Ở trong bồn tắm đợi một hồi, Quân Hành Tuyệt mới từ từ đứng dậy, đi đến trước tấm bình phong, nơi đó đặt hai cái khăn tắm. Một cái chưa từng dùng qua, một cái mới được Thượng Quan Khiêm lấy đến chà lau thân thể. Quân Hành Tuyệt vươn tay, chuẩn bị cầm lấy cái khăn chưa dùng, ngón tay khi chạm đến lại tạm ngừng một chút, chuyển qua cái bên kia, cầm lấy cái mà Thượng Quan Khiêm từng dùng qua. Sau khi chà lau xong, mặc nội y vào, đi về ngọa phòng (phòng ngủ).
Bên trong tẩm cung xa hoa là chiếc long sàng cực đại, Nguyên Quốc không chuộng màu vàng, cho nên tẩm cung của đế vương cũng là có gì nhiều, ngoại trừ một ít dụng cụ làm bằng hoàng kim, trên giường của đế vương, chăn đơn cùng gối đầu đều là màu trắng, thêu lên đó là hoa văn hình rồng tinh xảo, duy trướng dùng là màu đỏ, đại khí ung dung, tất cả ánh nến vàng đều được đốt lên, bên cạnh long sàng còn có một viên dạ minh châu.
Trong ánh sáng, Thượng Quan Khiêm đang ngồi ở bên giường, Diêm La đang chà lau mái tóc ướt cho y, một màn này trong mắt Quân Hành Tuyệt đặc biệt chói mắt. Động tác thuần thục của Diêm La cho hắn biết đây rõ ràng không phải lần đầu tiên, không khí hòa hợp giữa hai người, chỉ riêng hắn là bị ngăn cách ở ngoài.
“Hoàng huynh, trẫm giúp ngươi lau đi.” Những lời này thốt ra mà không trải qua xét duyệt.
Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, phát hiện trong mắt Quân Hành Tuyệt hiện lên thất vọng, cười nói, “Tốt. Diêm La, đi xuống đi.”
Diêm La nghe theo mệnh lệnh, ngừng tay, đi đến trước người Quân Hành Tuyệt, đưa khăn mặt trên tay giao cho hắn.
“An Thịnh, mang Diêm La đi nghỉ ngơi.” Quân Hành Tuyệt tiếp nhận khăn mặt, cho dù thất vọng vì sự lỗ mãng của mình, Quân Hành Tuyệt cũng biết sau đó mà rút lại thì sẽ khiến người khác hoài nghi.
“Nô tài tuân chỉ.” An Thịnh rõ ràng phân lượng của bản thân, hắn không thể khuyên cái gì, bất quá, cho dù Hoàng thượng làm ra chuyện gì không nên làm, hắn cũng sẽ giúp đỡ Hoàng thượng, Hoàng thượng là chủ tử của hắn, hắn chỉ cần một lòng trung thành với chủ tử là được, về những chuyện khác, làm nô tài không được quản, cũng không thể quản.
Cầm khăn mặt tiến lên giường, quỳ phía sau Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt không phát hiện bản thân mình hiện tại mất thể thống đến mức nào, nếu bị người trong Ngự Sử nhìn thấy, sẽ lại dâng tấu nói Hoàng thượng không biết tôn ti, mất uy nghi đế vương.
[“Ngự Sử”: mấy chú này công việc hình như là khuyên ngăn nhà vua thì phải]
Quân Hành Tuyệt là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cẩn thận chú ý từng chút, dùng khăn bông mềm mại bao phủ lấy mái tóc, cẩn thận chà lau, từng chút từng chút di động.
Ngón tay có khi sẽ đụng đến mấy sợi tóc ướt, xúc cảm lành lạnh kia khiến cho tâm Quân Hành Tuyệt nhảy lên, mái tóc được nhấc lên, lộ ra cần cổ tao nhã, vành tai mượt mà, còn lưu lại nhè nhẹ thủy khí, dưới ánh sáng của dạ minh châu, sáng bóng oánh nhuận.
[“Dạ minh châu – 夜明珠”: theo truyền thuyết cổ đại trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm]
Quân Hành Tuyệt cảm thấy nóng bức, miệng có chút khô, trong lòng báo cho chính mình, không thể, tuyệt đối không thể, người này ngươi không thể chạm, không thể đâu. Lực đạo trên tay không dám tăng thêm, không dám vượt qua nửa phần. Một khi đụng vào sẽ vạn kiếp bất phục, Quân Hành Tuyệt hiểu được, chính là bởi vì hiểu được mới không dám động, mới liều mạng yêu cầu chính mình nhẫn nại. Một bên muốn đụng chạm, một bên cảnh cáo bản thân không thể, một loại hành hạ.
“Được rồi.” Ngay tại lúc cánh tay của Quân Hành Tuyệt nhịn không được hướng cái cổ trắng nõn kia, Thượng Quan Khiêm lên tiếng.
Một phòng ái muội ngay tại lúc Thượng Quan Khiêm mở miệng đã lập tức biến mất, Quân Hành Tuyệt phát hiện động tác của mình, lúc Thượng Quan Khiêm quay đầu lại, vội vàng giả bộ hành động rút khăn về.
“Hoàng đệ, ta cũng giúp ngươi lau đi.” Thượng Quan Khiêm quay người lại, đối Quân Hành Tuyệt phía sau nói.
Vị trí hiện tại của Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm là thế này, Quân Hành Tuyệt cao hơn một chút, Thượng Quan Khiêm xoay người, nội y mỏng manh rộng thùng thình cũng xoay theo, từ tầm mắt của Quân Hành Tuyệt nhìn xuống, có thể nhìn thấy xương quai xanh khêu gợi, đi xuống trong ngực, màu son mơ hồ như ẩn như hiện. Thượng Quan Khiêm hướng Quân Hành Tuyệt tới gần, thân hình dụ nhân kia tới gần, Quân Hành Tuyệt đột nhiên phát giác trong mũi mình như có chất lỏng gì chảy ra. Vội vàng che mũi miệng lại, sau đó thối lui.
“Hoàng đệ.” Thượng Quan Khiêm cười nhìn hành động của Quân Hành Tuyệt, “Làm sao vậy?” nghi vấn.
“Hoàng huynh, trẫm nhớ ra còn có chính sự phải xử lý, Hoàng huynh cứ ngủ trước đi.” Vừa nói vừa di chuyển ra xa giường, che mũi, bước nhanh ra hướng cửa.
Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt rời đi, không ngăn cản. Chỉ là sau khi Quân Hành Tuyệt rời khỏi phòng, cười khẽ, “Này, phản ứng thật là có thú vị.” Y là cố ý đấy, chỉ là muốn nhìn xem Quân Hành Tuyệt sẽ có phản ứng gì, là nhịn không được, hay là tiếp tục trốn tránh. Không nghĩ tới, đúng thật là trốn tránh, thế nhưng sao lại có loại phản ứng ngây thơ như vậy, hắn không phải có rất nhiều nữ nhân sao, sao còn có thể có loại phản ứng này, thế nhưng, rất thú vị là được.
Nhẹ gảy tóc ra sau lưng, chút nước còn lưu lại trên tóc đã biến mất vô tung vô ảnh. Lại trong nháy mắt, tất cả màn trướng đều buông xuống, ngăn cách tầm mắt của ngoại giới, khiến cho người ta không nhìn thấy tình hình bên trong trướng. Thượng Quan Khiêm nằm nghiêng ở trên giường, ngón tay ở trong không trung vẽ một cái, hình ảnh xuất hiện là Quân Hành Tuyệt.
Quân Hành Tuyệt sau khi rời khỏi tầm mắt của Thượng Quan Khiêm mới dám buông tay xuống, quả nhiên, chất lỏng màu đỏ đã chảy ra.
Chỉ là thấy thế thôi đã khiến cho hắn có phản ứng như vậy, nếu thật sự ngủ ở trên cùng một cái giường, hắn nhất định sẽ thú tính đại phát.
“Hoàng thượng.” Đem Diêm La an trí tốt, An Thịnh quay lại đây liền phát hiện Hoàng Đế đang lý ra phải ở trong ngọa phòng thế nhưng lại ở trong này. Vội vàng tiến lên vấn an, sau đó phát hiện mũi Hoàng thượng đỏ sẫm, “Này, đổ máu, Hoàng thượng, nô tài lập tức đi gọi Thái y.” An Thịnh nói xong liền chạy ra ngoài.
“Quay lại.” Chuyện mất mặt như thế này để cho An Thịnh thấy là đã đủ, hắn cũng không muốn để cho những người khác biết, “Gọi Thái y cái gì.” Trên tay còn cầm khăn bông, Quân Hành Tuyệt đang muốn dùng nó lau, chỉ là nhớ tới cái khăn này từng lau qua tóc của người kia, buông tay, “Đi, lấy cái khăn đến đây.”
An Thịnh nhìn thấy trên tay Hoàng thượng có khăn rồi, không rõ vì sao còn muốn đi lấy, thế nhưng chủ tử mệnh lệnh, yêu cầu vô lý như thế nào cũng phải làm theo. An Thịnh rất nhanh đã trở lại, đem khăn trình lên cho Hoàng thượng.
Quân Hành Tuyệt cầm lấy đem vết máu lau, bước đi ra ngoài, trải qua sức ép vừa rồi, hắn thật sự không dám cùng Hoàng huynh ở chung một phòng nữa. Mà chỗ hậu cung, hắn cũng không có hứng thú đi. Sau khi có chính phẩm (hàng thật), hắn không muốn thấy tồn tại của nhạn phẩm (đồ dỏm), đó quả thực chính là vết nhơ. Sau khi ý thức được tình cảm của mình mà lại đi đến nơi của các phi tử, hắn cảm giác như mình đang làm bẩn người kia vậy, những người đó sao có thể xứng để so sánh với người kia.
Vậy đi Cần Chính điện đi, ai, vốn là cái cớ thôi.
An Thịnh vội vàng đi theo.
Chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi, trên bàn Cần Chính điện đã có một đống tấu chương.
Quân Hành Tuyệt cầm lấy một quyển ở phía trên, mở ra, bắt đầu xem, nhìn chưa được vài chữ, suy nghĩ đã loạn cả lên. Hôm nay, hắn đã nhìn thấy hình ảnh Hoàng huynh lỏa thể, mái tóc đen sáng bóng động lòng người, bả vai mượt mà, chỉ là bóng dáng mà đã mê người như vậy, thật muốn đưa y ôm vào trong lòng ngực, cẩn thận cảm giác.
Trên mặt lộ ra nụ cười si mê, khiến cho An Thịnh đang đứng một bên nghĩ Hoàng thượng bị bệnh à, loại vẻ mặt này mà lại xuất hiện trên người Hoàng thượng.
Không đúng, trẫm không nên nghĩ đến chuyện này, Quân Hành Tuyệt, đừng quên người kia là huynh đệ của ngươi, ngươi không thể muốn.
Lại đem tầm mắt chuyển sang chồng tấu chương, lần này nhìn được mấy cuộn, sau đó suy nghĩ lại bay đi. Chân Hoàng huynh đẹp nha, thon dài như vậy, tứ chi cân xứng, nếu quấn lấy người mình thì không biết sẽ có cảm giác như thế nào.
Đủ rồi, không thể càng nghĩ càng quá phận, y là Hoàng huynh, có muốn như thế nào cũng vô dụng.
An Thịnh chú ý tới Hoàng thượng khôi phục biểu tình bình tĩnh, chỉ chốc lát lại như vừa rồi, thứ hắn vô lễ, nụ cười đó nhìn ngu không thể tả. Sau đó Hoàng thượng dùng sức lắc lắc đầu, bình thường trở lại.
Một chốc sau, Quân Hành Tuyệt lại thất thần, lúc Hoàng huynh từ trong bể đứng dậy, còn có lúc dựa vào bể, hắn đều thấy được hai khối quả ngọt ngào kia, nếu nhấm nháp nó, hương vị nhất định là tốt lắm đi, sau đó không biết Hoàng huynh sẽ lộ ra dạng biểu tình gì.
An Thịnh cảm thấy Hoàng thượng đêm nay thật sự rất không bình thường, nhìn xem, lại lộ ra cái nụ cười đó, Hoàng thượng suy nghĩ cái gì đấy. An Thịnh, đầu óc chuyển chuyển, sẽ không là, sau đó sắc mặt lại đổi, không thể quản, không thể nghĩ, đây không phải là chuyện mà nô tài có thể nghĩ. An Thịnh là một hoạn quan, không có nghĩa là hắn không biết. Có thể khiến cho Hoàng thượng biến thành như vậy cũng chỉ có thể là vị Tín vương kia, cùng nhau cộng dục xem ra đã kích thích đến Hoàng thượng, còn Hoàng thượng vừa rồi chảy máu mũi, sẽ không phải.....
Đột nhiên Quân Hành Tuyệt đem tấu chương đập một phát lên bàn, An Thịnh cho rằng Hoàng thượng đã biết suy nghĩ trong lòng hắn, vội vàng quỳ xuống, miệng nói, “Hoàng thượng, nô tài đáng chết. Nô tài tội đáng chết vạn lần.”
“Ngươi đáng chết cái gì, lui xuống đi, trẫm ở trong này nghỉ một lát, trước khi trời sáng đánh thức trẫm.” Quân Hành Tuyệt ra lệnh.
“Nô tài tuân chỉ.” Thì ra là không biết, nguy hiểm thật a, nếu bị Hoàng thượng biết hắn nghĩ cái gì, nhất định sẽ chém đầu hắn, may mắn, may mắn.
Quân Hành Tuyệt tựa vào ghế, ngẩng đầu lên. Tấu chương là xem không nổi, nhưng hắn không dám trở lại tẩm cung, người kia hiện tại đang ngủ ở đó, hắn không dám trở về, sợ thấy bộ dáng người nọ lại nổi lên tâm tư xấu xa, hắn chỉ có thể ở trong này ngủ một chút, trước bình minh quay trở về, không để người kia biết hắn một đêm không quay về. Trước khi bình minh, trở về làm bộ dáng như vừa mới ngủ dậy, hắn mới tỉnh táo một chút. Hắn hiện tại căn bản không dám đối mặt với người kia.
Phía sau Cần Chính điện có một căn phòng nhỏ, vốn là để cho Hoàng Đế sau khi làm việc mệt thì nghỉ ngơi.
Quân Hành Tuyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không suy nghĩ nữa, ngủ đi.
Bên kia, Thượng Quan Khiêm nhìn thấy hành động của Quân Hành Tuyệt, ý cười nơi khóe miệng thực rõ ràng. Thú vị a, Quân Hành Tuyệt phản ứng thật là rất thú vị. Đã lâu không cảm thấy thú vị như vậy, xao động trong lòng cũng bình phục. Quân Hành Tuyệt, ngươi thực may mắn nha, mỗi lần ta muốn động thủ là sẽ có một số việc khiến cho ta bình phục, lần đầu tiên là sự xuất hiện ngoài ý muốn của ngươi, khiến cho ta muốn xem ngươi làm gì, sau đó có người chia sẻ, lần thứ hai là bởi vì chuyện đối tinh của Cảnh và mình, lúc này đây là bởi vì phản ứng của ngươi. Tiếp theo thì sao? Phất tay, hình ảnh trong không trung biến mất, không còn gì để xem.
Mà ở Cần Chính điểm Quân Hành Tuyệt cũng đang cưỡng chế mình phải ngủ, thật vất vả, cuối cùng cũng ngủ, thậm chí còn có một giấc mộng thật đẹp, là khát vọng ở trong tận đáy lòng của hắn.
Nằm mơ thật là chuyện hạnh phúc, bởi vì trong này cái gì cũng đều có thể phát sinh, tốt đẹp có, kinh khủng có, kỳ diệu có, không có gì là không có khả năng, tựa như giấc mộng hiện tại của Quân Hành Tuyệt, trong hiện thực là không có khả năng đâu
Bên trong tẩm cung xa hoa là chiếc long sàng cực đại, Nguyên Quốc không chuộng màu vàng, cho nên tẩm cung của đế vương cũng là có gì nhiều, ngoại trừ một ít dụng cụ làm bằng hoàng kim, trên giường của đế vương, chăn đơn cùng gối đầu đều là màu trắng, thêu lên đó là hoa văn hình rồng tinh xảo, duy trướng dùng là màu đỏ, đại khí ung dung, tất cả ánh nến vàng đều được đốt lên, bên cạnh long sàng còn có một viên dạ minh châu.
Trong ánh sáng, Thượng Quan Khiêm đang ngồi ở bên giường, Diêm La đang chà lau mái tóc ướt cho y, một màn này trong mắt Quân Hành Tuyệt đặc biệt chói mắt. Động tác thuần thục của Diêm La cho hắn biết đây rõ ràng không phải lần đầu tiên, không khí hòa hợp giữa hai người, chỉ riêng hắn là bị ngăn cách ở ngoài.
“Hoàng huynh, trẫm giúp ngươi lau đi.” Những lời này thốt ra mà không trải qua xét duyệt.
Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, phát hiện trong mắt Quân Hành Tuyệt hiện lên thất vọng, cười nói, “Tốt. Diêm La, đi xuống đi.”
Diêm La nghe theo mệnh lệnh, ngừng tay, đi đến trước người Quân Hành Tuyệt, đưa khăn mặt trên tay giao cho hắn.
“An Thịnh, mang Diêm La đi nghỉ ngơi.” Quân Hành Tuyệt tiếp nhận khăn mặt, cho dù thất vọng vì sự lỗ mãng của mình, Quân Hành Tuyệt cũng biết sau đó mà rút lại thì sẽ khiến người khác hoài nghi.
“Nô tài tuân chỉ.” An Thịnh rõ ràng phân lượng của bản thân, hắn không thể khuyên cái gì, bất quá, cho dù Hoàng thượng làm ra chuyện gì không nên làm, hắn cũng sẽ giúp đỡ Hoàng thượng, Hoàng thượng là chủ tử của hắn, hắn chỉ cần một lòng trung thành với chủ tử là được, về những chuyện khác, làm nô tài không được quản, cũng không thể quản.
Cầm khăn mặt tiến lên giường, quỳ phía sau Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt không phát hiện bản thân mình hiện tại mất thể thống đến mức nào, nếu bị người trong Ngự Sử nhìn thấy, sẽ lại dâng tấu nói Hoàng thượng không biết tôn ti, mất uy nghi đế vương.
[“Ngự Sử”: mấy chú này công việc hình như là khuyên ngăn nhà vua thì phải]
Quân Hành Tuyệt là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cẩn thận chú ý từng chút, dùng khăn bông mềm mại bao phủ lấy mái tóc, cẩn thận chà lau, từng chút từng chút di động.
Ngón tay có khi sẽ đụng đến mấy sợi tóc ướt, xúc cảm lành lạnh kia khiến cho tâm Quân Hành Tuyệt nhảy lên, mái tóc được nhấc lên, lộ ra cần cổ tao nhã, vành tai mượt mà, còn lưu lại nhè nhẹ thủy khí, dưới ánh sáng của dạ minh châu, sáng bóng oánh nhuận.
[“Dạ minh châu – 夜明珠”: theo truyền thuyết cổ đại trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm]
Quân Hành Tuyệt cảm thấy nóng bức, miệng có chút khô, trong lòng báo cho chính mình, không thể, tuyệt đối không thể, người này ngươi không thể chạm, không thể đâu. Lực đạo trên tay không dám tăng thêm, không dám vượt qua nửa phần. Một khi đụng vào sẽ vạn kiếp bất phục, Quân Hành Tuyệt hiểu được, chính là bởi vì hiểu được mới không dám động, mới liều mạng yêu cầu chính mình nhẫn nại. Một bên muốn đụng chạm, một bên cảnh cáo bản thân không thể, một loại hành hạ.
“Được rồi.” Ngay tại lúc cánh tay của Quân Hành Tuyệt nhịn không được hướng cái cổ trắng nõn kia, Thượng Quan Khiêm lên tiếng.
Một phòng ái muội ngay tại lúc Thượng Quan Khiêm mở miệng đã lập tức biến mất, Quân Hành Tuyệt phát hiện động tác của mình, lúc Thượng Quan Khiêm quay đầu lại, vội vàng giả bộ hành động rút khăn về.
“Hoàng đệ, ta cũng giúp ngươi lau đi.” Thượng Quan Khiêm quay người lại, đối Quân Hành Tuyệt phía sau nói.
Vị trí hiện tại của Quân Hành Tuyệt và Thượng Quan Khiêm là thế này, Quân Hành Tuyệt cao hơn một chút, Thượng Quan Khiêm xoay người, nội y mỏng manh rộng thùng thình cũng xoay theo, từ tầm mắt của Quân Hành Tuyệt nhìn xuống, có thể nhìn thấy xương quai xanh khêu gợi, đi xuống trong ngực, màu son mơ hồ như ẩn như hiện. Thượng Quan Khiêm hướng Quân Hành Tuyệt tới gần, thân hình dụ nhân kia tới gần, Quân Hành Tuyệt đột nhiên phát giác trong mũi mình như có chất lỏng gì chảy ra. Vội vàng che mũi miệng lại, sau đó thối lui.
“Hoàng đệ.” Thượng Quan Khiêm cười nhìn hành động của Quân Hành Tuyệt, “Làm sao vậy?” nghi vấn.
“Hoàng huynh, trẫm nhớ ra còn có chính sự phải xử lý, Hoàng huynh cứ ngủ trước đi.” Vừa nói vừa di chuyển ra xa giường, che mũi, bước nhanh ra hướng cửa.
Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt rời đi, không ngăn cản. Chỉ là sau khi Quân Hành Tuyệt rời khỏi phòng, cười khẽ, “Này, phản ứng thật là có thú vị.” Y là cố ý đấy, chỉ là muốn nhìn xem Quân Hành Tuyệt sẽ có phản ứng gì, là nhịn không được, hay là tiếp tục trốn tránh. Không nghĩ tới, đúng thật là trốn tránh, thế nhưng sao lại có loại phản ứng ngây thơ như vậy, hắn không phải có rất nhiều nữ nhân sao, sao còn có thể có loại phản ứng này, thế nhưng, rất thú vị là được.
Nhẹ gảy tóc ra sau lưng, chút nước còn lưu lại trên tóc đã biến mất vô tung vô ảnh. Lại trong nháy mắt, tất cả màn trướng đều buông xuống, ngăn cách tầm mắt của ngoại giới, khiến cho người ta không nhìn thấy tình hình bên trong trướng. Thượng Quan Khiêm nằm nghiêng ở trên giường, ngón tay ở trong không trung vẽ một cái, hình ảnh xuất hiện là Quân Hành Tuyệt.
Quân Hành Tuyệt sau khi rời khỏi tầm mắt của Thượng Quan Khiêm mới dám buông tay xuống, quả nhiên, chất lỏng màu đỏ đã chảy ra.
Chỉ là thấy thế thôi đã khiến cho hắn có phản ứng như vậy, nếu thật sự ngủ ở trên cùng một cái giường, hắn nhất định sẽ thú tính đại phát.
“Hoàng thượng.” Đem Diêm La an trí tốt, An Thịnh quay lại đây liền phát hiện Hoàng Đế đang lý ra phải ở trong ngọa phòng thế nhưng lại ở trong này. Vội vàng tiến lên vấn an, sau đó phát hiện mũi Hoàng thượng đỏ sẫm, “Này, đổ máu, Hoàng thượng, nô tài lập tức đi gọi Thái y.” An Thịnh nói xong liền chạy ra ngoài.
“Quay lại.” Chuyện mất mặt như thế này để cho An Thịnh thấy là đã đủ, hắn cũng không muốn để cho những người khác biết, “Gọi Thái y cái gì.” Trên tay còn cầm khăn bông, Quân Hành Tuyệt đang muốn dùng nó lau, chỉ là nhớ tới cái khăn này từng lau qua tóc của người kia, buông tay, “Đi, lấy cái khăn đến đây.”
An Thịnh nhìn thấy trên tay Hoàng thượng có khăn rồi, không rõ vì sao còn muốn đi lấy, thế nhưng chủ tử mệnh lệnh, yêu cầu vô lý như thế nào cũng phải làm theo. An Thịnh rất nhanh đã trở lại, đem khăn trình lên cho Hoàng thượng.
Quân Hành Tuyệt cầm lấy đem vết máu lau, bước đi ra ngoài, trải qua sức ép vừa rồi, hắn thật sự không dám cùng Hoàng huynh ở chung một phòng nữa. Mà chỗ hậu cung, hắn cũng không có hứng thú đi. Sau khi có chính phẩm (hàng thật), hắn không muốn thấy tồn tại của nhạn phẩm (đồ dỏm), đó quả thực chính là vết nhơ. Sau khi ý thức được tình cảm của mình mà lại đi đến nơi của các phi tử, hắn cảm giác như mình đang làm bẩn người kia vậy, những người đó sao có thể xứng để so sánh với người kia.
Vậy đi Cần Chính điện đi, ai, vốn là cái cớ thôi.
An Thịnh vội vàng đi theo.
Chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi, trên bàn Cần Chính điện đã có một đống tấu chương.
Quân Hành Tuyệt cầm lấy một quyển ở phía trên, mở ra, bắt đầu xem, nhìn chưa được vài chữ, suy nghĩ đã loạn cả lên. Hôm nay, hắn đã nhìn thấy hình ảnh Hoàng huynh lỏa thể, mái tóc đen sáng bóng động lòng người, bả vai mượt mà, chỉ là bóng dáng mà đã mê người như vậy, thật muốn đưa y ôm vào trong lòng ngực, cẩn thận cảm giác.
Trên mặt lộ ra nụ cười si mê, khiến cho An Thịnh đang đứng một bên nghĩ Hoàng thượng bị bệnh à, loại vẻ mặt này mà lại xuất hiện trên người Hoàng thượng.
Không đúng, trẫm không nên nghĩ đến chuyện này, Quân Hành Tuyệt, đừng quên người kia là huynh đệ của ngươi, ngươi không thể muốn.
Lại đem tầm mắt chuyển sang chồng tấu chương, lần này nhìn được mấy cuộn, sau đó suy nghĩ lại bay đi. Chân Hoàng huynh đẹp nha, thon dài như vậy, tứ chi cân xứng, nếu quấn lấy người mình thì không biết sẽ có cảm giác như thế nào.
Đủ rồi, không thể càng nghĩ càng quá phận, y là Hoàng huynh, có muốn như thế nào cũng vô dụng.
An Thịnh chú ý tới Hoàng thượng khôi phục biểu tình bình tĩnh, chỉ chốc lát lại như vừa rồi, thứ hắn vô lễ, nụ cười đó nhìn ngu không thể tả. Sau đó Hoàng thượng dùng sức lắc lắc đầu, bình thường trở lại.
Một chốc sau, Quân Hành Tuyệt lại thất thần, lúc Hoàng huynh từ trong bể đứng dậy, còn có lúc dựa vào bể, hắn đều thấy được hai khối quả ngọt ngào kia, nếu nhấm nháp nó, hương vị nhất định là tốt lắm đi, sau đó không biết Hoàng huynh sẽ lộ ra dạng biểu tình gì.
An Thịnh cảm thấy Hoàng thượng đêm nay thật sự rất không bình thường, nhìn xem, lại lộ ra cái nụ cười đó, Hoàng thượng suy nghĩ cái gì đấy. An Thịnh, đầu óc chuyển chuyển, sẽ không là, sau đó sắc mặt lại đổi, không thể quản, không thể nghĩ, đây không phải là chuyện mà nô tài có thể nghĩ. An Thịnh là một hoạn quan, không có nghĩa là hắn không biết. Có thể khiến cho Hoàng thượng biến thành như vậy cũng chỉ có thể là vị Tín vương kia, cùng nhau cộng dục xem ra đã kích thích đến Hoàng thượng, còn Hoàng thượng vừa rồi chảy máu mũi, sẽ không phải.....
Đột nhiên Quân Hành Tuyệt đem tấu chương đập một phát lên bàn, An Thịnh cho rằng Hoàng thượng đã biết suy nghĩ trong lòng hắn, vội vàng quỳ xuống, miệng nói, “Hoàng thượng, nô tài đáng chết. Nô tài tội đáng chết vạn lần.”
“Ngươi đáng chết cái gì, lui xuống đi, trẫm ở trong này nghỉ một lát, trước khi trời sáng đánh thức trẫm.” Quân Hành Tuyệt ra lệnh.
“Nô tài tuân chỉ.” Thì ra là không biết, nguy hiểm thật a, nếu bị Hoàng thượng biết hắn nghĩ cái gì, nhất định sẽ chém đầu hắn, may mắn, may mắn.
Quân Hành Tuyệt tựa vào ghế, ngẩng đầu lên. Tấu chương là xem không nổi, nhưng hắn không dám trở lại tẩm cung, người kia hiện tại đang ngủ ở đó, hắn không dám trở về, sợ thấy bộ dáng người nọ lại nổi lên tâm tư xấu xa, hắn chỉ có thể ở trong này ngủ một chút, trước bình minh quay trở về, không để người kia biết hắn một đêm không quay về. Trước khi bình minh, trở về làm bộ dáng như vừa mới ngủ dậy, hắn mới tỉnh táo một chút. Hắn hiện tại căn bản không dám đối mặt với người kia.
Phía sau Cần Chính điện có một căn phòng nhỏ, vốn là để cho Hoàng Đế sau khi làm việc mệt thì nghỉ ngơi.
Quân Hành Tuyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không suy nghĩ nữa, ngủ đi.
Bên kia, Thượng Quan Khiêm nhìn thấy hành động của Quân Hành Tuyệt, ý cười nơi khóe miệng thực rõ ràng. Thú vị a, Quân Hành Tuyệt phản ứng thật là rất thú vị. Đã lâu không cảm thấy thú vị như vậy, xao động trong lòng cũng bình phục. Quân Hành Tuyệt, ngươi thực may mắn nha, mỗi lần ta muốn động thủ là sẽ có một số việc khiến cho ta bình phục, lần đầu tiên là sự xuất hiện ngoài ý muốn của ngươi, khiến cho ta muốn xem ngươi làm gì, sau đó có người chia sẻ, lần thứ hai là bởi vì chuyện đối tinh của Cảnh và mình, lúc này đây là bởi vì phản ứng của ngươi. Tiếp theo thì sao? Phất tay, hình ảnh trong không trung biến mất, không còn gì để xem.
Mà ở Cần Chính điểm Quân Hành Tuyệt cũng đang cưỡng chế mình phải ngủ, thật vất vả, cuối cùng cũng ngủ, thậm chí còn có một giấc mộng thật đẹp, là khát vọng ở trong tận đáy lòng của hắn.
Nằm mơ thật là chuyện hạnh phúc, bởi vì trong này cái gì cũng đều có thể phát sinh, tốt đẹp có, kinh khủng có, kỳ diệu có, không có gì là không có khả năng, tựa như giấc mộng hiện tại của Quân Hành Tuyệt, trong hiện thực là không có khả năng đâu
Danh sách chương