Chương 80
“Dì Trần, dì đang nói cái gì vậy? Cô Ôn tự nguyện đan đồ cho Dận Dận, đó là tâm ý của cô ấy, ai cho phép dì nói cô ấy như vậy?”
Không ngờ sau khi nghe người giúp việc nói xong, Cố Hạ lại lập tức mở miệng quở trách dì Trần.
Cố Hạ đang quỳ trên mặt đất ôm chân Hoắc Tư Tước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nước mắt còn chưa khô nhìn về phía người giúp việc bắt đầu nghiêm khắc quát lớn.
Tình hình này nhìn giống như đang bảo vệ Ôn Hủ Hủ.
Bảo vệ cô?
Ôn Hủ Hủ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang làm bộ làm tịch này chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nhưng mà, tên đàn ông chó đó rất thoải mái, hắn nhìn thấy Cố Hạ quỳ bên chân thì lửa giận lúc nãy cũng tiêu tán.
“Loại phụ nữ này cô không cần cầu xin cho cô ta. Nếu cô muốn đối xử tốt với con trai tôi thì còn có rất nhiều chuyện khác có thể làm lắm.”
Trong nháy mắt Cố Hạ mừng như điên vội vàng ngẩng đầu lên: “Tư Tước, anh nói là thật sao? Vậy anh… tha thứ cho em phải không?”
Cố Hạ kích động bậtt khóc nhìn Hoắc tư Tước, trong lòng thầm nghĩ cô ta đã thắng.
Ôn Hủ Hủ cả người tức đến phát run!
Phẫn nộ, thất vọng và bi thương ùn ùn kéo đến trong lòng. Cô chưa từng nghĩ tới, một khi người đàn ông này mắt mù sẽ thành ra như vậy, chẳng lẽ Hoắc Tư Tước không nhìn thấy tất cả đều là Cố Hạ đang đóng kịch sao?
Hay là Hoắc Tư Tước căn bản không quan tâm?
Cố Hạ là người phụ nữ mà Hoắc Tư Tước yêu nhất cho nên bất kể cô ta làm gì hay phạm phải sai lầm gì, hắn đều có thể tha thứ, coi như chưa từng xảy ra. Giống như năm đó lúc Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng, Hoắc Tư tước cũng không để ý sống chết của mẹ con cô, giẫm lên xương cốt của bọn họ để hoàn thành mối lương duyên của hắn với Cố Hạ!
Ôn Hủ Hủ dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ của Mặc Bảo, nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm của mình.
“Dì?”
Mặc Bảo được mẹ ôm trong lòng, cậu bé cảm nhận rõ tâm trạng Ôn Hủ Hủ lúc này. Cũng vươn bàn tay nhỏ bé ra dùng sức ôm lấy mẹ.
Cuối cùng Mặc Bảo cũng hiểu ra lý do mẹ bị người khác bắt nạt. Với người cha không có mắt này Mặc Bảo không có chút đồng tình nào. Lúc trước mẹ cậu bỏ ba cậu đi là đúng, Mặc Bảo cảm thấy mình may mắn khi mấy năm nay đi theo bên cạnh mẹ.
“Dì, dì đừng buồn.”
“Ừm, dì không buồn, Dận Dận, con yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không để con bị tổn thương, cho dù liều mạng dì cũng sẽ bảo vệ con chu toàn, con nghe rõ chưa?”
Ôn Hủ Hủ nhìn khuôn mặt non nớt của cậu con trai đang được cô ôm trong lòng, nhọ nhẹ an ủi.
Mặc Bảo không lên tiếng, nhưng Hoắc Tư Tước đã cảm giác được có điểm không đúng, hắn dùng ánh mắt sắt lạnh quét qua : “Ôn Hủ Hủ, cô muốn làm gì?”
Ôn Hủ Hủ tuy đau lòng nhưng cũng rất bình tĩnh đáp: “Tôi muốn làm gì, Hoắc tổng không biết sao? Ngay cả an toàn tính mạng của con trai mình anh cũng mặc kệ, vậy cũng đừng trách tôi độc ác. Từ giờ trở đi, mục tiêu duy nhất của Ôn Hủ Hủ trong cuộc đời này, chính là làm cho anh mất đi tư cách làm ba của Dận Dận!”