"Không có.." Vô Ưu tự biết mình đuối lý, nhưng cũng không muốn thay bản thân biện giải dài dòng. Suy nghĩ một chút, vẫn là đơn giản lắc đầu nói: "Ta không có muốn làm khó nàng."


Thấy Tích Nguyệt vẫn chăm chú nhìn mình, một bộ chờ nghe giải thích, Vô Ưu bỗng cảm thấy có chút chột dạ, nàng căng thẳng rời đi tầm mắt, lén lút hít sâu một hơi đè xuống trong lòng phiên giang đảo hải, do do dự dự thu vén tâm tình thấp thấp nói: "Nàng.. nàng gặp chuyện như vậy, ta sao có thể bỏ đi"


"Nói như nàng.." Tích Nguyệt nghe vậy, bỗng mất hứng cười lạnh, giọng nói cũng trở lên vô cùng nhạt nhẽo: "..ta nếu không có chuyện gì nàng sẽ không hề do dự rời đi đúng không?


Vô Ưu xoay người lại, lúng ta lúng túng muốn nói lại thôi, mãi về sau mới lí nhí đắn đo: "Cái đó..còn phụ thuộc vào nàng có nguyện ý..."


"Được rồi! Đừng nói nữa!" Tích Nguyệt nghe đến đây, khóe mắt không tự chủ được chợt đỏ, nàng lập tức quay đầu không dám nhìn nàng, mùi vị cay đắng từ chóp mũi xuyên thẳng đến đáy lòng, không nói ra hết thất vọng bại lui.


Vẫn là như vậy! tại sao vẫn là như vậy! Trăm tính ngàn toán, đến tận bây giờ, cái duy nhất không thể tính được, vẫn chỉ là một phần tình cảm của người mà thôi..


Tích Nguyệt như rơi xuống hầm băng, cả người không không chế được khẽ run, gió rét trong lòng như hóa thành thực chất, vô tình quét qua da thịt, thật giống như muốn đem nàng chém nát.


Tích Nguyệt một câu cũng không nói tiếp, Vô Ưu thấy nàng mỏi mệt cúi đầu, đáy mắt lộ ra bi ai không thể che dấu, liền lập tức hoảng hốt... luống cuống bắt lấy tay nàng, vội vàng hỏi: "Niệm Mẫn, làm sao, làm sao?"


Tích Nguyệt vung tay đẩy ra nàng, nghẹn ngào hỏi ngược: "Nàng muốn ta nguyện ý cái gì? Nguyện ý cho nàng rời khỏi ta đúng không? chỉ cần ta nguyện ý, nàng liền một chút cũng không lưu luyến đúng không?"


Vô Ưu không chút do dự gật đầu, lập tức hỏi: "Vậy trái tim của ta, nàng nguyện ý trả lại sao?"


"..."


Không gian phút chốc trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn vài tiếng gỗ cháy tí tách nho nhỏ từ bếp lò phát ra. Vô Ưu nhu hòa mỉm cười, đem tay Tích Nguyệt kéo đến trên ngực mình, nhìn vào mắt nàng chậm rãi nói: "Cái đó... trái tim của ta, ta nghĩ nó bị nàng cầm đi mất rồi, nếu nàng nguyện ý trả lại, ta chắc sẽ rời đi. Chỉ là, Niệm Mẫn, nàng nguyện ý trả lại sao?"


"Vốn định đợi nàng khỏe lại trước" Vô Ưu nhìn ai đó lần đầu tiên lộ ra thất thố dáng dấp, có chút muốn cười mở miệng nói: "..nhưng mà.. chậc... giống như cổ nhân đã nói, chọn ngày không bằng gặp ngày a."


Vô Ưu đem cánh tay còn lại ôm người đối diện vào lòng, cảm giác vành tai cùng tóc mai chạm nhau, hít sâu một hơi, ở bên tai nàng sâu kín nói:  "Niệm Mẫn, ta thích nàng, nàng còn thích ta sao.."


"Lặp lại lần nữa"


"Cái gì?"


"Ta nói nàng lặp lại lần nữa!"


"Ta thích nàng"


"Lặp lại"


"Ta thích nàng"


"..."


"Là dạng nào thích?" Tích Nguyệt không quá xác định hỏi lại.


"...." Vô Ưu ý cười cương lại một chút, suy tư nói: "Chỉ Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết"


(Chỉ nguyện ta là sao sáng, người là ánh trăng, hằng đêm lưu quang cùng sáng tỏ)


Tích Nguyệt hiếm thấy ngẩn ngơ, rồi rất nhanh thấp thấp ở bên tai nàng bật cười, giọng nói mang theo chút khàn khàn đùa dai: "Có bao nhiêu thích?"


"..." Vô Ưu da đầu có chút tê dần, nhưng trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện, nàng ôm nàng chặt hơn một chút, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc sau, mới chậm rãi tiếp lời: "Phù thế tam thiên, ngô ái hữu tam: Nhật nguyệt dữ khanh; Nhật vi triều, nguyệt vi mộ; Khanh vi triều triều mộ mộ"


(Trên đi này,
Ta có 3 th yêu nhất,
Mặt tri, mặt trăng và người.
Mặt tri là sáng sm,
Mặt trăng là hoàng hôn,
Người là sm sm chiều chiều.)


Tích Nguyệt đưa tay đẩy ra nàng, ý cười càng hoan, con ngươi hổ phách tựa như bảo thạch sau mưa sáng rọi lấp lánh. Công chúa dường như rất có hứng thú với chuyện làm khó phò mã của mình, nhướng mày hừng chí bừng bừng hưng sư vấn tội: "Là ai trước đây khẳng định rằng người đó rất sợ ta, sẽ không bao giờ thích ta?" (kéo quân đi hỏi tội đối phương)


Thì bây gi mi đang bị nghiệp quật v mồm đây..


"..." Vô Ưu có chút rùng mình, trong lòng cắn khăn tay oán hận vị công chúa này trí nhớ cũng thật tốt a.. Nàng gãi cằm cười trừ, có chút xấu hổ nói: "Tình như phong nguyệt vô thường, Khước thị nhất động tức thương" (1)


(Tình như phong nguyệt vô thường, khẽ động một cái đã là thương)


"Tình thánh" Tích Nguyệt không nhịn được suy cười, không nặng không nhẹ véo véo má nàng nhướng mày hỏi: "Mới hơn hai tháng không gặp, hai tháng không nói chuyện, phò mã gia chớp mắt liền đã có thể tùy ý xuất khẩu thành thơ. Nói nghe một chút, rốt cục đã đi tai họa bao nhiêu nam thanh nữ tú rồi?"


  Vô Ưu bắt lấy tay nàng, con ngươi hoạt bát ngày nào bỗng trở nên nhu tình như nước, giọng nói cũng đi theo mềm mại: "Hải để nguyệt thị thiên thượng nguyệt, nhãn tiền nhân thị tâm thượng duy nhân." (2)


(Trăng dưới nước là trăng trên tri, Người trước mặt là người duy nhất trong tim.)


"...." Lần này Tích Nguyệt thật sự là hết nói nổi, nàng thế nào quên mất phò mã nhà nàng là có bao nhiêu yêu thích mấy trò trẻ con kiểu này a... hơn nữa, quả thực là càng chơi càng hăng.


"Vô Ưu" Tích Nguyệt cùng hồi nắm tay nàng, con ngươi chăm chú phản chiếu ảnh ngược của người đối diện, cân nhắc hỏi: "Nàng nghĩ kỹ sao?"


Vô Ưu cười cười, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lơ đễnh nói: "Chuyện thích nàng, ta nghĩ kỹ, chuyện làm sao đối đầu với thiên hạ, ta nghĩ chưa ra"


Hoàng thất cần một người thừa kế, Triệu gia cần một vị chủ nhân, bách tính cần một biểu tượng để tin và tôn sùng. Nói về mặt cá nhân, con người ở thời Á Đông cổ đại rất coi trọng chuyện hậu sự và nhang khói về sau này.


Bản thân nàng, cũng phải xác định rất có thể cả đời sẽ phải nữ giả nam trang.


Vô Ưu đến từ hiện đại, đối với những điều này có thể không còn quá để tâm. Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa rằng nàng coi thường hay phản đối một cách cực đoan văn hóa cổ đại – nơi mà nàng đang sinh sống.


Phải hiểu rằng hầu hết mọi phong tục, tập quán, thói quen đều phải được giải thích và phân tích dựa trên phông văn hóa và suy nghĩ được chấp nhận bởi đại đa số những người sống ở thời kỳ đấy.


Cổ đại cũng vậy, mà hiện đại cũng vậy thôi.


"Nàng định làm sao đối đầu với thiên hạ?" Tích Nguyệt có chút buồn cười nhìn nàng hỏi. Quả thực kẻ động tâm trước thường thiệt thòi a, những chuyện bây giờ nàng ta mới bắt đầu lo lắng, bản thân nàng đã phải thu xếp dọn đường từ rất lâu về trước rồi.


"Đại khái thì, đa phần nút thắt vẫn là ở chuyện sinh hài tử" Vô Ưu nhấc lên ấm tử sa, một lần nữa bắt đầu pha trà. Cả hai đều đủ tinh tế để không nhắc lại chuyện vừa rồi. Bởi nói cho cùng, Tích Nguyệt và Vô Ưu đều là hai kẻ thông minh, đều âm thầm biết đối phương đối với mình có bao nhiêu để tâm, bao nhiêu quyến luyến.
Chỉ là, rốt cục giữa hai người vẫn còn một ít cản trở, một vài bí mật, và có lẽ, là một chút hoài nghi. Nhưng chỉ cần những điều đó được từ từ thẳng thắn gỡ bỏ, hai người bọn họ sẽ tựa như nước chảy thành sông, tế thủy trường lưu không còn gì có thể cản nổi.


(Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối tuy nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy n theo thi gian tng chút tng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm)


Vô Ưu đến lúc này có lẽ đã có chút hiểu câu nói: "Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh" của vị "tình tăng" Thương Ương Gia Thố.


Nàng và Tích Nguyệt đời này, sẽ gánh lấy trách nhiệm của mình, không phụ thiên hạ.


Và quan trọng nhất, cũng sẽ không phụ lẫn nhau.


Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có.


Tuyết không hối hận.


Bất phụ niên hoa!


'


'


'


'


'


'


'


(^・o・^)ノ" (^・o・^)ノ" (^・o・^)ノ" (^・o・^)ノ" (^・o・^)ノ"


(1) Câu này nguyên gốc là : Tình như phong TUYẾT vô thường, Khước thị nhất động tức thương
(Tình như gió tuyết vô thường, khẽ động một cái đã là thương)


(2) Câu này nguyên gốc là: "Hải để nguyệt thị thiên thượng nguyệt, nhãn tiền nhân thị tâm thượng nhân."
(Trăng dưới nước là trăng trên tri, Người trước mặt là người trong tim.)


2 câu này đều đc bạn Vô Ưu cải biên đi một chút để tỏ tình =)) trách bạn ý, chớ trách mình, mình còn chưa bao giờ có mảnh tình vắt vai nào đây nàiiii =))


Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh: Đây là một câu nói nổi tiếng của Đạt Ma Thương Ương Gia Thố, đại khái có thể hiểu là: Bản thân làm một vị tăng, hoằng dương Phật pháp, phổ độ chúng sinh... những việc mà một người là đệ tử của Phật có trách nhiệm phải làm, ta đều sẽ tận lực đi làm, không phụ y bát truyền thừa của Như Lai. Nhưng, người con gái ta thương, tình cảm và mong muốn của nàng ấy, ta cũng không thể để phụ.
Giáo hoá chúng sinh là trách nhiệm của ta, nhưng để không phụ nàng, ta cũng nguyện ý từ bỏ chứng quả niết bàn.


Sơ quá thì là như vậy, nói câu này sâu nữa cũng không phải đơn giản, nghiệm ra là chính thôi. Đúng sai nhưng nhị thế nào, mỗi người đều sẽ có kết luận của riêng mình. Cái này mình sẽ không tác động. Nhưng nguyện mỗi người, không phải trong mỗi chuyện này mà còn nhiều chuyện khác, đều sẽ tìm được cho mình một hướng đi đúng ^^~


'


'


'


(≚ᄌ≚)ℒℴѵℯ (≚ᄌ≚)ℒℴѵℯ (≚ᄌ≚)ℒℴѵℯ


71 chương, 2-3 năm trời, hai bạn trẻ cuối cùng cũng chính thức yêu nhau...


(╬ಠ益ಠ) Ha ha, chắc tao vui gần chớt..... ┻━┻︵ ლ(ಠ益ಠლ)


Đùa thôi, nghỉ dịch có khác, vote với comment liên tục, mình cảm thấy rất hạnh phúc TT_TT


Cảm ơn sự ủng hộ và quan tâm của tất cả các bạn, mọi người cũng hãy bình tĩnh và giữ gìn sức khỏe đừng chủ quan nhé!!


Mọi chuyện đến cuối cùng, đều sẽ ổn thôi.


Học cách tận hưởng và khai thác nghịch cảnh thực ra cũng vui lắm á... ít nhất là về mặt trải nghiệm trong đời ^^~


Anyway, đây là mình cùng Tháp Bút đang cùng nhau selfie câu like = )) . Trên đó đề (tha-thu) chữ Tả Thanh Thiên (viết lên trời xanh), nằm trong quần thể Tháp Bút - Cầu Thê Húc và Đền Ngọc Sơn, một địa điểm thăm quan cực kỳ nổi tiếng ở Hà Nội.


Hết dịch, bạn nào chưa đến Hà Nội thì hãy đến nhé. Hà Nội buồn, mùa thu và đông còn ảm đạm nữa. Nhưng mà..... đến đi, xem phong thủy thế nào mà "đào tạo" ra được một bạn Vô Ưu ngáo như vậy nhé =))


(づ ̄ ³ ̄)づ~~ Mãi yêu =))))) (づ ̄ ³ ̄)づ ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện