"Thế nào?" Vô Ưu vung bạch ngọc phiến trên tay, ra sức quạt phần phật. Một bộ tiểu nhân đắc chí  (vô tình thành công, lại ra sức khoe khoang)


"Vô Ưu, quạt ngọc chỉ để làm cảnh" Tích Nguyệt bất đắc dĩ nói, thuận tay đưa cho nàng một cây quạt gỗ.


"A, thảo nào quạt mãi không mát " Vô Ưu bừng tỉnh đại ngộ, lại xòe cây quạt mới ra, vung tay vài cái, mùi trầm hương thoang thoảng len lỏi vào không khí oi bức, cả người bỗng chốc đều cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Người Trung quốc các bạn, chính là rất biết cách hưởng thụ, thế nên trầm hương mới tuyệt chủng hết rồi. Vô Ưu trong lòng lên án một phen, tay vẫn không ngừng vung lên vung xuống.


Bước vào phủ công chúa, Vô Ưu mới thu hồi cây quạt trầm hương. Hai tay kính cẩn đưa cây quạt lên ngang đầu, ôn nhu nói: "Quạt trầm hương xin quy nguyên chủ"
Hai người thì không sao, có mặt người ngoài, nhất định phải tuân thủ lễ tiết. Đây dường như là một thỏa thuận ngầm giữa Vô Ưu và Tích Nguyệt.
Tích Nguyệt đạm cười, đưa mắt nhìn đôi tay thon dài tinh tế như bạch ngọc, nàng tiến lên một bước, giọng nói đè ép xuống vừa đủ cho hai người nghe


"Những gì ta đưa cho Vô Ưu, thì vĩnh viễn là của Vô Ưu"


Nói xong, cũng không đợi nàng hồi đáp, liền hoa hoa lệ lệ xoay người bước đi, kéo theo một đám thị nữ phía sau.
Vô Ưu một mình ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Tích Nguyệt, cảm thấy nhiệt độ trên mặt nhất thời tăng vọt. Nàng quyết đoán vung tay, tiếp tục quạt phần phật lên mặt mình. Trong lòng không ngừng than thở
"Cuối thu rồi, sao trời vẫn còn nóng quá..."


.
'
'
'
'
'


Bữa ăn ở thời cổ đại rất nghèo nàn. Trước đây ở nhà Triệu đại phu, bữa sáng thường chỉ có bánh bao, cháo trắng, hoặc mì nấu nước sôi, thỉnh thoảng khá hơn sẽ có thêm trứng. Ăn xong liền vục mặt vào làm việc, Vô Ưu trong năm đầu tiên lạc trôi đến đây, cân nặng thẳng tắp giảm xuống, gầy như dân tị nạn. Mãi sau đó, bắt đầu tự kiếm được tiền, mới có thể từ từ cải thiện lại thể trọng ban đầu.
Trách không được tiêu chuẩn cái đẹp ở thời này là phải béo, phải trắng, phải lăn nhanh hơn đi a!!


Vô Ưu nhíu mày gập quyển sách sử trên tay, coi như kết thúc việc học trong ngày. Nàng khoanh tay ngồi dựa vào ghế, áo khoác ngoài khẽ trượt xuống sau lưng, làm như vô tình quay đầu hỏi:


"Tiểu Hoa muốn cùng ta ra ngoài không?"


"Công tử muốn đi đâu" Tiểu Hoa sửng sốt đáp lại


"Ta cũng không biết ..." Vô Ưu mặt bất đắc dĩ, từ hồi đến kinh thành, công chúa an bài đủ các loại khóa học cho nàng, từ sáng sớm đến tối mịt. Cho nên mặc dù đến đây đã hơn một tháng, Vô Ưu đâu cũng chưa đi. "... Tiểu Hoa có ý kiến gì không?"


"Nô tì... nô tì cũng rất ít khi đi ra ngoài"


Nha hoàn ở cổ đại được chia làm ba đẳng: Thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng. Thượng đẳng nha hoàn có thể đi theo chủ tử, làm những công việc nhẹ nhàng, giúp đỡ sinh hoạt hằng ngày của chủ tử, hầu hạ họ vui vẻ, liền dễ dàng có thưởng.
Trung đẳng thì tệ hơn một chút, chỉ có thể làm những công việc như quét sân, dọn phòng, bưng bê đồ đạc. Cuối cùng, khổ nhất là hạ đẳng nha hoàn, những công việc nặng nhọc đòi hỏi sức khỏe như giặt quần áo, nấu nước, gánh củi, dọn dẹp vệ sinh đều phải làm hết.


Công chúa ít khi về kinh thành, nên cũng không cần mua nhiều nha hoàn, mọi người ở đây đều chia nhau công việc để làm.


Chính là, phủ công chúa rất rộng. Quét dọn hằng ngày thôi cũng đủ mệt chết rồi, kể cả khi có ngày nghỉ, cũng không được tùy ý ra khỏi phủ.
Thế nên thực sự không thể trách Tiểu Hoa a..


Vô Ưu nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả. Nàng mặc lại áo khoác ngoài, sửa soạn một chút liền mang theo Tiểu Hoa lần đầu tiên rời phủ.
Kinh thành so với bất cứ nơi nào Vô Ưu đi qua đều phồn thịnh hơn hẳn. Quả thực có thể hình dung bằng hai câu thơ


" Dập dìu tài tử giai nhân
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm "


Ở thời cổ đại, muốn biết một nơi có phồn thịnh hay không, chỉ cần xem trên đường có nhiều hay ít ngựa.


Thời này, ngựa là tài sản quý, tương đương như sở hữu BMW bây giờ vậy, ngoài những hộ nhà giàu, quan lại có khả năng mua và dưỡng ngựa. Phần nhiều đều bị triều đình thu mua, ngựa tốt thì dùng cho chiến trận, kém hơn thì dùng để thồ vũ khí, quân lương.
Dân thường đa phần chỉ có thể sử dụng trâu bò, lừa la để di chuyển hoặc kéo xe hàng hóa. Thậm chí, nếu bí quá, liền trực tiếp huy động thanh niên trai tráng trong nhà ra thay thế.
Vậy nên, đối với người cổ đại lạc hậu mà nói, đàn ông có sức vóc rất quan trọng, những công việc nặng nhọc không có họ là không xong.
Hiện đại thì khác, khoa học phát triển, mọi thứ đều có thể công nghiệp hóa, sức mạnh không còn là yếu tố bắt buộc nữa.


Kinh thành dưới chân thiên tử, không chỉ là trung tâm quyền lực, mà còn là trung tâm kinh tế văn hóa, sự phồn thịnh, giàu có nơi đây quả thực không phải một kẻ mới đến hơn ba năm, mà còn ở nơi khỉ ho cò gáy như Vô Ưu có thể hình dung.
Nàng dẫn theo Tiểu Hoa bước đi vô định trên đường, đối với mọi thứ đều thật tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, nơi nào thấy nhiều người đều muốn ngó vào một chút.
Trong lòng không ngừng than thở tiếc nuối ba năm đến đây, bây giờ mới thực sự được mở rộng tầm mắt a!!!


Trong khi đang lén lút trêu chọc một con lạc đà nằm ven đường, một giọng nói ôn hòa vang lên:


"Vô Ưu, lạc đà tuy hiền nhưng cũng biết cắn người đấy"


Vô Ưu giật mình quay đầu lại, sững sờ hô "Công chúa ..." nhìn Tích Nguyệt dẫn theo vài tráng đinh, tiến về phía mình, ngạc nhiên tròn mắt hỏi "...ngươi đang làm gì ở đây?"


"Câu này ta hỏi ngươi mới đúng" Tích Nguyệt buồn cười nhìn Vô Ưu, nàng là thương nhân, đến thương trạm có gì khó hiểu. Ngược lại đứa nhóc này, thế nào lại mò được đến đây, còn trêu chọc vuốt lông lạc đà của mình.


"À, lần đầu tiên thấy lạc đà nên tò mò một chút" Vô Ưu không tiếng động thu tay về, lại còn dịch ra xa vài bước. Lạc đà từ bao giờ biết cắn người vậy.


Tích Nguyệt thấy vậy, cũng tiến lên đứng sánh vai cùng nàng. Tay nhẹ nhàng vỗ về phần lông cổ lạc đà, khiến nó hưởng thụ chớp chớp đôi mắt to tròn nằm rạp xuống . Nàng thản nhiên nói: " Lạc đà là loài vật hiền lành, nhưng dễ nổi nóng, hàm của chúng rất khỏe, cắn gẫy xương là chuyện bình thường, người của ta cũng thỉnh thoảng bị chúng tấn công"


"Uồi..." Vô Ưu mặt sùng bái nhìn Tích Nguyệt. Miss Biết Tuốt trong truyền thuyết đây rồi. " công chúa kiến thức uyên bác, tại hạ tự cảm thấy hổ thẹn"


"Đừng có lạc đề ..." Tích Nguyệt nhìn nàng, sắc mắc trở lại nghiêm túc "..không phải bảo ngươi ở nhà hảo hảo học tập sao, như thế nào lại ra đây"


Chị hai, bác học đều không phải mắc bệnh đãng trí sao, vì cái gì trí nhớ của chị lại tốt như vậy!!!!!


"Ta ở trong phủ nhàm chán sắp phát điên rồi" Vô Ưu ủy khuất nhìn nàng " ở cố quốc của ta, ai mà ở trong nhà cả tháng không ra khỏi cửa, liền có khả năng bị trầm cảm đấy"


"Trầm cảm là cái gì" Tích Nguyệt ngạc nhiên hỏi ngược lại


"Ôi ôi... công chúa... đây không phải trọng điểm. Chính là ở trong phủ rất nhàm chán, ta liền ra ngoài nhìn xem một chút." Vô Ưu cười rực rỡ, hướng Tích Nguyệt lấy lòng "không biết thế nào lại gặp ngươi ở đây, duyên phận, khẳng định là duyên phận"


"Ba hoa." Tích Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy vai Vô Ưu. Suy nghĩ một chút rồi tiếp tục "vậy đợi ta giải quyết chút công việc, rồi ngươi theo ta đi thôi"


Vô Ưu gật gật đầu, dặn dò Tiểu Hoa về trước, rồi đi theo Tích Nguyệt vào thương trạm. Bên trong là vô số tráng nam, đang hò hét ầm ỹ khiêng những bao hàng to lớn trên lưng. Tiếng ngựa hí, tiếng móng lạc đà lộc cộc, tiếng trao đổi, quát tháo vô cùng ồn ào, trong không khí đặc quánh mùi mồ hôi và mùi chất thải động vật. Tích Nguyệt đứng sững một chút, rồi áy náy quay lại hỏi:


" Muốn hay không đợi ở ngoài một lúc..." Tích Nguyệt đã quá quen với khung cảnh này, nên không cảm thấy gì, nàng quên mất Vô Ưu chỉ là một cô gái bình thường, đối với không khí hỗn loạn này hẳn là có bài xích.


" Không sao." Vô Ưu lắc đầu cười, nàng thường chứng kiến một công chúa cao quý vô ngần, không gì có thể chạm đến. Thật khó để tưởng tượng Tích Nguyệt ở trong khung cảnh như thế này. Nghĩ kiểu gì cũng không ra, nhìn kiểu gì cũng không thích hợp, giống như hạc giữa bầy gà


Cao quý và cô độc.


"Niệm Mẫn ..."  Vô Ưu quay đầu lại nhìn người cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, là một vị đại thúc râu dê, dáng người phúc hậu, khuôn mặt thoạt nhìn hiền lành, điềm đạm


"Triệu Vân thúc " Tích Nguyệt hướng hắn gật đầu. Triệu Vân là em cùng cha khác mẹ với Triệu Kính, ông ngoại của Tích Nguyệt, cũng là người quản lý thương đội ở kinh thành. Danh vọng trong Triệu gia khá lớn.


"Vị công tử này ...?" Triệu Vân nghi ngờ nhìn Vô Ưu


"Tại hạ Vô Ưu, ra mắt Triệu lão gia" Vô Ưu cung kính tiêu chuẩn hành lễ


" Nga, công tử là bằng hữu của Niệm Mẫn " Triệu Vân gật đầu đáp lời


"Vô Ưu là hôn phu của ta" Tích Nguyệt đáp lời, cũng không để ý đến sắc mặt đang thay đổi như tắc kè của Triệu Vân, tự cố nói tiếp "Triệu thúc, số hàng trao đổi từ Mông Cổ lần này trở về ít hơn tính toán, Triệu thúc xem là chuyện gì xảy ra?"


Triệu Vân ánh mắt phức tạp đánh giá Vô Ưu, hắn mới nhận được thư của Triệu Kính, cũng biết sơ qua về vị cháu rể từ trên trời rơi xuống này. Còn định vài ngày nữa qua phủ công chúa bái phỏng xem xét thực hư. Bây giờ, có vẻ không cần nữa rồi.
Triệu Kính và Triệu Niệm Mẫn đều là người rất quyết đoán, nếu hai đương sự quyền lực nhất trong gia tộc đều đã quyết tâm, thì hắn còn có thể nói được gì nữa. Nghĩ vậy, Triệu Vân hòa hoãn trở lại, chuyên tâm trả lời Tích Nguyệt:


"Hàng chúng ta trao đổi với Mông Cổ thường là gạo, lá trà, tơ lụa, muối,đồ gốm. Đổi lại ngựa, dê, bò, cừu, và lông thú. Nhưng là lần này phương bắc lạnh sớm hơn dự kiến. Số lượng dê và cừu kiệt sức trên đường rất nhiều. Thương đội thấy vậy không dám đi nhanh nữa, vừa đi vừa nghỉ cho đám gia súc hồi sức. Tuy giảm được số lượng gia súc chết, nhưng số lượng hàng và bạc trao đổi về vẫn là ít hơn ba phần so với dự kiến.
Thiên tai là không tránh khỏi, ta thấy như vậy cũng là không tệ rồi"


"Lần sau gặp trường hợp như vậy, hạ lệnh thương đội tiếp tục duy trì lộ trình" Tích Nguyệt nhíu mày lắc đầu "Nếu dừng lại quá lâu chi phí duy trì thương đội và chất lượng hàng hóa đều giảm rất nhiều" Nàng trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục "gia súc chết thì lột da, thịt bán cho dân địa phương hoặc chia cho người trong thương đội. Số còn thừa đem chế biến đơn giản thành thịt khô, mùa đông năm nay đến sớm, giá thành thịt khô cũng sẽ không thấp"


"Gia súc chết rồi, giá trị giảm nhiều lắm" Triệu Vân sắc mặt khó hiểu


"Phương bắc đã lạnh sớm, thì dừng lại nghỉ ngơi gia súc cũng không phục hồi được, mùa đông vạn vật điêu tàn, lấy đâu thức ăn bổ sung cho chúng. Chi phí duy trì thương đội và hàng hóa mỗi ngày đều không ít. Ta đã thử tính toán, nếu không dừng lại mà tiếp tục hành trình, số lợi nhuận thu về sẽ chỉ ít hơn gần hai phần so với dự kiến thôi"
Tích Nguyệt từ tay áo lấy một quyển sổ nhỏ đưa cho Triệu Vân "Vân thúc, ta hi vọng việc này không được để xảy ra nữa"


"Được rồi, ta sẽ tính toán lại" Triệu Vân kéo kéo khóe miệng bất đắc dĩ, nha đầu này càng ngày càng lợi hại.


"Ta và Vô Ưu còn có chuyện, lần sau sẽ đến bái phỏng Vân thúc" Tích Nguyệt nói xong, lôi kéo Vô Ưu cúi đầu hành lễ. Không nhanh không chậm rời khỏi thương trạm.


'


'


'


'
ATTENTION PLEASE


Lời của tác giả: Chào các bạn (ノ^∇^) Xin dành cho mình một phút trưng cầu ý kiến\(°o°;)


Hiện tại mạch truyện đã đi vào ổn định, và bắt đầu tiến tới phát triển tình tiết chính. Đang có hai con đường để tiếp tục câu truyện


Thứ nhất: phát triển theo kiểu tìm hiểu văn hóa, phong tục tập quán, lịch sử, đạo lý của Trung quốc cổ đại. Giống chương 14 và chương 16.
NVC sẽ đóng vai trò như một hậu nhân nhận xét về lịch sử cổ đại dưới cái nhìn của người hiện đại.
Điểm yếu là truyện sẽ tương đối nhàm chán, đọc sẽ hơi nản.


Thứ hai: phát triển theo kiểu tình cảm dạt dào, tế thủy trường lưu như kiểu chương 15


Điểm yếu là truyện như vậy khá tốn thời gian để viết, và cũng khó đọng lại cái gì...


Vậy câu truyện theo các bạn này nên đi theo hướng nào? ●.◉ ●.◉

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện