Tích Nguyệt trở về thư phòng, tay gõ gõ lên mặt bàn như có điều suy tính, một lúc sau, mới nhẹ nhàng hướng ngoài cửa hô:


"Tiểu Hàn"


Một bóng đen lập tức xuất hiện, vững vàng quỳ trước mặt nàng


"Đi điều tra mấy ngay hôm trước công tử Vô Ưu làm những gì"


"Vâng" Bóng đen trả lời xong, cũng nhanh như ban đầu, lập tức biến mất.


Không khó để biết chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Hàn rất nhanh mang báo cáo trở về. Vô Ưu không có nhiều nơi để đi, vườn bắp cải đang tươi tốt bỗng nhiên lại bị phá nát. Thủ phạm là ai càng không cần mất nhiều thời gian để có thể kết luận.
Công chúa nghe xong, cũng không nhiều lời, chỉ mang theo rất nhiều cận vệ rời đi hậu phủ.


Xem ra, có kẻ sắp phải chịu phong ba..


Tích Nguyệt ngồi yên lặng quan sát đám người đang run rẩy quỳ trên mặt đất. Nàng yên lặng ngồi đó, thực sự rất yên lặng. Nếu không phải đôi mắt màu hổ phách đang che kín lửa giận, thì còn tưởng người ngồi đó chỉ là một pho tượng được thợ khéo tỉ mỉ điêu khắc.
Rất lâu sau, "pho tượng" mới mở miệng, lạnh nhạt lên tiếng:


"Mười hai người đánh một người, các ngươi thực sự rất oai phong."


Một người trong số đó bạo gan, bò đến bên chân nàng, run rẩy nói: "Công chúa, bọn ta chỉ muốn cùng công tử Vô Ưu luận võ một chút, không kiềm chế được nên ra tay hơi mạnh, không phải thực sự muốn làm tổn thương hắn"


Tích Nguyệt ngược lại cười càng thâm trầm: "Công tử Vô Ưu là người các ngươi có thể tùy tiện động vào?"
"...muốn luận võ? Được, tốt lắm tốt lắm, ở đây ta có một trăm thị vệ đại nội, tất cả đều là cao thủ, các ngươi tùy tiện cùng bọn họ luận võ"


Nói xong tựa như nơi này có dịch bệnh, lập tức đứng dậy rời đi. Bỏ lại đằng sau tiếng đánh đập, la hét thất thanh.


'


'


'


'


'


"Khụ khụ..." Vô Ưu ôm ngực dựa vào thành giường thở ngắt quãng. Bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ a.
Từ nhỏ cơ thể đã quen uống tây dược, thuốc đông y tác dụng chậm, cảm giác ốm bệnh lại càng thêm dai dẳng.
Có vỉ thuốc paracetamol thì đỡ quá! Nàng trong lòng than thở.
Hồi còn ở nhà, sụt sịt một chút là có cơm bưng nước rót hoa quả tận mồm, bây giờ một thân một mình ở nơi đất khách quê người, tinh thần cũng đi theo sa sút...
Vô Ưu miên man suy nghĩ, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
.


"Tỉnh" Tích Nguyệt dừng bút, rời tầm mắt nhìn cử động của người trên giường.
Vô Ưu đang mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói trong phòng, lập tức trùm kín chăn, hở ra mỗi đôi mắt lo lắng


Tích Nguyệt thở dài, rót một tách nước ấm, đi đến bên giường, nhẹ giọng nói:
"Bị thương nặng như vậy sao không nói với ta"


Vô Ưu nhíu mày, vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Đã nghe công chúa nói tiếp: "Ta xem qua đơn thuốc nàng đưa cho Tiểu Hoa, vừa rồi cũng thay nàng chẩn mạch."


"..."


"Ta biết hết rồi, nàng định dấu diếm ta đến bao giờ nữa" Tích Nguyệt vẫn nhẹ giọng nói.


Vô Ưu do dự một lúc, sau lại thở dài, kéo chăn xuống đắp nửa người. Để lộ ra khuôn mặt trắng nõn với vài vết thâm tím đỏ ửng, tóc dài mềm mại buông xuống, mang theo điểm cong tự nhiên. Thoạt nhìn nhu thuận, lại vô cùng chọc người thương tiếc.
Tích Nguyệt nhìn nàng, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Vô Ưu bình thản nói:
"Có phải hay không ta rất vô dụng?" Nàng cúi đầu tránh ánh mắt của công chúa, nhỏ giọng than thở "Văn không được, võ không xong, thật không biết ngươi vì cái gì nhìn trúng ta nữa"


"Vì thế nên không cho ta biết nàng bị bọn chúng đánh?" Tích Nguyệt vuốt vuốt mái tóc người đối diện, chất tóc rất mềm, không phải đen như mực, mà mang theo điểm nâu nhạt tự nhiên.


"Ta cảm thấy bản thân giống tên tiểu bạch kiểm, ăn của ngươi, ở của ngươi, lại còn cho ngươi thêm rắc rối. Thật vô dụng" Vô Ưu cúi đầu, trầm thấp trả lời


18 năm ở hiện đại, Khánh Vân luôn là một người rất ưu tú, tràn đầy tự tin vào bản thân.
Cô có ước mơ của riêng mình, có lòng tự trọng bồng bột của tuổi trẻ, cũng có sự tin tưởng lãng mạn vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Vì quá tin tưởng vào khả năng của mình, Khánh Vân luôn luôn khinh thường những kẻ ăn bám, chỉ biết hưởng thụ công sức của người khác.
Thế nên dù cho có trôi dạt đến đây, cô vẫn dựa vào niềm tin và quan điểm sống của mình, mạnh mẽ tồn tại, nhẫn nhịn học hỏi lại mọi thứ từ đầu, cố gắng làm việc, nhất quyết không để bản thân trở nên vô dụng, trở thành kẻ hèn hạ ăn bám gia đình Triệu đại phu...


Cứ nghĩ rằng, cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy.
Đến cuối cùng, mới nhận ra, bản thân thật quá ngây thơ.


Bọn họ nói đúng, mình chỉ là tên tiểu bạch kiểm, ăn không, ở không... dựa vào công chúa mà sống.
Mình thì hơn gì bọn họ chứ, chỉ là may mắn được công chúa chọn trúng mà thôi.


Đây là sự thật, một sự thật quá đắng cay.


Bị bọn họ sỉ nhục, không sao cả.
Thế nhưng...
Nàng thầm nghĩ, giữ lại chút tự trọng cho bản thân, để khi đối diện với người đó, còn có tự tin nhìn vào mắt nàng.


Chứ không như bây giờ, yếu đuối, mặc cảm.. cái gì cũng không thể làm...


"Nàng vì ta mới bị bọn chúng đánh, sao lại nói rằng cho ta thêm rắc rối" Tích Nguyện mềm nhẹ xoa lên gương mặt của Vô Ưu, thản nhiên nói.


"Điều đó cũng không thay đổi được sự thật ta là kẻ ăn bám" Vô Ưu khoanh tay trước ngực, dựa vào thành giường "... Công chúa, vì sao lại chọn ta?" Nàng khẽ thở dài: "Kể cả khi cần người thành thân giả đi chăng nữa, ngươi vẫn có thể chọn người tốt hơn ta nhiều lắm, ngươi xuất sắc như vậy, trong khi ta chỉ là kẻ tha hương, trong tay chẳng có gì, lại còn là nữ tử..."


Chưa đợi Vô Ưu nói hết, Tích Nguyệt đã lấy tay đặt lên môi nàng


"Nàng có gì không tốt chứ.." Tích Nguyệt suy nghĩ một chút, lại nói tiếp
"Nàng nói mình không biết võ, lại vẫn muốn liều mạng bảo vệ người cô thế, nàng nói mình không biết văn, lại đem một đám quý công tử ở kinh thành hạ bại, nàng nói mình chỉ là kẻ tay trắng, lại chưa từng mượn tay ta đi trả thù kẻ khác..."


Nhìn thấy Vô Ưu vẫn cau mày, Tích Nguyệt ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói tiếp: "Người như thế, cho dù là nữ tử, ta cũng nguyện ý gả cho."


"...Hơn nữa..."


"Hơn nữa cái gì?" Vô Ưu tròn mắt sửng sốt nhìn nàng


Tích Nguyệt cười giảo hoạt, khẽ nghiêng đầu hôn lên má của Vô Ưu, mặt mũi đỏ ửng trêu ghẹo nói: "Nào có nam tử đẹp như nàng"


"CÔNG CHÚA!!!!!" Vô Ưu hét ầm lên, thật sự là hét ầm lên "Ngươi... ngươi... ngươi muốn gì"


Tích Nguyệt cũng ngây người một lúc, nhưng rất nhanh thay bằng ý cười sủng nịnh, làm như không có việc gì còn thực sự nói
"Muốn nàng cởi y phục ra"


"..."
Vô Ưu thật muốn chạy ra ngoài hô to Phi Lễ a, Biến Thái a... Công chúa, ta nhìn nhầm ngươi, thật không ngờ ngươi háo sắc như vậy!!


Nhìn khuôn mặt đổi màu như tắc kè của Vô Ưu, Tích Nguyệt ý cười càng đậm. Đứa nhóc này lại bắt đầu nghĩ đi đâu vậy.
"Nàng trên người có thương, ta giúp nàng bôi thuốc, nàng rối rắm như vậy làm cái gì"


"Khôn... khôngggg nhọc phiền công chúa, tự ta có thể làm được"  Vô Ưu lắp bắp, sắc mặt tái nhợt lúc trước bây giờ đỏ ửng


"Bị thương khắp người còn cậy mạnh, nàng đừng quên nàng giống ta, cũng là nữ tử. Có cái gì phải ngại" Tích Nguyệt còn thật sự xắn tay áo, chuẩn bị một phen. Nàng lôi trong hòm gỗ bên giường ra vài bình ngọc lưu ly, nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.


Vô Ưu trợn mắt nhìn nàng, giữ chặt cổ áo, một bộ trinh tiết liệt phụ, quyết không để người xâm phạm.
"Phò mã tự cởi hay để thần thiếp đại lao?" Tích Nguyệt khoanh tay nhướn mày nhìn nàng.


"..." Công chúa, ngươi so với biến thái còn biến thái hơn!!


Tích Nguyệt nhìn nàng mặt mũi bàng hoàng, khẽ thở dài, một bộ không thể nề hà, vươn tay vừa kịp chạm vào cổ áo


"Để ta tự cởi, nhưng ngươi quay mặt đi trước được không?" Vô Ưu lập tức tìm cách thỏa thuận


"Được!" Tích Nguyệt hào phòng gật đầu, quay người về phía nàng.


Vô Ưu nuốt nước bọt, chậm rì rì cởi bỏ lớp trung y đang mặc, bên trong chỉ có một lớp vải quấn ngực. Nàng xuyên qua đây khi đã 18 tuổi, những thứ cần phát triển, đều đã phát triển hết, nàng lại là con lai, dáng người thực sự tiêu chuẩn. Thế nên, mỗi lần bó ngực, đều đau muốn khóc.


Vô Ưu nằm úp sấp trên giường, cắn răng nói: "Ta cởi xong rồi, ngươi ra ngoài được không"


Si nhân nói mộng, giẫy dụa vô ích chính là như thế!


Tích Nguyệt mỉm cười, xoay người lại. Nàng hua bàn tay trên chậu than cho đến khi cảm thấy độ ấm thích hợp, mới từ từ đổ một chút chất lỏng từ bình lưu ly vào lòng bàn tay. Bắt đầu nghiêm túc vì Vô Ưu xoa bóp.


"Chịu đau một chút, thuốc mới ngấm" Tích Nguyệt nhẹ giọng nói


"Cứ làm đi, ta không sợ đa.........Ôi TÍA MÁ ƠI !!!!" Vô Ưu gào lên một câu tiếng Việt.


"Đã bảo ngươi là đau mà." Tích Nguyệt thản nhiên nói, nàng cũng đã quen dần với việc thỉnh thoảng Vô Ưu lại nói vài câu cảm thán bằng thổ ngữ của mình.


"Ôi ôi, công chúa, nhẹ một chút, nhẹ một chút" Vô Ưu quay người lại nhìn nàng nước mắt lưng tròng, nói có bao nhiêu đáng thương liền có bao nhiêu đáng thương.


Da của Vô Ưu rất trắng, cũng rất mềm, giữa mùa đông mà vẫn ấm áp, sờ vào tựa như tơ lụa hạng nhất, làm Tích Nguyệt có chút yêu thích không muốn buông tay.


"Sao nàng bảo có tập qua võ công cơ mà, thế nào lại bị đánh đến mức này" Tích Nguyệt nhíu mày nhìn từng mảng xanh tím loang lổ trên người Vô Ưu, trong lòng nhàn nhạt khó chịu


"Triệu đại phu chỉ biết vài bài tập dưỡng sinh, nâng cao sức khỏe, mỗi ngày ta cũng chỉ luyện nửa canh giờ, còn phải vào rừng kiếm lâm sản, hái thuốc, phơi thuốc, làm việc nhà nông, thời gian còn lại phải học nói, học viết nữa" Vô Ưu mơ hồ nói.


Tích Nguyệt suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Ngày mai ta đưa cho nàng một con dao thương đoàn mua từ Nhật quốc, chém sắt như chém bùn. Còn gặp tình huống như vậy. Nhất định phải bảo vệ mình, biết không?"


"Không cần..." Vô Ưu đưa tay ra sau vò đầu "...ta từ nhỏ sống ở thành thị, chưa bao giờ đánh nhau với ai, đến giết gà còn không dám nhìn, bảo ta lấy dao đâm chọc người khác, ta sợ mình làm không được"


"Cứ cầm đi, để dọa người cũng tốt. Cởi quần ra..." Tích Nguyệt giọng đều đều.


"..." Công chúa, ngươi rất trực tiếp, không thể uyển chuyển một chút sao!!!
"Ta chỉ bị vài vết bầm tím ở đùi, không cần phải cởi"


"Nga, vậy kéo quần lên" Tích Nguyệt lại hua tay của mình trên chậu than, mặc kệ bảy sắc cầu vồng trên mặt Vô Ưu.


"Bọn người đó, nàng muốn ta làm gì?" Tích Nguyệt nhẹ giọng hỏi, bọn chúng đánh nàng, nên để cho nàng quyết định, nếu Vô Ưu muốn bọn chúng chết, vậy coi như bọn chúng tận số rồi. Mặc dù Tích Nguyệt cảm thấy, với bản chất lương thiện của Vô Ưu, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.


"A, ta không biết nữa, cố ý đánh người ở bản quốc phạt bao nhiêu tiền?" Vô Ưu cố gắng nghĩ lại, hình như ở Việt Nam nếu đánh người thường bị phạt hành chính hoặc phạt giam giữ vài tháng đến vài năm tùy vào mức độ tổn hại sức khỏe của nạn nhân thì phải...


"Nàng là phò mã của ta, sao có thể nói là người bình thường, đánh hoàng thân quốc thích, nhẹ thì mất đầu, nặng thì ban tử toàn gia. Nàng muốn thế nào?" Tích Nguyệt cười hỏi Vô Ưu, nàng đã sớm đoán được như thế.


"Ôi.." Vô Ưu thất thần nhìn Tích Nguyệt, sau lại khẩn trương phân trần " ... Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, công chúa đừng giết bọn họ. Phạt giam giữ một hai tháng là được"
Sau lại bổ sung "Ta chưa cưới công chúa, sao có thể tính là hoàng thân quốc thích, ta chỉ bị đánh vài cái, mà nhiều người như vậy mất mạng, không được làm thế"


"Được rồi, lần này nghe lời Vô Ưu" Tích Nguyệt gật đầu
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đối diện, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, vậy mà lại để nàng chịu tổn thương ngay trước mắt ta.. là ta sơ suất.."


"Công chúa không cần nói lời xin lỗi..." Vô Ưu cắt lời nàng, mỉm cười nói "..cuộc đời này, ngươi là người duy nhất, ta vĩnh viễn không bao giờ oán trách."


'


'


'


'


Tác giả có lời muốn nói: Không đánh được đâu, thực chiến khác xa lý thuyết lắm...


Giời ạ, view ít viết nản quá aaaaaaa TT_TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện