Kinh Triệu Duẫn cùng Lại bộ thị lang đều bị lửa giận của Hoàng thượng dọa đến, quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn lên.
“Ngươi không rõ con ngươi phạm phải tội gì,” Quân Hành Tuyệt cười lạnh, “Trẫm nói cho ngươi, người mà con ngươi đùa giỡn là Tín vương, là huynh trưởng của trẫm. Ngươi nói cho trẫm, có chết là đã quá dễ cho hắn?”
Xong rồi. Lại bộ thị lang thật không ngờ đến chuyện này, tội danh đùa giỡn hoàng tộc đã là tội chết. Lại bộ thị lang sắc mặt trắng bệch tê liệt ngồi trên mặt đất.
Tín vương? Xem ra đồn đãi sai rồi Hoàng thượng đối với vị Tín vương mới xuất hiện này không phải phòng bị, ngược lại còn rất quan tâm. Kinh Triệu Duẫn nghĩ, việc này như vậy đã xong. Theo luật của triều đại, mạo phạm hoàng tộc là tử tội, hoàng tộc có quyền xử tử kẻ dám mạo phạm, sự kiện về Tín vương lần này không có bất kì sai lầm hay oan uổng nào cả. Chỉ có thể nói Lại bộ thị lang lần này thảm, con trai chết không nói, bản thân chỉ sợ cũng nguy rồi, nhìn lửa giận của Hoàng thượng sẽ biết.
“Kinh Triệu Duẫn, chuyện này ngươi biết xử lý như thế nào, trẫm không hy vọng có bất cứ đồn đãi gì dính đến Hoàng huynh xuất hiện trong dân gian.” Quân Hành Tuyệt lạnh lùng phân phó.
“Tuân chỉ.” Hắn ngay thẳng, nhưng cũng hiểu được biến thông (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc), nếu không Kinh Triệu Duẫn sao có thể ở kinh thành làm quan nhiều năm như vậy, hơn nữa còn đắc tội với nhiều người.
Sau khi Kinh Triệu Duẫn lui ra sau, Quân Hành Tuyệt bắt đầu xử lý Lại bộ thị lang. Quá trình không nói, cuối cùng, Lại bộ thị lang bị tịch biên nhập ngục, bất quá bị Quân Hành Tuyệt ngầm chỉnh chết ở trong lao.
Quân Hành Tuyệt giải quyết xong chuyện này liền vội vàng theo mật đạo đi tới Tín vương phủ.
“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt vội vàng tiến lên. “Trẫm nghe Tử Yên nói, Hoàng huynh không có việc gì chứ.” Quân Hành Tuyệt tới gần, đánh giá cẩn thận Thượng Quan Khiêm.
“Ta có thể có chuyện gì nào.” Thượng Quan Khiêm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Quân Hành Tuyệt nhẹ nhàng thở ra, trước khi nhìn thấy Hoàng huynh, hắn không thể yên tâm cho được.
Cùng Thượng Quan Khiêm đi vào tiểu đình, Diêm La thuần thục pha trà, huynh đệ hai người tán gẫu.
Từ khi Hoàng huynh chuyển tới Tín vương phủ cho tới nay, hắn liền nói chuyện có mật đạo với Hoàng huynh, mấy tháng nay, mọi người bên ngoài không biết hắn gần như mỗi ngày đều tới nơi này, chỉ là vì có thể trông thấy Hoàng huynh, vốn phải xa cách Hoàng huynh mới đúng, thế nhưng khát vọng sâu nhất trong lòng là muốn gặp, muốn thấy y, dù trong nháy mắt cũng tốt, muốn y ở trong tầm nhìn của mình.
Quân Hành Tuyệt biết theo thời gian trôi qua, tâm của hắn càng ngày càng bất an, muốn càng nhiều, tình huống như hiện tại vẫn chưa đủ, khát vọng nơi đáy lòng rất sâu sắc, nhìn thấy cánh môi Hoàng huynh nói chuyện với mình, muốn hôn lên đó, nhìn thấy cánh tay Hoàng huynh nâng chén trà lên, muốn nắm lấy nó tinh tế thưởng thức, ý niệm như vậy trong đầu càng ngày càng mãnh liệt. Một suy nghĩ trong lòng dần nổi lên, cho dù bị Hoàng huynh chán ghét, cho dù bị Hoàng huynh oán hận, cũng muốn đạt được.
Từ khi Hoàng huynh đề nghị cho hắn trở thành đồng bạn, trong thời gian khảo nghiệm, hắn phát hiện Hoàng huynh đối hắn có một chút không giống như xưa, không phải rất nhiều, nhưng vẫn hơn trước kia không có lấy một phần trong lòng y, Hoàng huynh hiện tại luôn quan sát hắn, đáy mắt có bóng dáng của hắn. Hắn thật cao hứng, Hoàng huynh rốt cục cũng cho hắn một chút vị trí trong lòng. Cho nên hắn không muốn phá hư, đem ý niệm điên cuồng kia đè nén xuống nữa.
Lý trí dây dưa cùng dục vọng, tâm của hắn rất mệt mỏi, nhưng mà không thể ngừng lại, không thể ngừng phần luyến ái này được. Chỉ cần nhìn thấy Hoàng huynh là không thể ngừng, mỗi một lần gặp mặt sẽ càng yêu thêm một phần, cho nên không muốn thay đổi tình trạng hiện tại, nhưng mà bởi vì càng yêu cho nên cũng càng điên cuồng mong muốn.
Vì kìm nén phần tưởng niệm điên cuồng này, hắn muốn xem nhóm tần phi nơi hậu cung như công cụ thư giải dục niệm của mình. Nhưng mà không được, lúc chạm đến các nàng trong lòng lại hiện lên thân ảnh của Hoàng huynh, hắn làm không được, làm chuyện như vậy, tựa như bất trung đối với Hoàng huynh, không được. Không chỉ như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến Hoàng huynh, phân thân sẽ như lửa nóng vậy, nhưng chạm đến các nàng thì một chút phản ứng cũng không có. Ngay cả bản năng nam tính cũng khó chịu, chỉ có dục niệm đối với một mình Hoàng huynh.
Không phải không nghĩ tới tiếp tục lấy Thục phi làm thay thế phẩm, thế nhưng bây giờ đã có chính phẩm, hắn ngay cả cung điện của Thục phi cũng không muốn đi, Thục phi trước kia có vài chỗ tương tự Hoàng huynh, bây giờ cảm thấy thật chướng mắt, thậm chí chán ghét, Hoàng huynh là độc nhất vô nhị, Thục phi kia vài phần giống, quả thực chính là khinh nhờn, khinh nhờn khí chất của Hoàng huynh. Cho nên mấy tháng nay hắn chưa bao giờ bước vào cung điện của Thục phi, hậu cung tung tin đồn Thục phi thất sủng, buồn cười, đến tột cùng chỉ là một thay thế phẩm, nào có sủng ái bao giờ.
“Hoàng huynh, vì sao lại giết kẻ mạo phạm đến Hoàng huynh nhẹ nhàng như vậy, nếu Hoàng huynh bắt hắn, trẫm nhất định sẽ lăng trì xử tử ngay.” Trò chuyện một hồi, Quân Hành Tuyệt lại nhớ đến kẻ có ý đồ đen tối với Hoàng huynh, hắn như không thể hít thở. Chết tiệt, dám đối Hoàng huynh có ý niệm dơ bẩn như vậy trong đầu.
“Hắn đã chết.” Thượng Quan Khiêm cười nói, ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn biến mất, “Lâu rồi không ai dám nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Tràn ngập dục niệm dâm uế.” Từ khi hung danh của Vô Xá truyền khắp vũ trụ, đã không còn ai dám.
“Hoàng huynh trước kia cũng gặp qua loại chuyện này?” Quân Hành Tuyệt kéo cánh tay đang đặt trên bàn xuống nắm chặt, ở một nơi mà hắn không biết, cũng có người dùng loại ánh mắt đó nhìn Hoàng huynh sao? Ai? Rốt cuộc là ai? Mặc kệ là ai, đều phải chết. Quân Hành Tuyệt trong lòng hung hăng nghĩ. Nhưng hắn biết mình nghĩ của chỉ là nghĩ mà thôi, quá khứ của Hoàng huynh không tra ra được, mấy tên chết tiệt đó làm sao có thể tìm ra.
“Gặp được rất nhiều, thậm chí muốn ta trở thành cấm luyến cũng có. Bất quá, đều đã chết.” Thượng Quan Khiêm nói như không có gì cả. Bởi vì là địch nhân, cho nên bọn họ phải chết. Đối với loại sự tình này, Vô Xá không chán ghét, chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có thể, chỉ là bọn y không muốn, mà bọn họ cũng có năng lực phản kháng, cho nên chỉ có thể trở thành địch nhân. Mà địch nhân thì phải chết, đây là tôn chỉ của Vô Xá.
“Vậy sao?” Quân Hành Tuyệt cười có chút miễn cưỡng, “Hoàng huynh, trẫm trở về.” Quân Hành Tuyệt cáo từ.
Thượng Quan Khiêm nhìn bóng dáng Quân Hành Tuyệt rời đi, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng như mây gió) cười. Đối với sự đấu tranh của Quân Hành Tuyệt y thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng minh bạch), nghĩ rằng y không nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn y sau lưng sao? Nghĩ rằng thống khổ giấu nơi đáy mắt kia là y không biết sao? Y hết thảy đều nhìn thấy, không nói không đề cập tới, chính là vì muốn nhìn thấy hắn thống khổ giày vò, còn chưa đủ, Quân Hành Tuyệt giác ngộ còn chưa đủ, chưa đạt đến yêu cầu của y, khảo nghiệm của y, Quân Hành Tuyệt vẫn chưa thông qua.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi chừng nào thì mới có thể hiểu được? Ngươi phải nhanh một chút, nếu không, tư cách của người sẽ không có.” Tại trong sân không có người nào, Thượng Quan Khiêm phóng ra hắc ám của mình, thật lâu không có giết người, hôm nay động thủ chôn vùi mất mười một linh hồn, khiến cho hắc ám đang bình tĩnh lại dao động. Linh hồn không an phận đang khó chịu, muốn phá vỡ thế giới này. Còn phải chờ bao lâu nữa đây? Quân Hành Tuyệt trở lại hoàng cung, để cho nhóm cung nhân lui xuống, một mình ở trong điện lẳng lặng ngồi. Vừa rồi trong mắt Hoàng huynh, hắn thấy hết thảy đều là miệt thị cùng khinh thường, là đối với những kẻ muốn biến Hoàng huynh thành cấm luyến. Hắn phẫn nộ, Hoàng huynh sao lại gặp phải những việc này, thế nhưng có sợ hãi, bởi vì hắn cũng là người như vậy, hắn muốn Hoàng huynh, cũng giống như kẻ hôm nay vậy, dùng ánh mắt mà Hoàng huynh nói là dâm uế nhìn Hoàng huynh, thậm chí ở trong mộng vô số lần xâm phạm Hoàng huynh. Hắn cũng muốn nhốt Hoàng huynh lại. Hắn cũng giống như những kẻ mà Hoàng huynh khinh thường kia.
Thì ra là giống nhau a, hắn chẳng khác mấy so với những kẻ hắn căm ghét, cho dù là bởi vì yêu, thế nhưng điên cuồng trong đáy lòng hắn cũng như bọn họ, nếu Hoàng huynh biết, nhất định sẽ nhìn hắn như nhìn bọn họ. Cho nên, trẫm phải nhẫn nại, đem thú tính đang rít gào trong đáy lòng trói chặt lại, Hoàng huynh, khảo nghiệm của ngươi đến tột cùng là cái gì, trẫm khi nào thì mới có thể trở thành đồng bạn của ngươi, mà đến lúc đó, trẫm lại phải như thế nào, điên cuồng càng nhiều hay là càng thêm lý trí. Trẫm thật sự không biết.
Kinh thành công tử của Lại bộ thị lang bị giết, tuyên bố với bên ngoài đã được quyết, tội danh là mạo phạm dòng họ, về phần là vị nào, Kinh Triệu Duẫn cũng không nói, Hoàng thượng đã nói, không cho bất kì tin tức gì được liên quan đến Tín vương.
Dân chúng bình thường đương nhiên sẽ không biết, nhưng nhóm đại thần trong triều vẫn có thể từ trong những tình huống mà phân tích ra là Tín vương. Hơn nữa cả nhà Lại bộ thị lang bị tịch biên hạ ngục cũng đến được tai bọn họ. Mọi người bắt đầu một lần nữa đánh giá vị Tín vương vẫn chưa lộ diện kia, còn có địa vị của người đó trong lòng Hoàng thượng, không phải phòng bị cùng không chú trọng, ngược lại là rất quan tâm.
Bắt đầu từ hôm đó, trước cửa Tín vương phủ trước nay đều quạnh quẽ bắt đầu náo nhiệt, bái thiếp (thiệp mời) từng tấm từng tấm được đưa vào, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm từ Tín vương.
Mỗi một ngày, các quan viên đến thỉnh đều không gặp được Tín vương, vậy thỉnh nữ quyến thì có thể đi, vừa vặn thi Hương qua đi, các gia đình nữ quyến tổ chức lễ thưởng cúc, lúc này chủ trì là phu nhân của họ, vậy liền lấy danh nghĩa này mời phu nhân của Tín vương đi. Các quan viên vui vẻ đưa thiệp mời tới, Hứa quản gia nhận được thiệp mời khó tránh khỏi kinh ngạc, Tín vương phi? Này, trong vương phủ, không có a, thậm chí Tín vương ngay cả một thị thiếp cũng không có. Sao từ trước đến nay chưa bao giờ chú ý tới, Tín vương phủ không có nữ chủ nhân. Làm sao mà tất cả mọi người chưa từng lưu ý qua, lấy niên kỉ của Tín vương, hẳn là phải có thê tử rồi.
Để cho nhóm quan viên chờ, Hứa quản gia đi tìm Tín vương. Ở cửa gặp được Tử Yên, thời gian nàng hầu hạ Tín vương là dài nhất, hẳn là biết. Sau khi nói vấn đề ra, Tử Yên cũng sửng sốt, nàng chưa hỏi qua Tín vương có nữ quyến hay không. Sau đó hai người cùng phát lạnh, bọn họ đều đã quên, Tín vương vạn nhất nếu muốn thành thân, vậy Hoàng thượng sẽ tức giận đến thế nào, chuyện lớn như vậy sao bọn họ lại chưa bao giờ chú ý qua. Ngày sau còn có thể an nhàn không?
Tử Yên vội vàng đi vào, hướng Tín vương đang vẽ tranh thỉnh an, sau đó đem thiệp mời dâng lên.
“Tín vương phi?” Thượng Quan Khiêm lật lật mấy tấm thiệp mời, đối với danh từ trên đó cảm thấy rất thú vị, bất quá cũng đúng, tại thế giới này, với niên kỉ của y, hẳn là đã sớm cưới vợ sinh con, giống Quân Hành Tuyệt đã có sáu nam ba nữ, mà y vẫn cứ là người cô đơn.
Năm đó sinh hoạt nơi đáy cốc, người khác phái duy nhất tiếp xúc là sư muội, năm đó y quả thật có vài phần ý tứ muốn kết hôn cùng sư muội, không liên quan đến việc có yêu hay không, chỉ là muốn chiếu cố con người có vài phần giống mẫu hậu mà thôi. Sau lại trải qua hết thảy, khiến cho y thấy được con người thật đáng ghê tởm dơ bẩn, yếu ớt dễ thay đổi, y không tín nhiệm con người nữa, ngoại trừ đồng bạn ra, y không thèm để ý hết thảy, thê tử? Đó là thứ gì? Bên người y không có loại tồn tại này.
“Ngươi không rõ con ngươi phạm phải tội gì,” Quân Hành Tuyệt cười lạnh, “Trẫm nói cho ngươi, người mà con ngươi đùa giỡn là Tín vương, là huynh trưởng của trẫm. Ngươi nói cho trẫm, có chết là đã quá dễ cho hắn?”
Xong rồi. Lại bộ thị lang thật không ngờ đến chuyện này, tội danh đùa giỡn hoàng tộc đã là tội chết. Lại bộ thị lang sắc mặt trắng bệch tê liệt ngồi trên mặt đất.
Tín vương? Xem ra đồn đãi sai rồi Hoàng thượng đối với vị Tín vương mới xuất hiện này không phải phòng bị, ngược lại còn rất quan tâm. Kinh Triệu Duẫn nghĩ, việc này như vậy đã xong. Theo luật của triều đại, mạo phạm hoàng tộc là tử tội, hoàng tộc có quyền xử tử kẻ dám mạo phạm, sự kiện về Tín vương lần này không có bất kì sai lầm hay oan uổng nào cả. Chỉ có thể nói Lại bộ thị lang lần này thảm, con trai chết không nói, bản thân chỉ sợ cũng nguy rồi, nhìn lửa giận của Hoàng thượng sẽ biết.
“Kinh Triệu Duẫn, chuyện này ngươi biết xử lý như thế nào, trẫm không hy vọng có bất cứ đồn đãi gì dính đến Hoàng huynh xuất hiện trong dân gian.” Quân Hành Tuyệt lạnh lùng phân phó.
“Tuân chỉ.” Hắn ngay thẳng, nhưng cũng hiểu được biến thông (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc), nếu không Kinh Triệu Duẫn sao có thể ở kinh thành làm quan nhiều năm như vậy, hơn nữa còn đắc tội với nhiều người.
Sau khi Kinh Triệu Duẫn lui ra sau, Quân Hành Tuyệt bắt đầu xử lý Lại bộ thị lang. Quá trình không nói, cuối cùng, Lại bộ thị lang bị tịch biên nhập ngục, bất quá bị Quân Hành Tuyệt ngầm chỉnh chết ở trong lao.
Quân Hành Tuyệt giải quyết xong chuyện này liền vội vàng theo mật đạo đi tới Tín vương phủ.
“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt vội vàng tiến lên. “Trẫm nghe Tử Yên nói, Hoàng huynh không có việc gì chứ.” Quân Hành Tuyệt tới gần, đánh giá cẩn thận Thượng Quan Khiêm.
“Ta có thể có chuyện gì nào.” Thượng Quan Khiêm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Quân Hành Tuyệt nhẹ nhàng thở ra, trước khi nhìn thấy Hoàng huynh, hắn không thể yên tâm cho được.
Cùng Thượng Quan Khiêm đi vào tiểu đình, Diêm La thuần thục pha trà, huynh đệ hai người tán gẫu.
Từ khi Hoàng huynh chuyển tới Tín vương phủ cho tới nay, hắn liền nói chuyện có mật đạo với Hoàng huynh, mấy tháng nay, mọi người bên ngoài không biết hắn gần như mỗi ngày đều tới nơi này, chỉ là vì có thể trông thấy Hoàng huynh, vốn phải xa cách Hoàng huynh mới đúng, thế nhưng khát vọng sâu nhất trong lòng là muốn gặp, muốn thấy y, dù trong nháy mắt cũng tốt, muốn y ở trong tầm nhìn của mình.
Quân Hành Tuyệt biết theo thời gian trôi qua, tâm của hắn càng ngày càng bất an, muốn càng nhiều, tình huống như hiện tại vẫn chưa đủ, khát vọng nơi đáy lòng rất sâu sắc, nhìn thấy cánh môi Hoàng huynh nói chuyện với mình, muốn hôn lên đó, nhìn thấy cánh tay Hoàng huynh nâng chén trà lên, muốn nắm lấy nó tinh tế thưởng thức, ý niệm như vậy trong đầu càng ngày càng mãnh liệt. Một suy nghĩ trong lòng dần nổi lên, cho dù bị Hoàng huynh chán ghét, cho dù bị Hoàng huynh oán hận, cũng muốn đạt được.
Từ khi Hoàng huynh đề nghị cho hắn trở thành đồng bạn, trong thời gian khảo nghiệm, hắn phát hiện Hoàng huynh đối hắn có một chút không giống như xưa, không phải rất nhiều, nhưng vẫn hơn trước kia không có lấy một phần trong lòng y, Hoàng huynh hiện tại luôn quan sát hắn, đáy mắt có bóng dáng của hắn. Hắn thật cao hứng, Hoàng huynh rốt cục cũng cho hắn một chút vị trí trong lòng. Cho nên hắn không muốn phá hư, đem ý niệm điên cuồng kia đè nén xuống nữa.
Lý trí dây dưa cùng dục vọng, tâm của hắn rất mệt mỏi, nhưng mà không thể ngừng lại, không thể ngừng phần luyến ái này được. Chỉ cần nhìn thấy Hoàng huynh là không thể ngừng, mỗi một lần gặp mặt sẽ càng yêu thêm một phần, cho nên không muốn thay đổi tình trạng hiện tại, nhưng mà bởi vì càng yêu cho nên cũng càng điên cuồng mong muốn.
Vì kìm nén phần tưởng niệm điên cuồng này, hắn muốn xem nhóm tần phi nơi hậu cung như công cụ thư giải dục niệm của mình. Nhưng mà không được, lúc chạm đến các nàng trong lòng lại hiện lên thân ảnh của Hoàng huynh, hắn làm không được, làm chuyện như vậy, tựa như bất trung đối với Hoàng huynh, không được. Không chỉ như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến Hoàng huynh, phân thân sẽ như lửa nóng vậy, nhưng chạm đến các nàng thì một chút phản ứng cũng không có. Ngay cả bản năng nam tính cũng khó chịu, chỉ có dục niệm đối với một mình Hoàng huynh.
Không phải không nghĩ tới tiếp tục lấy Thục phi làm thay thế phẩm, thế nhưng bây giờ đã có chính phẩm, hắn ngay cả cung điện của Thục phi cũng không muốn đi, Thục phi trước kia có vài chỗ tương tự Hoàng huynh, bây giờ cảm thấy thật chướng mắt, thậm chí chán ghét, Hoàng huynh là độc nhất vô nhị, Thục phi kia vài phần giống, quả thực chính là khinh nhờn, khinh nhờn khí chất của Hoàng huynh. Cho nên mấy tháng nay hắn chưa bao giờ bước vào cung điện của Thục phi, hậu cung tung tin đồn Thục phi thất sủng, buồn cười, đến tột cùng chỉ là một thay thế phẩm, nào có sủng ái bao giờ.
“Hoàng huynh, vì sao lại giết kẻ mạo phạm đến Hoàng huynh nhẹ nhàng như vậy, nếu Hoàng huynh bắt hắn, trẫm nhất định sẽ lăng trì xử tử ngay.” Trò chuyện một hồi, Quân Hành Tuyệt lại nhớ đến kẻ có ý đồ đen tối với Hoàng huynh, hắn như không thể hít thở. Chết tiệt, dám đối Hoàng huynh có ý niệm dơ bẩn như vậy trong đầu.
“Hắn đã chết.” Thượng Quan Khiêm cười nói, ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn biến mất, “Lâu rồi không ai dám nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Tràn ngập dục niệm dâm uế.” Từ khi hung danh của Vô Xá truyền khắp vũ trụ, đã không còn ai dám.
“Hoàng huynh trước kia cũng gặp qua loại chuyện này?” Quân Hành Tuyệt kéo cánh tay đang đặt trên bàn xuống nắm chặt, ở một nơi mà hắn không biết, cũng có người dùng loại ánh mắt đó nhìn Hoàng huynh sao? Ai? Rốt cuộc là ai? Mặc kệ là ai, đều phải chết. Quân Hành Tuyệt trong lòng hung hăng nghĩ. Nhưng hắn biết mình nghĩ của chỉ là nghĩ mà thôi, quá khứ của Hoàng huynh không tra ra được, mấy tên chết tiệt đó làm sao có thể tìm ra.
“Gặp được rất nhiều, thậm chí muốn ta trở thành cấm luyến cũng có. Bất quá, đều đã chết.” Thượng Quan Khiêm nói như không có gì cả. Bởi vì là địch nhân, cho nên bọn họ phải chết. Đối với loại sự tình này, Vô Xá không chán ghét, chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có thể, chỉ là bọn y không muốn, mà bọn họ cũng có năng lực phản kháng, cho nên chỉ có thể trở thành địch nhân. Mà địch nhân thì phải chết, đây là tôn chỉ của Vô Xá.
“Vậy sao?” Quân Hành Tuyệt cười có chút miễn cưỡng, “Hoàng huynh, trẫm trở về.” Quân Hành Tuyệt cáo từ.
Thượng Quan Khiêm nhìn bóng dáng Quân Hành Tuyệt rời đi, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng như mây gió) cười. Đối với sự đấu tranh của Quân Hành Tuyệt y thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng minh bạch), nghĩ rằng y không nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn y sau lưng sao? Nghĩ rằng thống khổ giấu nơi đáy mắt kia là y không biết sao? Y hết thảy đều nhìn thấy, không nói không đề cập tới, chính là vì muốn nhìn thấy hắn thống khổ giày vò, còn chưa đủ, Quân Hành Tuyệt giác ngộ còn chưa đủ, chưa đạt đến yêu cầu của y, khảo nghiệm của y, Quân Hành Tuyệt vẫn chưa thông qua.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi chừng nào thì mới có thể hiểu được? Ngươi phải nhanh một chút, nếu không, tư cách của người sẽ không có.” Tại trong sân không có người nào, Thượng Quan Khiêm phóng ra hắc ám của mình, thật lâu không có giết người, hôm nay động thủ chôn vùi mất mười một linh hồn, khiến cho hắc ám đang bình tĩnh lại dao động. Linh hồn không an phận đang khó chịu, muốn phá vỡ thế giới này. Còn phải chờ bao lâu nữa đây? Quân Hành Tuyệt trở lại hoàng cung, để cho nhóm cung nhân lui xuống, một mình ở trong điện lẳng lặng ngồi. Vừa rồi trong mắt Hoàng huynh, hắn thấy hết thảy đều là miệt thị cùng khinh thường, là đối với những kẻ muốn biến Hoàng huynh thành cấm luyến. Hắn phẫn nộ, Hoàng huynh sao lại gặp phải những việc này, thế nhưng có sợ hãi, bởi vì hắn cũng là người như vậy, hắn muốn Hoàng huynh, cũng giống như kẻ hôm nay vậy, dùng ánh mắt mà Hoàng huynh nói là dâm uế nhìn Hoàng huynh, thậm chí ở trong mộng vô số lần xâm phạm Hoàng huynh. Hắn cũng muốn nhốt Hoàng huynh lại. Hắn cũng giống như những kẻ mà Hoàng huynh khinh thường kia.
Thì ra là giống nhau a, hắn chẳng khác mấy so với những kẻ hắn căm ghét, cho dù là bởi vì yêu, thế nhưng điên cuồng trong đáy lòng hắn cũng như bọn họ, nếu Hoàng huynh biết, nhất định sẽ nhìn hắn như nhìn bọn họ. Cho nên, trẫm phải nhẫn nại, đem thú tính đang rít gào trong đáy lòng trói chặt lại, Hoàng huynh, khảo nghiệm của ngươi đến tột cùng là cái gì, trẫm khi nào thì mới có thể trở thành đồng bạn của ngươi, mà đến lúc đó, trẫm lại phải như thế nào, điên cuồng càng nhiều hay là càng thêm lý trí. Trẫm thật sự không biết.
Kinh thành công tử của Lại bộ thị lang bị giết, tuyên bố với bên ngoài đã được quyết, tội danh là mạo phạm dòng họ, về phần là vị nào, Kinh Triệu Duẫn cũng không nói, Hoàng thượng đã nói, không cho bất kì tin tức gì được liên quan đến Tín vương.
Dân chúng bình thường đương nhiên sẽ không biết, nhưng nhóm đại thần trong triều vẫn có thể từ trong những tình huống mà phân tích ra là Tín vương. Hơn nữa cả nhà Lại bộ thị lang bị tịch biên hạ ngục cũng đến được tai bọn họ. Mọi người bắt đầu một lần nữa đánh giá vị Tín vương vẫn chưa lộ diện kia, còn có địa vị của người đó trong lòng Hoàng thượng, không phải phòng bị cùng không chú trọng, ngược lại là rất quan tâm.
Bắt đầu từ hôm đó, trước cửa Tín vương phủ trước nay đều quạnh quẽ bắt đầu náo nhiệt, bái thiếp (thiệp mời) từng tấm từng tấm được đưa vào, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm từ Tín vương.
Mỗi một ngày, các quan viên đến thỉnh đều không gặp được Tín vương, vậy thỉnh nữ quyến thì có thể đi, vừa vặn thi Hương qua đi, các gia đình nữ quyến tổ chức lễ thưởng cúc, lúc này chủ trì là phu nhân của họ, vậy liền lấy danh nghĩa này mời phu nhân của Tín vương đi. Các quan viên vui vẻ đưa thiệp mời tới, Hứa quản gia nhận được thiệp mời khó tránh khỏi kinh ngạc, Tín vương phi? Này, trong vương phủ, không có a, thậm chí Tín vương ngay cả một thị thiếp cũng không có. Sao từ trước đến nay chưa bao giờ chú ý tới, Tín vương phủ không có nữ chủ nhân. Làm sao mà tất cả mọi người chưa từng lưu ý qua, lấy niên kỉ của Tín vương, hẳn là phải có thê tử rồi.
Để cho nhóm quan viên chờ, Hứa quản gia đi tìm Tín vương. Ở cửa gặp được Tử Yên, thời gian nàng hầu hạ Tín vương là dài nhất, hẳn là biết. Sau khi nói vấn đề ra, Tử Yên cũng sửng sốt, nàng chưa hỏi qua Tín vương có nữ quyến hay không. Sau đó hai người cùng phát lạnh, bọn họ đều đã quên, Tín vương vạn nhất nếu muốn thành thân, vậy Hoàng thượng sẽ tức giận đến thế nào, chuyện lớn như vậy sao bọn họ lại chưa bao giờ chú ý qua. Ngày sau còn có thể an nhàn không?
Tử Yên vội vàng đi vào, hướng Tín vương đang vẽ tranh thỉnh an, sau đó đem thiệp mời dâng lên.
“Tín vương phi?” Thượng Quan Khiêm lật lật mấy tấm thiệp mời, đối với danh từ trên đó cảm thấy rất thú vị, bất quá cũng đúng, tại thế giới này, với niên kỉ của y, hẳn là đã sớm cưới vợ sinh con, giống Quân Hành Tuyệt đã có sáu nam ba nữ, mà y vẫn cứ là người cô đơn.
Năm đó sinh hoạt nơi đáy cốc, người khác phái duy nhất tiếp xúc là sư muội, năm đó y quả thật có vài phần ý tứ muốn kết hôn cùng sư muội, không liên quan đến việc có yêu hay không, chỉ là muốn chiếu cố con người có vài phần giống mẫu hậu mà thôi. Sau lại trải qua hết thảy, khiến cho y thấy được con người thật đáng ghê tởm dơ bẩn, yếu ớt dễ thay đổi, y không tín nhiệm con người nữa, ngoại trừ đồng bạn ra, y không thèm để ý hết thảy, thê tử? Đó là thứ gì? Bên người y không có loại tồn tại này.
Danh sách chương