Ba người Lãnh Vô Ngân ngơ ngác, cho dù dưới chân truyền tới cảm giác đã tới nơi cũng vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần. Thần trí của bọn họ vẫn bị chứng kiến vừa rồi làm cho đứng hình, vô phương suy xét.
“Lãnh công tử, Dương công tử, Phương công tử.” Một thanh âm kêu bọn họ.
Lãnh Vô Ngân nghe thấy, ngốc lăng nhìn chủ nhân thanh âm, cũng chính là người đã túm hắn rời đi. Phi thường thất lễ, Lãnh Vô ngân quên mất không đáp lại.
“Thỉnh ba vị công tử rửa mặt chải đầu một chút.” Mặc kệ chủ tử đối với bọn họ có tính toán gì không, vẫn nên để cho bọn họ chỉnh trang lại bản thân một chút. Ba người cả người ướt sũng, còn có vết máu, rất chật vật.
Nghiêng người, dẫn ba người hướng trong thuyền đi tới.
Ba người hơi giật mình đi theo, không có nhàn rỗi chú ý tới trong thuyền xa hoa mà mà đồ trang trí lại giản dị (*).
[Nguyên bản là ‘điệu thấp’]
Mãi tới khi có người cởi xuống quần áo của bọn họ, bởi vì bản năng của người tập võ mà lấy lại tinh thần, chú ý tới chính mình đã đi đến phòng tắm.
Hơi nước ấm áp, hơi nước tạo nên sương mù che đi tầm nhìn.
“Cô nương, nơi này là?” Dương Ưng nhanh chóng phản ứng đối với nữ tử đang hầu hạ, nói. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, so ra kém với người Tinh Hồ xuất trần nhưng cũng là giai nhân tuyệt sắc.
“Công tử vẫn nên mau một chút rửa mặt chải đầu đi.” Nữ tử không có trả lời, nhìn tới ba người này rõ ràng đã khôi phục lại thần trí, nữ tử vái chào, “Đây là quần áo để thay.” Chỉ chỉ quần áo đặt ở trên bình phong, đối với bọn họ nói rõ là của ai, “Đây là thuốc trị thương.” Lại để cho tỷ muội phía sau buông khay đang đặt bình ngọc cùng lụa trắng trên tay xuống, “Mấy công tử chậm rãi rửa mặt chải đầu, bọn nô tỳ cáo lui.” Sau đó cùng các tỷ muội khác nhanh chóng rời đi.
Đi theo hai vị chí tôn, nhãn giới cũng trở nên cao hơn. Dù sao hai vị kia đều là tuấn mỹ nam tử tuyệt thế. Ở trong mắt các nàng, những nam nhân khác đều là phàm phu tục tử. Lãnh Vô Ngân ba người dung mạo xuất sắc, lại không thể ở trong lòng các nàng tạo nên gợn sóng.
Lãnh Vô Ngân ba người nhìn nhau, xem ra đối với bọn họ không có địch ý.
Cởi quần áo, bước vào trong nước, miệng vết thương một trận đau đớn, bất quá đều chỉ là bị thương ngoài da, chân chính nghiêm trọng đối với bọn họ là cả người thoát lực. Nếu không phải bởi vì xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ bọn họ sẽ thực sự sẽ tại đây. Còn sống thật là tốt. Ngâm mình ở trong nước, tuy rằng miệng vết thương từng trận đau đớn, nhưng mà dòng nước ấm áp kia lan tràn ở trên người, thật sự là thoải mái, liền ngay cả đề phòng cũng đều thả lỏng ra.
“Ta nhớ ra rồi.” Lãnh Vô Ngân đột nhiên nói.
“Tảng băng, ngươi nhớ tới cái gì?” Phương Thiên Hữu thả lỏng lười biếng hỏi, a, thật là thoải mái, tuy rằng miệng vết thương có chút đau đớn.
“Ta nghĩ ra gặp qua y ở đâu.” Lãnh Vô Ngân nói.
“Nga?” Dương Ưng nghiêm túc hỏi.
“Những người ngày đó ở Vị Tẫn Lâu.” Lãnh Vô Ngân khẳng định nói, người túm lấy hắn chính là người ngày đó đứng ra đấu với hắn một trận.
“Ngươi là muốn nói…” Phương Thiên Hữu cũng bất chấp sự thoải mái, từ trong nước đứng lên, hai mắt mở to nhìn Lãnh Vô Ngân.
“Nơi này là…” Dương Ưng một bộ dáng bị đả kích.
“Thực lực cường hãn, lực lượng của siêu việt tông sư. Nhất định là bọn họ.” Lãnh Vô Ngân khẳng định.
“A, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Phương Thiên Hữu tinh thần luống cuống.
“Ngươi sợ cái gì hả?” Đối với bạn tốt tinh thần đang hoảng loạn, Lãnh Vô Ngân nhíu mày nói.
“Đúng vậy, sợ cái gì.” Chính mình không trêu chọc gì bọn họ, sợ cái gì, chậm rãi ngồi trở lại trong nước.
“Mặc kệ như thế nào, cẩn thận ứng đối.” Sau ngày đó phụ thân nhắc nhở chính mình, bản thân cũng tự hiểu được, không cần trêu chọc vào bọn họ, gặp cũng phải coi chừng cẩn thận. Không nghĩ tới cứu mình chính là bọn họ.
“Đi từng bước, tính từng bước.” Đối với Phượng Tuyệt, không… phải là Hoàng thượng, Lãnh Vô Ngân đã không còn tâm tư cạnh tranh, hai người đã hoàn toàn bất đồng trình độ. Nhưng nói không nản lòng tuyệt lòng là không có khả năng, nếu không cũng sẽ không đồng ý với Dương Ưng hẹn đi ra du ngoạn, chuyển đổi tâm tình một chút. Không nghĩ tới gặp chuyện nguy hiểm như vậy, có thể còn sống, còn có thể cầm kiếm, chính mình còn so đo cái gì.
Rất nhanh rửa mặt chải đầu xong, sau đó hỗ trợ nhau bôi dược tốt, băng bó miệng vết thương tốt. Đều là người tập võ, khó tránh khỏi khi bị thương, đối với băng bó dùng thuộc chuyện này đối với bọn họ đã luyện tập tới rất quen thuộc.
Mặc quần áo ở trên bình phong, thực vừa người, thu thập chỉnh tề, bộ dáng chất vật đã không còn thấy. Trừ bỏ sắc mặt vẫn còn tái nhợt ở bên ngoài, nhìn không ra bọn họ đã trải qua khảo nghiệm sinh tử như thế nào.
Thị vệ hầu hạ ở cửa thấy bọn họ đi ra lập tức tiến lên, một trong đó đúng là người đã túm bọn họ tới nơi này. Gã mang theo bọn họ trước đi tới một chỗ an trí, cũng chưa nhắc tới việc gì khác.
“Xin hỏi, Hoàng thượng cùng Tín vương đâu?” Dương Ưng phi thường có lễ phép, cho dù đối với một người thị vệ cũng là ngữ khí khách khí.
“Hoàng thượng vẫn chưa bảo mời các ngươi.” Ngươi tới hiểu được hắn muốn hỏi cái gì. Ảnh Huyễn đại nhân làm việc không có lợi, kéo dài thời gian, đã bị phạt. Đêm nay Hoàng thượng làm đồ ăn gì đó đều để cho Huyễn Ảnh đại nhân hưởng dùng. Huyễn Ảnh đại nhân thiếu chút nữa bất tỉnh, nhưng mà trước đó vẫn là bẩm bảo qua sự tình của ba người này. Hoàng thượng cũng không có nhiều lời, người nếu là bọn hắn mang về liền do bọn hắn phụ trách.
“Như vậy ta chờ có thể hay không được cầu kiến?” Đây cũng không phải chuyện mất mặt mũi gì cả. Tại thời điểm không biết thân phận của Phượng Tuyệt, hắn có thể không bận tâm, vẫn duy trì xa cách nhưng lễ độ ngang hàng. Chính là hiện tại hắn đã biết được Phượng Tuyệt là ai, người kia chính là chủ nhân thiên hạ, cho dù là nhân vật giang hồ vô pháp vô thiên cũng không thể bỏ qua thân phận này, càng đừng nói tới hắn sinh ra ở trong danh môn chính phái.
Thị vệ có chút chần chờ, bất quá vẫn là nói, “Ta đi hỏi An tổng quản một chút.” Người hầu bên cạnh Hoàng thượng, có thể nhận thức được tâm ý của Hoàng thượng, báo hay không báo, trước vẫn nên hỏi qua An tổng quản.
“Phiền toái.” Dương Ưng chắp tay, vốn muốn lấy tới cái gì đó nhưng trên người mình căn bản không có gì cả. Cho dù có mang theo ngân phiếu thì cũng không thể dùng được, bởi vì đều đã bị nước làm ướt. Hắn chắp tay xấu hổ.
Thị vệ lơ đễnh, bọn họ cũng không cần cái gì ưu đại, đi theo hai vị kia, chỉ trung thành với bổng lộc triều đình, hơn nữa còn được không ít. Bởi vì bọn họ là tông sư, Nội các thường xuyên đặc biệt vì bọn họ mà tính toán tài chính. Đó là lý do vì sao về sau này tông sư nhận được đãi ngộ rất tốt, bọn họ cũng không khuyết thiếu tiền tài. Hơn nữa đi theo bên người hai vị kia, nếu phẩm chất không xứng đáng, thì tuyệt đối không được tới gần người.
Một lát sau, thị vệ trở lại, “Các ngươi đi theo ta.”
Biết ba người đã đạt được sự đồng ý, đuổi kịp thị vệ. Bất luận đối với Phượng Tuyệt có loại ý tưởng gì, lúc này đây tính mạng của bọn họ là Hoàng thượng cứu, về tình về lý nhóm người bọn hắn đều phải gặp mặt nói lời cảm tạ, cho nên mới thỉnh cầu gặp mặt.
Người hầu ở cửa vì bọn họ mở ra cửa, không gian rộng lớn, một chút cũng không giống ở trong thuyền, cho dù có thêm bọn họ cũng sẽ không trở nên chật chội. Bài trí khoan thai, mang theo quý khí tôn vinh của hoàng gia, làm cho người ta cảm giác được một phân uy nghiêm không thể xâm phạm kia.
Một nam tử bạch diện tròn xoe, Trấn vương cũng ở đây, thời điểm nhìn tới lãnh túc nam tử kia, ba người chấn động. Chính là hắn, người vừa rồi xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cũng là người gây ra một màn dị tượng kia? Ba người có chút hoài nghi, con người không nên có lực lượng như vậy, nhưng mà phải giải thích việc gây ra dị tượng kia như thế nào. Tiếp theo là tông sư Phượng Cửu đang nhìn bàn cờ nhíu mày tự hỏi.
Đương nhiên, người dẫn nhân chú mục nhất, bọn họ sẽ không quên, chính là nam tử ôn nhuận kia, người được Trấn vương ca tụng là mạnh nhất, Tín vương Thượng Quan Khiêm. Ôn hòa nhìn bàn cờ, đối lập với đối thủ của y là Phượng Cửu, có thể hiểu được y hạ cờ thực rất nhẹ nhàng, nắm chắc thắng lợi trong tầm tay.
Sau đó là vẻ mặt ôn nhu ôm thắt lưng của Thượng Quan Khiêm, tựa đầu gối lên ven cổ của Tín vương, từng là đối thủ của bọn họ – Hoàng thượng.
“Thảo dân gặp qua Hoàng thượng, Tín vương, Trấn vương.” Nếu là một mình Trấn vương, bọn họ sẽ không quỳ. Nhưng mà hiện tại trước mặt bọn họ chính là cửu ngũ chí tôn, cho dù thế lực cường thịnh cũng phải quỳ, bọn họ dù sao cũng là con dân Nguyên quốc. Mà Tín vương, bọn họ rõ ràng, người này là người tuyệt đối không thể đắc tội.
“Đứng lên đi.” Thấy Quân Hành Tuyệt không có ý lên tiếng, Quân Thường Hằng chủ động đảm đương trách nhiệm, để cho ba người đứng lên.
Ba người nói lời cảm tạ, đứng dậy.
“Các ngươi gặp phải đạo tặc.” Quân Thường Hằng quan tâm nói, ở đây có một người là con trai hảo hữu của gã, đương nhiên phải quan tâm.
“Vâng.” Dương Ưng đem sự tình ngắn gọn nói qua một lần, hung hiểm trong đó giản lược qua, “Nếu không phải Huyễn Ảnh đại nhân…” Hắn còn nhớ rõ có người có danh hiệu như vậy, “… chúng ta ba người chắc đã táng thân trong bụng cá.” Hôm nay quả thực là hung hiểm.
“Giữa ban ngày ban mặt, biên giới Du Châu lại xuất hiện đạo tặc như vậy. Tuyệt, trì hạ an bình của ngươi nói với ta, xem ra là giả đi.” Thượng Quan Khiêm sau khi nghe xong mở miệng, phủi đi bàn tay đang ôm vòng trên lưng mình, ngồi thẳng người.
Quân Hành Tuyệt buông tay ra, rời đi một chút, nắm lấy tay của Thượng Quan Khiêm. Từ sau đêm đó Thượng Quan Khiêm chủ động hôn hắn, Quân Hành Tuyệt lá gan bắt đầu lớn, thường thường đều làm ra hành động thân mật, khiến cho Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng hai người nhíu mày, sau đólại làm bộ như không thấy gì cả. Đã quyết định mặc kệ chuyện của bọn họ, tiếp nhận chuyện tình của bọn họ thế nhưng mà tận mắt nhìn hai người thân mật, vẫn là có chút không được tự nhiên. Bất quá, trải qua mấy ngày nay hun đúc, hai người cũng đã muốn tạo thành thói quen.
“Ta cũng không nghĩ tới có người sẽ rục rịch, xem ra, Du Châu phải quét sạch một chút.” Dương gia Du Châu, ở Du Châu là một thế lực tương đối lớn. Có thể giấu diếm Dương gia khiến cho nhiều đạo tặc như vậy tiến vào khu vực Du Châu, không phải dễ dàng là có thể làm được. Mà có thể làm được, tất nhiên là thế lực so với Dương gia còn mạnh hơn. Có thể có thực lực cùng Dương gia đối chọi, Du Châu không có nhiều lắm, nhưng mà có thể hơn hẳn Dương gia thì lại không có. Trừ phi là nhiều người cùng hợp tác. Hơn nữa Du Châu là trọng yếu của Giang Nam, quan phủ tùy thời giám sát, Dương gia không chiếm được tin tức nhưng mà quan phủ nhất định sẽ biết. Bởi vì đường thủy của Du Châu đối với quan phủ đều trọng điểm giám thị, nhiều thuyền như vậy, không có khả năng vô thanh vô tức tiến vào trong Du Châu. Trong việc này có bóng dáng của quan phủ.
“Ý tứ của Hoàng thượng là?” Dương Ưng đã được an toàn, đầu óc vừa chuyển liền biết là Quân Hành Tuyệt đang chỉ điểm, sau đó hiểu được.
“Người thông minh, trẫm không cần nói thêm cái gì.” Dương Ưng từng cùng bản thân nổi danh, đương nhiên là có chỗ đáng khen, Quân Hành Tuyệt cũng không có ý giấu diếm, “Diêm La, tra, sau đó Nội các phải biết làm như thế nào.” Việc nhỏ mà thôi, giao cho Diêm La, bất quá quan viên ở Du Châu làm cho hắn ở trước mặt Khiêm mất mặt, cũng không phải chết đơn giản như vậy.
“Dạ, Quân Hành Tuyệt đại nhân.” Diêm La không có một câu oán hận, tiếp nhận mệnh lệnh.
“Ngươi đem Diêm La thực hoàn toàn lợi dụng.” Liền ngay cả chính mình cũng đều không có nghĩ tới để cho Diêm La làm nhiều công việc bề bộn như vậy.
“Diêm La dùng tốt lắm a.” Cho tới hiện tại, chưa từng kéo dài qua một việc gì, chỉ cần Khiêm gọi về, tùy thời xuất hiện, thật là phi thường chướng mắt.
“Như vậy kêu Cảnh làm cho ngươi một cái.” Thượng Quan Khiêm đề nghị.
“Không cần, ta cùng Khiêm dùng một cái là được.” Lại tới một cái, sau đó Diêm La không có việc gì, lại ở trước mặt hắn cùng Khiêm làm bóng đèn, không được.
Quân Hành Tuyệt tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ có người chen vào giữa hắn và Khiêm, cho dù không phải là người cũng không được.
“Lãnh công tử, Dương công tử, Phương công tử.” Một thanh âm kêu bọn họ.
Lãnh Vô Ngân nghe thấy, ngốc lăng nhìn chủ nhân thanh âm, cũng chính là người đã túm hắn rời đi. Phi thường thất lễ, Lãnh Vô ngân quên mất không đáp lại.
“Thỉnh ba vị công tử rửa mặt chải đầu một chút.” Mặc kệ chủ tử đối với bọn họ có tính toán gì không, vẫn nên để cho bọn họ chỉnh trang lại bản thân một chút. Ba người cả người ướt sũng, còn có vết máu, rất chật vật.
Nghiêng người, dẫn ba người hướng trong thuyền đi tới.
Ba người hơi giật mình đi theo, không có nhàn rỗi chú ý tới trong thuyền xa hoa mà mà đồ trang trí lại giản dị (*).
[Nguyên bản là ‘điệu thấp’]
Mãi tới khi có người cởi xuống quần áo của bọn họ, bởi vì bản năng của người tập võ mà lấy lại tinh thần, chú ý tới chính mình đã đi đến phòng tắm.
Hơi nước ấm áp, hơi nước tạo nên sương mù che đi tầm nhìn.
“Cô nương, nơi này là?” Dương Ưng nhanh chóng phản ứng đối với nữ tử đang hầu hạ, nói. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, so ra kém với người Tinh Hồ xuất trần nhưng cũng là giai nhân tuyệt sắc.
“Công tử vẫn nên mau một chút rửa mặt chải đầu đi.” Nữ tử không có trả lời, nhìn tới ba người này rõ ràng đã khôi phục lại thần trí, nữ tử vái chào, “Đây là quần áo để thay.” Chỉ chỉ quần áo đặt ở trên bình phong, đối với bọn họ nói rõ là của ai, “Đây là thuốc trị thương.” Lại để cho tỷ muội phía sau buông khay đang đặt bình ngọc cùng lụa trắng trên tay xuống, “Mấy công tử chậm rãi rửa mặt chải đầu, bọn nô tỳ cáo lui.” Sau đó cùng các tỷ muội khác nhanh chóng rời đi.
Đi theo hai vị chí tôn, nhãn giới cũng trở nên cao hơn. Dù sao hai vị kia đều là tuấn mỹ nam tử tuyệt thế. Ở trong mắt các nàng, những nam nhân khác đều là phàm phu tục tử. Lãnh Vô Ngân ba người dung mạo xuất sắc, lại không thể ở trong lòng các nàng tạo nên gợn sóng.
Lãnh Vô Ngân ba người nhìn nhau, xem ra đối với bọn họ không có địch ý.
Cởi quần áo, bước vào trong nước, miệng vết thương một trận đau đớn, bất quá đều chỉ là bị thương ngoài da, chân chính nghiêm trọng đối với bọn họ là cả người thoát lực. Nếu không phải bởi vì xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ bọn họ sẽ thực sự sẽ tại đây. Còn sống thật là tốt. Ngâm mình ở trong nước, tuy rằng miệng vết thương từng trận đau đớn, nhưng mà dòng nước ấm áp kia lan tràn ở trên người, thật sự là thoải mái, liền ngay cả đề phòng cũng đều thả lỏng ra.
“Ta nhớ ra rồi.” Lãnh Vô Ngân đột nhiên nói.
“Tảng băng, ngươi nhớ tới cái gì?” Phương Thiên Hữu thả lỏng lười biếng hỏi, a, thật là thoải mái, tuy rằng miệng vết thương có chút đau đớn.
“Ta nghĩ ra gặp qua y ở đâu.” Lãnh Vô Ngân nói.
“Nga?” Dương Ưng nghiêm túc hỏi.
“Những người ngày đó ở Vị Tẫn Lâu.” Lãnh Vô Ngân khẳng định nói, người túm lấy hắn chính là người ngày đó đứng ra đấu với hắn một trận.
“Ngươi là muốn nói…” Phương Thiên Hữu cũng bất chấp sự thoải mái, từ trong nước đứng lên, hai mắt mở to nhìn Lãnh Vô Ngân.
“Nơi này là…” Dương Ưng một bộ dáng bị đả kích.
“Thực lực cường hãn, lực lượng của siêu việt tông sư. Nhất định là bọn họ.” Lãnh Vô Ngân khẳng định.
“A, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Phương Thiên Hữu tinh thần luống cuống.
“Ngươi sợ cái gì hả?” Đối với bạn tốt tinh thần đang hoảng loạn, Lãnh Vô Ngân nhíu mày nói.
“Đúng vậy, sợ cái gì.” Chính mình không trêu chọc gì bọn họ, sợ cái gì, chậm rãi ngồi trở lại trong nước.
“Mặc kệ như thế nào, cẩn thận ứng đối.” Sau ngày đó phụ thân nhắc nhở chính mình, bản thân cũng tự hiểu được, không cần trêu chọc vào bọn họ, gặp cũng phải coi chừng cẩn thận. Không nghĩ tới cứu mình chính là bọn họ.
“Đi từng bước, tính từng bước.” Đối với Phượng Tuyệt, không… phải là Hoàng thượng, Lãnh Vô Ngân đã không còn tâm tư cạnh tranh, hai người đã hoàn toàn bất đồng trình độ. Nhưng nói không nản lòng tuyệt lòng là không có khả năng, nếu không cũng sẽ không đồng ý với Dương Ưng hẹn đi ra du ngoạn, chuyển đổi tâm tình một chút. Không nghĩ tới gặp chuyện nguy hiểm như vậy, có thể còn sống, còn có thể cầm kiếm, chính mình còn so đo cái gì.
Rất nhanh rửa mặt chải đầu xong, sau đó hỗ trợ nhau bôi dược tốt, băng bó miệng vết thương tốt. Đều là người tập võ, khó tránh khỏi khi bị thương, đối với băng bó dùng thuộc chuyện này đối với bọn họ đã luyện tập tới rất quen thuộc.
Mặc quần áo ở trên bình phong, thực vừa người, thu thập chỉnh tề, bộ dáng chất vật đã không còn thấy. Trừ bỏ sắc mặt vẫn còn tái nhợt ở bên ngoài, nhìn không ra bọn họ đã trải qua khảo nghiệm sinh tử như thế nào.
Thị vệ hầu hạ ở cửa thấy bọn họ đi ra lập tức tiến lên, một trong đó đúng là người đã túm bọn họ tới nơi này. Gã mang theo bọn họ trước đi tới một chỗ an trí, cũng chưa nhắc tới việc gì khác.
“Xin hỏi, Hoàng thượng cùng Tín vương đâu?” Dương Ưng phi thường có lễ phép, cho dù đối với một người thị vệ cũng là ngữ khí khách khí.
“Hoàng thượng vẫn chưa bảo mời các ngươi.” Ngươi tới hiểu được hắn muốn hỏi cái gì. Ảnh Huyễn đại nhân làm việc không có lợi, kéo dài thời gian, đã bị phạt. Đêm nay Hoàng thượng làm đồ ăn gì đó đều để cho Huyễn Ảnh đại nhân hưởng dùng. Huyễn Ảnh đại nhân thiếu chút nữa bất tỉnh, nhưng mà trước đó vẫn là bẩm bảo qua sự tình của ba người này. Hoàng thượng cũng không có nhiều lời, người nếu là bọn hắn mang về liền do bọn hắn phụ trách.
“Như vậy ta chờ có thể hay không được cầu kiến?” Đây cũng không phải chuyện mất mặt mũi gì cả. Tại thời điểm không biết thân phận của Phượng Tuyệt, hắn có thể không bận tâm, vẫn duy trì xa cách nhưng lễ độ ngang hàng. Chính là hiện tại hắn đã biết được Phượng Tuyệt là ai, người kia chính là chủ nhân thiên hạ, cho dù là nhân vật giang hồ vô pháp vô thiên cũng không thể bỏ qua thân phận này, càng đừng nói tới hắn sinh ra ở trong danh môn chính phái.
Thị vệ có chút chần chờ, bất quá vẫn là nói, “Ta đi hỏi An tổng quản một chút.” Người hầu bên cạnh Hoàng thượng, có thể nhận thức được tâm ý của Hoàng thượng, báo hay không báo, trước vẫn nên hỏi qua An tổng quản.
“Phiền toái.” Dương Ưng chắp tay, vốn muốn lấy tới cái gì đó nhưng trên người mình căn bản không có gì cả. Cho dù có mang theo ngân phiếu thì cũng không thể dùng được, bởi vì đều đã bị nước làm ướt. Hắn chắp tay xấu hổ.
Thị vệ lơ đễnh, bọn họ cũng không cần cái gì ưu đại, đi theo hai vị kia, chỉ trung thành với bổng lộc triều đình, hơn nữa còn được không ít. Bởi vì bọn họ là tông sư, Nội các thường xuyên đặc biệt vì bọn họ mà tính toán tài chính. Đó là lý do vì sao về sau này tông sư nhận được đãi ngộ rất tốt, bọn họ cũng không khuyết thiếu tiền tài. Hơn nữa đi theo bên người hai vị kia, nếu phẩm chất không xứng đáng, thì tuyệt đối không được tới gần người.
Một lát sau, thị vệ trở lại, “Các ngươi đi theo ta.”
Biết ba người đã đạt được sự đồng ý, đuổi kịp thị vệ. Bất luận đối với Phượng Tuyệt có loại ý tưởng gì, lúc này đây tính mạng của bọn họ là Hoàng thượng cứu, về tình về lý nhóm người bọn hắn đều phải gặp mặt nói lời cảm tạ, cho nên mới thỉnh cầu gặp mặt.
Người hầu ở cửa vì bọn họ mở ra cửa, không gian rộng lớn, một chút cũng không giống ở trong thuyền, cho dù có thêm bọn họ cũng sẽ không trở nên chật chội. Bài trí khoan thai, mang theo quý khí tôn vinh của hoàng gia, làm cho người ta cảm giác được một phân uy nghiêm không thể xâm phạm kia.
Một nam tử bạch diện tròn xoe, Trấn vương cũng ở đây, thời điểm nhìn tới lãnh túc nam tử kia, ba người chấn động. Chính là hắn, người vừa rồi xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cũng là người gây ra một màn dị tượng kia? Ba người có chút hoài nghi, con người không nên có lực lượng như vậy, nhưng mà phải giải thích việc gây ra dị tượng kia như thế nào. Tiếp theo là tông sư Phượng Cửu đang nhìn bàn cờ nhíu mày tự hỏi.
Đương nhiên, người dẫn nhân chú mục nhất, bọn họ sẽ không quên, chính là nam tử ôn nhuận kia, người được Trấn vương ca tụng là mạnh nhất, Tín vương Thượng Quan Khiêm. Ôn hòa nhìn bàn cờ, đối lập với đối thủ của y là Phượng Cửu, có thể hiểu được y hạ cờ thực rất nhẹ nhàng, nắm chắc thắng lợi trong tầm tay.
Sau đó là vẻ mặt ôn nhu ôm thắt lưng của Thượng Quan Khiêm, tựa đầu gối lên ven cổ của Tín vương, từng là đối thủ của bọn họ – Hoàng thượng.
“Thảo dân gặp qua Hoàng thượng, Tín vương, Trấn vương.” Nếu là một mình Trấn vương, bọn họ sẽ không quỳ. Nhưng mà hiện tại trước mặt bọn họ chính là cửu ngũ chí tôn, cho dù thế lực cường thịnh cũng phải quỳ, bọn họ dù sao cũng là con dân Nguyên quốc. Mà Tín vương, bọn họ rõ ràng, người này là người tuyệt đối không thể đắc tội.
“Đứng lên đi.” Thấy Quân Hành Tuyệt không có ý lên tiếng, Quân Thường Hằng chủ động đảm đương trách nhiệm, để cho ba người đứng lên.
Ba người nói lời cảm tạ, đứng dậy.
“Các ngươi gặp phải đạo tặc.” Quân Thường Hằng quan tâm nói, ở đây có một người là con trai hảo hữu của gã, đương nhiên phải quan tâm.
“Vâng.” Dương Ưng đem sự tình ngắn gọn nói qua một lần, hung hiểm trong đó giản lược qua, “Nếu không phải Huyễn Ảnh đại nhân…” Hắn còn nhớ rõ có người có danh hiệu như vậy, “… chúng ta ba người chắc đã táng thân trong bụng cá.” Hôm nay quả thực là hung hiểm.
“Giữa ban ngày ban mặt, biên giới Du Châu lại xuất hiện đạo tặc như vậy. Tuyệt, trì hạ an bình của ngươi nói với ta, xem ra là giả đi.” Thượng Quan Khiêm sau khi nghe xong mở miệng, phủi đi bàn tay đang ôm vòng trên lưng mình, ngồi thẳng người.
Quân Hành Tuyệt buông tay ra, rời đi một chút, nắm lấy tay của Thượng Quan Khiêm. Từ sau đêm đó Thượng Quan Khiêm chủ động hôn hắn, Quân Hành Tuyệt lá gan bắt đầu lớn, thường thường đều làm ra hành động thân mật, khiến cho Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng hai người nhíu mày, sau đólại làm bộ như không thấy gì cả. Đã quyết định mặc kệ chuyện của bọn họ, tiếp nhận chuyện tình của bọn họ thế nhưng mà tận mắt nhìn hai người thân mật, vẫn là có chút không được tự nhiên. Bất quá, trải qua mấy ngày nay hun đúc, hai người cũng đã muốn tạo thành thói quen.
“Ta cũng không nghĩ tới có người sẽ rục rịch, xem ra, Du Châu phải quét sạch một chút.” Dương gia Du Châu, ở Du Châu là một thế lực tương đối lớn. Có thể giấu diếm Dương gia khiến cho nhiều đạo tặc như vậy tiến vào khu vực Du Châu, không phải dễ dàng là có thể làm được. Mà có thể làm được, tất nhiên là thế lực so với Dương gia còn mạnh hơn. Có thể có thực lực cùng Dương gia đối chọi, Du Châu không có nhiều lắm, nhưng mà có thể hơn hẳn Dương gia thì lại không có. Trừ phi là nhiều người cùng hợp tác. Hơn nữa Du Châu là trọng yếu của Giang Nam, quan phủ tùy thời giám sát, Dương gia không chiếm được tin tức nhưng mà quan phủ nhất định sẽ biết. Bởi vì đường thủy của Du Châu đối với quan phủ đều trọng điểm giám thị, nhiều thuyền như vậy, không có khả năng vô thanh vô tức tiến vào trong Du Châu. Trong việc này có bóng dáng của quan phủ.
“Ý tứ của Hoàng thượng là?” Dương Ưng đã được an toàn, đầu óc vừa chuyển liền biết là Quân Hành Tuyệt đang chỉ điểm, sau đó hiểu được.
“Người thông minh, trẫm không cần nói thêm cái gì.” Dương Ưng từng cùng bản thân nổi danh, đương nhiên là có chỗ đáng khen, Quân Hành Tuyệt cũng không có ý giấu diếm, “Diêm La, tra, sau đó Nội các phải biết làm như thế nào.” Việc nhỏ mà thôi, giao cho Diêm La, bất quá quan viên ở Du Châu làm cho hắn ở trước mặt Khiêm mất mặt, cũng không phải chết đơn giản như vậy.
“Dạ, Quân Hành Tuyệt đại nhân.” Diêm La không có một câu oán hận, tiếp nhận mệnh lệnh.
“Ngươi đem Diêm La thực hoàn toàn lợi dụng.” Liền ngay cả chính mình cũng đều không có nghĩ tới để cho Diêm La làm nhiều công việc bề bộn như vậy.
“Diêm La dùng tốt lắm a.” Cho tới hiện tại, chưa từng kéo dài qua một việc gì, chỉ cần Khiêm gọi về, tùy thời xuất hiện, thật là phi thường chướng mắt.
“Như vậy kêu Cảnh làm cho ngươi một cái.” Thượng Quan Khiêm đề nghị.
“Không cần, ta cùng Khiêm dùng một cái là được.” Lại tới một cái, sau đó Diêm La không có việc gì, lại ở trước mặt hắn cùng Khiêm làm bóng đèn, không được.
Quân Hành Tuyệt tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ có người chen vào giữa hắn và Khiêm, cho dù không phải là người cũng không được.
Danh sách chương