Lúc Thẩm Thời Trạm về đến nhà, Lạc Mân vẫn chưa tỉnh, trong nhà giúp việc đi tới đi lui cũng ít phát ra tiếng động. Hắn tắm rửa trong phòng khách thay quần áo rồi mới lên lầu, Lạc Mân mềm mại, vùi mình trong ổ chăn ngủ đến say sưa.
Trên giường vẫn là dáng vẻ như lúc hắn đi, ngay cả tư thế cậu cũng không đổi, sau lưng và trong ngực đều bị Thẩm Thời Trạm nhét một cái gối vào thay hai cánh tay của hắn.
Thẩm Thời Trạm nghĩ thầm, may mà Lạc Mân chưa tỉnh nếu không nhìn thấy mình bị hắn lừa gạt, lại muốn giận dỗi cả một buổi chiều.
Có một lần Thẩm Thời Trạm cười Lạc Mân ngủ dính người, Lạc Mân lập tức không kháng nghị, đến buổi tối nói gì cũng không chịu ngủ bên cạnh Thẩm Thời Trạm.
Thẩm Thời Trạm nhìn bộ dáng cậu tức giận buồn cười, cũng không bắt ép Lạc Mân tùy cậu nằm ngủ cách mình một cánh tay.
Đèn vừa tắt được một lúc, Thẩm Thời Trạm cảm giác Lạc Mân nhẹ nhàng nhích lại gần, hình như cậu chống người nhổm dậy, cẩn thận quan sát hắn có ngủ hay không. Hơi thở nóng hổi mang theo hương sữa phả lên mặt, chọc Thẩm Thời Trạm chỉ muốn cười.
Hắn liều mạng nhịn xuống, muốn nhìn xem rốt cuộc Lạc Mân định làm gì.
Đợi một hồi, Lạc Mân xác định Thẩm Thời Trạm đã ngủ, mới cẩn thận từng li từng tí nhấc một cánh tay Thẩm Thời Trạm lên, mặt đối mặt gối lên cánh tay hắn, kéo cánh tay còn lại khoác lên eo mình, hài lòng nằm ở trong ngực của hắn, trong chốc lát liền ngủ say.
Thẩm Thời Trạm bị cậu làm cho mềm lòng muốn chết, hôn một cái lên mái tóc trước trán Lạc Mân, tựa cằm trên đỉnh đầu cậu, ôm chặt người trong ngực, cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tất nhiên Lạc Mân sẽ không thừa nhận, dùng sức lực không đủ mà chặn họng hắn: “Tối hôm qua anh đang ngủ còn muốn đến ôm em, em sợ đánh thức anh mới không tránh ra.”
Cậu nói xong, tiến đến trước mặt Thẩm Thời Trạm hỏi hắn: “Có phải em cực kỳ tốt không? Anh không ôm em sẽ ngủ không được?”
Thẩm Thời Trạm làm bộ rất khổ não nhận mệnh, mở mắt nói dối theo cậu: “Vậy xem ra anh đúng là không ôm em sẽ ngủ không được, sau này chỉ có thể mong em giúp đỡ, cho anh ôm ngủ được không?”
Dường như Lạc Mân không ngờ dễ dàng như vậy đã lừa gạt được Thẩm Thời Trạm, ngẩn ngơ một chút mới miễn cưỡng trấn định nói rằng: “Có thể chứ.”
Lạc Mân vừa dứt lời đã đỏ mặt muốn xuống giường. Nói dối cái gì, cậu vẫn là lần đầu tiên đây.
Thẩm Thời Trạm lại không cho cậu được như ý, mở chăn ra một cái nhanh như hổ đói vồ mồi ôm người vào lòng, dùng chóp mũi cọ gò má Lạc Mân, thấp giọng ghé vào tai cậu dịu dàng nhỏ giọng: “Mân Mân của anh tốt nhất, cực kỳ cực kỳ tốt.”
Mân Mân tốt như vậy, tự nhiên bị Thẩm Thời Trạm đặt ở dưới thân muối muối cất cất một buổi sáng, đến cuối cùng, vừa nghe thấy Thẩm Thời Trạm khen cậu cực kỳ tốt, Lạc Mân liền méo miệng muốn khóc.
Thẩm Thời Trạm lấy gối ra, mấy lần kéo người quay vào trong ngực. Lạc Mân quen được Thẩm Thời Trạm ôm ấp, cậu dính vào đã nhận ra Thẩm Thời Trạm, tự động gối đầu vào bả vai hắn ngủ tiếp.
Thẩn Thời Trạm không đành lòng gọi cậu dậy, nhưng tối hôm qua không ăn cơm, sợ cậu đói bụng quá, lại lo lắng buổi tối Lạc Mân không ngủ được, vẫn quyết tâm nhẹ giọng gọi: “Mân Mân, Mân Mân… Nên dậy thôi, dậy đi chúng ta xuống lầu ăn cơm được không? Có canh bồ câu em thích uống nhất… Mân Mân…”
Lạc Mân không chịu nổi quấy nhiễu, vừa miễn cưỡng mở mắt đã cảm thấy ánh sáng đèn giường yếu ớt vẫn hơi chói mắt, Thẩm Thời Trạm phát hiện, vươn tay tắt đèn giường đợi cậu chậm rãi thích ứng.
Lạc Mân rầm rì duỗi thắt lưng mệt mỏi liền bị Thẩm Thời Trạm ôm ra khỏi chăn, nhỏ giọng ghé vào tai cậu nói câu gì đó.
Lạc Mân lập tức đỏ mặt, đẩy Thẩm Thời Trạm ra chạy vào phòng tắm. Trong chốc lát vang lên tiếng nước chảy. Nụ cười trên mặt Thẩm Thời Trạm sâu thêm, muốn đến mở cửa phòng tắm, lại sợ dọa người bên trong vẫn là thôi đi.
Nghe cậu ‘giải quyết’ xong, Thẩm Thời Trạm mới đi vào ôm người ngồi trên bồn cầu, giúp cậu xỏ dép lê. Lại ôm đến bồn rửa mặt bên cạnh lấy kem đánh răng, Lạc Mân tự cầm bàn chải đánh răng chạy bằng điện ong ong ong mà đánh răng, Thẩm Thời Trạm thấm nước vuốt tóc cho cậu.
Vừa rửa mặt xong, Lạc Mân mang theo một mặt còn dính nước muốn chạy ra ngoài, bị Thẩm Thời Trạm tóm lại lau xong mới cho đi.
Thẩm Thời Trạm rửa mặt xong đi ra, Lạc Mân đã kéo rèm cửa sổ đang lấy quần áo.
Chọn một bộ Thẩm Thời Trạm mua cho cậu, áo T-shirt màu trắng đơn giản phía trên in mấy ngôi sao vàng phối với quần soóc màu cây đay.
Mặc lên người nhỏ hơn tuổi thật hai tuổi.
Lạc Mân mười chín tuổi, nhưng lại trưng ra gương mặt búp bê, đôi mắt vừa to vừa sáng, đôi môi phấn phấn nộn nộn, nhìn vào chính là đứa trẻ vị thành niên.
Tối qua làm hơi quá, Lạc Mân giơ tay khom lưng có hơi bất tiện. Thẩm Thời Trạm mừng rỡ làm giúp, ôm người ngồi trên đùi lúc mặc quần còn cọ cọ vài cái.
Lão Chu nghe thấy động tĩnh rời giường trong phòng ngủ chính, nhanh chóng gọi người bưng đồ ăn nóng lên. Mặc dù đều là chút thanh đạm, nhưng nữ đầu bếp Thẩm gia rất nổi tiếng, không phải thổi phồng lên, một bàn đồ ăn Lạc Mân nhìn đã muốn ăn.
Thẩm Thời Trạm ngồi đối diện ăn cơm với cậu, Lạc Mân thích uống canh bồ câu, Thẩm Thời Trạm múc cho cậu một bát súp nhỏ, lại không cho cậu uống nhiều, bảo cậu ăn nhiều cải xanh, không thể chỉ nhìn chằm chằm một món mà ăn.
Lạc Mân ấm ức bĩu môi, trong lòng hơi động không đối nghịch Thẩm Thời Trạm nữa mà ngoan ngoãn bảo ăn cái gì thì ăn cái đó.
Thẩm Thời Trạm cũng kinh ngạc, mỗi lần Lạc Mân ăn cơm cũng cực kỳ khó khăn, kén ăn không nói lại ăn ít cơm. Nếu để cậu tùy ý ăn canh, đồ ăn khác căn bản cậu không động vào dù chỉ một chút, bụng cậu sẽ không chứa được nhiều như vậy.
Hôm nay lại ngoan đến kỳ lạ, vẻ mặt hắn vẫn như cũ không biểu tình tiếp tục gắp thức ăn cho Lạc Mân. Thực sự không ăn nổi nữa, Lạc Mân mới đáng thương trông mong nhìn Thẩm Thời Trạm: “Thật sự không ăn được… Thật sự no rồi…”
Lão Chu đứng bên cạnh cũng chống đỡ không được nở nụ cười, khuyên nhủ: “Hôm nay xác thực tiểu thiếu gia ăn được nhiều hơn, nếu ăn nữa sẽ không tốt.”
Thẩm Thời Trạm mới để đũa xuống, lấy cái khăn vuông trên bàn lau miệng cho Lạc Mân.
Ăn xong cơm, Lạc Mân đi bộ đến vườn hoa nhỏ thăm chó con của cậu, nhưng mà lúc ôm về là con chó nhỏ, bây giờ đã có thể dễ dàng đánh gục Lạc Mân. Husky hai tuổi nhìn thấy chủ nhân liền lè lưỡi nhào tới, đang muốn giống như trước đánh gục Lạc Mân liếm mặt cậu, lại nhìn thấy Thẩm Thời Trạm theo sau đi tới đây.
Husky tuy rằng ngu xuẩn, cũng biết thấy Thẩm Thời Trạm phải thu liễm, một động tác nhào về phía trước miễn cưỡng ngưng lại, tự mình ngã chổng vó.
Động tác này triệt để chọc Lạc Mân phát cười, cậu ôm bụng ngã vào người Thẩm Thời Trạm ‘ha ha ha’ liên tục, Thẩm Thời Trạm cũng cảm thấy thú vị, trên mặt có chút ý cười.
Sợ Lạc Mân mới vừa ăn no cười như vậy sẽ đau bụng, Thẩm Thời Trạm một bên nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, một bên vuốt lưng giúp cậu thuận khí. Lạc Mân chậm rãi ngưng cười, người vẫn dựa trong lồng ngực Thẩm Thời Trạm.
Husky bị cười lâu như vậy cũng không tức giận, lè lưỡi chạy quanh chân Thẩm Thời Trạm và Lạc Mân muốn xoa đầu.
Lạc Mân vươn tay muốn sờ, chợt dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Thời Trạm. Lão Chu vội vàng nói: “Nó mới vừa tắm.”
Husky đứng nhìn Lạc Mân duỗi ra tay không nhúc nhích, chờ tay rốt cục rơi xuống đầu mình, mới vui mừng vây quanh chân Lạc Mân.
Trên giường vẫn là dáng vẻ như lúc hắn đi, ngay cả tư thế cậu cũng không đổi, sau lưng và trong ngực đều bị Thẩm Thời Trạm nhét một cái gối vào thay hai cánh tay của hắn.
Thẩm Thời Trạm nghĩ thầm, may mà Lạc Mân chưa tỉnh nếu không nhìn thấy mình bị hắn lừa gạt, lại muốn giận dỗi cả một buổi chiều.
Có một lần Thẩm Thời Trạm cười Lạc Mân ngủ dính người, Lạc Mân lập tức không kháng nghị, đến buổi tối nói gì cũng không chịu ngủ bên cạnh Thẩm Thời Trạm.
Thẩm Thời Trạm nhìn bộ dáng cậu tức giận buồn cười, cũng không bắt ép Lạc Mân tùy cậu nằm ngủ cách mình một cánh tay.
Đèn vừa tắt được một lúc, Thẩm Thời Trạm cảm giác Lạc Mân nhẹ nhàng nhích lại gần, hình như cậu chống người nhổm dậy, cẩn thận quan sát hắn có ngủ hay không. Hơi thở nóng hổi mang theo hương sữa phả lên mặt, chọc Thẩm Thời Trạm chỉ muốn cười.
Hắn liều mạng nhịn xuống, muốn nhìn xem rốt cuộc Lạc Mân định làm gì.
Đợi một hồi, Lạc Mân xác định Thẩm Thời Trạm đã ngủ, mới cẩn thận từng li từng tí nhấc một cánh tay Thẩm Thời Trạm lên, mặt đối mặt gối lên cánh tay hắn, kéo cánh tay còn lại khoác lên eo mình, hài lòng nằm ở trong ngực của hắn, trong chốc lát liền ngủ say.
Thẩm Thời Trạm bị cậu làm cho mềm lòng muốn chết, hôn một cái lên mái tóc trước trán Lạc Mân, tựa cằm trên đỉnh đầu cậu, ôm chặt người trong ngực, cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tất nhiên Lạc Mân sẽ không thừa nhận, dùng sức lực không đủ mà chặn họng hắn: “Tối hôm qua anh đang ngủ còn muốn đến ôm em, em sợ đánh thức anh mới không tránh ra.”
Cậu nói xong, tiến đến trước mặt Thẩm Thời Trạm hỏi hắn: “Có phải em cực kỳ tốt không? Anh không ôm em sẽ ngủ không được?”
Thẩm Thời Trạm làm bộ rất khổ não nhận mệnh, mở mắt nói dối theo cậu: “Vậy xem ra anh đúng là không ôm em sẽ ngủ không được, sau này chỉ có thể mong em giúp đỡ, cho anh ôm ngủ được không?”
Dường như Lạc Mân không ngờ dễ dàng như vậy đã lừa gạt được Thẩm Thời Trạm, ngẩn ngơ một chút mới miễn cưỡng trấn định nói rằng: “Có thể chứ.”
Lạc Mân vừa dứt lời đã đỏ mặt muốn xuống giường. Nói dối cái gì, cậu vẫn là lần đầu tiên đây.
Thẩm Thời Trạm lại không cho cậu được như ý, mở chăn ra một cái nhanh như hổ đói vồ mồi ôm người vào lòng, dùng chóp mũi cọ gò má Lạc Mân, thấp giọng ghé vào tai cậu dịu dàng nhỏ giọng: “Mân Mân của anh tốt nhất, cực kỳ cực kỳ tốt.”
Mân Mân tốt như vậy, tự nhiên bị Thẩm Thời Trạm đặt ở dưới thân muối muối cất cất một buổi sáng, đến cuối cùng, vừa nghe thấy Thẩm Thời Trạm khen cậu cực kỳ tốt, Lạc Mân liền méo miệng muốn khóc.
Thẩm Thời Trạm lấy gối ra, mấy lần kéo người quay vào trong ngực. Lạc Mân quen được Thẩm Thời Trạm ôm ấp, cậu dính vào đã nhận ra Thẩm Thời Trạm, tự động gối đầu vào bả vai hắn ngủ tiếp.
Thẩn Thời Trạm không đành lòng gọi cậu dậy, nhưng tối hôm qua không ăn cơm, sợ cậu đói bụng quá, lại lo lắng buổi tối Lạc Mân không ngủ được, vẫn quyết tâm nhẹ giọng gọi: “Mân Mân, Mân Mân… Nên dậy thôi, dậy đi chúng ta xuống lầu ăn cơm được không? Có canh bồ câu em thích uống nhất… Mân Mân…”
Lạc Mân không chịu nổi quấy nhiễu, vừa miễn cưỡng mở mắt đã cảm thấy ánh sáng đèn giường yếu ớt vẫn hơi chói mắt, Thẩm Thời Trạm phát hiện, vươn tay tắt đèn giường đợi cậu chậm rãi thích ứng.
Lạc Mân rầm rì duỗi thắt lưng mệt mỏi liền bị Thẩm Thời Trạm ôm ra khỏi chăn, nhỏ giọng ghé vào tai cậu nói câu gì đó.
Lạc Mân lập tức đỏ mặt, đẩy Thẩm Thời Trạm ra chạy vào phòng tắm. Trong chốc lát vang lên tiếng nước chảy. Nụ cười trên mặt Thẩm Thời Trạm sâu thêm, muốn đến mở cửa phòng tắm, lại sợ dọa người bên trong vẫn là thôi đi.
Nghe cậu ‘giải quyết’ xong, Thẩm Thời Trạm mới đi vào ôm người ngồi trên bồn cầu, giúp cậu xỏ dép lê. Lại ôm đến bồn rửa mặt bên cạnh lấy kem đánh răng, Lạc Mân tự cầm bàn chải đánh răng chạy bằng điện ong ong ong mà đánh răng, Thẩm Thời Trạm thấm nước vuốt tóc cho cậu.
Vừa rửa mặt xong, Lạc Mân mang theo một mặt còn dính nước muốn chạy ra ngoài, bị Thẩm Thời Trạm tóm lại lau xong mới cho đi.
Thẩm Thời Trạm rửa mặt xong đi ra, Lạc Mân đã kéo rèm cửa sổ đang lấy quần áo.
Chọn một bộ Thẩm Thời Trạm mua cho cậu, áo T-shirt màu trắng đơn giản phía trên in mấy ngôi sao vàng phối với quần soóc màu cây đay.
Mặc lên người nhỏ hơn tuổi thật hai tuổi.
Lạc Mân mười chín tuổi, nhưng lại trưng ra gương mặt búp bê, đôi mắt vừa to vừa sáng, đôi môi phấn phấn nộn nộn, nhìn vào chính là đứa trẻ vị thành niên.
Tối qua làm hơi quá, Lạc Mân giơ tay khom lưng có hơi bất tiện. Thẩm Thời Trạm mừng rỡ làm giúp, ôm người ngồi trên đùi lúc mặc quần còn cọ cọ vài cái.
Lão Chu nghe thấy động tĩnh rời giường trong phòng ngủ chính, nhanh chóng gọi người bưng đồ ăn nóng lên. Mặc dù đều là chút thanh đạm, nhưng nữ đầu bếp Thẩm gia rất nổi tiếng, không phải thổi phồng lên, một bàn đồ ăn Lạc Mân nhìn đã muốn ăn.
Thẩm Thời Trạm ngồi đối diện ăn cơm với cậu, Lạc Mân thích uống canh bồ câu, Thẩm Thời Trạm múc cho cậu một bát súp nhỏ, lại không cho cậu uống nhiều, bảo cậu ăn nhiều cải xanh, không thể chỉ nhìn chằm chằm một món mà ăn.
Lạc Mân ấm ức bĩu môi, trong lòng hơi động không đối nghịch Thẩm Thời Trạm nữa mà ngoan ngoãn bảo ăn cái gì thì ăn cái đó.
Thẩm Thời Trạm cũng kinh ngạc, mỗi lần Lạc Mân ăn cơm cũng cực kỳ khó khăn, kén ăn không nói lại ăn ít cơm. Nếu để cậu tùy ý ăn canh, đồ ăn khác căn bản cậu không động vào dù chỉ một chút, bụng cậu sẽ không chứa được nhiều như vậy.
Hôm nay lại ngoan đến kỳ lạ, vẻ mặt hắn vẫn như cũ không biểu tình tiếp tục gắp thức ăn cho Lạc Mân. Thực sự không ăn nổi nữa, Lạc Mân mới đáng thương trông mong nhìn Thẩm Thời Trạm: “Thật sự không ăn được… Thật sự no rồi…”
Lão Chu đứng bên cạnh cũng chống đỡ không được nở nụ cười, khuyên nhủ: “Hôm nay xác thực tiểu thiếu gia ăn được nhiều hơn, nếu ăn nữa sẽ không tốt.”
Thẩm Thời Trạm mới để đũa xuống, lấy cái khăn vuông trên bàn lau miệng cho Lạc Mân.
Ăn xong cơm, Lạc Mân đi bộ đến vườn hoa nhỏ thăm chó con của cậu, nhưng mà lúc ôm về là con chó nhỏ, bây giờ đã có thể dễ dàng đánh gục Lạc Mân. Husky hai tuổi nhìn thấy chủ nhân liền lè lưỡi nhào tới, đang muốn giống như trước đánh gục Lạc Mân liếm mặt cậu, lại nhìn thấy Thẩm Thời Trạm theo sau đi tới đây.
Husky tuy rằng ngu xuẩn, cũng biết thấy Thẩm Thời Trạm phải thu liễm, một động tác nhào về phía trước miễn cưỡng ngưng lại, tự mình ngã chổng vó.
Động tác này triệt để chọc Lạc Mân phát cười, cậu ôm bụng ngã vào người Thẩm Thời Trạm ‘ha ha ha’ liên tục, Thẩm Thời Trạm cũng cảm thấy thú vị, trên mặt có chút ý cười.
Sợ Lạc Mân mới vừa ăn no cười như vậy sẽ đau bụng, Thẩm Thời Trạm một bên nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, một bên vuốt lưng giúp cậu thuận khí. Lạc Mân chậm rãi ngưng cười, người vẫn dựa trong lồng ngực Thẩm Thời Trạm.
Husky bị cười lâu như vậy cũng không tức giận, lè lưỡi chạy quanh chân Thẩm Thời Trạm và Lạc Mân muốn xoa đầu.
Lạc Mân vươn tay muốn sờ, chợt dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Thời Trạm. Lão Chu vội vàng nói: “Nó mới vừa tắm.”
Husky đứng nhìn Lạc Mân duỗi ra tay không nhúc nhích, chờ tay rốt cục rơi xuống đầu mình, mới vui mừng vây quanh chân Lạc Mân.
Danh sách chương