"Làm càn..." Vị nam tử từ phía sau Tích Nguyệt tiến lên hét lớn: "... các ngươi có biết đang nói gì không?"
Vô Ưu lúc này mới chú ý đến người này. Là một nam tử rất tuấn tú, mắt phượng mày kiếm, sống mũi thanh tú, bạc thần đầy đặn, nước da sáng bóng trơn láng hiếm thấy
Nam tử thân hình cao lớn nhưng không thô kệch, ngược lại thoạt nhìn ổn trọng, nho nhã, vô hạn phong quang.
Ở cổ đại, đây là chân chính cực phẩm a~ Vô Ưu rất có hứng thú kết luận.


"Đại... đại ca" Quách Đình Sinh đứng bật dậy, lo lắng đi về phía nam tử
Nam tử cũng không đáp lời, chỉ ném một ánh mắt nghiêm khắc cho Quách Đình Sinh. Rồi lại hướng Tịch Nguyệt nói: "Công chúa, Đình Sinh trẻ người non dạ, thân là huynh trưởng của hắn, ta hướng công chúa tạ lỗi"


"Đình Tân khách khí, Đình Sinh đệ chưa nói gì sai, làm sao có lỗi" Tích Nguyệt ôn hòa cười, lại thoáng nhìn hai anh em họ Phùng, thản nhiên nói: "Ta và Vô Ưu còn có chuyện đi trước, sẽ không tiếp tục quấy rầy nhị vị công tử nhã hứng"
Nói xong ném một ánh mắt cho Vô Ưu, xoay người đi trước.


"Tại hạ cáo từ, các vị công tử thỉnh tự nhiên" Vô Ưu cúi chào,  chậm rì rì rời khỏi nhã gian.


Công chúa cũng không đi đâu xa, chỉ là dẫn Vô Ưu bước vào một gian phòng khác ở tầng trên cùng của tửu lâu. Hai người còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Quách Đình Tân liền xuất hiện, gương mặt thoáng buộc chặt.


"Công chúa, ta về phủ lập tức viết thư cho Phùng đại nhân, hắn nhất định thay ngươi hả giận" Quách Đình Tân hướng Tích Nguyệt ôn nhu nói. Trên mặt thương tiếc không thèm che dấu.


Vô Ưu thấy vậy, hai mắt liền tỏa sáng. Soái ca này chắc chắn là cây si của công chúa rồi, tiêu chuẩn nam chính ngôn tình. Vô Ưu lại bắt đầu dào dạt hứng thú cắn hạt dưa, một bộ thuần túy xem kịch vui biểu tình
Yêu hận tình thù cái gì.... ngược luyến tình thâm cái gì... Quá kích thích~~~
Chỉ đáng tiếc, anh giai này tính cách nôn nóng quá, cũng chưa đủ tinh tế để hiểu công chúa rồi.
Vô Ưu trong lòng tấm tắc nhận xét


"Chuyện này ta không định tính toán, Đình Tân cũng đừng lưu tâm" Tích Nguyệt khuôn mặt nhàn nhạt, ôn hòa đáp lời.


Tạch Tạch...
-Vô Ưu trong lòng cười thầm- Nếu công chúa thc s nổi giận, thì va nãy tại nhã gian, nàng ta đã có ít nhất 69 cách trả đũa Phùng gia huynh đệ rồi, còn cần đến anh giai ra tay sao.


"Điều này sao có thể, Phùng gia huynh đệ dĩ hạ phạm thượng, hẳn nên chịu chút trừng phạt" Quách Đình Tân vẫn nhíu mày không buông tha


Ôi gii Đình Tân soái ca, công chúa m miệng nói móc Phùng gia huynh đệ, chng tỏ cũng không phải là nàng hoàn toàn không để tâm. Nhưng, lý do nàng không tát lật mặt bọn họ là vì...


"Người bọn họ nói là Triệu gia thiếu chủ Triệu Niệm Mẫn, không phải Bản quốc đại công chúa Tích Nguyệt, không tính là dĩ hạ phạm thượng" Tích Nguyệt vẫn ôn hòa đáp lại.


Mình đoán chuẩn luôn!!! ahihi


"Chẳng lẽ chỉ như vậy liền cho qua" Quách Đình Tân không hài lòng nói.


Soái ca, tư tưởng đại chúng hiện tại chính là như thế, anh bịt miệng được một người, nhưng sao bịt miệng được thiên hạ. Khi một th đã được tuyệt đại đám đông chấp nhận, thì nó chính là chân lý. Nhưng chân lý cũng không có nghĩa là bất biến, đối vi hậu nhân vài ngàn năm na, có thể đó sẽ là một s sai lầm to ln không thể hiểu nổi.
Thế nhưng, đối vi nhng người sống thi cổ đại bây gi, đó là điều vô cùng đúng đắn. Trong mắt người đương thi, Phùng gia huynh đệ bất quá chỉ là nói "Thc Ngôn", không đáng bị trng phạt, thế nên....


"Điều này lộ ra sẽ không ai có lợi cả, Đình Tân không cần nhắc lại nữa " Tích Nguyệt trước sau như một lạnh nhạt đáp lời.


, chính là như vậy, công chúa quả nhiên rất thông minh, tầm nhìn rộng ln hơn anh giai này nhiều lắm.


"Công chúa, để nàng chịu ủy khuất" Quách Đình Tân một bộ vô cùng đau lòng thương tiếc, vội hướng về phía Tích Nguyệt, làm như muốn chạm vào nàng.. rồi lại thôi


Tạch tạch..
Vô Ưu vẫn hăng say cắn hạt dưa. Nàng quả thực cảm thấy như mình như đang ở rạp chiếu phim, trong lòng còn nhiệt tình nhận xét đánh giá câu chuyện, cũng may hai đương sự không để ý, vẫn mải mê cùng nhau trò chuyện


Gii ạ, soái ca, muốn làm gì thì làm đại đi, không thì trả dép mị về, chần ch nhấn nhá kiểu này đau tim chết đi được.
Mà lại nói, ai bảo vi anh là công chúa cảm thấy ủy khuất. Soái ca, làm ơn bỏ ngay cái mặt thương hại đó đi, cái nàng không cần nhất chính là nó đó.
Yêu mà không chịu thấu hiểu một người, luôn t cho mình là đúng.
tình yêu như vậy, thật ra rất ích kỉ biết không?


"Ta sao có thể chỉ vì một vài lời nói vô căn cứ mà phải cảm thấy ủy khuất, hơn nữa, không phải Vô Ưu cũng đem bọn họ đều mắng một trận rồi sao." Tích Nguyệt lúc này mới nhìn về phía Vô Ưu, ánh mắt tràn đầy thâm ý.


Hả? Ta cái gì?


Vô Ưu giật mình, quay đầu khó hiểu nhìn Tích Nguyệt, lại bị công chúa quăng cho một cái ánh mắt càng thêm thâm trầm. Nàng trong lòng bĩu môi, lén lút để xuống chỗ hạt dưa còn lại, đang định mở miệng tát nước theo mưa, thì Quách Đinh Tân đã cướp lời lên tiếng trước


"Vô Ưu công tử vừa rồi một phen lập luận trợ giúp, Quách mỗ ghi lòng tạc dạ" Quách Đình Tân bước đến cúi đầu làm lễ


Ôi ôi.., không biết vi thân phận hiện tại, thì mình tính là n phụ hay nam phụ đây...?


"Quách công tử khách khí " Vô Ưu cũng đứng dậy hành lễ, nhướn mày cười: "Kẻ làm việc lớn, lòng như Hải nạp bách xuyên*, công chúa không định tính toán chuyện này, ta cũng nào dám kể công, Quách huynh càng không nên để ở trong lòng"
(Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn. Ý chỉ người bao dung độ lượng nên tấm lòng lớn lao)


Soái ca, đương s không ủy khuất thì thôi, anh khóc mướn làm cái gì..


Quách Đinh Tân lập tức tái mặt, nhận ra thâm ý trong lời nói của Vô Ưu.
Nếu còn theo đuổi chuyện này, chứng tỏ bản thân bụng dạ nhỏ hẹp, có thù nhớ mãi không quên. Hắn nhìn sang Tích Nguyệt vẫn đang thản nhiên im lặng uống trà, cũng xem như một loại ngầm đồng ý.


"Vô Ưu công tử nói đúng" Quách Đình Tân thở dài: "..là ta nhất thời lỗ mãng" Sau hắn quay sang ủ rũ nói với Tích Nguyệt: "Công chúa, ta nghĩ hồi phủ hảo hảo tĩnh tâm lại, ngày sau nhất định đến bái phỏng"


Tích Nguyệt gật gật đầu: "Đình Tân đi thong thả"


Hết phim rồi à? -Vô Ưu nhất thời mất hứng-


"Thế nào lại im lặng rồi?" Tích Nguyệt đợi Quách Đình Tân đi khuất, mới quay sang ôn nhu hỏi Vô Ưu


"Công chúa nghe được nhiều ít?" Vô Ưu chỉ đoạn hội thoại ở nhã gian


"Quan trọng sao." Tích Nguyệt bình thản trả lời, nàng cũng không quá để tâm. Thế gian vốn là như vậy, nghe nhiều, cũng thành thói quen: "Thế nào? cảm thấy rất buồn cười phải không?"


"Họ chỉ là ghen tị thôi" Vô Ưu lắc đầu, rót hai chén trà cho mình và Tích Nguyệt. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Thương nhân, là những người giúp thay đổi lịch sử trong thầm lặng. Không có họ, một quốc gia không thể tồn tại. Thương nhân không trực tiếp tạo ra của cải vật chất tinh thần, nhưng họ là những người đỡ đầu, khuyến khích và duy trì chúng."
"Công chúa..." Vô Ưu do dự một lúc, rồi thản nhiên nói: "...sau này, chế độ quân chủ kết thúc, thương nhân sẽ là những người rất có địa vị trong xã hội, thậm chí họ còn có thể thao túng cả thế lực cầm quyền, quyết định vận mệnh của một đất nước"
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói tiếp: "... những điều ngươi làm, sẽ vĩnh viễn có ảnh hưởng tích cực đến người dân và quốc gia này. Ngươi nên tự hào về nó"


Trao đổi vật phẩm là một trong những hình thức giao tiếp cổ xưa nhất của loài người. Thương nhân đóng vai trò rất quan trọng trong dòng chảy lịch sử xa xôi. Họ không chỉ mua bán thực phẩm hàng hóa, mà còn là những người đầu tiên mang kiến thức thiên văn, địa lý, hải dương, cơ khí chế tạo, văn minh, vũ khí súng đạn... từ phương tây về cho Quốc gia của mình.
Một nền văn hóa phát triển hay lụi tàn phụ thuộc rất nhiều vào sự bắt kịp của nó với những thay đổi của Thế giới xung quanh.


Tích Nguyệt chăm chú lắng nghe, không hề đưa ra ý kiến.
Rất lâu sau, nàng mới bước tới, nhẹ nhàng đưa bàn tay miêu tả gương mặt người đối diện.
"Đôi khi, ta cảm thấy Vô Ưu thật xa lạ...thật giống như không thuộc về nơi này"
Tích Nguyệt nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như mực của nàng, nhẹ giọng nói.
Rõ ràng Người đối diện cách mình rất gần, rất gần.
Gần đến nỗi ngoài nàng ra, trong mắt mình nhìn không thấy điều gì khác
Thế nhưng vì sao, lại vô pháp đem nàng nắm giữ...


Vô Ưu thân thể cứng đờ, đối phương a khí như lan, mang theo mùi hoa lê nhàn nhạt quen thuộc, làm bản thân nhất thời quên mất phản ứng...
Nhẹ giọng thở dài, nàng cầm lấy bàn tay Tích Nguyệt đang vuốt ve khuôn mặt mình, cười yếu ớt: "Công chúa, đối với nơi này, ta là khách."


Là khách...


Là khách sao...


'


'


'


'


'


"Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ; giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Đây là ý gì a?"


Vô Ưu bật thốt thành tiếng, chán nản đặt quyển "Đạo Đức Kinh" sang một bên, nằm vật xuống, nhìn bầu trời u uất buổi đầu đông.


"Ai cũng cho cái đẹp là đẹp, do đó mà phát sinh ra quan niệm về cái xấu; ai cũng cho điều thiện là thiện, do đó mà phát sinh ra quan niệm về cái ác"


"À, ra thế" Vô Ưu không ngẩng đầu lên cũng biết người đến là ai, gần đây công chúa rất hay tìm đến mình, không phải nói thương nhân trăm công ngàn việc sao, nàng ngược lại, rảnh rỗi thực sự.


"Công chúa có thời gian, liền đi thăm hậu cung của mình đi, miễn cho họ mỗi lần nhìn thấy ta, liền như có thâm cừu đại hận" Vô Ưu lại thay đổi tư thế nằm úp sấp, nghiêng đầu nhìn tán hoa tử đẳng trong hậu viện.


"Nói nhăng cái gì..." Tích Nguyệt ngạc nhiên hỏi, rồi lại dường như nhớ ra cái gì đấy "..không phải ta hạ lệnh cấm bọn họ đến biệt viện chính rồi sao, như thế nào ngươi lại đụng phải" Nàng ngồi trên tấm nệm nhíu mày nói, trên tay vẫn tiếp tục động tác pha trà.


Lần trước tiến cung gặp hoàng đế về, không hiểu Lý Thần lấy đâu ra chủ ý, liền đưa đến  phủ công chúa mười mấy tên mỹ nam. Danh nghĩa nói là ban thưởng nô bộc.
Công chúa tạ thánh ý xong, liếc cũng không thèm liếc một cái, lập tức đem bọn họ tống hết vào khu sinh hoạt của người làm.


"Mấy lần trước ra hậu phủ tập cưỡi ngựa liền đụng phải"  Vô Ưu lúc này mới vươn người chậm rì rì ngồi dậy


Tuy nói là nô bộc, nhưng đều là những mỹ nam ngàn tuyển vạn chọn từ khắp cả nước. Kẻ ngốc cũng nhìn ra dụng ý của Lý Thần. Cố tình công chúa không thèm để ý, lập tức đóng gói bọn họ, thực sự đưa đi làm nô bộc. Còn đặc biệt nghiêm cấm bén mảng vào nội phủ.


"Ta cũng đang định cuối tháng này giao cho Ân thúc sắp xếp bọn họ ra mấy trang viên ngoài kinh thành..." Tích Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ


" Dù sao cũng là một phen tâm ý của hoàng thượng, như vậy được không?" Vô Ưu che miệng ngáp ngắn ngáp dài


Tích Nguyệt chỉ cười không đáp.


Công chúa trà nghệ rất cao thâm, chỉ tiếc, người có đủ tư cách để nàng pha trà không có mấy. Vô Ưu ban đầu không biết, liền xem như trà đá vỉa hè, uống như trâu bò.
Về sau, cũng bắt đầu dần dần học được cách thưởng thức, bình phẩm. Miễn cưỡng có xem như đủ tư cách cùng công chúa bàn luận


"Thế nào?" Tích Nguyệt mỉm cười nhìn người trước mặt đang một bộ thâm trầm suy nghĩ, nói có bao nhiêu giả dối, liền có bấy nhiêu giả dối.


"Ban đầu đắng như sinh mệnh, về sau nhạt như gió xuân" Vô Ưu gật đầu nhận xét "Ô Long trà? "


Tích Nguyệt gật đầu hài lòng, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"


"Không ngon như trà chanh quê mị"  Vô Ưu trong lòng bĩu môi, uống một ấm trà mà cũng phải đem mình ra kiểm tra. Sau lại vắt hết não, bổ sung


"Hạ ẩm lục, đông ẩm hồng. Chỉ có trà bán lên men có thể uống quanh năm. Lục trà tính lạnh, không thích hợp nữ giới. Hồng trà lại nóng, dễ thượng hỏa. Ô Long hoàn hảo, được xem là thanh trà, thích hợp thưởng thức, dùng điều độ rất có lợi cho sức khỏe"
Nói xong hết hơi, lại tiếp tục uống như trâu bò.


"Không tệ..." Tích Nguyệt cười nhìn nàng "Trà, là tinh hoa của đất trời, trải qua năm tháng gột rửa, đi hết xuân hạ thu đông, tự thành linh tính. Uống trà, có thể gạn lọc buồn phiền, khắc chế dục vọng, khiến tâm tình cũng đi theo bình tĩnh."


"Ôi..." Đúng là Miss Biết Tuốt a "... một chén trà, không ngờ có thể chứa nhiều huyền cơ như thế"


"Vô Ưu cũng tựa như một chén trà" công chúa cười giảo hoạt.


"Công chúa" Vô Ưu ôm đầu bất đắc dĩ "biết ta dễ xấu hổ, còn liên tục trêu ta"


Tích Nguyệt chỉ cười không đáp
Uống trà rồi, mới biết nước lọc vô vị a..




_____________


TIẾP TỤC CẦU BÌNH LUẬN, CẦU VOTE LẤY TINH THẦN TT_TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện