“Khiêm đương nhiên là nam.” Quân Hành Tuyệt trả về một câu, Khiêm của hắn hàng thật giá thật là nam tử, chỉ cần là người đều nhìn ra được.
“Ngươi thích nam?” Liễu Vân Phiên khó có thể tin, nếu Quân Hành Tuyệt thích là nam, vậy nàng tính là cái gì? “Đương nhiên không phải.” Quân Hành Tuyệt lại không hy vọng Khiêm hiểu lầm, hắn cũng không phải bởi vì Khiêm là nam nên mới thích, “Chính là vì Khiêm là nam.”
Không phải thích nam tử, mà là yêu một người cùng chính mình giống nhau đều là nam tử.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ có thể nói cái gì? Nam nam mến nhau vốn là không giống luân thường, Quân Hành Tuyệt lại nói đương nhiên như thế. Hơn nữa nghe qua tâm tình của Quân Hành Tuyệt, bọn họ có thể như thế nào phản đối.
Tại ở trong đây, Tố Linh sắc mặt xem như khó coi nhất biến sắc tới tái nhợt, nàng biết chân thật thân phận của Quân Hành Tuyệt, mà vừa rồi Quân Thường Hằng cũng đối với bọn họ nói qua Thượng Quan Khiêm là Tín vương. Tín vương là người như thế nào, là người trong thiên hạ đều biết, đó là huynh đệ, là huyết mạch tương liên huynh đệ. Hơn nữa chuyện này, Quân Thường Hằng là biết đi, vì sao? Vì sao không ngăn cản?
“Các ngươi điên rồi, bọn họ là, bọn họ là…” Tố Linh không biết nên nói như thế nào, đây là một việc không thể nói lung tung được.
“Đúng như ngươi nghĩ.” Quân Thường Hằng đạm mạc mở miệng.
“Ngươi như thế nào có thể lãnh tĩnh như vậy, ngươi rõ ràng hiểu, bọn họ, bọn họ…” Tố Linh mất đi dáng vẻ bình thường kêu lên sợ hãi.
Mọi người không hiểu, Tố Linh như thế nào lại thất thố như vậy. Chuyện này quả thực làm cho người ta khiếp sợ, nhưng cũng không tới mức làm cho Tinh Hồ trai chủ ổn trọng biến thành như vậy đi.
“Sư phụ.” Ngọc Dao lo lắng nhìn sư phụ của chính mình.
“Tố Linh gặp qua Tín vương.” Mặc kệ đồ đệ của chính mình, trực diện đi tới trước Thượng Quan Khiêm, “Tín vương hẳn là biết việc này là như thế nào…” Tố Linh theo bản năng cho rằng là Thượng Quan Khiêm mê hoặc Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt có được tam cung lục viện, như thế nào sẽ trầm mê nam sắc, nhất định là vị Tín vương này…
“Đại nghịch bất đạo, đúng không?” Quân Hành Tuyệt tiếp nhận nói, từ này hắn đã muốn nghe qua vô số lần. Hắn biết nàng vì sao đối với Khiêm mà mở lời chứ không phải là hắn. Hắn từng liền vì vậy mà lo lắng thế nhân đem đầu mâu hướng về Khiêm, mới lựa chọn trốn tránh, lựa chọn giấu diếm. Mà hiện tại đã không còn tất yếu, hắn cùng Khiêm sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào trên đời. Nhìn Tố Linh, Quân Hành Tuyệt chẳng hề để ý cười, mang theo trào phúng, “Đơn giản là ta yêu thương Khiêm, yêu thương huynh trưởng của chính mình, là đại nghịch bất đạo.”
Mọi người bị lại lời nói nghe được kia dọa sợ. Nam thì không nói, còn là huynh trưởng? Chờ một chút, Thượng Quan Khiêm là Tín vương đi, Phượng Tuyệt nói Tín vương là huynh trưởng của hắn? Như vậy, mọi người cân não còn thể thể tự hỏi. Hẳn là bị đả kích nhiều lắm, thành thói quen rồi.
“Hoàng thượng biết không nên làm ra hành vi như thế.” Tố Linh cũng không giấu diếm nữa, chính khí nghiêm nghị chỉ trích.
Hoàng thượng? Một trong võ lâm Tam công tử Phượng Tuyệt, là Hoàng thượng? Nguyên quốc chi quân?
“Cùng ngươi có quan hệ gì, ta yêu Khiêm là chuyện của ta, cùng ngươi có quan hệ gì.” Quân Hành Tuyệt khinh miệt nói.
“Hoàng thượng thân là của thiên hạ, này…” Tố Linh còn muốn nói gì sau đó.
“Tố Linh, đủ, câm mồm.” Quân Thường Hằng nhanh chóng đi tới trước mặt Tố Linh, ngăn trở Tố Linh tiếp tục nói.
“Hằng.” Tố Linh bất mãn nhìn Quân Thường Hằng, gã rõ ràng biết việc này, vì sao mặc kệ.
Quân Thường Hằng điểm á huyệt của Tố Linh.
“Hoàng thượng, Tín vương, Tố Linh là quan tâm ái đồ, có chút thất thường, thỉnh thứ lỗi.” Quân Thường Hằng vội vã giải thích, chỉ hi vọng hai người kia đừng đuổi theo truy cứu.
“Xem như nể mặt hoàng thúc, cho qua. Bất quá hoàng thúc, đêm nay trẫm sẽ làm gì đó, ngươi phải chỉ điểm một chút a.” Muốn hắn nể tình, Quân Thường Hằng đương nhiên phải trả giá này nọ.
Bất quá từ lời nói của hắn làm cho Quân Thường Hằng sắc mặt trắng nhợt. Phượng Cửu tại một bên cười nhẹ, chờ chế giễu.
Hoàng thượng làm gì đó, chỉ cần ngẫm lại từng ăn qua những vật thể không rõ, Quân Thường Hằng sắc mặt liền không thể tốt đẹp được. Sớm biết vậy, sớm biết vậy, sẽ không để cho bọn họ đi vào. Quân Thường Hằng đã đoán được đêm nay thê thảm như thế nào, cho dù Hoàng thượng hiện tại trù nghệ có tiến bộ, nhưng là, nhưng là, cũng chỉ là có thể nuốt vào mà thôi, không thể gọi là ăn a.
“Được.” Quân Thường Hằng rầu rĩ mở miệng, sau đó nhìn đến Phượng Cửu thần sắc đang chờ xem kịch vui. Đáng giận, lần sau thời điểm luận võ, tuyệt đối sẽ làm Phượng Cửu đẹp mặt.
“Ngươi yêu y, không để ý thiên hạ luân lý cũng muốn thương y sao?” Nguyên lai ngươi là Hoàng thượng a, Tuyệt, nguyên lai ta chưa từng biết qua và hiểu được về ngươi sao, liền ngay cả ngươi là ai cũng không biết. Hoàng đế a, hậu cung giai lệ ba ngàn, người nào không phải khuynh quốc khuynh thành, người nào sẽ so với chính mình kém cỏi hơn. Thế nhưng mà những giai nhân này, ngươi một người cũng không yêu, mà yêu thương một người nam nhân, lại có quan hệ huyết thống.
“Trở ngại Vô Xá, giết.” Đây là đáp án, không có người có thể ngăn cản.
“Ngươi là nữ nhân của Tuyệt.” Thượng Quan Khiêm khẳng định đối với Liễu Vân Phiên.
“Phải.” Nhìn người nam tử làm cho Tuyệt yêu thương này, phong tư xuất sắc, ánh mắt ôn hòa, không thua dung mạo tuấn mỹ của Tuyệt. Giống như quân tử hóa thân, không tưởng tượng đến được sự tàn khốc trong lời nói của Trấn vương.
“Nàng không phải, Khiêm, ta chỉ có một mình ngươi.” Quân Hành Tuyệt vội vàng giải thích, cảnh cáo nhìn Liễu Vân Phiên, ý bảo nàng không cần nói lung tung.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ý quá khứ của ngươi.” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt.
“Ta hi vọng ngươi để ý, nhưng mà ngươi sẽ không. Cho dù ngươi không thèm để ý, ta cũng không mong ngươi hiểu lầm. Khiêm, ta chỉ muốn một mình ngươi là tốt rồi, những người khác…” Quân Hành Tuyệt trong mắt hiện lên hung quang.
“Cho nên muốn giết người diệt khẩu, ngươi cho là như vậy có thể giấu diếm được ta sao? Tuyệt, chỉ cần ta muốn biết, trên đời này không có bất cứ chuyện gì có thể giấu diếm được ta, ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Thượng Quan Khiêm hiểu rõ được tính toán của Quân Hành Tuyệt.
“Ta hiểu rõ, nhưng mà ta không nghĩ ngươi sẽ tra. Từ sau khi có ngươi, ta vẫn là thủ thân như ngọc vì ngươi.” Quân Hành Tuyệt nói thầm.
Thanh âm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng là Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng đều nghe được. Thủ thân như ngọc. Nghe được Quân Hành Tuyệt nói lời này, Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng nhịn xuống run rẩy khóe miệng, từ này, vì sao nghe không được tự nhiên như vậy.
Thượng Quan khiêm nghe được, chọn mi, sau đó nhìn Liễu Vân Phiên trước mặt, nói, “Ngươi thực sự vì một người không yêu mình mà buông tha cho sinh mệnh của chính mình.” Y đã nhìn thấy được ý nguyện muốn chết của nữ nhân này.
“Phải.” Liễu Vân Phiên khẳng định.
“Đáng giá sao?” Người Vô Xá tuyệt đối sẽ không như thế, bọn họ sẽ không vì bất luận kẻ nào mà tìm tới cái chết> Đối với những người này, nói thật, Thượng Quan Khiêm không rõ vì sao đâu?
“Không đáng, nhưng mà ta biết về sau ta không còn có thể như thế nào sống thoải mái.” Nàng đương nhiên biết không đáng giá, nhưng mà lòng của nàng đã chết rồi, sống trên đời còn có ý nghĩa gì.
“Vì tham mà sống, vì yêu mà chết, yêu, thực sự trọng yếu như vậy sao?” Ngươi Vô Xá không thương, cũng sẽ không yêu. Bọn họ đã nhìn thấy nhiều lắm phản bội. Người Vô Xá đối với yêu đều có giải thích của chính mình, nhưng mà bất luận là loại lý giải như thế nào, bọn họ cũng không tin tình yêu, bởi vậy mới cười nhạo sự tồn tại của đối tinh. Chẳng qua là vì đồng bạn, lại không thể không tin tưởng, là hy vọng nhỏ bé kia.
“Ngươi không có tình yêu, ngươi không hiểu.” Tuyệt, ngươi yêu thương một người như thế nào vô tình như thế. Vì sao sẽ đột nhiên cảm thấy thực vui vẻ, Tuyệt, ngươi rốt cục cũng bị báo ứng, yêu thương người không yêu ngươi.
“Cho dù ta không hiểu yêu, nhưng ta cũng biết, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì yêu mà buông tha cho chính mình.” Thượng Quan Khiêm nhìn Liễu Vân Phiên, thần thái kiên định mà tự tin kia làm cho mọi người ghé mắt. Nam nhân là vậy, làm cho y bị thương hoàn toàn, y cũng sẽ kiên cường mà sống.
Quân Hành Tuyệt si mê nhìn Thượng Quan Khiêm, đây là Khiêm của hắn, kiên cường mà lại kiêu ngạo. Khiêm, ngươi muốn ta như thế nào không thương ngươi, ta lại phải càng làm cho ta yêu ngươi hơn.
“Nếu mặc kệ tình cảm của chính mình, như vậy liền làm chuẩn bị thật tốt khả năng bị thương tổn.” Người Vô Xá lúc ban đầu tin cậy lẫn nhau, đều là làm tốt tinh thần bị phản bội, bởi vì không muốn không hận, bởi vì bọn họ tin cậy vào bản thân, “Phản bội ngay từ đầu liền đã tồn tại.” Những lời nói này, người Vô Xá tin tưởng.
“Khiêm, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi.” Quân Hành Tuyệt nghe được lời nói của Thượng Quan Khiêm, mới biết được Khiêm cho tới nay đều đã chuẩn bị tốt sẽ bị hắn phản bội. Hắn như vậy là không có được tín nhiệm của Khiêm sao?
“Ai mà biết được, lòng người là khó hiểu nhất, ai cũng vô phương nắm giữ tâm người khác. Đừng nói với ta sẽ không phản bội, ta không tin. Cho dù ngươi hiện tại trở thành đồng bạn của ta, Tuyệt, ta vẫn như cũ không tin. Nếu có một ngày ngươi phản bội ta, ta sẽ tự tay giết ngươi.” Thượng Quan Khiêm nói một cách thản nhiên, trừ bỏ Đế bọn họ, y không tín nhiệm người khác. Cho dù Quân Hành Tuyệt vẫn nói thương y, y cũng không tin Quân Hành Tuyệt sẽ không phản bội lời thề, không tin. Cho dù là Đế bọn họ, cũng là đã trải qua bao nhiêu trải nghiệm, mới có thể làm ra được kỳ tích tín nhiệm, không phản bội lẫn nhau. Bọn họ đi đến bước này, lại có cái gì có thể làm cho bọn họ phản bội lẫn nhau, cho nên tin tưởng. Quân Hành Tuyệt và những người gia nhập là ngoài ý muốn, cho phép bọn họ tồn tại cũng là bởi vì cùng những người khác quan hệ. Không có cùng đi qua còn đường giống như bọn họ, bọn họ như thế nào sẽ tín nhiệm?
Trong lòng mọi người không biết vì sao có chút cảm giác bi thương, phải trải qua những gì mới có tâm tình không tín nhiệm người khác như vậy. Ôn hòa nam tử này, rốt cuộc trải qua cái gì. Phản bội ngay từ đầu đã tồn tại, thực tàn khốc, thực thanh tỉnh, cũng thực bi ai.
“Khiêm, ngươi không có cơ hội này, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi.” Quân Hành Tuyệt trong lòng không đau là giả, nhưng mà hắn vẫn như cũ ôn nhu cười, chạm lên tóc Thượng Quan Khiêm, ở trên môi hôn lên, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn. Khiêm, ta như thế nào sẽ phản bội ngươi.
Khiêm, ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, cho nên làm ngươi không thể tín nhiệm như thế. Nhưng mà ta sẽ yêu ngươi, sẽ khiến cho ngươi quên hết thảy thống khổ, một ngày nào đó người sẽ tín nhiệm ta. Ngươi không tín nhiệm được người khác. Đồng bạn của ngươi ta có thể chịu được bọn họ ở trong lòng ngươi có vị trí, nhưng mà trừ bỏ bọn họ, ở trên đời này, ngươi chỉ cần tín nhiệm ta một người là đủ.
Liễu Vân Phiên nhìn tới mức đã muốn quên đi tất cả những người khác ngoài hai người trước mắt này. Nước mắt chảy xuống, đúng vậy, là chính mình tự sinh ra cảm tình, là chính mình tin Tuyệt, có thể trách ai. Tuyệt chưa bao giờ lừa gạt nàng, chưa bao giờ nói qua yêu nàng, hết thảy đều là chính mình lừa dối người mà thôi, mộng nên tỉnh.
“Tín vương, Tuyệt là thật yêu ngươi.” Liễu Vân Phiên đối với Thượng Quan Khiêm nói, “Tuyệt, ngươi nhất định phải hạnh phúc a.” Bởi vì yêu ngươi cho nên hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.
Liễu Vân Phiên cầm lấy kiếm, đặt ở trên cổ mình, chính nàng đã nói, nàng sẽ làm được. Tuy rằng hiện tại nàng có điểm không muốn chết, bởi vì nàng muốn biết được kết quả của hai người kia.
“Không cần.” Quân Hành Tuyệt đem kiếm trên tay Liễu Vân Phiên đánh rơi, không phải là vì cảm động mà là vì Liễu Vân Phiên đối với Khiêm nói ra những lời kia. Một câu này đã cứu được tính mạng của Liễu Vân Phiên. Tuy rằng Khiêm sẽ không để ý.
“Khiêm, đi thôi.” Quân Hành Tuyệt không có liếc mắt nhìn lại nơi này một cái, dắt tay Thượng Quan Khiêm rời đi.
Thượng Quan Khiêm cũng biết chuyện tình nơi này cứ như vậy kết thúc, y tới nơi này cũng chỉ là bởi vì hiếu kì một nữ nhân có thể vì Quân Hành Tuyệt chết, khi biết được cảm tình của Quân Hành Tuyệt sẽ làm ra cái gì. Là cùng Hạ Nhị Hà giống nhau, hay là càng thêm điên cuồng hơn. Không nghĩ tới sẽ là như thế này. Đồng dạng là nữ nhân, đồng dạng mãnh liệt yêu một người, vì sao sẽ làm ra hành động bất đồng.
Cảm tình, thật sự rất khó hiểu. Lòng người, cũng là khó dò.
“Ngươi thích nam?” Liễu Vân Phiên khó có thể tin, nếu Quân Hành Tuyệt thích là nam, vậy nàng tính là cái gì? “Đương nhiên không phải.” Quân Hành Tuyệt lại không hy vọng Khiêm hiểu lầm, hắn cũng không phải bởi vì Khiêm là nam nên mới thích, “Chính là vì Khiêm là nam.”
Không phải thích nam tử, mà là yêu một người cùng chính mình giống nhau đều là nam tử.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ có thể nói cái gì? Nam nam mến nhau vốn là không giống luân thường, Quân Hành Tuyệt lại nói đương nhiên như thế. Hơn nữa nghe qua tâm tình của Quân Hành Tuyệt, bọn họ có thể như thế nào phản đối.
Tại ở trong đây, Tố Linh sắc mặt xem như khó coi nhất biến sắc tới tái nhợt, nàng biết chân thật thân phận của Quân Hành Tuyệt, mà vừa rồi Quân Thường Hằng cũng đối với bọn họ nói qua Thượng Quan Khiêm là Tín vương. Tín vương là người như thế nào, là người trong thiên hạ đều biết, đó là huynh đệ, là huyết mạch tương liên huynh đệ. Hơn nữa chuyện này, Quân Thường Hằng là biết đi, vì sao? Vì sao không ngăn cản?
“Các ngươi điên rồi, bọn họ là, bọn họ là…” Tố Linh không biết nên nói như thế nào, đây là một việc không thể nói lung tung được.
“Đúng như ngươi nghĩ.” Quân Thường Hằng đạm mạc mở miệng.
“Ngươi như thế nào có thể lãnh tĩnh như vậy, ngươi rõ ràng hiểu, bọn họ, bọn họ…” Tố Linh mất đi dáng vẻ bình thường kêu lên sợ hãi.
Mọi người không hiểu, Tố Linh như thế nào lại thất thố như vậy. Chuyện này quả thực làm cho người ta khiếp sợ, nhưng cũng không tới mức làm cho Tinh Hồ trai chủ ổn trọng biến thành như vậy đi.
“Sư phụ.” Ngọc Dao lo lắng nhìn sư phụ của chính mình.
“Tố Linh gặp qua Tín vương.” Mặc kệ đồ đệ của chính mình, trực diện đi tới trước Thượng Quan Khiêm, “Tín vương hẳn là biết việc này là như thế nào…” Tố Linh theo bản năng cho rằng là Thượng Quan Khiêm mê hoặc Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt có được tam cung lục viện, như thế nào sẽ trầm mê nam sắc, nhất định là vị Tín vương này…
“Đại nghịch bất đạo, đúng không?” Quân Hành Tuyệt tiếp nhận nói, từ này hắn đã muốn nghe qua vô số lần. Hắn biết nàng vì sao đối với Khiêm mà mở lời chứ không phải là hắn. Hắn từng liền vì vậy mà lo lắng thế nhân đem đầu mâu hướng về Khiêm, mới lựa chọn trốn tránh, lựa chọn giấu diếm. Mà hiện tại đã không còn tất yếu, hắn cùng Khiêm sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào trên đời. Nhìn Tố Linh, Quân Hành Tuyệt chẳng hề để ý cười, mang theo trào phúng, “Đơn giản là ta yêu thương Khiêm, yêu thương huynh trưởng của chính mình, là đại nghịch bất đạo.”
Mọi người bị lại lời nói nghe được kia dọa sợ. Nam thì không nói, còn là huynh trưởng? Chờ một chút, Thượng Quan Khiêm là Tín vương đi, Phượng Tuyệt nói Tín vương là huynh trưởng của hắn? Như vậy, mọi người cân não còn thể thể tự hỏi. Hẳn là bị đả kích nhiều lắm, thành thói quen rồi.
“Hoàng thượng biết không nên làm ra hành vi như thế.” Tố Linh cũng không giấu diếm nữa, chính khí nghiêm nghị chỉ trích.
Hoàng thượng? Một trong võ lâm Tam công tử Phượng Tuyệt, là Hoàng thượng? Nguyên quốc chi quân?
“Cùng ngươi có quan hệ gì, ta yêu Khiêm là chuyện của ta, cùng ngươi có quan hệ gì.” Quân Hành Tuyệt khinh miệt nói.
“Hoàng thượng thân là của thiên hạ, này…” Tố Linh còn muốn nói gì sau đó.
“Tố Linh, đủ, câm mồm.” Quân Thường Hằng nhanh chóng đi tới trước mặt Tố Linh, ngăn trở Tố Linh tiếp tục nói.
“Hằng.” Tố Linh bất mãn nhìn Quân Thường Hằng, gã rõ ràng biết việc này, vì sao mặc kệ.
Quân Thường Hằng điểm á huyệt của Tố Linh.
“Hoàng thượng, Tín vương, Tố Linh là quan tâm ái đồ, có chút thất thường, thỉnh thứ lỗi.” Quân Thường Hằng vội vã giải thích, chỉ hi vọng hai người kia đừng đuổi theo truy cứu.
“Xem như nể mặt hoàng thúc, cho qua. Bất quá hoàng thúc, đêm nay trẫm sẽ làm gì đó, ngươi phải chỉ điểm một chút a.” Muốn hắn nể tình, Quân Thường Hằng đương nhiên phải trả giá này nọ.
Bất quá từ lời nói của hắn làm cho Quân Thường Hằng sắc mặt trắng nhợt. Phượng Cửu tại một bên cười nhẹ, chờ chế giễu.
Hoàng thượng làm gì đó, chỉ cần ngẫm lại từng ăn qua những vật thể không rõ, Quân Thường Hằng sắc mặt liền không thể tốt đẹp được. Sớm biết vậy, sớm biết vậy, sẽ không để cho bọn họ đi vào. Quân Thường Hằng đã đoán được đêm nay thê thảm như thế nào, cho dù Hoàng thượng hiện tại trù nghệ có tiến bộ, nhưng là, nhưng là, cũng chỉ là có thể nuốt vào mà thôi, không thể gọi là ăn a.
“Được.” Quân Thường Hằng rầu rĩ mở miệng, sau đó nhìn đến Phượng Cửu thần sắc đang chờ xem kịch vui. Đáng giận, lần sau thời điểm luận võ, tuyệt đối sẽ làm Phượng Cửu đẹp mặt.
“Ngươi yêu y, không để ý thiên hạ luân lý cũng muốn thương y sao?” Nguyên lai ngươi là Hoàng thượng a, Tuyệt, nguyên lai ta chưa từng biết qua và hiểu được về ngươi sao, liền ngay cả ngươi là ai cũng không biết. Hoàng đế a, hậu cung giai lệ ba ngàn, người nào không phải khuynh quốc khuynh thành, người nào sẽ so với chính mình kém cỏi hơn. Thế nhưng mà những giai nhân này, ngươi một người cũng không yêu, mà yêu thương một người nam nhân, lại có quan hệ huyết thống.
“Trở ngại Vô Xá, giết.” Đây là đáp án, không có người có thể ngăn cản.
“Ngươi là nữ nhân của Tuyệt.” Thượng Quan Khiêm khẳng định đối với Liễu Vân Phiên.
“Phải.” Nhìn người nam tử làm cho Tuyệt yêu thương này, phong tư xuất sắc, ánh mắt ôn hòa, không thua dung mạo tuấn mỹ của Tuyệt. Giống như quân tử hóa thân, không tưởng tượng đến được sự tàn khốc trong lời nói của Trấn vương.
“Nàng không phải, Khiêm, ta chỉ có một mình ngươi.” Quân Hành Tuyệt vội vàng giải thích, cảnh cáo nhìn Liễu Vân Phiên, ý bảo nàng không cần nói lung tung.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ý quá khứ của ngươi.” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt.
“Ta hi vọng ngươi để ý, nhưng mà ngươi sẽ không. Cho dù ngươi không thèm để ý, ta cũng không mong ngươi hiểu lầm. Khiêm, ta chỉ muốn một mình ngươi là tốt rồi, những người khác…” Quân Hành Tuyệt trong mắt hiện lên hung quang.
“Cho nên muốn giết người diệt khẩu, ngươi cho là như vậy có thể giấu diếm được ta sao? Tuyệt, chỉ cần ta muốn biết, trên đời này không có bất cứ chuyện gì có thể giấu diếm được ta, ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Thượng Quan Khiêm hiểu rõ được tính toán của Quân Hành Tuyệt.
“Ta hiểu rõ, nhưng mà ta không nghĩ ngươi sẽ tra. Từ sau khi có ngươi, ta vẫn là thủ thân như ngọc vì ngươi.” Quân Hành Tuyệt nói thầm.
Thanh âm này tuy rằng rất nhỏ, nhưng là Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng đều nghe được. Thủ thân như ngọc. Nghe được Quân Hành Tuyệt nói lời này, Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng nhịn xuống run rẩy khóe miệng, từ này, vì sao nghe không được tự nhiên như vậy.
Thượng Quan khiêm nghe được, chọn mi, sau đó nhìn Liễu Vân Phiên trước mặt, nói, “Ngươi thực sự vì một người không yêu mình mà buông tha cho sinh mệnh của chính mình.” Y đã nhìn thấy được ý nguyện muốn chết của nữ nhân này.
“Phải.” Liễu Vân Phiên khẳng định.
“Đáng giá sao?” Người Vô Xá tuyệt đối sẽ không như thế, bọn họ sẽ không vì bất luận kẻ nào mà tìm tới cái chết> Đối với những người này, nói thật, Thượng Quan Khiêm không rõ vì sao đâu?
“Không đáng, nhưng mà ta biết về sau ta không còn có thể như thế nào sống thoải mái.” Nàng đương nhiên biết không đáng giá, nhưng mà lòng của nàng đã chết rồi, sống trên đời còn có ý nghĩa gì.
“Vì tham mà sống, vì yêu mà chết, yêu, thực sự trọng yếu như vậy sao?” Ngươi Vô Xá không thương, cũng sẽ không yêu. Bọn họ đã nhìn thấy nhiều lắm phản bội. Người Vô Xá đối với yêu đều có giải thích của chính mình, nhưng mà bất luận là loại lý giải như thế nào, bọn họ cũng không tin tình yêu, bởi vậy mới cười nhạo sự tồn tại của đối tinh. Chẳng qua là vì đồng bạn, lại không thể không tin tưởng, là hy vọng nhỏ bé kia.
“Ngươi không có tình yêu, ngươi không hiểu.” Tuyệt, ngươi yêu thương một người như thế nào vô tình như thế. Vì sao sẽ đột nhiên cảm thấy thực vui vẻ, Tuyệt, ngươi rốt cục cũng bị báo ứng, yêu thương người không yêu ngươi.
“Cho dù ta không hiểu yêu, nhưng ta cũng biết, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì yêu mà buông tha cho chính mình.” Thượng Quan Khiêm nhìn Liễu Vân Phiên, thần thái kiên định mà tự tin kia làm cho mọi người ghé mắt. Nam nhân là vậy, làm cho y bị thương hoàn toàn, y cũng sẽ kiên cường mà sống.
Quân Hành Tuyệt si mê nhìn Thượng Quan Khiêm, đây là Khiêm của hắn, kiên cường mà lại kiêu ngạo. Khiêm, ngươi muốn ta như thế nào không thương ngươi, ta lại phải càng làm cho ta yêu ngươi hơn.
“Nếu mặc kệ tình cảm của chính mình, như vậy liền làm chuẩn bị thật tốt khả năng bị thương tổn.” Người Vô Xá lúc ban đầu tin cậy lẫn nhau, đều là làm tốt tinh thần bị phản bội, bởi vì không muốn không hận, bởi vì bọn họ tin cậy vào bản thân, “Phản bội ngay từ đầu liền đã tồn tại.” Những lời nói này, người Vô Xá tin tưởng.
“Khiêm, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi.” Quân Hành Tuyệt nghe được lời nói của Thượng Quan Khiêm, mới biết được Khiêm cho tới nay đều đã chuẩn bị tốt sẽ bị hắn phản bội. Hắn như vậy là không có được tín nhiệm của Khiêm sao?
“Ai mà biết được, lòng người là khó hiểu nhất, ai cũng vô phương nắm giữ tâm người khác. Đừng nói với ta sẽ không phản bội, ta không tin. Cho dù ngươi hiện tại trở thành đồng bạn của ta, Tuyệt, ta vẫn như cũ không tin. Nếu có một ngày ngươi phản bội ta, ta sẽ tự tay giết ngươi.” Thượng Quan Khiêm nói một cách thản nhiên, trừ bỏ Đế bọn họ, y không tín nhiệm người khác. Cho dù Quân Hành Tuyệt vẫn nói thương y, y cũng không tin Quân Hành Tuyệt sẽ không phản bội lời thề, không tin. Cho dù là Đế bọn họ, cũng là đã trải qua bao nhiêu trải nghiệm, mới có thể làm ra được kỳ tích tín nhiệm, không phản bội lẫn nhau. Bọn họ đi đến bước này, lại có cái gì có thể làm cho bọn họ phản bội lẫn nhau, cho nên tin tưởng. Quân Hành Tuyệt và những người gia nhập là ngoài ý muốn, cho phép bọn họ tồn tại cũng là bởi vì cùng những người khác quan hệ. Không có cùng đi qua còn đường giống như bọn họ, bọn họ như thế nào sẽ tín nhiệm?
Trong lòng mọi người không biết vì sao có chút cảm giác bi thương, phải trải qua những gì mới có tâm tình không tín nhiệm người khác như vậy. Ôn hòa nam tử này, rốt cuộc trải qua cái gì. Phản bội ngay từ đầu đã tồn tại, thực tàn khốc, thực thanh tỉnh, cũng thực bi ai.
“Khiêm, ngươi không có cơ hội này, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi.” Quân Hành Tuyệt trong lòng không đau là giả, nhưng mà hắn vẫn như cũ ôn nhu cười, chạm lên tóc Thượng Quan Khiêm, ở trên môi hôn lên, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn. Khiêm, ta như thế nào sẽ phản bội ngươi.
Khiêm, ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, cho nên làm ngươi không thể tín nhiệm như thế. Nhưng mà ta sẽ yêu ngươi, sẽ khiến cho ngươi quên hết thảy thống khổ, một ngày nào đó người sẽ tín nhiệm ta. Ngươi không tín nhiệm được người khác. Đồng bạn của ngươi ta có thể chịu được bọn họ ở trong lòng ngươi có vị trí, nhưng mà trừ bỏ bọn họ, ở trên đời này, ngươi chỉ cần tín nhiệm ta một người là đủ.
Liễu Vân Phiên nhìn tới mức đã muốn quên đi tất cả những người khác ngoài hai người trước mắt này. Nước mắt chảy xuống, đúng vậy, là chính mình tự sinh ra cảm tình, là chính mình tin Tuyệt, có thể trách ai. Tuyệt chưa bao giờ lừa gạt nàng, chưa bao giờ nói qua yêu nàng, hết thảy đều là chính mình lừa dối người mà thôi, mộng nên tỉnh.
“Tín vương, Tuyệt là thật yêu ngươi.” Liễu Vân Phiên đối với Thượng Quan Khiêm nói, “Tuyệt, ngươi nhất định phải hạnh phúc a.” Bởi vì yêu ngươi cho nên hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.
Liễu Vân Phiên cầm lấy kiếm, đặt ở trên cổ mình, chính nàng đã nói, nàng sẽ làm được. Tuy rằng hiện tại nàng có điểm không muốn chết, bởi vì nàng muốn biết được kết quả của hai người kia.
“Không cần.” Quân Hành Tuyệt đem kiếm trên tay Liễu Vân Phiên đánh rơi, không phải là vì cảm động mà là vì Liễu Vân Phiên đối với Khiêm nói ra những lời kia. Một câu này đã cứu được tính mạng của Liễu Vân Phiên. Tuy rằng Khiêm sẽ không để ý.
“Khiêm, đi thôi.” Quân Hành Tuyệt không có liếc mắt nhìn lại nơi này một cái, dắt tay Thượng Quan Khiêm rời đi.
Thượng Quan Khiêm cũng biết chuyện tình nơi này cứ như vậy kết thúc, y tới nơi này cũng chỉ là bởi vì hiếu kì một nữ nhân có thể vì Quân Hành Tuyệt chết, khi biết được cảm tình của Quân Hành Tuyệt sẽ làm ra cái gì. Là cùng Hạ Nhị Hà giống nhau, hay là càng thêm điên cuồng hơn. Không nghĩ tới sẽ là như thế này. Đồng dạng là nữ nhân, đồng dạng mãnh liệt yêu một người, vì sao sẽ làm ra hành động bất đồng.
Cảm tình, thật sự rất khó hiểu. Lòng người, cũng là khó dò.
Danh sách chương