Sáng hôm sau, mặt trời lên cao ba sao mà hỉ phòng của công chúa vẫn không có động tĩnh.
Trước cửa phòng, hai hàng thị nữ dẫn đầu là vài vị ma ma tổng quản vẫn đứng yên lặng, kiễn nhẫn cúi đầu chờ đợi, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa xuân lất phất.


Trong phòng, Vô Ưu lúc này mới từ mộng đẹp sâu kín chuyển tỉnh, đầu óc mơ hồ phân không rõ thực hư.
Vừa mở mắt, liền thấy dung nhan họa thủy của công chúa đang chăm chú nhìn mình, song đồng hổ phách phẳng lặng như nước hồ thu, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.


"Tỉnh?" Tích Nguyệt cưỡng chế bản thân di dời tầm mắt, chống một tay xuống giường nhàn nhạt nói.


Ba ngàn thanh ti như thác đổ xuống ôm trọn khuôn mặt lạnh lùng tú lệ, bạc thần nhàn nhã hé mở hòa cùng làn da trắng nõn không tỳ vết.
Y phục trên người nàng có chút hỗn độn, lại vẫn không thể nào ảnh hưởng đến khí chất ôn nhã bình thản, tựa như u lan nơi đáy cốc.


Nếu là người khác, lúc này hẳn là sẽ âm thầm tán dương vẻ đẹp như phù dung mới nở của mỹ nữ trước mặt, không cảm thấy có điều gì khác lạ. Thế nhưng với kinh nghiệm ở chung với công chúa hơn nửa năm trời, Vô Ưu có thể khẳng định, công chúa hiện tại là đang... vô cùng... vô cùng mất hứng...


Vô Ưu đè xuống ham muốn chui vào ổ chăn một lần nữa, chậm rãi ngồi dậy nhích lại gần Tích Nguyệt, mềm nhẹ nói: "Công chúa, sớm an"


Tích Nguyệt đưa khóe mắt liếc nhìn nàng bầy ra biểu tình vô tội, trong lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng phức tạp. Nàng cũng không quay mặt lại, chỉ lạnh lùng đáp lời: "Phò mã, sớm an"


"Công chúa nói xem ngày đầu tiên thành thân có phải hay không nên mặn mà một chút?" Vô Ưu dựa lưng vào giường, cố gắng tìm cách pha trò hòa hoãn không khí nặng nề.


"Cung lễ ma ma dạy nàng thế nào về đạo vợ chồng?" Tích Nguyệt xoay người nhìn vào mắt nàng bình thản hỏi


Vô Ưu nuốt nuốt nước miếng, dùng thanh âm trầm thấp trả lời: "Tương kính như tân, trọng nhau như khách"


Một câu nói mang đầy thâm ý, có thể diễn giải như sau: khi ta tiếp xúc với người xa lạ thì ta thường rất khách khí lịch sự, còn đối xử với người thân thiết, quen biết đã lâu, thì hay không tự chủ được cáu gắt, vô ý làm họ tổn thương.
Vì vậy Nho giáo cho rằng, vợ chồng nếu có thể lúc nào cũng như "thửa ban đầu gặp gỡ" trước sau như một, tử tế lịch sự, yêu thương kính trọng lẫn nhau.
Đối xử tôn kính, nhường nhịn như gặp khách quý đến nhà, thì tình cảm và hôn nhân mới có thể lâu dài bền vững.


"Ân" Tích Nguyệt nhàn nhạt đáp, nhìn không rõ cảm xúc.


Vô Ưu trong lòng liên tục thay mình kêu khổ, tuyệt đại đa số hôn nhân ở thời cổ đại là do sắp đặt, vợ chồng thậm chí ngày cưới mới biết mặt nhau
Vì thế nàng vô cùng hoài nghi cổ nhân vì muốn đề phòng việc đôi trẻ ở chung lâu ngày liền phát hiện ra tật xấu của đối phương, không sinh tình mà sinh chán ghét.
Nên mới dạy vợ chồng sống với nhau phải Tương kính như tân, đối xử với nhau như khách quý, yêu thương và kính trọng như ngày đầu gặp gỡ.


Thế nhưng... thế nhưng.. Thửa ban đầu gặp gỡ công chúa đàn áp nàng vô cùng dã man a!!
Đe dọa, ép buộc, khích bác... các kiểu con đà điểu a!!!


"Khụ, họ còn nói phu quân là trời.." Vô Ưu rụt rè tiếp tục


"Nàng muốn làm trời của ta?" Còn chưa đợi Vô Ưu phân trần xong, Tích Nguyệt đã hí mắt, nguy hiểm nhìn nàng.
Mấy Giáo nghi ma ma đó rốt cục đã dạy nàng cái gì vậy? Tích Nguyệt trong lòng bất mãn, bắt đầu tính toán tốt nhất lần sau để bọn họ tránh xa Vô Ưu một chút, miễn cho nàng bị bọn họ dạy hư!
Nàng ta đã ngốc như vậy rồi, ngốc thêm chút nữa liền thực sự trở thành đầu gỗ!


"Không dám, không dám!" Vô Ưu lập tức lắc đầu quầy quậy "Đây chỉ là hôn nhân giả, Ta cũng tự nhận mình không đủ tư cách.."
".. nhưng ít nhất quan hệ giữa chúng ta có thể trở lại như trước được không?.."


Bằng hữu a, tri kỉ a!


Nàng thật tình không muốn chỉ vì một đám cưới giả mà mối quan hệ giữa hai người bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng lúng túng.


Tích Nguyệt tự động bỏ qua câu hỏi của nàng, trong đầu chỉ còn ba chữ "Thành thân giả", nàng cất giọng có chút không vui nói:  "Hôn nhân giả thì cũng đã qua mai mối bái đường thành thân. Trên danh nghĩa, phò mã hiện giờ là phu quân của bản cung đích. Nếu phò mã muốn vi thiên, thần thiếp liền cam nguyện vi địa, noi theo cổ nhân cùng người Cử án tề mi*  (Nâng mâm cơm ngang lông mày)


Nói như vậy cũng quá nghiêm trọng đi!


Còn chưa kịp để Vô Ưu phản bác, từ bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ có quy luật.
Tích Nguyệt nhìn người trước mặt một bộ muốn nói lại thôi, trong lòng thật sâu thở dài. Chỉnh chỉnh lại trung y có chút hỗn độn, nàng chậm rãi đứng dậy lấy từ trong tủ ra một mảnh lụa trắng, lung tung trải trên hỉ giường.


Vô Ưu thất thần nhìn theo động tác của nàng, lại đưa mắt nhìn hỉ khăn lây dính vài điểm đỏ tươi.
Nàng có tái ngốc, cũng đương nhiên biết đó là cái gì.
Lạc hồng khăn, đồ vật chứng minh thân phận Xử nữ hoàn bích của người con gái.
Đêm tân hôn, hỉ khăn phải dính máu, nếu không tân nương nhiều khả năng cả đời sẽ phải gánh vác cái danh lăng loàn, không trinh tiết.
Cổ nhân a cổ nhân, chỉ dùng một tấm khăn dính máu để chứng minh nữ tử cả đời trong sạch


Đây là cỡ nào bi ai..


Cũng chẳng biết mình chấp em ý làm gì nữa, người ta còn nhỏ hơn mình hai tuổi kia.
Vô Ưu vuốt trán thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác đồng cảm sâu sắc với công chúa và nữ tử thời đại này.
Thực ra thì, từ trước tới nay nàng rất ngại tranh cãi với người khác, Vô Ưu bản tính hiền lành, dĩ hòa vi quý (xem sự hòa hợp là điều quý), nàng không thích nhìn người khác lâm vào thế khó xử, càng không thích ai đó vì mình mà trở nên buồn bã mất hứng.


Mặc dù nàng thật sự không hiểu vì sao công chúa tự nhiên nổi giận, nhưng nàng cảm giác được nguyên nhân hẳn là có ít nhiều liên quan đến mình.
Vô Ưu thở dài xem như chịu thua, lật chăn đứng dậy đi tới bên cạnh Tích Nguyệt, thận trọng kéo kéo tay áo của nàng, một bộ nhận chân nói: "Được rồi, công chúa, là ta không đúng đích. Ta hướng ngươi tạ lỗi"


"Nàng không đúng chỗ nào?" Tích Nguyệt dừng trên tay động tác, một đôi phượng mâu thanh lãnh chăm chú nhìn nàng.


Biết chết liền!!!!


"Tóm lại là ta không đúng, lần sau nghe lời ngươi hết còn không được sao.."  Vô Ưu hết cách, đành phải nói kiểu nước đôi.
Nàng thà rằng bản thân chịu thiệt một chút, còn hơn để mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt, không thể vãn hồi.
Hơn nữa, trong thời cổ đại lạc hậu này, nữ tử luôn phải chịu thiệt thòi. Công chúa mặc dù thân phận cao quý, nhưng thực ra cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ, mình thực sự không hề muốn gây thêm áp lực cho nàng


"Nàng là nói thật?" Tích Nguyệt nheo mắt đánh giá người trước mặt, nhận được đến Vô Ưu gật đầu thành thật xem như cam chịu. Nàng mới nhếch mếp cười, thản nhiên nói
"Mặc dù cuộc hôn nhân này chỉ là giả, nhưng rốt cục hai ta cũng đã bái thiên địa trở thành phu phụ, phò mã nói xem về sau nàng và ta nên...cư xử với nhau thế nào để tránh ánh mắt nghi ngờ của thế nhân?"


"Tương kính như tân, xem nhau như khách." Vô Ưu lập tức trả lời, gật đầu làm như hiểu rõ


"..."


Tích Nguyệt cho nàng một cái xem thường, cúi đầu suy nghĩ một chút nhàn nhạt nói: "Thiên hạ ai cũng nghĩ chúng ta lưỡng tình tương duyệt, trải qua nhiều khó khăn mới có thể kết thành Phu Phụ. Nếu vừa thành thân xong mà cư xử hữu lễ lạnh nhạt với nhau, vậy chẳng khác nào Yếm Nhĩ Đạo Linh." (Bịt tai trộm chuông)


Vô Ưu mắt lớn mắt nhỏ hướng nàng hỏi: "Không lẽ lại ngọt ngào mật mật?"


Tích Nguyệt nhận chân thành thật suy nghĩ trong chốc lát, sau lại tiến đến ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Ý kiến này của phò mã nghe qua không tệ a"


Không đợi cho Vô Ưu kịp phản ứng, tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại vang lên một lần nữa. Tích Nguyệt đưa mắt thâm thúy nhìn nàng, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, lại giống như một lời đã nói hết.


"Truyền" Công chúa xoay người rời khỏi nàng, hướng về phía cửa nhàn nhạt hô.


Lập tức tiểu đội thị nữ đẩy cửa bước vào. Một vị cung nữ sắc mặt già nua dẫn đầu hướng hai người khom đầu hành lễ: "Lão nô thỉnh an trưởng công chúa, thỉnh an phò mã"


Vô Ưu khoanh tay nhíu mày, có chút không biết làm sao với tràng cảnh trước mặt. Nàng mặc dù đã chính thức trở thành "Phò mã", nhưng nàng hoàn toàn không trông mong sẽ có người đáng tuổi ông bà mình hướng mình cúi đầu hành lễ có được hay không???


"Miễn lễ" Tích Nguyệt ngược lại vô cùng tự nhiên, thuận lý thành chương lạnh lùng lên tiếng.


"Trưởng công chúa, lão nô nhận lệnh từ hoàng hậu đến lấy hỉ khăn" Vị cung nữ già tiếp tục thành kính nói.


"Ân" Tích Nguyệt sắc mặt bình tĩnh liếc nhìn Vô Ưu rối rắm ở một bên


Lúc này một vị ma ma khác mới tiến tới trước mặt Vô Ưu, chầm chậm nói: "Phò mã, phu thê hữu biệt, thỉnh phò mã rời đi trước"


Vô Ưu nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, rồi lẳng lặng hồi bước về biệt viện của mình.
Nàng trong lòng bĩu môi, hoàng gia thời cổ đại đúng theo kiểu: Trên giường là phu thê, dưới giường là quân thần, không nói chuyện tình cảm a!
Cứ như cưới nhau chỉ để hoàn thành nghĩa vụ sinh con ý nhỉ!!


'


Ngày đầu tiên thành thân, theo quy định tân nương tử phải dâng trà chào hỏi cha mẹ chồng. Nhưng Vô Ưu là trường hợp đặc biệt.. bất đắc dĩ, nên mấy lễ nghi rườm rà đó đương nhiên có thể bỏ qua.
Sau khi thay đổi một bộ y phục thoải mái, nàng liền quyết định vui tươi hớn hở đi tìm Diệp Thu nói chuyện phiếm


"Ngươi nhưng thực ra nhàn tản" Diệp Thu nhìn nàng một bộ xuân phong đắc ý bất đắc dĩ nói.


Hai người đang ngồi trong lương đình, xung quanh là rừng hoa đào nở rộ tỏa hương thơm ngát. Những cánh hoa anh đào bay bay theo gió, như muốn đem bầu trời xanh biếc nhuộm hồng sắc xuân.
Vô Ưu một thân bạch y áo dài, khoác lam bào màu nhạt. Mái tóc mang điểm nâu tự nhiên dùng một dải lụa buộc lên quá nửa, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn phác họa nhợt nhạt ý cười.


"Tiên sinh hôm nay định rời đi" Vô Ưu nhìn Diệp Thu tiếc nuối nói.
Nàng và Diệp Thu có nhiều điểm chung, bình thường nói chuyện hợp guot vô cùng. Tiên sinh là một trong số ít những người mà mình cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh a..


"Ân, trước khi cửa thành đóng" Dung mạo của bản thân đặc biệt dễ gây chú ý, rời đi buổi tối vẫn là an toàn hơn một chút.


Vô Ưu ngẫm nghĩ một lúc, sau lại lưỡng lự hỏi: "Tiên sinh tài học cao thâm, không biết có thể thay ta giải thích chút nghi hoặc?"


"Còn phải xem ngươi muốn hỏi cái gì" Diệp Thu tinh tế đánh giá người trước mặt, nha đầu này rất hiếm khi nghiêm túc a.


"Khụ khụ... giả thiết, cái này chỉ là giả thiết thôi. Nhưng một người có thể đảo loạn thiên mệnh mà quay trở lại quá khứ được không?" Vô Ưu không tự chủ nhíu mày, hồi hộp nói.


Diệp Thu cúi đầu, còn thật sự suy nghĩ. Nha đầu này kỳ lạ thực, luôn hỏi những câu cổ quái, tư tưởng lại không giống bất kỳ ai, cứ nói nàng không hiểu biết, nhưng một khi đã phát ngôn, thì toàn những lời kinh hãi thế tục. Mấu chốt, tác phong nửa đùa nửa thật của nàng làm chính mình cũng nhìn không ra, nàng ta là chỉ là thuần túy tò mò, hay thực sự là có mục đích khác.
Diệp Thu mang theo nghiền ngẫm cho nàng hồi đáp.
"Kinh dịch Tạp quái có viết: Cổ nhân cho rằng mọi sự đều do lẽ thăng giáng, thịnh suy, tiêu trưởng, vãng lai, phản phục. Nhưng sự việc xẩy ra không nhất thiết là thịnh trước, suy sau; phản trước, phục sau mà uyển chuyển linh động vô thường"


Nhưng chung quy, nha đầu này bản chất làm người thiện lương, điều đó là không giả được.


"Vậy có cách nào trở về...khụ khụ khụ... ý ta là sắp xếp thiên đạo trở về đúng vị trí của nó không?" Vô Ưu nắm chặt tay, cảm giác cả vận mệnh của mình đều nằm ở trong câu nói tiếp theo.


"Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh." Diệp Thu cũng lâm vào tự hỏi trầm tư
(Đạo mà có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh cửu bất biến; tên mà có thể đặt ra để gọi một điều thì không phải là tên vĩnh cửu bất biến.)


Mông lung như một trò đùa!! Em xin giơ tay rút lui thôi!!!!!


Vô Ưu ôm trán bất đắc dĩ cúi đầu, tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Diệp Thu nhìn nàng, trong lòng hỗn độn nghi ngờ, nha đầu này không giống như kẻ dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, vậy hà cớ gì lại muốn đi ngược lại thiên mệnh?


Còn chưa xét đoán xong, Diệp Thu đã thấy Tích Nguyệt một thân hoa lệ y phục, nhẹ nhàng nện bước trên cây cầu đá, lướt qua biển hoa đi tới.
Bước vào lương đình chắp tay hành lễ, lại đợi cho Diệp Thu khẽ gật đầu xem như chào hỏi xong, Tích Nguyệt mới tự mình ngồi xuống bên cạnh Vô Ưu, nhìn nàng một bộ sầu mi khổ kiểm


Như thế nào mỗi lần nói chuyện với sư phụ, nàng ta bộ dạng đều cùng luyện ngục giống nhau!


Tích Nguyệt hướng Diệp Thu mỉm cười bất đắc dĩ, kinh nghiệm lần trước nói cho nàng biết, nhiều khả năng nha đầu này lại hỏi những câu kỳ quái, rồi tự chuốc sợ hãi vào bản thân..
Diệp Thu chậm rãi thay nàng thuật lại cuộc đối thoại giữa hai người. Tích Nguyệt chống cằm còn thực sự lắng nghe, sau lại có chút tò mò hỏi: "Thực sự không có cách nào đảo ngược thiên mệnh? Hoặc ít nhất, tránh được họa mệnh sao?"


"Thiên mệnh tuần hoàn, tự có đạo lý, chỉ là con người tầm mắt hạn hẹp, sinh mệnh ngắn ngủi nên nhìn không ra đó thôi" Diệp Thu cười khổ, cúi đầu thản nhiên nói
"Phàm bất khả trước lực xứ, tiện thị mệnh dã. Hội bất như mệnh, trí bất như phúc. Họa bất khả dĩ miễn, phúc bất khả tái cầu."
(Việc gắng sức cũng không thể làm được, đó chính là số mệnh. Gặp cơ hội cũng không bằng có số mệnh, có tài trí cũng không bằng có phúc. Họa không thể tránh né, phúc không thể cầu lại được)


"Họa bất dĩ miễn, phúc bất tái cầu sao?" Tích Nguyệt thì thào giống như đang tự nói cho bản thân nghe, khóe mắt liếc nhìn Vô Ưu vẫn đang ôm mặt đau khổ..


'


Đợi cho Diệp Thu cáo lui, đã là chuyện hai canh giờ sau đó. Vô Ưu ở bên cạnh cũng đã bầy đủ 69 tư thế tuyệt vọng, chuẩn bị chuyển sang tư thế thứ 70, liền bị Tích Nguyệt rất không lưu tình kéo về thực tại.


"Được rồi, lần này là làm sao vậy, nàng lo sợ cái gì?" Công chúa nửa như bất đắc dĩ, nửa như sủng nịnh nhẹ giọng hỏi.


Vô Ưu lúc này mới nhìn kỹ Tích Nguyệt, cảm giác nàng có chút khang khác..
Thì ra, nữ tử đã xuất giá thì phải vấn tóc a


Vô Ưu ánh mắt chớp chớp đánh giá người trước mặt. Chỉ thấy Tích Nguyệt ba lớp trang phục Tây xuyên cẩm tú phi thường hoa lệ, áo dài thạch lựu thêu bách hợp đồ án càng thêm nổi bật dung nhan như họa.

Tóc mây được vén lên bằng một bộ trâm phượng rèm tua đính ngọc lục bảo. Đai nhỏ buộc eo, thắt lưng nạm vàng, nụ cười phảng phất như vừa tắm gió xuân.
Rõ ràng vẫn gương mặt đó, lại như đã hoàn toàn khác biệt. Da thịt tỏa sáng như châu ngọc, lộ ra sắc hồng dịu dàng ướt át, ngọn gió đưa tới mùi hương ngọt ngào, ôn noãn, càng khiến người ta si mê điên đảo, cam nguyện trầm luân..


Chỉ có điều, "người ta" không bao gồm Vô Ưu


Vô Ưu ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc, suy nghĩ đã sớm phiêu dạt đi nơi nào..


"Rốt cục là làm sao vậy?" Tích Nguyệt thấy nàng thẫn thờ nhìn mình, trong lòng không hiểu có chút hân hoan vui sướng, giọng nói cũng mang theo vài phần e lệ ngượng ngùng.


Vô Ưu chậm chạp tiến tới, vươn tay do dự ôm lấy, gục đầu lên bả vai người đối diện.


Tích Nguyệt ngẩn người để mặc Vô Ưu ôm mình. Thân thể giống như có một dòng ấm áp chảy xuôi..
Nàng lặng lẽ nhắm mắt, yên lặng hưởng thụ cảm giác vành tai và tóc mai chạm nhau, trong lòng một mảnh mềm mại.


"Công chúa..." Vô Ưu thì thào


"Ân?" Tích Nguyệt thả lòng thân thể, thuận thế đưa tay hồi ôm người đối diện, trên môi vẫn mang theo mạt cười dịu dàng quyến luyến.


"Ta nhiều khả năng không bao giờ còn trở về nhà được nữa" Vô Ưu gối đầu lên vai nàng, có chút nghẹn ngào nói.


Tích Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn trái tim nhảy nhót. Nàng áp chế vui sướng trong lòng, nhẹ giọng ôn nhu thì thầm: "Vậy ở lại đây, ở lại bên ta"


Vô Ưu nghe vậy, khẽ lắc đầu cười khổ.


Công chúa, đối với nơi này, ta vĩnh viễn chỉ là khách a...





.





(* >ω<)


(* >ω<)


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện