Nhìn thấy Phương Thiên Hữu cùng Đường Di rất nhanh sẽ rơi xuống, Lãnh Vô Ngân cùng Ngọc Dao liền bước lên phía trước tiếp được. Bất quá cũng bị đạo kính khí chưa tán đi kia lan đến, vận đủ công lực vẫn như cũ bị lui mấy bước, Dương Ưng tiến lên đỡ sau lưng hai người mới đứng vững được bộ pháp.

Mà lúc này Phương Thiên Hữu ói ra một ngụm máu, Ngọc Dao vội vàng lấy ra dược chữa thương cho hắn ăn vào, chưa hết phiền toái, những nam nhân khí thế sắc bén ban nãy cũng xuất hiện tại trước mặt bọn họ, liền nói cũng không để cho bọn họ nói, trực tiếp động thủ.

Mấy người đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, che chở Phương Thiên Hữu cùng Đường Di bị thương, tiếp đòn động thủ hướng tới. Bọn họ đều là người cao thủ trong giang hồ, nhưng là giờ phút này bọn họ phát hiện mình thế nhưng không phải đối thủ của những người này. Cao thâm nội lực, chiêu thức tinh diệu, những người này là từ đâu xuất hiện ra.

“Phượng công tử, xin dừng tay.” Lúc này Phương Thiên Hữu đã khôi phục, nhìn đến tình huống này, hơn nữa phía bên chính mình không ổn, cao giọng hô. Vừa rồi trong nháy mắt, đủ để cho hắn thấy rõ ngồi ở lầu ba kia là ai, nhân vật như vậy, hấp dẫn người khác nhìn tới hắn sẽ không quên.

Những người kia động tác dừng một chút nhưng mà không hiểu được, không nghe được mệnh lệnh của chủ thượng, các hộ vệ tiếp tục.

Không lâu sau, “Đại công tử có lệnh, dừng tay.” Một tiếng nói tiêm tế xuất hiện ở trên lầu, sau đó những nam tử sắc bén kia dừng tay, chỉnh tề nhất trí hướng về phía phương hướng thanh âm xuất hiện, nửa quỳ hành lễ.

Một người mơ mơ hồ hồ xuất hiện tại lầu ba, nhìn bọn họ dưới lầu, sau đó nhấc lên lụa mỏng ở lầu ba.

Tóc màu đen, trâm gài tóc màu đen, quần áo màu đen, dung mạo tuấn mỹ gần như bén nhọn, một đôi mắt phượng nghiêm nghị, ý cười khó lường không chút để ý, mang theo ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người dưới lầu. Đúng là Phượng Tuyệt, cũng chính là Quân Hành Tuyệt.

“Là các ngươi.” Ngữ điệu mang theo khinh thường, là có chút nhận thức những người kia.

“Tham kiến chủ thượng.” Bọn thị vệ sắc bén cung kính ân cần thăm hỏi, Quân Hành Tuyệt phất tay, những người thị vệ này đứng lên, thối lui đến trước cửa Vị Tẫn Lâu.

“Phượng Tuyệt.” Lãnh Vô Ngân nắm chặt kiếm trên tay, nam nhân này là người làm cho hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết được tư vị thảm bại, lần đầu tiên bản thân sinh ra hiểu được cảm giác không bằng người. Hắn vì không muốn bại dưới nam nhân này, vẫn luôn nỗ lực, nhưng lầ hiện tại nam nhân này càng thêm mạnh, chỉ cần nhìn đã biết được nam nhân này càng mạnh hơn. Chẳng lẽ cố gắng nhiều như vậy cũng so ra kém thiên phú sao? “Phượng công tử.” Ngọc Dao cũng nhận thức nam nhân này, vài người sư muội của nàng vì hắn mà thần hồn điên đảo, hắn là người nam nhân đầu tiên khiến cho Tinh Hồ đệ tử mất đi lý trí. Nàng cùng nam nhân này chỉ có gặp mặt một lần, ngay tại thời điểm hắn nhẫn tâm vứt bỏ một sư muội của nàng. Nam nhân này vô tình nàng chính mắt đã thấy, sư muội kia của nàng trên giang hồ có danh xưng Đệ nhất mỹ nhân giang hồ, căn bản là không lưu được tâm của nam nhân này. Đối với nam nhân này, Ngọc Dao trong lòng luôn mang cảnh giác, nhưng là sư phó bảo nàng, không thể mạo phạm hắn.

Đường Di cũng khôi phục lại, mang theo hảo cảm hiếu kỳ đánh giá Phượng Tuyệt, một trong Tam công tử cùng tên mặt tảng băng nổi danh, là đồ đệ trong lời đồn của tông sư Phượng Cửu, nam nhân làm cho Tinh Hồ đệ tử mê muội. Ánh mắt một hồi có chút si mê, rất nhanh phản ứng lại, cúi đầu, tâm thẳng thắn nhảy nhót. Trời ạ, nam nhân cũng có thể có khuôn mặt đẹp tới phân thượng này, trách không được nhiều nữ nhân biết rõ là hắn vô tình như vậy, thế nhưng vẫn thích hắn.

“Tuyệt, người ngươi nhận thức?” Một tiếng nói ôn hòa mềm nhẹ tại trên lầu ba xuất hiện, thanh âm không lớn nhưng mấy người võ công cao cường đều nghe được rõ ràng.

Một đôi tay trắng nõn xốc lên lụa mỏng, khuôn mặt nhất trương tuấn mỹ nhu hòa cũng xuất hiện theo. Quần áo màu trắng, mặc ở trên người Lãnh Vô Ngân mang theo băng hàn như sương, mặc ở trên người Ngọc Dao phiêu dật xuất trần, mà ở trên người hắn lại chỉ có thanh nhã khiếm tốn ôn nhuận. Dương Ưng vẫn được người trong giang hồ coi là quân tử nhưng khi nhìn đến người nam nhân trước mắt này, bọn họ mới biết được quân tử hẳn là dùng để nói đến nam nhân trước mắt này. Ôn hòa mỉm cười, cử chỉ tao nhã, ôn nhuận như ngọc.

Một khắc khi y cùng Quân Hành Tuyệt đứng chung một chỗ, trên đường cái đột nhiên không còn bất cứ thanh âm. Đó là một bức tranh quá đẹp, bạch cùng hắc, nguy hiểm cùng ôn hòa, nhưng là đồng dạng cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh. Đây là hai loại nam nhân làm cho nữ nhân si mê, một người biết rõ nguy hiểm cũng vẫn sẽ bị hấp dẫn, giống như độc dược. Một người ôn nhuận như ngọc, làm cho nữ nhân an tâm tâm động. Hai người mâu thuẫn như thế thế nhưng lại xuất hiện cùng một chỗ.

“Một ít người râu ria, không cần để ý tới.” Ngữ điệu khinh thường biến thành ôn nhu, mang theo nhu hòa biều tình rõ ràng, Quân Hành Tuyệt đối với người bên cạnh giải thích.

Ngữ khí cùng biểu tình này làm cho người đã từng gặp qua Quân Hành Tuyệt chấn động, đây là cái kia Phượng Tuyệt? Hắn sẽ có vẻ mặt này, người kia là ai vậy? Có thể làm cho Phượng Tuyệt đối đãi như thế.

“Phượng công tử, nói thế nào chúng ta cũng là có qua giao tình, nói như vậy thực sự làm tình cảm rất bị tổn thương. Hơn nữa ngươi còn không hỏi nguyên do mà đã đả thương ta, chuyện này nhất định phải hảo hảo tính toán. Yêu cầu của ta cũng không cao, mời chúng ta ở lại Vị Tẫn Lâu ăn một bữa.” Có thể ở trước mặt Phượng Tuyệt không dâng lên ghen tị cũng chỉ có Phương Thiên Hữu này, hắn không có yêu cầu võ công cao, không cần tài hoa hơn người, ở trước mặt Phượng Tuyệt có một chút tự ti nhưng sex không nghiêm trọng giống như Lạnh Vô Ngân cùng Dương Ưng.

“Ngươi quấy rầy ta cùng Khiêm dùng cơm, không giết ngươi là đã tốt lắm rồi.” Phượng Tuyệt một chút cũng không vì Phương Thiên Hữu nói mấy lời quỷ quái này mà bị lay động, lãnh huyết mở miệng.

“Phượng công tử lại vì chuyện nhỏ như vậy mà giết người, thật không có phong phạm chính đạo.” Ngọc Dao đối với Quân Hành Tuyệt, trong lời nói đầy bất mãn.

“Chính đạo?” Mở miệng là Thượng Quan Khiêm, mắt nhìn Ngọc Dao ăn mặc cùng khí chất, còn có trắng tới quá phận, “Tuyệt, nàng sẽ không phải là cái kia Tinh Hồ đi?” Khẩu khí này cùng những người đó thực tương tự a. Phải làm theo lẽ thường, khiến cho người ta chán ghét.

“Đúng vậy, chính là cái kia Tinh Hồ ta nói qua.” Quân Hành Tuyệt thấy trong mắt Thượng Quan Khiêm là châm chọc.

“Tại hạ Tinh Hồ Ngọc Dao, công tử tựa hồ đối với Tinh Hồ chúng ta có chút bất mãn?” Ngọc Dao nghe được lời nói của Thượng Quan Khiêm, chắp tay hỏi.

“Ngươi quá nhạy cảm rồi, trừ bỏ lời Tuyệt nói, ta chưa bao giờ nghe qua về Tinh Hồ, tại sao phải bất mãn?” Một cái Tinh Hồ nhỏ nhoi còn không có tư cách làm cho y bất mãn, chính là làm cho y nhớ tới cùng loại với loại khẩu khí ta đây mà thôi, Tinh Hồ có giá cũng chỉ có giá trị này.

“Ngươi trước kia không có nghe qua Tinh Hồ?” Đường Di kinh hô, không thể nào, ngươi có thể không biết võ lâm minh chủ là ai, nhưng ngươi không thể không biết Tinh Hồ.

“Quả thực chưa từng.” Thượng Quan Khiêm thành thực trả lời.

“Khiêm, không tất yếu cùng bọn họ nhiều lời. Cua ở Du Châu là ăn ngon nhất, ta sáng sớm đã kêu người đặc chế, ngươi nếm thử.” Không thích Khiêm tốn hơi cùng những người này nói nhiều, Quân Hành Tuyệt chuẩn bị đem lực chú ý của Khiêm dẫn dắt rời đi.

“Nha, Phượng công tử, vết thương của ta, ngươi phải phụ trách a.” Nghe được chữ cua, Phương Thiên Hữu ánh mắt sáng lên. Cha hắn sau khi trở về đối với Vị Tẫn Lâu bí chế (phương thức chế biến bí mật) khen không dứt miệng. Vị Tẫn Lâu cũng có số lượng cung ứng, có tiền đều ăn không được mỹ vị a.

Quân Hành Tuyệt để ý cũng không để ý đến hắn, xoay người, nâng lên tay, ống tay áo thật dài che đi thân ảnh Thượng Quan Khiêm, buông lụa mỏng, không cho ngoại nhân nhìn thấy một chút bộ dạng của Thượng Quan Khiêm. Đây là độc chiếm dục của Quân Hành Tuyệt, hắn ngăn cản không được Khiêm lộ diện, vậy thì làm cho bọn họ khó nhìn thấy.

“Phượng Tuyệt.” Lãnh Vô Ngân không còn trầm mặc, kiếm khí tung hoành, tuyên cáo hướng hắn chiến ý.

“Các ngươi tùy tiện một cái bồi hắn ngoạn ngoạn (chơi đùa).” Quân Hành Tuyệt liền ngay cả đầu cũng không quay lại. Lãnh Vô Ngân võ si hắn biết, trước kia còn có hứng thú cùng hắn ngoạn một chút, nhưng mà hiện tại đối thủ như vậy thực không có ý nghĩa.

Trong đám thị vệ canh giữ ở cửa có một người đi ra, Lãnh Vô Ngân giống như bị ô nhục, trên mặt xuất hiện biểu tình phẫn nộ.

“Ngươi lui ra.” Mà phía sau, thanh âm ôn hòa lại vang lên.

Thị vệ nghe được, khom người, “Dạ, đại công tử.”

Vừa rồi theo lời đại công tử, nguyên lai là để chỉ người này.

“Tuyệt, cùng hắn đấu.” Thượng Quan Khiêm nghiêm túc nói.

“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt thanh âm kêu lên giống như đứa nhỏ bất mãn. Cùng một kẻ yếu nhược như vậy chiến đấu.

“Đối với người nghiêm túc muốn chiến đấu, không thể cự tuyệt, bất luận hắn là yếu hay là cường, hắn có ý chí chiến đấu, vậy cho hắn một trận chiến tận tình. Tuyệt, ta cùng nhóm đồng bạn của ta đều là như thế, người nghiêm túc khiêu chiến chúng ta chưa bao giờ cự tuyệt, bởi vì mọi người muốn chiến đấu đều là có tâm cường giả.” Người Vô Xá sẽ không cự tuyệt khiêu chiến nghiêm túc, bởi vì bọn họ cũng từng trải qua như vậy, khiêu chiến người tồn tại ở nơi rất cao, cho dù thất bại, không hối hận. Cho nên đối với người đồng dạng như vậy khiêu chiến bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt. Tại sau khi cùng đối thủ đem toàn bộ lực lượng chiến đấu, là giết hay là lưu, Vô Xá sẽ ở sau đó đưa ra đáp án.

Đây là đối với chiến sĩ tôn trọng, người Vô Xá có phong cách hành sự của chính mình. Cho dù nhỏ yếu, có thể khinh thường nhưng tuyệt đối không thể không nhìn, bởi vì những người này cũng sẽ có tâm cường giả. Cho dù bé nhỏ không đáng kể, những người này cũng có địa phương đáng giá để tôn trọng. Nhưng mà cũng chỉ là như thế, chỉ cần gây trở ngại cho bọn họ, Vô Xá bọn họ vẫn như cũ là giết.

“Lãnh Vô Ngân, một chiêu, dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi.” Quân Hành Tuyệt không muốn trì hoãn lâu thêm, đối Lãnh Vô Ngân nói.

“Được.” Một chiêu, vậy là đủ rồi.

Quân Hành Tuyệt khinh thân từ trên lầu hạ xuống, không hề vang lên chút thanh âm cùng bụi bặm. Đám người Ngọc Dao ánh mặt hơi hạ, khinh công thực cao minh.

Lãnh Vô Ngân rút kiếm, vận chuyển nội tức, triển khai tư thế, đây là nhất chiêu mạnh nhất của hắn. Là do tông sư khai sáng ra Lãnh Kiếm Sơn Trang lưu lại kiếm chiêu cuối cùng này. Một chiêu này, vị tông sư kia tại trước khi chết đều tiếc nuối, một chiêu này là chiêu thức hoàn mỹ nhất của gã, nhưng nó là chiêu thức không hoàn chỉnh, đáng tiếc gã không thể hoàn thiện được một chiêu này. Chính là một chiêu chưa hoàn thiện này cũng đủ làm cho Lãnh Kiếm Sơn Trang sừng sững mấy trăm năm, Lãnh Kiếm Sơn Trang nhất chiêu mạnh nhất. Cho dù không phải tông sư cũng có thể ngăn cản kiếm chiêu của tông sư, nhưng chỉ có người thừa kế Lãnh Kiếm Sơn Trang mới có thể học được một chiêu này.

Một kiếm này mang theo quang mang sáng lạn, lại vắng vẻ đìu hiu. Đồng dạng sử dụng kiếm, Ngọc Dao biến sắc, một chiêu này vừa ra nàng liền phát hiện Lãnh Vô Ngân so với nàng càng mạnh hơn. Thân là thủ tịch đệ tử của Tinh Hồ, nàng không thể không cảm thấy mất mát, bởi vì Tinh Hồ cũng là sử dụng kiếm.

“Tốt.” Một kiếm này, Quân Hành Tuyệt cũng không khỏi tán thưởng. Nếu chính mình không có trải qua quá trình một đoạn tu hành kia, bản thân tuyệt đối cũng sẽ bại dưới một kiếm này. Từ trong một kiếm này, hắn có thể biết được Lãnh Vô Ngân có bao nhiêu khắc khổ. Một kiếm này nếu không có trụ cột kiên cố cùng đối với phải có lý giải về kiếm thì sẽ làm không được. Như lời của Khiêm nói, Lãnh Vô Ngâng có tâm của cường giả, đối với đối thủ như vậy quả thực hẳn là nên cho hắn một trận chiến toàn lực, bởi vì hắn đáng giá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện