21110.

Đợi cô kiếm thêm một ít tiền nữa, bây giờ cô không dám tùy ý động đến tiền trong thẻ, vì cô muốn để dành số tiền này cho việc nuôi dưỡng con sau này.

Tô Lạc Lạc thấy Dạ Trạch Hạo vẫn chưa về, cô không gọi cho anh ta nữa, cầm túi xách lên đi thang máy xuống lầu, đi thẳng đến nơi hôm qua đứng chờ Long Dạ Tước.

Tô Lạc Lạc cảm thấy hơi khát, vừa hay bên cạnh có quán trà sữa, cô lập tức qua đó mua một ly trà sữa, vừa đứng uống vừa chờ anh ta ở bên đường. Hôm nay cô mặc một bộ đầm hoa nhỏ dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon thả, cô cũng không thích mang giày cao gót, chỉ mang một đôi giày bệt, chiều cao cơ thể cô là một mét sáu mươi ba, nhưng tỉ lệ phân bố cơ thể đồng đều, xương thịt đều rất cân đối, mảnh mai nhưng không quá gầy, là kiểu con gái có thể dựa dẫm nũng nịu người khác.

Tô Lạc Lạc ngậm ống hút, thì nhìn thấy trong dòng xe, chiếc xe sang màu đen rất hiên ngang chạy đến, màu sơn đen dưới ánh nắng mặt trời hiện ra càng nổi bật hơn, vô cùng bắt mắt.

Tô Lạc Lạc cắn môi, có chút không tự nhiên nhìn chiếc xe đen đó dừng lại trước mặt cô, cô đứng ở cạnh ghế lái phụ.

Tô Lạc Lạc rất muốn ngồi ở phía sau, nhưng nếu ngồi ở phía sau thì cô sẽ cứ đối diện với ánh mắt của anh ta, cô nghĩ lại, thế là kéo cửa ghế lái phụ ra ngồi vào trong.

Tô Lạc Lạc ngồi vào xe, vẫn cứ vô tình nhìn anh ta một cái, buổi sáng nay đã biết hôm nay anh ăn mặt rất nghiêm trang rồi, toàn thân là một bộ vest đen may tay, mặc vào người anh, thẳng tắp như được dao là.

Ánh mắt Long Dạ Tước rơi trên người cô đặc biệt thâm sâu sắc bén, như thể anh đang đánh giá cô vậy, có phải có dấu hiệu đáng ngờ gì không.

Tô Lạc Lạc bị anh ta nhìn đến cảm thấy có chút không tự nhiên, quay đầu, cắm đầu uống lấy uống để ly trà sữa trong tay, còn xe thì chạy rất êm về phía trước.

Suốt quãng đường cũng không hề nói chuyện gì, khi chờ một cái đèn đỏ, Long Dạ Tước lên tiếng, “Tối mai tôi sẽ kêu người đặt làm một cái bánh kem.”

“Tự mình tôi sẽ đi đặt, không cần phiền anh tốn công.” Tô Lạc Lạc cắn môi, không muốn làm phiền anh ta, hơn nữa, nếu không phải vì muốn cùng bọn trẻ ăn sinh nhật, thì cô cũng không thèm kêu anh ta tham dự đâu.

Long Dạ Tước chau mày, “Đã kêu đặt rồi.”

“Bây giờ chắc chắn vẫn chưa bắt đầu làm, anh có thể hủy mà.” Tô Lạc Lạc ngậm ống hút nói.

Xe của anh ta bất ngờ chúi về phía trước một cái, vì anh ta đạp thắng xe hơi gấp, đầu Tô Lạc Lạc quay cuồng một lúc, và giọng nói pha chút nộ khí của anh chui vào tai cô.

“Cô nhất định phải tính toán kỹ càng như thế với tôi sao?” Long Dạ Tước quay nhìn trừng cô.

Tô Lạc Lạc nuốt trọng, “Chúng ta vốn dĩ không phải ở cùng nhau, cái gì gọi là tính toán kỹ như thế chứ?” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhất thời nóng đầu, nói “Sau này tôi ở nhà anh, mỗi tháng sẽ tính tiền nhà và tiền ăn cho anh, đưa anh mười ngàn tệ, anh thấy sao?”

Bây giờ thì sắc mặt anh ta không biết tại sao lại biến thành khó coi hơn rồi? “Mười ngàn tệ không tính là quá ít chứ nhỉ!” Tô Lạc Lạc muốn thấy phản ứng của anh, như vậy thì sau này chuyện gì cũng tính toán rõ ràng, sẽ tốt cho cả hai bên luôn.

“Tôi sẽ không lấy tiền của cô, nhà tôi cho cô ở tùy ý, bao lâu cũng được.” Long Dạ Tước trầm giọng nói, cô ta muốn vạch ranh giới rõ ràng với anh, vậy thì anh cứ không thèm rõ ràng với cô ta.

Tô Lạc Lạc cứng họng, “Không được, đến cuối tháng tôi vẫn sẽ tính rõ ràng với anh, tôi không muốn mắc nợ anh.”

Long Dạ Tước hừ một tiếng, “Cô cho tôi tôi cũng không lấy.”

Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì thêm, chỉ biết quay mặt nhìn về phía cửa sổ, không biết phải nói chuyện với anh ta như thế nào.

“Vậy nếu anh đã đặt rồi, vậy thì để anh đặt vậy!” Tô Lạc Lạc không từ chối nữa. Dù gì bánh kem cũng là bọn trẻ ăn, bánh kem mà anh đặt có khi lại ngon hơn thì sao. Và suốt quãng đường còn lại hai người đều im lặng, đến trường, đón hai đứa trẻ ra, hai nhóc con nhảy nhót vui vẻ, dễ thương ngây thơ, Tô Lạc Lạc cũng chỉ những lúc nhìn bọn trẻ thì mọi phiền muộn và ưu sầu mới quên đi được.

“Mami, hôm nay con có thể ăn khoai tây chiên không? Con và anh hai đều rất muốn ăn!”

“Được thôi, một lát chúng ta mua về nhà ăn, được không nè?”

“Dạ được ạ!” Tô Tiểu Hinh nói xong, như mèo con tham ăn vậy nhìn Tô Tiểu Sâm nói, “Anh hai ơi, chúng ta có khoai tây chiên ăn rồi nhé!”

Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông ở phía trước nói, “Một lát tôi sẽ đi mua một phần khoai tây chiên cho bọn trẻ.”

Long Dạ Tước biết cách trường học không xa có một tiệm KFC, sau khi lên xe, anh lái xe đến dừng trước cửa tiệm, Tô Lạc Lạc xuống xe đi mua khoai.

Trong lúc gọi món, ngoài bọn trẻ gọi món khoai tây chiên, cô cũng không nhịn được, gọi thêm một phần gà rán và coca, khi người phục vụ hỏi cô còn muốn gọi thêm món gì nữa không, Tô Lạc Lạc nghĩ một lúc rồi nói, “Cho hai ly coca nhé!”

Tuy không biết anh ta có uống hay không, nhưng cô cũng không thể ích kỷ không mua cho anh ta một phần chứ nhỉ!

Tô Lạc Lạc xách thức ăn ra, vừa bước đến xe, hai nhóc con đã nhịn không được lấy ăn ngay, còn Tô Lạc Lạc đưa một ly coca còn lại cho người đàn ông ở trước mặt, “Có uống không?”

Tô Lạc Lạc đang nghĩ rằng thân phận anh cao quý, chắc chắn không uống loại nước như vậy, không ngờ cái ly bất ngờ bị một bàn tay to lấy đi, Tô Lạc Lạc ngây người ra vài giây, trong tim không biết trỗi lên cảm giác đó là gì.

Anh ta uống thật.

Tô Lạc Lạc cầm một miếng gà rán lên đưa vào miệng, cô thật sự rất đói rồi!

Tô Tiểu Sâm cầm một miếng khoai tây chiên lên đưa cho Long Dạ Tước, “Ba ơi, ba ăn đi.”

Long Dạ Tước vô cùng nể mặt con trai, lập tức vui vẻ mở miệng ra ăn, sau đó, anh khởi động xe chạy về phía biệt thự, trong khi đợi đèn đỏ, Long Dạ Tước cầm ly coca lên, uống một ngụm.

Tô Lạc Lạc không biết tại sao lại chú ý anh ta, khi anh ta uống xong, trong kiếng chiếu hậu, ánh mắt cô chạm với ánh mắt thâm sâu khó đoán của anh, Tô Lạc Lạc vội cụp mắt, tránh ánh nhìn của anh.

Thật xấu hổ, Tô Lạc Lạc cảm giác bản thân như là tên trộm theo dõi vậy, sao lại có thể tò mò cuộc sống cá nhân của anh ta đến thế.

“Mami, con muốn ngày mai mau chóng đến quá đi! Như vậy thì con sẽ được ăn bánh kem sinh nhật của mami rồi.” Tô Tiểu Hinh ngậm khoai tây chiên trong miệng, lòng thì vẫn nhớ đến việc ăn bánh kem sinh nhật vào ngày mai.

Tô Lạc Lạc có chút buồn cười nhìn nhóc, “Yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ ăn được bánh kem sinh nhật mà.”

“Mami ơi, chúng ta có thể mời chú Dạ cùng mừng sinh nhật, ăn bánh kem với nhà mình không?” Nhóc con hỏi với khuôn mặt hiếu kỳ.

Tô Lạc Lạc ngây ra, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, chỉ thấy trong kính chiếu hậu phản chiếu một đôi mày nhíu chặt của anh.

“Tiểu Hinh, chú Dạ của con có thể bận đó, chú không có thời gian.” Tô Lạc Lạc dỗ ngọt con gái.

Mặc dù Long Dạ Tước không lên tiếng nhưng cô đã cảm nhận được sự không vui trong mắt anh, hơn nữa, cô cũng không biết Dạ Trạch Hạo có đến hay không, vì cô cảm nhận hai người đàn ông này dường như có một sự thù địch vô hình nào đó. Đều không nhìn thuận mắt đối phương. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện