người, bất đắc dĩ, xấu hổ lại thêm không biết nên làm gì.

– Đồ Thánh..

– Trước kia em đều gọi anh là ông xã. Anh hôn lên cổ cô.

– Anh nói chúng ta đã li hôn rồi. Cô bất an rùng mình.

– Rất nhanh chúng ta sẽ lại kết hôn.

Cảm giác được sự bất an của cô, anh dừng lại việc hôn cổ cô.

– Đồ Thánh…

– Anh thấy ngày mai rất được, ngày mai chúng mình cùng đến sở hộ chính đăng kí kết hôn.

Anh có chút đăm chiêu tự quyết định rồi gật gật đầu.

– Cái gì? Cô kinh ngạc kêu lên.

– Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn. Anh ôn nhu nhìn cô, ôn nhu nói lại: – em yêu, đừng kinh ngạc như thế, trước đó anh đã nói muốn hợp lại với em rồi là gì?

– Đúng. Nhưng chuyện trước kia em không hề nhớ rõ, lúc này nói kết hôn không phải rất…

Cô khẩn trương đến nói lắp bắp.

– Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng ta.

Anh cắt lời cô:

– Với anh mà nói thì em vẫn là em, Bạch Lăng!

– Nhưng như thế rất kì quái, em không hiểu gì về anh. Cô lắc đầu.

– Nhưng bây giờ anh là người mà em quen thuộc nhất, thân cận nhất thậm chí có thể nói là người duy nhất em biết.

– Đó là vì em mất trí nhớ, anh là người đầu tiên xuất hiện trước mặt em, hơn nữa vẫn luôn bên cạnh em.

– Tức là ý của em là, em sẽ để người nam nhân đầu tiên ở bên cạnh em hôn em, mặc kệ đó là ai mà thậm chí còn cùng người đó …. (ơ hơ hơ) sao?

Bạch Lăng khó tin trợn to mắt, tức giận nói:

– Anh nói lời này là có ý gì? Anh coi em là loại người nào.

Sau đó, cô lấy cùi chỏ thúc anh, dùng sức mà thoát khỏi vòng ôm của anh nhưng lại bị anh gắt gao ôm lại.

– Anh coi em là vợ anh, là mẹ của con anh là người duy nhất đời này anh đã yêu, bây giờ vẫn yêu và tương lai cũng mãi yêu.

Anh thâm tình nói nhỏ vào tai cô.

– Em không tin, nếu thật sự là thế thì khi nãy anh đã không nói em như thế.

Cô giãy dụa, trong lòng như bị thương.

– Anh chỉ ví dụ thôi chứ không nói em sẽ làm thế. Anh giải thích.

– Anh nói như thế chứng tỏ anh đã từng nghĩ như thế. Anh cảm thấy em là người phụ nữ phóng đãng, ai cũng có thể làm chồng.

Hốc mắt cô đỏ hoe, lên án anh.

– Anh không có

– Anh có, anh nhất định cảm thấy em là người rất tùy tiện, hôm qua mới nhận thức, ban đêm lại cùng anh trên giường….ô…

Cô không nhịn được mà khóc lên, cảm thấy chính mình rất đáng ghét.

Không nghĩ cô đột nhiên lại khóc khiến Đồ Thánh nhất thời tay chân luống cuống.

– Anh không hề cảm thấy như thế, anh nói rồi, anh yêu em, nhớ không? Em nghĩ anh là kẻ ngốc nghếch đi yêu một người phụ nữ tùy tiện sao? Nhìn anh ngốc thế sao? Cho dù nhìn có ngốc thật thì anh cũng không phải ngốc như thế. Không có bác sĩ nào ngu ngốc cả, cho nên anh không ngu ngốc…. Đáng giận! Anh đang nói gì thế (anh đang bàn về sự ngu ngốc ạ)

Anh chán ghét tự mắng mình. Sau đó, hít sâu một hơn, quyết định nói lại một lần.

– Anh yêu em, em yêu. Hôn em, cùng em… tất cả vì anh không thể khống chế bản thân. Vì chúng ta đã tách ra quá lâu khiến anh rất nhớ em mới không thể ngăn lại dục vọng của mình. Nếu làm thế khiến em hiểu lần anh thì anh thật sự xin lỗi. Nhưng anh tuyệt đối không hối hận đêm qua yêu em. Thực ra, bây giờ anh cũng muốn yêu em.

Anh càng nói, hô hấp càng dồn dập.

Bạch Lăng không tự chủ được mà nín thở, ngừng khóc. Dục vọng của anh với cô là thật, cô có thể cảm giác được, nhưng là yêu…

Cô đã không còn nhớ bọn họ rốt cuộc phát sinh chuyện gì mà một đôi vợ chồng yêu nhau lại li hôn. Vấn đề đó chắc chắn không đơn giản.

– Nếu hai chúng ta yêu nhau, sao khi trước lại ly hôn?

Cô không nhịn được hỏi, vấn đề này vẫn luôn khiến cô thấy bất an.

– Bởi vì yêu nhau dễ ở chung khó.

Đồ Thánh trầm mặc chốc lát mới trả lời nàng. Nhất là anh lại là người không biết lời ngon tiếng ngọt, lại công việc bận rộn. Anh trong lòng nói thêm câu đó.

Thật ra, khi bọn họ bên nhau, cô đã từng nói về khuyết điểm trong tình yêu với anh. Cô có thể cảm thông anh vì công tác mà bận rộn, dù sao anh cũng là vội đi cứu người chứ không phải làm chuyện gì mờ ám. Nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện thỉnh thoảng hai người mới có thể hẹn hò bên nhau anh luôn không thể giải thích hay trấn an cô, thậm chí còn không hề ôm cô.

Cô cảm thấy ôm hay hôn là chuyện những người yêu nhau nên làm, hơn nữa còn là chuyện rất tự nhiên, vì sao anh làm không được.

Mà lúc ấy, anh chỉ cảm thấy không có chuyện gì vì sao nhất định phải làm như thế, còn không phải đóng phim thần tượng.

Vì thế, bọn họ đã từng cãi nhau vài lần. Anh cứ tiếp tục làm theo ý mình mà cô vì tranh chấp nhiều lần mà không đạt được kết quả nên cũng không thèm nhắc chuyện này với anh. Cô tự mình chủ động, muốn hôn anh thì sẽ hôn anh, muốn ôm anh thì sẽ như người không xương mà dính chặt lên anh.

Tuy rằng anh không nói gì nhưng thật ra anh rất thích nhìn Bạch Lăng làm nũng. Cho nên, mới cầu hôn cô, rồi bận rộn mà tổ chức hôn lễ cưới cô, danh chính ngôn thuận mà sở hữu cô.

Hôn nhân thật sự là phần mộ tình yêu sao? Anh không cảm thấy như thế vì càng lúc anh càng phát hiện mình càng lúc càng yêu cô hơn.

Anh yêu sự ôn nhu săn sóc của cô. Lúc anh kiệt sức, mệt mỏi trở về nhà lại cười đầy yêu thương với anh, sau đó hôn anh.

Anh yêu cô hiền tuệ, chịu thương chịu khó. Luôn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không còn hạt bụi khiến anh về nhà luôn thấy thoải mái, có thể thả lỏng bản thân mà nghỉ ngơi.

Anh yêu sự tồn tại của cô, yêu nụ cười của cô thậm chí là cái nhăn mày. Chỉ cần thấy cô mọi mệt mỏi đều tan biến, càng có tinh thần mà đón nhận những thử thách sau đó, cứu chữa nhiều người hơn.

Anh yêu cô, đây là chuyện không cần hoài nghi nhưng anh cũng không hiểu được làm sao để quý trọng cô.

Tình yêu cần sự vun đắp của hai người, nếu không hiểu được cảm nhận của đối phương thì sao có thể bền lâu?

Sau khi li hôn, anh mới bừng tỉnh mà hiểu ra đạo lí này, hiểu được trước kia mình ích kỉ thế nào.

Anh yêu Bạch Lăng vì cô có thể vì hắn mà trả giá tất thảy. Sự ôn nhu, chăm sóc, hiền tuệ, chăm chỉ, tươi cười và tình yêu của cô anh đều thấy rõ. Nhưng anh lại không biết được sự nhẫn nại, bất đắc dĩ, cô đơn, thương tâm và nước mắt của cô.

Anh mãi mãi nhớ rõ câu nói của cô khi đưa ra yêu cầu li hôn:

“Anh mãi mãi không biết, em yêu anh sâu nặng nhưng bị tổn thương còn nặng hơn”

Lúc ấy, anh hoàn toàn không hiểu những lời này có ý gì mà chỉ cảm thấy chẳng lẽ yêu thương anh là không đáng, là đau khổ thế sao? Một khi đã thế, không cần yêu nữa. Khi đó anh chỉ thấy tức giận mà không nghĩ vì sao cô nói như thế.

Yêu càng nhiều thì tổn thương càng lớn….

Hiện tại đã hiểu rõ câu ấy khiến anh thấy đau lòng, khó chịu vô cùng, như thế khi ấy, cô đau đến nhường nào?

Đồ Thánh nhìn cô, trong mắt đầy sự hối lỗi và tình yêu.

– Cho nên anh cho rằng em mất trí nhớ, chúng ta ở chung sẽ không có vấn đề sao?

Bạch Lăng phiền não nhíu mày, không để ý đến vẻ mặt anh

– Không đâu. Anh khẳng định nói.

– Sao anh có thể chắc chắn như thế? Cô hoài nghi nhìn anh: – Giống như khi nãy anh nói, em vẫn là em, anh vẫn là anh đúng không? Anh không nghĩ những chuyện đã phát sinh sẽ lại xảy ra lần nữa?

– Vì anh đã thay đổi. Anh thành thật nhìn cô.

Bạch Lăng kinh ngạc nhìn anh không biết nên nói gì. Cô hoàn toàn không nhớ rõ trước kia anh như thế nào thì là sao biết được anh có thay đổi hay không? Hơn nữa, trong mắt anh đầy sự hối lỗi là vì chuyện gì xảy ra?

– Em yên tâm, nếu đã quyết định ở cùng một chỗ anh sẽ không để mình giẫm lên vết xe đổ, anh thề với trời.

Anh thành khẩn thề rồi cúi đầu hôn cô.

Bạch Lăng không hề kháng cự nụ hôn của ảnh, chỉ trong chốc lát đã quên sạch chủ đề bọn họ đang nói, ôm chặt lấy anh, đáp lại nụ hôn ôn nhu của anh rồi lại cùng anh chìm vào biển tình…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện