DÙ VÌ BẤT KỲ LÝ DO GÌ, LÀM ƠN HÃY KIÊN NHẪN ĐỌC ĐẾN CHƯƠNG 15 ( HOẶC 17) SAU ĐÓ MỚI QUYẾT ĐỊNH CÓ ĐỌC TIẾP TRUYỆN HAY KHÔNG.
MÌNH CẢM ƠN VÀ YÊU THƯƠNG RẤT NHIỀU = )))


'


'


'


"Mẹ, được rồi, con chỉ đi có 15 ngày, chỉ 15 ngày thôi, sẽ trở về mà" Khánh Vân phàn nàn.


Khánh Vân đã 18 tuổi, vừa thi đỗ vào Học viện ngoại giao Hà Nội, nhận giấy báo nhập học, cô thở dài một hơi, liền không nói hai lời, đập lợn quyết tâm thực hiện giấc mơ du lịch Trung Quốc của mình.


Vốn dĩ con lợn này được Khánh Vân trộm nuôi thật béo tốt đề phòng trường hợp cô không thi đỗ đại học, liền sẽ ôm lợn trốn nhà phiêu bạt giang hồ. Tại sao phải trốn á? Đương nhiên để cứu cái mạng nhỏ của mình, không thi đỗ đại học, mẹ cô nhất định sẽ bóp chết cô rồi hủy thi diệt tích, ếm bùa thả cổ đừng hòng đầu thai?!


Cũng may ông trời chiều lòng người, cho cô sống tốt thêm vài năm. A di đà Phật...


Mong chờ mãi mới đợi được ngày bay, người mẹ vĩ đại vừa mấy hôm trước còn dọa cho cô vạn kiếp bất phục bây giờ lại cuốn lấy cô như bạch tuộc, nước mắt nước mũi tùm lum, làm như cô không phải đi du lịch, mà đi đầu thai luôn vậy...


"Vân à, bị bắt cóc làm sao bây giờ "


"..."


Vấn đề này mẹ cô nói không dưới 100 lần rồi, thật sự thông tin trên Facebook không thể tin đâu mẹ?! Khánh Vân mặt bất đắc dĩ
Biện pháp duy nhất chính là im lặng, mẹ cô nói chán thì sẽ buông tha


"Rồi còn sẽ bị gả cho 3 anh em nhà nọ trên núi "


"...."


"Hoặc mổ lấy nội tạng "


''..."


"Làm con dâu nuôi từ bé "


"Con 18 tuổi rồi mẹ"


"Mày còn cãi .... "


"..."


Thật vất vả mới lên được máy bay, Khánh Vân thở dài, khoanh tay lặng lẽ dựa đầu nhìn qua cửa sổ, hoàng hôn nhẹ nhàng ôm trọn gương mặt trầm tư của cô, ánh mắt thản nhiên mung lung, làn da trắng phảng phất như tỏa phát ra ánh sáng mong manh, quang mang ấm áp.


Xem đi! đúng là cảnh đẹp ý vui. Làm nhiều hành khách trên máy bay không khỏi nhiều nhìn cô bé này thêm vài cái.


Cũng không thể trách mẹ cô suy nghĩ sâu xa được, cô là hoa hậu học đường suốt ba năm liền đâu phải hư danh


Khánh Vân là sự kết hợp hài hòa vẻ đẹp Đông - Tây, mũi cao thẳng tắp nhỏ dài, mắt to tròn sống động, khắc sâu thâm thúy như bầu trời đêm, da trắng hồng không điểm tỳ vết, đường nét trên mặt tạo cảm giác cô giống như hoàng tộc Châu Âu, phảng phất sự trung tính tà mị, nhưng cũng không thiếu sự yếu mềm trẻ tuổi non nớt. Tóc Khánh Vân dài ngang lưng, xoăn tự nhiên, mang theo điểm tùy ý, lại ngạnh sinh ra cảm giác bướng bỉnh, bồng bột, mười phần dã tính.


Có vẻ ngoài kiêu ngạo như vậy, Khánh Vân lại cố tình không có quá nhiều quan tâm, cô không thương giao tiếp, luôn luôn một người đến, một người đi, ai hỏi gì thì chân thành đáp lại, nhưng tuyệt đối không đi xa hơn xã giao thông thường.


Thế nên người ngoài cũng không có quá nhiều ý kiến với cô, dần dần để mặc cô tự tại.


Khánh Vân là người hài hước, nhưng lại không quá thích cười, cũng không thích thân thiết với người khác. Dù về cơ bản, Khánh Vân bản chân làm người tốt lắm, nhiều tài lẻ, dáng dấp cũng đẹp, nhà có tiền, nên dù còn trẻ cũng không thiếu người theo đuổi.
Đáng tiếc mong ước lớn nhất đời của Khánh Vân là có thể du lịch khắp Thế giới, ăn hết các món ngon, xem hết mọi thắng cảnh, rồi khi già sẽ đến Mông Cổ tìm một nơi quanh năm có tuyết để định cư, chăn bò nuôi dê cưỡi ngựa


Yêu đương, kết hôn sinh con gì á? kiếp sau đi, NHÁ...
18 tuổi, cô liền làm tốt quyết định độc thân cả đời rồi!


Điểm đến lần này của Khánh Vân tại Trung Quốc là một thành phố cổ, nghe bảo đã có hơn 2000 năm lịch sử. Phong cảnh quả thật tốt lắm, núi cao sông sâu, không khí tĩnh lặng, người dân hiền hòa, Khánh Vân chỉ nói được vài câu tiếng Trung cơ bản, chủ yếu giao tiếp bằng Tiếng Anh, có chút khó khăn, nhưng không làm ảnh hưởng đến sự hưng trí dào dạt của bản thân.
Hôm nay địa điểm thăm quan là Núi Vô Ưu, vốn được ông chủ khách sạn chỗ Khánh Vân thuê phòng giới thiệu, chú Vương ( Wang ) tiếng Anh không tốt lắm, chỉ đủ để biểu đạt đại khái Núi Vô Ưu có một truyền thuyết gì đó liên quan đến một ngôi cổ chùa bằng đá.
Là nơi cầu tinh duyên hay đại loại như thế nổi tiếng của Trung Quốc.


"Phương Nam mỹ nữ, đi đó à? " chú Vương chào hỏi khi thấy Khánh Vân vui vẻ chân sáo ra khỏi khách sạn. Khánh Vân không có tên tiếng Anh, tiếng Việt chú Vương lại đọc không quen, khi biết Khánh Vân đến từ Việt Nam, chú Vương quyết định gọi luôn là "Phương Nam mỹ nữ", dù sao cũng là khách, Khánh Vân lại mỹ lệ, nói nhiều vài câu cũng không sao mà!


Khánh Vân ở đây cũng đã 1 tuần, chú Vương đặc biệt thích cô bé này, dáng dấp đẹp không nói, tính cách hòa nhã, còn giúp ông ta kiếm thêm khách hàng, chẳng là hôm trước, có một nhóm khách đủ mọi quốc tịch đến đây hỏi thuê phòng, chú Vương ngoài mấy câu chào hỏi thông thường đâu biết gì khác, thấy bọn họ nói liếng thoắng gì đó thì ngơ ngác một hồi, Khánh Vân ở đây mới vài bữa, cũng hiểu được một vài thông tin, liền ra nói chuyện với bọn họ, nói qua nói lại một hồi nhóm khách đó liền vui vẻ quyết định thuê một lúc 6 phòng, làm chú Vương vui vẻ cả ngày.


"Đúng vậy, cảm ơn chú Vương, bữa sáng rất ngon, tái kiến " Khánh Vân nói trọn vẹn một câu bằng tiếng Trung, làm chú Vương cười tít lắm


"Đi thong thả a, phương Nam mỹ nữ "


Nhìn bóng dáng Khánh Vân đeo một balo nhỏ biến mất trong dòng người thăm quan, chú Vương mới thong thả nhìn lên bầu trời.


"Có lẽ sẽ mưa to, đừng để bị ướt mới tốt a "


Cầm bản đồ xoay ngược xoay xuôi, Khánh Vân thật muốn khóc, cô bị bệnh mù đường bẩm sinh, nhìn một đống đường gấp khúc ngang dọc trên bản đồ, Khánh Vân nhíu mày rồi gập lại đút vào túi. Được rồi, không xem cũng thế!
Núi Vô Ưu phong cảnh quả thực đẹp lắm, trùng trùng điệp điệp một màu xanh, hoa cỏ thơm ngát, suối trong mát lành, nhìn xuống thấy hàng đàn cá nhàn nhã bơi lội


Ngôi chùa Vô Ưu quả thực tráng lệ, ở trước ngôi chùa có một tấm biển thật lớn, ghi chi chít chữ tiếng Trung giản thể, Khánh Vân suy đoán có lẽ là nói về truyền thuyết tại ngọn núi này, vì trước tấm biển có một đoàn người chăm chú đọc tấm biển, vài người còn lấy tay lau nước mắt. Khánh Vân nhìn trái nhìn phải một hồi, nghĩ nghĩ một lúc, không đọc được chữ nào, liền chỉ có thể chụp lại, về Việt Nam sau đó sẽ nhờ chị họ đang học chuyên ngành tiếng Trung dịch hộ!   


Ngôi chùa Khánh Vân thăm quan hôm nay cũng gọi là chùa Vô Ưu (无忧) đọc là Wú yōu, không khó lắm nên cô nhớ được, chỉ cần tìm được số xe bus chú Vương dặn, rồi cố gắng nói Wú yōu shan (Vô Ưu núi) là họ có thể hiểu rồi!



Ngôi chùa quả thật xa hoa tráng lệ, gian nhà chính rộng rãi, được chống đỡ bằng 12 cột gỗ quý, chạm trổ rồng phượng tiên hạc sống động, cả gian nhà được xây bằng đá, bên trên vẽ hoa bỉ ngạn, năm tháng đã mài mòn màu sắc, nhưng vẫn yêu mị, lặng lẽ nở rộ đầy sức sống
Nằm sâu trong gian nhà là một khu tế đàn, quang mang không biết từ đâu tản ra lấp lánh, bên ngoài có quân đội canh gác, nên Khánh Vân chỉ có thể từ xa nhìn vào.
Từ đây chỉ có thể nhìn thấy hình bát quái bằng đá quý nổi bật, xung quanh là tạo hình chạm nổi kinh dịch, rậm rạp bùa chú tiếng Phạn được khảm vàng xung quanh. Ở dưới là một khối đá được mài đúc như một khối hộp hình chữ nhật có nắp đậy vuông vức, khảm đúc tinh xảo vô cùng.


Khánh Vân chỉ có thể đứng ngoài lật qua mấy trang giới thiệu được phát cho khách du lịch, toàn chữ tiếng Trung nên cô cũng không hiểu được, chỉ là có một trang trong quyển tạp chí có hình chụp lại mặt trên cùng của khối đá kia, cả khối được tạo hình chạm khắc một vị Phật đang đứng im lặng nhắm mắt hiền hòa, phảng phất như đang ngủ, từng đường nét trên bức tượng đều được miêu tả sắc nét nhưng vẫn toát ra vẻ nhẹ nhàng lả lướt như nước chảy mây trôi
Vị Phật tay trái cầm tích trượng luân hồi, tay phải cầm một khối ngọc phát ánh sáng dìu dịu, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ. Bức tượng được khắc họa mười phần sống động, như có thể tuỳ thời bước ra mà đi.
Xung quanh thân khối đá chạm khắc miêu tả thần thú Linh Khuyển dáng dấp hiền hòa, đang đạp gió cưỡi mây vờn quanh một rừng hoa sen.


Khánh Vân săm soi một lát, có điều suy nghĩ rồi thản nhiên nhiên mỉm cười


"Địa Tạng Vương Bồ Tát à " cô lầm bẩm "vị bồ tát bảo hộ ở Địa ngục sao"


Hah, thú vị thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện