Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Quân Hành Tuyệt cứng đờ lại rồi. Khiêm nói y không thương hắn, Quân Hành Tuyệt bị những lời này đả kích dữ dội, vui sướng trên mặt vỡ tan, xuất hiện bi ai.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi cho rằng ngươi thức tỉnh rồi thì ta cũng nhất định phải thức tỉnh sao? Cao nhất cách có thể có quy định, nhưng nó không thể ràng buột lòng người, ta không yêu ngươi, ở trên ngực trái của ta không có căn cứ xác minh đối tinh.” Thượng Quan Khiêm nói ra những lời tàn khốc bằng một giọng điệu rất vô hại.
Ngay cả Quân Thường Hằng vốn không tán thành đoạn tình cảm này cũng phải nhíu mày vì sự lãnh khốc của Thượng Quan Khiêm, cho dù không yêu, cũng không nên đối đãi một người yêu mình như vậy.
“Cho tới bây giờ, vận mệnh của đối tinh cũng chỉ mới thành lập một nửa, chỉ có một nửa của ngươi, mà một nửa khác là ta, thời điểm khi ta cũng yêu của ngươi, ở ngực trái của ta cũng sẽ xuất hiện hồng ấn có tên ngươi, vào thời khắc đó, ta sẽ cùng ngươi có chung sinh mệnh cùng sức mạnh. Cũng vào lúc đó mới tính đối tinh chính thức được thành lập.” Thượng Quan Khiêm giải thích xong. “Sau khi phát hiện tình cảm của ngươi, Quân Hành Tuyệt, vốn tính giết ngươi, nhưng ta không thể, bởi vì người đồng bạn quan trọng của ta cũng đã gặp phải đối tinh, phủ quyết ngươi cũng là phủ quyết hạnh phúc mà đồng bạn ta có thể có, vì bọn họ, ta quyết định cho ngươi một cơ hội, để ngươi trở thành đồng bạn của ta, giữ một vị trí trong lòng.”
Từng lời nói của Thượng Quan Khiêm hóa thành lợi kiếm (kiếm bén) trong lòng Quân Hành Tuyệt, khiến cho hắn đau đến mức không thể hô hấp, đã tới cận kề cửa thiên đường lại bị quăng cái đùng vào vực sâu, nhưng hắn vẫn cố duy trì bản thân thanh tỉnh để mà nghe, bởi vì Khiêm sẽ không vô duyên vô cớ tạo ra cái màn khảo nghiệm kia. Lúc Thượng Quan Khiêm nói cho hắn một cơ hội, Quân Hành Tuyệt lập tức tỉnh táo lại, còn có cơ hội, đúng, còn có cơ hội.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi có thế khiến cho ta yêu ngươi không?” Thượng Quan Khiêm nghiêm túc hỏi.
“Ta có thể.” Không chút nghĩ ngợi, Quân Hành Tuyệt kiên định hồi đáp, hắn sẽ cố để cho Khiêm yêu hắn, nhất định, hắn có thể không tiếc hết thảy, sử dụng hết mọi thủ đoạn, đê tiện cũng được, âm ngoan cũng được, chỉ cần có thể làm cho Khiêm yêu hắn, hắn sẽ làm.
“Ta tin tưởng quyết tâm của ngươi, nhưng tâm của ta không phải nói muốn chiếm là chiếm được, ở cạnh ta trong suốt thời gian này, ngươi hẳn đã phát hiện rồi, ta kỳ thật rất vô tình, trên đời này ngoại trừ đồng bạn của ta ra thì không để ý đến bất kì ai nữa, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, ta kỳ thật đã sớm quên, như thế, ngươi cũng có thể khiến ta yêu ngươi sao?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
“Ta biết ngươi vô tình, nhưng ngươi đã để cho ta trở thành đồng bạn của ngươi, ở trong lòng ngươi có một vị trí, Khiêm đã quên yêu như thế nào, ta sẽ chỉ ngươi, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại, nếu có thể gặp sớm hơn, ta khiến cho ngươi biết yêu là tốt rồi, nhìn tình yêu của ta, cảm thụ được tình yêu của ta, một ngày nào đó, Khiêm sẽ biết yêu là như thế nào.” Quân Hành Tuyệt lúc này thì không còn thấy bị đả kích nữa, nghiêm túc nói, không yêu ư, không có vấn đề gì, đã quên cũng không sao, để cho hắn yêu là được. Nắm lấy tay Thượng Quan Khiêm, đặt ở trên ngực trái, hiện tại cứ để cho hắn yêu đơn phương cũng được rồi.
Nghe được lời của Quân Hành Tuyệt, bất luận là người có tâm tình như thế nào về đoạn tình cảm này đi chăng nữa thì không ai không thừa nhận rằng bọn họ cảm động, thâm tình sâu nặng, sao có thể không cảm động? Có, chính là đương sự trong cuộc tình này, y không có cảm động.
“Trở thành đồng bạn của ta sao?” Rút lại cánh tay bị Quân Hành Tuyệt cầm, nghi ngờ về lời nói của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm không đáp lại, cho tới bây giờ Quân Hành Tuyệt chỉ là thông qua khảo nghiệm chứ chưa phải là đồng bạn của y, cho nên y sẽ không cảm động, “Quân Hành Tuyệt, ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, nhưng muốn làm đồng bạn, ngươi vẫn không có tư cách.”
Quân Hành Tuyệt mở to hai mắt nhìn Thượng Quan Khiêm, không có tư cách? Không phải mới vừa nói hắn thông qua sao? Vì sao hiện tại lại nói hắn không có tư cách? Tâm hắn cứ theo từng lời Thượng Quan Khiêm mà hết vui sướng rồi lại đến bi thương
“Tín vương.” Quân Thường Hằng kêu Thượng Quan Khiêm, cho dù ông không tán thành đoạn tình cảm này nhưng đối với thái độ như vậy của Thượng Quan Khiêm, ông vẫn phải tức giận.
“Vì sao?” Quân Hành Tuyệt khô khốc hỏi, vì sao thông qua khảo nghiệm mà vẫn là không có tư cách.
“Ngươi quá yếu, Quân Hành Tuyệt, ngươi quả thật có tiếp cận đến tu vi của tông sư, nhưng tông sư không phải là mạnh nhất, ngươi còn kém quá xa.” Thượng Quan Khiêm ngạo nghễ nói, tông sư? Đó chỉ là một tồn tại nhỏ bé.
“Tông sư không phải là mạnh nhất? Tín vương, lão phu thật sự muốn biết ai mới là mạnh nhất.” Lời nói của Thượng Quan Khiêm chọc giận tông sư Liệt Nham của Viêm Quốc, hắn trước giờ đều luôn kiêu ngạo cùng lẻ loi vì vị trí tông sư, hiện tại lại có người nói tông sư không phải là mạnh nhất, hắn có thể không tức giận sao? Liền ngay cả Quân Thường Hằng cũng có chút buồn bực.
Thượng Quan Khiêm không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói với Quân Hành Tuyệt, “Lần trước lúc nhắc nhở ngươi, ta đã nói kiên nhẫn của ta đã dùng hết, mà ngươi phải đưa ra đáp án trước khi mức kiên nhẫn đó cạn hết, vừa vặn lắm, thiếu chút nữa, ngươi đã không có cơ hội. Quân Hành Tuyệt, ngươi có biết vì sao ta lại muốn tới nơi này không?”
“Không biết, ta biết Khiêm là cố ý dẫn dụ ta đến nơi này.” Quân Hành Tuyệt lắc đầu, hắn vẫn không đoán được suy nghĩ của Khiêm.
“Y phục hiện tại trên người ta dùng để đưa tang, nghĩa là có huyết tinh cùng giết chóc, người của Nguyên Quốc ta tạm thời buông tha,” Nếu Quân Hành Tuyệt sẽ trở thành đồng bạn, y sẽ suy nghĩ vì hắn, nếu Quân Hành Tuyệt thất bại, y sẽ giết tất cả những người của Nguyên Quốc, hiện tại cứ dùng người Viêm Quốc để bình ổn lại linh hồn đang xao động của y, “Quân Hành Tuyệt, nhìn cho rõ, mức chênh lệch giữa ta và ngươi.” Trên mặt Thượng Quan Khiêm lại là nụ cười ôn hòa, nhưng khí chất cả thân đã thay đổi, hắc ám thâm trầm khủng bố. “Diêm La.” Thượng Quan Khiêm gọi Diêm La nãy giờ vẫn đang trầm mặc.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La biết ý tứ của chủ nhân, lắc mình một cái xuất hiện trước mặt Quân Thường Hằng, cướp đi bội kiếm của Quân Thường Hằng. Những người này không có tư cách xuất động cảnh đại nhân đặc biệt là việc chính nhân chế tạo đích binh khí, mà chủ nhân hiện tại không có binh khí, vậy dùng người khác thật là tốt.
Quá nhanh. Một khắc khi bội kiếm bị đoạt đi, Quân Thường Hằng mới phản ứng lại. Liệt Nham cũng nheo mắt, động tác thật quá nhanh.
Diêm La nửa quỳ trước mặt Thượng Quan Khiêm, nâng cao bội kiếm vừa cướp được, cung kính dâng lên.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt không biết Thượng Quan Khiêm muốn làm gì, chỉ là nhẹ nhàng gọi, mang theo lo lắng, theo như hắn nghĩ, Khiêm là một người không có võ công.
Cầm lấy thanh kiếm mà Diêm La dâng lên, không để ý đến Quân Hành Tuyệt, sau đó rút kiếm ra, thân kiếm ánh bạc phản chiếu ánh sáng lại, một thanh hảo kiếm. Đây là đương nhiên, làm tông sư đương thời, bội kiếm của tông sư Quân Thường Hằng, thanh kiếm này sao có thể không là hảo kiếm.
“Hoàng thúc, người sử dụng kiếm.” Không quay đầu lại, vung thử một nhát.
Quân Thường Hằng không trả lời, biết ông đương nhiên là phải biết ông sử dụng kiếm, vấn đề của Thượng Quan Khiêm ông cảm thấy không cần phải trả lời.
“Ta cũng sử dụng kiếm,” Binh khí Cảnh chế tạo cho y chính là một thanh kiếm, “Hoàng thúc, ta đã từng sùng bái ngươi, cho nên lúc trước ta chọn kiếm.” Lúc còn ở trong hoàng cung, Quân Thường Hằng chính là một truyền kỳ, y cũng từng sùng bái vị Hoàng thúc sử dụng kiếm này, ở trong hoàng cung luyện kiếm, cho nên khi tiến vào ma phương cũng học sử dụng kiếm, sau đó đứng ở trên đỉnh của vị diện. “Một thanh kiếm báu có thể làm trăm ngàn chuyện, không biết kiếm của Hoàng thúc hôm nay có thể làm được như vậy không? Mười vạn đại quân của Viêm Quốc, thanh kiếm của Hoàng thúc có thể tiêu diệt được bao nhiêu đây?”
Khí thế trên người Thượng Quan Khiêm càng ngày càng nặng, thâm trầm ngấm vào trong lòng mọi người, Quân Hành Tuyệt, Quân Thường Hằng, Đỗ Thành từng trải qua một lần, nhưng lúc này còn nhiều hơn cả lần trước, Quân Hành Tuyệt si ngốc nhìn người đang quay lưng về phía hắn, những người khác đương nhiên sao còn tâm tình tốt được nữa, tất đều đang run đẩu, ngay cả ngựa cũng phải khiếp sợ, quỳ xuống mặt đất, bọn kỵ sĩ một đám té ngựa. Tất cả đều quỳ trên mặt đất, uy áp càng ngày càng nặng khiến cho bọn họ không dám đứng dậy, đây là khí thế kiểu gì. Còn có thể đứng chỉ có Quân Hành Tuyệt, hai vị tông sư, Diêm La không tính ở đây.
Thượng Quan Khiêm cầm kiếm, chậm rãi di chuyển tới, đi qua Quân Thường Hằng, đi qua Liệt Nham, đi qua binh sĩ phía sau Liệt Nham, đi tới chỗ quân đội của Viêm Quốc, vòng qua bọn họ.
Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham kinh hãi nhìn Thượng Quan Khiêm, thật mạnh, chỉ bằng khí thế màcó thể khiến cho bọn họ sợ hãi, bọn họ giờ khắc này không còn cho rằng Thượng Quan Khiêm không có thực lực, bởi vì bọn họ đã vận khởi công lực chống đỡ, nhưng không có tác dụng. Đây là khí thế gì, không phải băng lãnh, không phải sát ý, chính là thuần túy hắc ám, bài xích tất cả ánh sáng, gây cho người ta cảm giác tuyệt vọng, trên đời này sao lại có khí thế như vậy, tuy rằng là hắc ám nhưng không khiến cho người ta cảm thấy tà ác, ngược lại có yên tĩnh đến khác thường, chính loại yên tĩnh này khiến con người tuyệt vọng, nếu thật sự phải hình dung bằng lời nói, đây là cảm giác tử vong.
Cho dù cảm thấy sợ hãi, những người này cũng không thể dời tầm mắt khỏi Thượng Quan Khiêm, nhân loại thật là hiếu kì, bọn họ muốn biết Thượng Quan Khiêm đến tột cùng muốn làm cái gì, người của Nguyên Quốc không nói, người của Viêm Quốc cũng không cho rằng Thượng Quan Khiêm có thể đem mười vạn đại quân giết sạch, tông sư có thể làm được, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian, mười vạn người là con số lớn, cho dù tông sư không bao giờ mệt, có nội tức bổ sung cuồn cuộn không dứt, muốn giết mười vạn người cũng là một công trình lớn, hơn nữa mười vạn người cũng không phải ngốc tử, bọn họ có thể chạy a. Cho dù hiện tại đã biết rõ thực lực rất mạnh của Thượng Quan Khiêm, được rồi, bọn họ khẳng định Thượng Quan Khiêm là tông sư, tông sư trẻ tuổi như vậy thật sự khiến người ta kinh ngạc, chỉ là bọn họ không còn sức để mà kinh ngạc nữa, đã tới trình độ bị áp chế quỳ trên mặt đất, bọn họ còn có thể kinh ngạc thế nào.
Mà Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham cũng hiểu được Thượng Quan Khiêm là tông sư, còn nghĩ đến lời Thượng Quan Khiêm nói mới rồi, tông sư không phải là mạnh nhât, như vậy người này đã đạt đến trình độ hơn cả tông sư sao? Ánh mắt hai người có sốt ruột, bọn họ đã đạt tới vị trí cần phải đạt, lịch đại từ trước đến nay không có vị trí nào hơn tông sư, cho nên cũng không có gì ghi lại, bọn họ cho rằng không có loại tồn tại mạnh hơn tông sư, thế nhưng trước mắt bọn họ bây giờ lại xuất hiện một cấp độ mới, tâm bọn họ sao có thể không kích động, không sốt ruột cho được.
Quân Hành Tuyệt có chút phức tạp nhìn Thượng Quan Khiêm, cho tới nay đều muốn bảo vệ y, nhưng người này còn mạnh hơn hắn rất nhiều, đây là sự chênh lệch giữa ta và ngươi sao? Khiêm.
Thế giới nhỏ bé, tầm mắt và thường thức quá hạn chế, bọn họ căn bản không biết bọn họ sắp sửa nhìn thấy sức mạnh như thế nào, sau khi nhìn thấy, bọn họ sẽ biết được thế nào là sức mạnh mà con người ta phải tuyệt vọng.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi cho rằng ngươi thức tỉnh rồi thì ta cũng nhất định phải thức tỉnh sao? Cao nhất cách có thể có quy định, nhưng nó không thể ràng buột lòng người, ta không yêu ngươi, ở trên ngực trái của ta không có căn cứ xác minh đối tinh.” Thượng Quan Khiêm nói ra những lời tàn khốc bằng một giọng điệu rất vô hại.
Ngay cả Quân Thường Hằng vốn không tán thành đoạn tình cảm này cũng phải nhíu mày vì sự lãnh khốc của Thượng Quan Khiêm, cho dù không yêu, cũng không nên đối đãi một người yêu mình như vậy.
“Cho tới bây giờ, vận mệnh của đối tinh cũng chỉ mới thành lập một nửa, chỉ có một nửa của ngươi, mà một nửa khác là ta, thời điểm khi ta cũng yêu của ngươi, ở ngực trái của ta cũng sẽ xuất hiện hồng ấn có tên ngươi, vào thời khắc đó, ta sẽ cùng ngươi có chung sinh mệnh cùng sức mạnh. Cũng vào lúc đó mới tính đối tinh chính thức được thành lập.” Thượng Quan Khiêm giải thích xong. “Sau khi phát hiện tình cảm của ngươi, Quân Hành Tuyệt, vốn tính giết ngươi, nhưng ta không thể, bởi vì người đồng bạn quan trọng của ta cũng đã gặp phải đối tinh, phủ quyết ngươi cũng là phủ quyết hạnh phúc mà đồng bạn ta có thể có, vì bọn họ, ta quyết định cho ngươi một cơ hội, để ngươi trở thành đồng bạn của ta, giữ một vị trí trong lòng.”
Từng lời nói của Thượng Quan Khiêm hóa thành lợi kiếm (kiếm bén) trong lòng Quân Hành Tuyệt, khiến cho hắn đau đến mức không thể hô hấp, đã tới cận kề cửa thiên đường lại bị quăng cái đùng vào vực sâu, nhưng hắn vẫn cố duy trì bản thân thanh tỉnh để mà nghe, bởi vì Khiêm sẽ không vô duyên vô cớ tạo ra cái màn khảo nghiệm kia. Lúc Thượng Quan Khiêm nói cho hắn một cơ hội, Quân Hành Tuyệt lập tức tỉnh táo lại, còn có cơ hội, đúng, còn có cơ hội.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi có thế khiến cho ta yêu ngươi không?” Thượng Quan Khiêm nghiêm túc hỏi.
“Ta có thể.” Không chút nghĩ ngợi, Quân Hành Tuyệt kiên định hồi đáp, hắn sẽ cố để cho Khiêm yêu hắn, nhất định, hắn có thể không tiếc hết thảy, sử dụng hết mọi thủ đoạn, đê tiện cũng được, âm ngoan cũng được, chỉ cần có thể làm cho Khiêm yêu hắn, hắn sẽ làm.
“Ta tin tưởng quyết tâm của ngươi, nhưng tâm của ta không phải nói muốn chiếm là chiếm được, ở cạnh ta trong suốt thời gian này, ngươi hẳn đã phát hiện rồi, ta kỳ thật rất vô tình, trên đời này ngoại trừ đồng bạn của ta ra thì không để ý đến bất kì ai nữa, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, ta kỳ thật đã sớm quên, như thế, ngươi cũng có thể khiến ta yêu ngươi sao?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
“Ta biết ngươi vô tình, nhưng ngươi đã để cho ta trở thành đồng bạn của ngươi, ở trong lòng ngươi có một vị trí, Khiêm đã quên yêu như thế nào, ta sẽ chỉ ngươi, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại, nếu có thể gặp sớm hơn, ta khiến cho ngươi biết yêu là tốt rồi, nhìn tình yêu của ta, cảm thụ được tình yêu của ta, một ngày nào đó, Khiêm sẽ biết yêu là như thế nào.” Quân Hành Tuyệt lúc này thì không còn thấy bị đả kích nữa, nghiêm túc nói, không yêu ư, không có vấn đề gì, đã quên cũng không sao, để cho hắn yêu là được. Nắm lấy tay Thượng Quan Khiêm, đặt ở trên ngực trái, hiện tại cứ để cho hắn yêu đơn phương cũng được rồi.
Nghe được lời của Quân Hành Tuyệt, bất luận là người có tâm tình như thế nào về đoạn tình cảm này đi chăng nữa thì không ai không thừa nhận rằng bọn họ cảm động, thâm tình sâu nặng, sao có thể không cảm động? Có, chính là đương sự trong cuộc tình này, y không có cảm động.
“Trở thành đồng bạn của ta sao?” Rút lại cánh tay bị Quân Hành Tuyệt cầm, nghi ngờ về lời nói của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm không đáp lại, cho tới bây giờ Quân Hành Tuyệt chỉ là thông qua khảo nghiệm chứ chưa phải là đồng bạn của y, cho nên y sẽ không cảm động, “Quân Hành Tuyệt, ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, nhưng muốn làm đồng bạn, ngươi vẫn không có tư cách.”
Quân Hành Tuyệt mở to hai mắt nhìn Thượng Quan Khiêm, không có tư cách? Không phải mới vừa nói hắn thông qua sao? Vì sao hiện tại lại nói hắn không có tư cách? Tâm hắn cứ theo từng lời Thượng Quan Khiêm mà hết vui sướng rồi lại đến bi thương
“Tín vương.” Quân Thường Hằng kêu Thượng Quan Khiêm, cho dù ông không tán thành đoạn tình cảm này nhưng đối với thái độ như vậy của Thượng Quan Khiêm, ông vẫn phải tức giận.
“Vì sao?” Quân Hành Tuyệt khô khốc hỏi, vì sao thông qua khảo nghiệm mà vẫn là không có tư cách.
“Ngươi quá yếu, Quân Hành Tuyệt, ngươi quả thật có tiếp cận đến tu vi của tông sư, nhưng tông sư không phải là mạnh nhất, ngươi còn kém quá xa.” Thượng Quan Khiêm ngạo nghễ nói, tông sư? Đó chỉ là một tồn tại nhỏ bé.
“Tông sư không phải là mạnh nhất? Tín vương, lão phu thật sự muốn biết ai mới là mạnh nhất.” Lời nói của Thượng Quan Khiêm chọc giận tông sư Liệt Nham của Viêm Quốc, hắn trước giờ đều luôn kiêu ngạo cùng lẻ loi vì vị trí tông sư, hiện tại lại có người nói tông sư không phải là mạnh nhất, hắn có thể không tức giận sao? Liền ngay cả Quân Thường Hằng cũng có chút buồn bực.
Thượng Quan Khiêm không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói với Quân Hành Tuyệt, “Lần trước lúc nhắc nhở ngươi, ta đã nói kiên nhẫn của ta đã dùng hết, mà ngươi phải đưa ra đáp án trước khi mức kiên nhẫn đó cạn hết, vừa vặn lắm, thiếu chút nữa, ngươi đã không có cơ hội. Quân Hành Tuyệt, ngươi có biết vì sao ta lại muốn tới nơi này không?”
“Không biết, ta biết Khiêm là cố ý dẫn dụ ta đến nơi này.” Quân Hành Tuyệt lắc đầu, hắn vẫn không đoán được suy nghĩ của Khiêm.
“Y phục hiện tại trên người ta dùng để đưa tang, nghĩa là có huyết tinh cùng giết chóc, người của Nguyên Quốc ta tạm thời buông tha,” Nếu Quân Hành Tuyệt sẽ trở thành đồng bạn, y sẽ suy nghĩ vì hắn, nếu Quân Hành Tuyệt thất bại, y sẽ giết tất cả những người của Nguyên Quốc, hiện tại cứ dùng người Viêm Quốc để bình ổn lại linh hồn đang xao động của y, “Quân Hành Tuyệt, nhìn cho rõ, mức chênh lệch giữa ta và ngươi.” Trên mặt Thượng Quan Khiêm lại là nụ cười ôn hòa, nhưng khí chất cả thân đã thay đổi, hắc ám thâm trầm khủng bố. “Diêm La.” Thượng Quan Khiêm gọi Diêm La nãy giờ vẫn đang trầm mặc.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La biết ý tứ của chủ nhân, lắc mình một cái xuất hiện trước mặt Quân Thường Hằng, cướp đi bội kiếm của Quân Thường Hằng. Những người này không có tư cách xuất động cảnh đại nhân đặc biệt là việc chính nhân chế tạo đích binh khí, mà chủ nhân hiện tại không có binh khí, vậy dùng người khác thật là tốt.
Quá nhanh. Một khắc khi bội kiếm bị đoạt đi, Quân Thường Hằng mới phản ứng lại. Liệt Nham cũng nheo mắt, động tác thật quá nhanh.
Diêm La nửa quỳ trước mặt Thượng Quan Khiêm, nâng cao bội kiếm vừa cướp được, cung kính dâng lên.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt không biết Thượng Quan Khiêm muốn làm gì, chỉ là nhẹ nhàng gọi, mang theo lo lắng, theo như hắn nghĩ, Khiêm là một người không có võ công.
Cầm lấy thanh kiếm mà Diêm La dâng lên, không để ý đến Quân Hành Tuyệt, sau đó rút kiếm ra, thân kiếm ánh bạc phản chiếu ánh sáng lại, một thanh hảo kiếm. Đây là đương nhiên, làm tông sư đương thời, bội kiếm của tông sư Quân Thường Hằng, thanh kiếm này sao có thể không là hảo kiếm.
“Hoàng thúc, người sử dụng kiếm.” Không quay đầu lại, vung thử một nhát.
Quân Thường Hằng không trả lời, biết ông đương nhiên là phải biết ông sử dụng kiếm, vấn đề của Thượng Quan Khiêm ông cảm thấy không cần phải trả lời.
“Ta cũng sử dụng kiếm,” Binh khí Cảnh chế tạo cho y chính là một thanh kiếm, “Hoàng thúc, ta đã từng sùng bái ngươi, cho nên lúc trước ta chọn kiếm.” Lúc còn ở trong hoàng cung, Quân Thường Hằng chính là một truyền kỳ, y cũng từng sùng bái vị Hoàng thúc sử dụng kiếm này, ở trong hoàng cung luyện kiếm, cho nên khi tiến vào ma phương cũng học sử dụng kiếm, sau đó đứng ở trên đỉnh của vị diện. “Một thanh kiếm báu có thể làm trăm ngàn chuyện, không biết kiếm của Hoàng thúc hôm nay có thể làm được như vậy không? Mười vạn đại quân của Viêm Quốc, thanh kiếm của Hoàng thúc có thể tiêu diệt được bao nhiêu đây?”
Khí thế trên người Thượng Quan Khiêm càng ngày càng nặng, thâm trầm ngấm vào trong lòng mọi người, Quân Hành Tuyệt, Quân Thường Hằng, Đỗ Thành từng trải qua một lần, nhưng lúc này còn nhiều hơn cả lần trước, Quân Hành Tuyệt si ngốc nhìn người đang quay lưng về phía hắn, những người khác đương nhiên sao còn tâm tình tốt được nữa, tất đều đang run đẩu, ngay cả ngựa cũng phải khiếp sợ, quỳ xuống mặt đất, bọn kỵ sĩ một đám té ngựa. Tất cả đều quỳ trên mặt đất, uy áp càng ngày càng nặng khiến cho bọn họ không dám đứng dậy, đây là khí thế kiểu gì. Còn có thể đứng chỉ có Quân Hành Tuyệt, hai vị tông sư, Diêm La không tính ở đây.
Thượng Quan Khiêm cầm kiếm, chậm rãi di chuyển tới, đi qua Quân Thường Hằng, đi qua Liệt Nham, đi qua binh sĩ phía sau Liệt Nham, đi tới chỗ quân đội của Viêm Quốc, vòng qua bọn họ.
Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham kinh hãi nhìn Thượng Quan Khiêm, thật mạnh, chỉ bằng khí thế màcó thể khiến cho bọn họ sợ hãi, bọn họ giờ khắc này không còn cho rằng Thượng Quan Khiêm không có thực lực, bởi vì bọn họ đã vận khởi công lực chống đỡ, nhưng không có tác dụng. Đây là khí thế gì, không phải băng lãnh, không phải sát ý, chính là thuần túy hắc ám, bài xích tất cả ánh sáng, gây cho người ta cảm giác tuyệt vọng, trên đời này sao lại có khí thế như vậy, tuy rằng là hắc ám nhưng không khiến cho người ta cảm thấy tà ác, ngược lại có yên tĩnh đến khác thường, chính loại yên tĩnh này khiến con người tuyệt vọng, nếu thật sự phải hình dung bằng lời nói, đây là cảm giác tử vong.
Cho dù cảm thấy sợ hãi, những người này cũng không thể dời tầm mắt khỏi Thượng Quan Khiêm, nhân loại thật là hiếu kì, bọn họ muốn biết Thượng Quan Khiêm đến tột cùng muốn làm cái gì, người của Nguyên Quốc không nói, người của Viêm Quốc cũng không cho rằng Thượng Quan Khiêm có thể đem mười vạn đại quân giết sạch, tông sư có thể làm được, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian, mười vạn người là con số lớn, cho dù tông sư không bao giờ mệt, có nội tức bổ sung cuồn cuộn không dứt, muốn giết mười vạn người cũng là một công trình lớn, hơn nữa mười vạn người cũng không phải ngốc tử, bọn họ có thể chạy a. Cho dù hiện tại đã biết rõ thực lực rất mạnh của Thượng Quan Khiêm, được rồi, bọn họ khẳng định Thượng Quan Khiêm là tông sư, tông sư trẻ tuổi như vậy thật sự khiến người ta kinh ngạc, chỉ là bọn họ không còn sức để mà kinh ngạc nữa, đã tới trình độ bị áp chế quỳ trên mặt đất, bọn họ còn có thể kinh ngạc thế nào.
Mà Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham cũng hiểu được Thượng Quan Khiêm là tông sư, còn nghĩ đến lời Thượng Quan Khiêm nói mới rồi, tông sư không phải là mạnh nhât, như vậy người này đã đạt đến trình độ hơn cả tông sư sao? Ánh mắt hai người có sốt ruột, bọn họ đã đạt tới vị trí cần phải đạt, lịch đại từ trước đến nay không có vị trí nào hơn tông sư, cho nên cũng không có gì ghi lại, bọn họ cho rằng không có loại tồn tại mạnh hơn tông sư, thế nhưng trước mắt bọn họ bây giờ lại xuất hiện một cấp độ mới, tâm bọn họ sao có thể không kích động, không sốt ruột cho được.
Quân Hành Tuyệt có chút phức tạp nhìn Thượng Quan Khiêm, cho tới nay đều muốn bảo vệ y, nhưng người này còn mạnh hơn hắn rất nhiều, đây là sự chênh lệch giữa ta và ngươi sao? Khiêm.
Thế giới nhỏ bé, tầm mắt và thường thức quá hạn chế, bọn họ căn bản không biết bọn họ sắp sửa nhìn thấy sức mạnh như thế nào, sau khi nhìn thấy, bọn họ sẽ biết được thế nào là sức mạnh mà con người ta phải tuyệt vọng.
Danh sách chương