“Khiêm, ngươi nói cái gì a?” Quân Hành Tuyệt đề cao thanh âm, mặt đỏ như gấc, đây là biểu hện đang xấu hổ. Hắn hình như vừa nghe thấy mấy từ ngữ khó nói lại phát ra từ trong miệng một người quân tử như Khiêm, hơn nữa hắn vừa rồi ở trong bể không có làm cái loại này hành vi đó, với thực lực hiện tại của hắn, Khiêm lại không ở trước mắt hắn, ngăn cản dục vọng của mình hắn làm được. Hiện tại, dục niệm mới vừa nổi lên đã biến sạch vì câu nói của Khiêm.
“Mỗi lần ngươi tắm rửa không phải đều làm chuyện đó sao?” Tắt hình ảnh đi, Thượng Quan Khiêm mang khuôn mặt ôn hòa nhìn Quân Hành Tuyệt.
“Khiêm, ngươi... sao lại.... biết?” Quân Hành Tuyệt hỏi một câu quá ngốc, Quân Hành Tuyệt vừa bị câu nói của Khiêm làm hoảng sợ nên quên mất rằng với trình độ của bọn họ thì muốn quan sát người nào là chuyện rất đơn giản.
“Ta nói rồi, ta vẫn luôn nhìn ngươi, quan sát ngươi, tất cả những chuyện ngươi làm lúc trước ta đều thấy hết, đương nhiên cũng có một ít hành vi tư mật của ngươi. Ngươi muốn xem không, Diêm La đều có hình thu lại hết.” Thượng Quan Khiêm không giấu diếm nói.
Sắc mặt Quân Hành Tuyệt nhanh chóng biến hóa vô cùng đa dạng, một hồi đỏ, một hồi trắng, một hồi xanh; một hồi tức giận, một hồi bất đắc dĩ, một hồi xấu hổ.
Quân Hành Tuyệt rốt cục cũng hiểu được vì sao đám Mộc Linh Hạo dùng chung một trí năng, không thoải mái là một chuyện, một chuyện khác là con trí năng này biết quá nhiều. Quân Hành Tuyệt quyết định mệnh lệnh đầu tiên hắn ban cho Diêm La chính là xóa bỏ toàn bộ mấy hình ảnh kia, thật quá mất mặt.
“Khiêm toàn bộ đều thấy?” Quân Hành Tuyệt lắp bắp mở miệng, không thể nào. Quân Hành Tuyệt ôm một chút xíu hy vọng, không nên là toàn bộ a.
“Thống khổ giãy dụa của ngươi, ở trong dục thất (phòng tắm) tự an ủi, một mình cười ngớ ngẩn, tình trạng xuất nhập hậu cung, không cần đoán cũng biết ngươi mơ thấy loại tình huống gì...” Thượng Quan Khiêm kể ra từng chuyện từng chuyện một.
“Đủ rồi, Khiêm.” Quân Hành Tuyệt xin khoan dung, không cần nói nữa, khiêm thật sự toàn bộ đều nhìn thấy, Quân Hành Tuyệt lại một lần nữa xác nhận lại sự cần thiết của việc xóa đi hình ảnh này, hủy diệt chứng cớ, có việc để cho Diêm La làm.
Tiến lên ngồi vào bên người Thượng Quan Khiêm, vươn tay ôm lấy Thượng Quan Khiêm, Thượng Quan Khiêm không chống cự, Quân Hành Tuyệt hiện tại là đồng bạn của y, hơn nữa y đã nói sẽ cho Quân Hành Tuyệt cơ hội, đối với hành động thân mật từ Quân Hành Tuyệt, y sẽ không cự tuyệt.
“Khiêm, ngươi có biết, ta thất thường là vì ngươi, tình dục của ta là do ngươi, ta yêu ngươi, chỉ cần một mình ngươi.” Thâm tình ôn nhu nói để Khiêm thấy, tất cả những bất thường của hắn đều bởi vì Khiêm.
“Ta biết.” Không yêu, không biết yêu, Thượng Quan Khiêm chỉ có thể đáp lại như thế.
“Khiêm, ta sẽ khiến ngươi yêu ta thôi.” Biết hiện tại Khiêm không yêu hắn, Quân Hành Tuyệt nghe đáp án thế cũng có chút mất mác, nhưng cũng không chán nản, tương lai thời gian còn rất dài, hắn sẽ dùng hết thảy phương pháp làm cho Khiêm yêu mình, trước mắt hắn đã trở thành đồng bạn của Khiêm, trong lòng cũng có chút an ủi.
Thượng Quan Khiêm không trả lời.
Đây là một đêm yên lặng. Quân Hành Tuyệt ôn nhu ôm lấy Thượng Quan Khiêm tiến vào mộng đẹp, bên khóe miệng là nụ cười thỏa mãn, đối với hiện tại hắn đã thấy đủ, nhưng hắn sẽ cố gắng để có thêm càng nhiều. Thượng Quan Khiêm cũng không cự tuyệt Quân Hành Tuyệt ôm, người này là đồng bạn của y, y cho phép hắn tiến vào phạm vi của mình, hơn nữa đồng ý cho người này một cơ hội, người của Vô Xá một khi đáp ứng thì sẽ làm được.
Sáng sớm, An Thịnh phấn khởi nguyên cả đêm nên đôi mắt có chút hồng nhưng tinh thần rất tốt, ra lệnh cho nhóm cung nhân đưa quần áo vào trong điện. Quân Hành Tuyệt ra mệnh lệnh, nhóm cung nhân lui ra ngoài. Diêm La không biết từ chỗ nào nhảy ra, An Thịnh trải qua huấn luyện xuất quỷ nhập thần như ảnh vệ nên cũng không kinh hoảng. Diêm La chuẩn bị giúp Thượng Quan Khiêm thay quần áo lại bị Quân Hành Tuyệt ngăn cản, hiện tại có hắn, Diêm La hầu hạ là dư thừa. Cầm lấy quần áo, giúp Khiêm mặc vào.
An Thịnh nhìn thấy vậy cũng đã hiểu Hoàng thượng đã mở lòng với Tín vương, hơn nữa Tín vương cũng không phản đối. An Thịnh nhìn hết thảy, trong lòng có chút vui vẻ, một lòng say mê của Hoàng thượng có hồi báo thì thật là tốt. Về phần chuyện phản đối, nghĩ lại những thứ mà Hoàng thượng đã cho, An Thịnh hiểu, việc nhỏ, việc nhỏ thôi.
“Khiêm, không cùng ta thượng triều sao?” Mặc vào triều phục của mình, Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Không. Ở một bên thưởng thức trò hay là được rồi.” Thượng Quan Khiêm trả lời.
“Vậy được rồi.” Quân Hành Tuyệt cũng không miễn cưỡng, chỉ cần là ý nguyện của Khiêm, hắn sẽ nghe theo, tuy rằng thực luyến tiếc tách ra với Khiêm một lúc, phải biết rằng hắn thật vất vả mới cùng Khiêm được như bây giờ, nhưng lại chưa được đến một ngày, hắn còn muốn hưởng thụ nhiều một chút thời gian thân mật cùng Khiêm, bởi vì Khiêm muốn xem diễn, hắn cũng vô pháp, hy vọng màn diễn này vui một chút làm cho Khiêm càng hứng thú, như vậy hắn có thể làm thêm vài trò gì đó nữa, tỷ như hôn a, linh tinh nhiều chuyện nữa.
“Cái cười ngu ngơ của ngươi lại lộ ra nữa rồi.” Nhìn biểu tình trên mặt Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm nhắc nhở.
Quân Hành Tuyệt bật người nghiêm nghị, không được, về sau tuyệt đối không thất thường trước mặt Khiêm, rất mất mặt. Thế nhưng nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt Thượng Quan Khiêm, đó là tươi cười thật sự, Quân Hành Tuyệt lại cảm thấy rất đáng giá, có thể làm cho Khiêm lộ ra thật tâm, mất mặt thì có làm sao, dù sao thì Khiêm cũng đã thấy hết rồi còn gì.
An Thịnh nghe đến đó liền cúi gầm, không dám để cho Hoàng thượng phát hiện mình đang trộm cười. Thế nhưng nhẫn nhịn thật sự là vất vả a.
“Khiêm, ta yêu ngươi.” Dùng xong bữa sáng, trước khi lâm triều, Thượng Quan Khiêm lại nghe mấy lời yêu đương.
Nhóm cung nhân nghe thấy quá sợ hãi. Sắc mặt tái nhợt, việc này không phải để đùa giỡn. Vạn nhất có lời đồn thổi bên ngoài, bọn họ sẽ bị hiềm nghi nhiều nhất, ở trong cung biết nhiều, nhìn thấy nhiều, nghe được nhiều quá là sẽ mất mạng như chơi. Nhóm cung nhân đó thật sự sợ, sợ Hoàng thượng lập tức sẽ ra lệnh xử tử bọn họ. An Thịnh cũng có quyền quyết định chuyện này, phải giải quyết như thế nào đây? “Ta biết.” Thượng Quan Khiêm vẫn trả lời như thế.
Quân Hành Tuyệt cũng cười rời đi, như bây giờ là tốt rồi.
An Thịnh sau đó cũng rời khỏi, nhóm cung nhân thở một hơi nhẹ nhõm.
Thượng Quan Khiêm mang theo Diêm La tìm một nơi trang nhã, chờ màn trình diễn bắt đầu. Màn hình lơ lửng trong không trung dọa đám cung nhân sợ nhảy dựng, sau đó suy nghĩ kỳ kỳ quái quái nổi lên trong lòng. Cũng có một ít tin tức lặng lẽ truyền ra, Hoàng thượng nói yêu Tín vương.
Quan lại trong triều đã muốn quen việc Hoàng thượng có khi không đến, nhưng hiện tại là thời điểm như thế nào, Hoàng thượng sao lại không đến. Hiện tại thế cục Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc căng thẳng, Hoàng thượng vì sao không vào triều? Lòng người hoảng sợ. Hôm nay tới lại phát hiện Trấn vương hẳn là đang ở biên cảnh thế nhưng lại xuất hiện lúc lâm triều, đây là chuyện gì vậy?
Các đại thần bước vào điện hai mắt nhìn nhau, Trấn vương sao lại ở đây, tính thời gian thì ông hẳn là đang phải chủ trì chiến sự lần này, cho dù thắng thì nhanh lắm cũng phải vài ngày nữa mới về đến đây. Hay là biên cảnh đã rơi vào tay giặc, lòng người vốn đã kích động nay lại càng thêm bất an.
Quân Thường Hằng lại như không sao cả nhắm mắt dưỡng thần, vốn không muốn tới, công pháp Hoàng thượng cấp cho vẫn còn đang phải học mà, nhưng nghĩ đến trò chơi Tín vương nhắc tới ngày hôm qua, Quân Thường Hằng không thể an tâm, cho nên vẫn đến xem. Tín vương lần này giết chóc làm cho ông sợ, lúc này sẽ không lại sự kiện thảm khốc đầy huyết tinh như vậy phát sinh nữa đi? Quân Thường Hằng vì thế một đêm cũng không an giấc, kia sao còn có thể an ổn tu luyện. Hôm nay sáng sớm liền vào triều. Nhìn xem chính mình có thể hay không làm cái gì, mấy đại thần này đều là trụ cột của Nguyên Quốc, nếu đều bị Tín vương giết, Nguyên Quốc cũng không tồn tại nổi nữa, ai, không nghĩ tới có một ngày ông cũng sẽ làm việc này.
Đối với suy nghĩ của mình trước kia, Quân Thường Hằng không còn gì gọi là phản đối, tối hôm qua lúc ngủ không được, hắn cũng thử qua, một mình thử đem chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương nói ra, hoặc là viết trên giấy, nhưng đều bị uy áp từ trời đất áp chế, cả người run rẩy, quỳ rạp xuống đất, cổ lực lượng này khiến cho ông càng thêm hiểu được, tông sư căn bản không đáng giá nhắc tới. Ông lại có mục tiêu, tâm trạng tịch mịch sau khi đạt đến mức tông sư bây giờ đã dao động, tìm về động lực thật lâu trước kia, ông phải mạnh hơn nữa.
Trước hừng đông tự lại lật xem công pháp Hoàng thượng cấp, tâm tính Quân Thường Hằng nâng cao một bậc, thế tục lễ nghi đạo đức, đó là do chính mình nhận định, sau khi nhìn thấy công pháp này, tư tưởng của ông cũng chuyển biến, không cần quá để ý, chỉ cần mạnh, cái gì cũng có thể thay đổi, cái gì cũng không cần quan tâm.
Ở tiến cung gặp Đỗ Thành, cùng hắn bí mật hàn huyên vài câu, phát hiện ở trong cung quả thật có nói ra chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương. Đối với bản lĩnh cao cường của Hoàng thượng, Quân Thường Hằng kinh ngạc, bản lĩnh đến mức nào mới có thể làm như vậy, bản lĩnh để ràng buột tất cả mọi người.
Quân Thường Hằng nhắm mắt, không để ý tới các đại thần thỉnh an, ông đang lật lại xem tư liệu trong đầu, mấy thứ này làm sao có thể ở nguyên trong đầu vậy, nghĩ không rõ, bất quá hữu dụng là được.
Đối với sự kiêu ngạo của Trấn vương, các đại thần từ lâu đã quen, có vài người trong lòng không thoải mái, nhưng Trấn vương là tông sư, lại được Hoàng thượng tin cậy cực kỳ, bọn họ có thể như thế nào? Ở bề ngoài vẫn là thoải mái cho qua.
“Hoàng thượng giá lâm.” Thanh âm An Thịnh khí thế mười phần vang từ xa đến.
Các đại thần đứng ngay ngắn vào hàng, cẩn thận kiểm tra quan phục của mình, ở kinh thành một chút không cẩn thận sẽ gây ra nhiều chuyện. Việc Ngự Sử bất kính là một ví dụ. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“Thượng triều.” Sau khi Quân Hành Tuyệt ngồi xuống, An Thịnh tuyên bố bắt đầu.
Các đại thần quỳ xuống thỉnh an, sau đó bắt đầu thượng tấu.
Thời gian nhàm chán cứ chậm rãi trôi qua, Quân Hành Tuyệt ngồi trên long ỷ đề không vui nổi. Thật nhàm chán a. Thật là nhớ Khiêm a, mới rời đi có một chút mà hắn đã bắt đầu nhớ Khiêm. Thần trí Quân Hành Tuyệt như đi vào cõi thần tiên, người phía dưới cũng không ai ngẩng đầu lên nhìn hắn, thực lực hắn tới bước này rồi, nhất tâm nhị dụng (chắc ý nói một tâm trí nghĩ hai chuyện) cũng rất đơn giản.
Tối hôm qua Khiêm ngủ ở trong lòng ngực hắn, mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã, là do Khiêm thường xuyên tiếp xúc với dược vật nên bị vương lại mùi, hay là vốn có nhỉ. Hẳn là vốn có rồi, dược liệu sao có thể sinh ra hương khí loại đó. Thân thể Khiêm có chút gầy, hẳn là trong lúc lớn lên không được chăm sóc tốt, cho nên xương cốt mới có thể mỏng manh như vậy, không chút nào có thể nhìn ra là người mang sức mạnh cường hãn, phải rồi, phải bồi bổ thật nhiều mới được.
Quân Hành Tuyệt cứ đông nghĩ tây nghĩ, tùy tiện đáp lại các đại thần đang chờ ở dưới.
Không lâu sau, các đại thần đang đứng trên điện không rõ nguyên nhân cứ ngã xuống mặt đất, ngay cả chân Quân Thường Hằng cũng có chút khó vững, Quân Hành Tuyệt lập tức phát hiện, biết Khiêm nói rất đúng, trò hay đến đây. Tinh thần tỉnh táo lại một chút, sau đó nhớ lại nhớ ra, Khiêm sẽ ở nơi nào quan sát, nhanh chóng cảm giác một chút, liền phát hiện tầm mắt giám thị của Diêm La. Thần thức quét tới, thấy được nụ cười như chào hỏi của Khiêm.
Quân Hành Tuyệt ảo não, hắn là đang có chút nghiêm túc, để cho Khiêm thấy tư thế oai hùng của hắn. Đáng giận thật. Nhất định phải kiếm thật nhiều công việc giao cho Diêm La làm, không nên cứ luôn ở bên người Khiêm. Mặc kệ tình huống các đại thần bên dưới, Quân Hành Tuyệt cứ mỉm cười quan sát hết thảy.
Bọn thị vệ vốn đang trấn giữ ngoài cung điện cũng tiến vào, xem bộ dáng bọn họ giơ binh khí thì tuyệt đối không phải vì hộ giá mà đến.
“Mỗi lần ngươi tắm rửa không phải đều làm chuyện đó sao?” Tắt hình ảnh đi, Thượng Quan Khiêm mang khuôn mặt ôn hòa nhìn Quân Hành Tuyệt.
“Khiêm, ngươi... sao lại.... biết?” Quân Hành Tuyệt hỏi một câu quá ngốc, Quân Hành Tuyệt vừa bị câu nói của Khiêm làm hoảng sợ nên quên mất rằng với trình độ của bọn họ thì muốn quan sát người nào là chuyện rất đơn giản.
“Ta nói rồi, ta vẫn luôn nhìn ngươi, quan sát ngươi, tất cả những chuyện ngươi làm lúc trước ta đều thấy hết, đương nhiên cũng có một ít hành vi tư mật của ngươi. Ngươi muốn xem không, Diêm La đều có hình thu lại hết.” Thượng Quan Khiêm không giấu diếm nói.
Sắc mặt Quân Hành Tuyệt nhanh chóng biến hóa vô cùng đa dạng, một hồi đỏ, một hồi trắng, một hồi xanh; một hồi tức giận, một hồi bất đắc dĩ, một hồi xấu hổ.
Quân Hành Tuyệt rốt cục cũng hiểu được vì sao đám Mộc Linh Hạo dùng chung một trí năng, không thoải mái là một chuyện, một chuyện khác là con trí năng này biết quá nhiều. Quân Hành Tuyệt quyết định mệnh lệnh đầu tiên hắn ban cho Diêm La chính là xóa bỏ toàn bộ mấy hình ảnh kia, thật quá mất mặt.
“Khiêm toàn bộ đều thấy?” Quân Hành Tuyệt lắp bắp mở miệng, không thể nào. Quân Hành Tuyệt ôm một chút xíu hy vọng, không nên là toàn bộ a.
“Thống khổ giãy dụa của ngươi, ở trong dục thất (phòng tắm) tự an ủi, một mình cười ngớ ngẩn, tình trạng xuất nhập hậu cung, không cần đoán cũng biết ngươi mơ thấy loại tình huống gì...” Thượng Quan Khiêm kể ra từng chuyện từng chuyện một.
“Đủ rồi, Khiêm.” Quân Hành Tuyệt xin khoan dung, không cần nói nữa, khiêm thật sự toàn bộ đều nhìn thấy, Quân Hành Tuyệt lại một lần nữa xác nhận lại sự cần thiết của việc xóa đi hình ảnh này, hủy diệt chứng cớ, có việc để cho Diêm La làm.
Tiến lên ngồi vào bên người Thượng Quan Khiêm, vươn tay ôm lấy Thượng Quan Khiêm, Thượng Quan Khiêm không chống cự, Quân Hành Tuyệt hiện tại là đồng bạn của y, hơn nữa y đã nói sẽ cho Quân Hành Tuyệt cơ hội, đối với hành động thân mật từ Quân Hành Tuyệt, y sẽ không cự tuyệt.
“Khiêm, ngươi có biết, ta thất thường là vì ngươi, tình dục của ta là do ngươi, ta yêu ngươi, chỉ cần một mình ngươi.” Thâm tình ôn nhu nói để Khiêm thấy, tất cả những bất thường của hắn đều bởi vì Khiêm.
“Ta biết.” Không yêu, không biết yêu, Thượng Quan Khiêm chỉ có thể đáp lại như thế.
“Khiêm, ta sẽ khiến ngươi yêu ta thôi.” Biết hiện tại Khiêm không yêu hắn, Quân Hành Tuyệt nghe đáp án thế cũng có chút mất mác, nhưng cũng không chán nản, tương lai thời gian còn rất dài, hắn sẽ dùng hết thảy phương pháp làm cho Khiêm yêu mình, trước mắt hắn đã trở thành đồng bạn của Khiêm, trong lòng cũng có chút an ủi.
Thượng Quan Khiêm không trả lời.
Đây là một đêm yên lặng. Quân Hành Tuyệt ôn nhu ôm lấy Thượng Quan Khiêm tiến vào mộng đẹp, bên khóe miệng là nụ cười thỏa mãn, đối với hiện tại hắn đã thấy đủ, nhưng hắn sẽ cố gắng để có thêm càng nhiều. Thượng Quan Khiêm cũng không cự tuyệt Quân Hành Tuyệt ôm, người này là đồng bạn của y, y cho phép hắn tiến vào phạm vi của mình, hơn nữa đồng ý cho người này một cơ hội, người của Vô Xá một khi đáp ứng thì sẽ làm được.
Sáng sớm, An Thịnh phấn khởi nguyên cả đêm nên đôi mắt có chút hồng nhưng tinh thần rất tốt, ra lệnh cho nhóm cung nhân đưa quần áo vào trong điện. Quân Hành Tuyệt ra mệnh lệnh, nhóm cung nhân lui ra ngoài. Diêm La không biết từ chỗ nào nhảy ra, An Thịnh trải qua huấn luyện xuất quỷ nhập thần như ảnh vệ nên cũng không kinh hoảng. Diêm La chuẩn bị giúp Thượng Quan Khiêm thay quần áo lại bị Quân Hành Tuyệt ngăn cản, hiện tại có hắn, Diêm La hầu hạ là dư thừa. Cầm lấy quần áo, giúp Khiêm mặc vào.
An Thịnh nhìn thấy vậy cũng đã hiểu Hoàng thượng đã mở lòng với Tín vương, hơn nữa Tín vương cũng không phản đối. An Thịnh nhìn hết thảy, trong lòng có chút vui vẻ, một lòng say mê của Hoàng thượng có hồi báo thì thật là tốt. Về phần chuyện phản đối, nghĩ lại những thứ mà Hoàng thượng đã cho, An Thịnh hiểu, việc nhỏ, việc nhỏ thôi.
“Khiêm, không cùng ta thượng triều sao?” Mặc vào triều phục của mình, Quân Hành Tuyệt hỏi.
“Không. Ở một bên thưởng thức trò hay là được rồi.” Thượng Quan Khiêm trả lời.
“Vậy được rồi.” Quân Hành Tuyệt cũng không miễn cưỡng, chỉ cần là ý nguyện của Khiêm, hắn sẽ nghe theo, tuy rằng thực luyến tiếc tách ra với Khiêm một lúc, phải biết rằng hắn thật vất vả mới cùng Khiêm được như bây giờ, nhưng lại chưa được đến một ngày, hắn còn muốn hưởng thụ nhiều một chút thời gian thân mật cùng Khiêm, bởi vì Khiêm muốn xem diễn, hắn cũng vô pháp, hy vọng màn diễn này vui một chút làm cho Khiêm càng hứng thú, như vậy hắn có thể làm thêm vài trò gì đó nữa, tỷ như hôn a, linh tinh nhiều chuyện nữa.
“Cái cười ngu ngơ của ngươi lại lộ ra nữa rồi.” Nhìn biểu tình trên mặt Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm nhắc nhở.
Quân Hành Tuyệt bật người nghiêm nghị, không được, về sau tuyệt đối không thất thường trước mặt Khiêm, rất mất mặt. Thế nhưng nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt Thượng Quan Khiêm, đó là tươi cười thật sự, Quân Hành Tuyệt lại cảm thấy rất đáng giá, có thể làm cho Khiêm lộ ra thật tâm, mất mặt thì có làm sao, dù sao thì Khiêm cũng đã thấy hết rồi còn gì.
An Thịnh nghe đến đó liền cúi gầm, không dám để cho Hoàng thượng phát hiện mình đang trộm cười. Thế nhưng nhẫn nhịn thật sự là vất vả a.
“Khiêm, ta yêu ngươi.” Dùng xong bữa sáng, trước khi lâm triều, Thượng Quan Khiêm lại nghe mấy lời yêu đương.
Nhóm cung nhân nghe thấy quá sợ hãi. Sắc mặt tái nhợt, việc này không phải để đùa giỡn. Vạn nhất có lời đồn thổi bên ngoài, bọn họ sẽ bị hiềm nghi nhiều nhất, ở trong cung biết nhiều, nhìn thấy nhiều, nghe được nhiều quá là sẽ mất mạng như chơi. Nhóm cung nhân đó thật sự sợ, sợ Hoàng thượng lập tức sẽ ra lệnh xử tử bọn họ. An Thịnh cũng có quyền quyết định chuyện này, phải giải quyết như thế nào đây? “Ta biết.” Thượng Quan Khiêm vẫn trả lời như thế.
Quân Hành Tuyệt cũng cười rời đi, như bây giờ là tốt rồi.
An Thịnh sau đó cũng rời khỏi, nhóm cung nhân thở một hơi nhẹ nhõm.
Thượng Quan Khiêm mang theo Diêm La tìm một nơi trang nhã, chờ màn trình diễn bắt đầu. Màn hình lơ lửng trong không trung dọa đám cung nhân sợ nhảy dựng, sau đó suy nghĩ kỳ kỳ quái quái nổi lên trong lòng. Cũng có một ít tin tức lặng lẽ truyền ra, Hoàng thượng nói yêu Tín vương.
Quan lại trong triều đã muốn quen việc Hoàng thượng có khi không đến, nhưng hiện tại là thời điểm như thế nào, Hoàng thượng sao lại không đến. Hiện tại thế cục Nguyên Quốc cùng Viêm Quốc căng thẳng, Hoàng thượng vì sao không vào triều? Lòng người hoảng sợ. Hôm nay tới lại phát hiện Trấn vương hẳn là đang ở biên cảnh thế nhưng lại xuất hiện lúc lâm triều, đây là chuyện gì vậy?
Các đại thần bước vào điện hai mắt nhìn nhau, Trấn vương sao lại ở đây, tính thời gian thì ông hẳn là đang phải chủ trì chiến sự lần này, cho dù thắng thì nhanh lắm cũng phải vài ngày nữa mới về đến đây. Hay là biên cảnh đã rơi vào tay giặc, lòng người vốn đã kích động nay lại càng thêm bất an.
Quân Thường Hằng lại như không sao cả nhắm mắt dưỡng thần, vốn không muốn tới, công pháp Hoàng thượng cấp cho vẫn còn đang phải học mà, nhưng nghĩ đến trò chơi Tín vương nhắc tới ngày hôm qua, Quân Thường Hằng không thể an tâm, cho nên vẫn đến xem. Tín vương lần này giết chóc làm cho ông sợ, lúc này sẽ không lại sự kiện thảm khốc đầy huyết tinh như vậy phát sinh nữa đi? Quân Thường Hằng vì thế một đêm cũng không an giấc, kia sao còn có thể an ổn tu luyện. Hôm nay sáng sớm liền vào triều. Nhìn xem chính mình có thể hay không làm cái gì, mấy đại thần này đều là trụ cột của Nguyên Quốc, nếu đều bị Tín vương giết, Nguyên Quốc cũng không tồn tại nổi nữa, ai, không nghĩ tới có một ngày ông cũng sẽ làm việc này.
Đối với suy nghĩ của mình trước kia, Quân Thường Hằng không còn gì gọi là phản đối, tối hôm qua lúc ngủ không được, hắn cũng thử qua, một mình thử đem chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương nói ra, hoặc là viết trên giấy, nhưng đều bị uy áp từ trời đất áp chế, cả người run rẩy, quỳ rạp xuống đất, cổ lực lượng này khiến cho ông càng thêm hiểu được, tông sư căn bản không đáng giá nhắc tới. Ông lại có mục tiêu, tâm trạng tịch mịch sau khi đạt đến mức tông sư bây giờ đã dao động, tìm về động lực thật lâu trước kia, ông phải mạnh hơn nữa.
Trước hừng đông tự lại lật xem công pháp Hoàng thượng cấp, tâm tính Quân Thường Hằng nâng cao một bậc, thế tục lễ nghi đạo đức, đó là do chính mình nhận định, sau khi nhìn thấy công pháp này, tư tưởng của ông cũng chuyển biến, không cần quá để ý, chỉ cần mạnh, cái gì cũng có thể thay đổi, cái gì cũng không cần quan tâm.
Ở tiến cung gặp Đỗ Thành, cùng hắn bí mật hàn huyên vài câu, phát hiện ở trong cung quả thật có nói ra chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương. Đối với bản lĩnh cao cường của Hoàng thượng, Quân Thường Hằng kinh ngạc, bản lĩnh đến mức nào mới có thể làm như vậy, bản lĩnh để ràng buột tất cả mọi người.
Quân Thường Hằng nhắm mắt, không để ý tới các đại thần thỉnh an, ông đang lật lại xem tư liệu trong đầu, mấy thứ này làm sao có thể ở nguyên trong đầu vậy, nghĩ không rõ, bất quá hữu dụng là được.
Đối với sự kiêu ngạo của Trấn vương, các đại thần từ lâu đã quen, có vài người trong lòng không thoải mái, nhưng Trấn vương là tông sư, lại được Hoàng thượng tin cậy cực kỳ, bọn họ có thể như thế nào? Ở bề ngoài vẫn là thoải mái cho qua.
“Hoàng thượng giá lâm.” Thanh âm An Thịnh khí thế mười phần vang từ xa đến.
Các đại thần đứng ngay ngắn vào hàng, cẩn thận kiểm tra quan phục của mình, ở kinh thành một chút không cẩn thận sẽ gây ra nhiều chuyện. Việc Ngự Sử bất kính là một ví dụ. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“Thượng triều.” Sau khi Quân Hành Tuyệt ngồi xuống, An Thịnh tuyên bố bắt đầu.
Các đại thần quỳ xuống thỉnh an, sau đó bắt đầu thượng tấu.
Thời gian nhàm chán cứ chậm rãi trôi qua, Quân Hành Tuyệt ngồi trên long ỷ đề không vui nổi. Thật nhàm chán a. Thật là nhớ Khiêm a, mới rời đi có một chút mà hắn đã bắt đầu nhớ Khiêm. Thần trí Quân Hành Tuyệt như đi vào cõi thần tiên, người phía dưới cũng không ai ngẩng đầu lên nhìn hắn, thực lực hắn tới bước này rồi, nhất tâm nhị dụng (chắc ý nói một tâm trí nghĩ hai chuyện) cũng rất đơn giản.
Tối hôm qua Khiêm ngủ ở trong lòng ngực hắn, mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã, là do Khiêm thường xuyên tiếp xúc với dược vật nên bị vương lại mùi, hay là vốn có nhỉ. Hẳn là vốn có rồi, dược liệu sao có thể sinh ra hương khí loại đó. Thân thể Khiêm có chút gầy, hẳn là trong lúc lớn lên không được chăm sóc tốt, cho nên xương cốt mới có thể mỏng manh như vậy, không chút nào có thể nhìn ra là người mang sức mạnh cường hãn, phải rồi, phải bồi bổ thật nhiều mới được.
Quân Hành Tuyệt cứ đông nghĩ tây nghĩ, tùy tiện đáp lại các đại thần đang chờ ở dưới.
Không lâu sau, các đại thần đang đứng trên điện không rõ nguyên nhân cứ ngã xuống mặt đất, ngay cả chân Quân Thường Hằng cũng có chút khó vững, Quân Hành Tuyệt lập tức phát hiện, biết Khiêm nói rất đúng, trò hay đến đây. Tinh thần tỉnh táo lại một chút, sau đó nhớ lại nhớ ra, Khiêm sẽ ở nơi nào quan sát, nhanh chóng cảm giác một chút, liền phát hiện tầm mắt giám thị của Diêm La. Thần thức quét tới, thấy được nụ cười như chào hỏi của Khiêm.
Quân Hành Tuyệt ảo não, hắn là đang có chút nghiêm túc, để cho Khiêm thấy tư thế oai hùng của hắn. Đáng giận thật. Nhất định phải kiếm thật nhiều công việc giao cho Diêm La làm, không nên cứ luôn ở bên người Khiêm. Mặc kệ tình huống các đại thần bên dưới, Quân Hành Tuyệt cứ mỉm cười quan sát hết thảy.
Bọn thị vệ vốn đang trấn giữ ngoài cung điện cũng tiến vào, xem bộ dáng bọn họ giơ binh khí thì tuyệt đối không phải vì hộ giá mà đến.
Danh sách chương