21119.
Mấy giây là mấy vạn tệ tiền á!
Tô Lạc Lạc xé ra rất nhanh, cô nhìn thấy cái hộp kim cương hoa văn màu trắng, cô giật cả mình, cô có một dự cảm, bên trong khẳng định sẽ có mấy loại như châu báu gì đó rồi.
Cô đưa tay mở ra, quả nhiên bên trong là một sợi dây chuyền rất tinh tế đẹp đẽ, Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra.
Trời ạ! Cái sợi dây này khẳng định phải đến mấy triệu tệ đó! Tô Lạc Lạc nhìn thấy viên kim cương màu hồng phấn quí hiếm, mà còn không phải loại nhỏ nữa, mà là một viên lớn sáng lấp lánh, bao quanh là kim cương trắng hình trái tim.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến trên thị trường, mấy cái hột kim cương nho nhỏ trên dây chuyền đã bán đắt đến vậy rồi, mà cái sợi dây này khẳng định giá cả không thấp, Tô Lạc Lạc bất giác cầm lấy điện thoại, chiếu theo nhãn hiệu trên hộp mà đi tìm kiếm. Chính trong lúc đó, cửa phòng của cô đột nhiên bị đẩy ra, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu thì thấy thân hình Long Dạ Tước đứng trước cửa, một cánh tay anh để phía sau người, giống như đang giấu gì đó.
Sau đó, khi anh nhìn thấy Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, trên đùi còn đang để sợi dây chuyền kim cương vừa mới xé ra, lại còn cầm điện thoại, dường như đang gửi tin nhắn cho ai đó, hoặc là đang trò chuyện gì đó.
Sắc mặt của Long Dạ Tước bỗng chốc tối sầm đi vài phần, anh cười mỉa mai, "Xem ra, cô đã nhận được món quà mình thích rồi, là người đàn ông đó tặng à?"
Tô Lạc Lạc chớp mắt, cũng không giấu diếm, "Đúng."
"Anh ta quả nhiên rất có lòng dỗ dành cô, xem ra cô rất thích nhỉ." Long Dạ Tước lạnh lùng nói.
"Anh.. anh có chuyện gì sao?" Tô Lạc Lạc có chút khó hiểu nhìn anh ta, không lẽ anh ta vào đây chỉ để nói hai câu nhạt nhẽo thôi? "Không có gì!" Long Dạ Tước hứ một tiếng, sau đó, thuận tay đóng cửa phòng cô lại.
Tô Lạc Lạc bất giác có chút bức bối, cô đi đóng cửa lại, lại vội tra xem giá cả của sợi dây chuyền, rồi ngồi lại trên ghế sofa, đồng thời cũng cảm thấy đầu có chút choáng, là hậu chứng sau khi uống sâm banh.
Tô Lạc lạc đỡ chừng trán, cũng biết là do rượu sâm banh gây ra, cô không nên tham uống nhiều như vậy.
Tuy nhiên, tối nay có lẽ sẽ được ngủ ngon đây!
Tô Lạc Lạc cuối cùng tra ra rồi, trên trang web chính thức, cô dò từng cái một, tra đến sợi dây trên tay cô, giá hai hai triệu hai trăm ngàn tệ.
Đầu của Tô Lạc Lạc oang cả lên, Dạ Trạch Hạo tặng món quà quí giá đến vậy, cô làm sao dám nhận chứ!
Quá quí giá rồi, cô căn bản không dám nhận, Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ rằng ngày mai cô nhất định phải trả lại anh ta lúc gặp mặt.
Cô tuyệt đối không thể nhận.
Tô Lạc Lạc đóng lại món quà xong, cô cảm thấy đầu càng lúc càng choáng rồi, cô vỗ vỗ đầu, đến lý trí cũng bắt đầu mơ hồ rồi, cô chỉ là tổng cộng uống có ba ly thôi đó!
Xem ra lần sau, không được thì không nên uống bừa bãi rồi.
Tô Lạc Lạc sau khi làm vệ sinh thì leo lên giường ngủ ngay.
Trong phòng ngủ chính. Thân hình cao to của Long Dạ Tước dựa trên giường, còn trên cái mền màu xám là cái hộp nhung màu vàng kim, đây là cả một bộ trang sức, đây chính là món quà đêm nay chuẩn bị tặng Tô Lạc Lạc. Sau đó, mới vừa rồi, anh nhìn thấy cô hân hoan mở món quà của Dạ Trạch Hạo ra, pháo hoa chúc mừng còn không đủ, cái người đàn ông đó còn tặng cô một sợi dây chuyền đá quý, vừa rồi nhìn cô cầm điện thoại không buông, hai người có phải là đang gửi tin nhắn trò chuyện hay không?
Ân ái mặn nồng, khiến anh không hiểu sao cảm thấy muốn nổi nóng, rõ ràng anh vừa rồi là có thể đưa quà cho cô rồi, nhưng mà, anh lại cứ không muốn tặng.
Nếu như cô ấy đã có món quà mình thích, anh lại hà tất phải tặng chứ?
Anh vốn nghĩ rằng cô nhận được món quà của anh, mới là thích hơn cả, thì ra anh nghĩ sai rồi.
Cô căn bản không trông đợi món quà của anh, mà là đang đợi món quà của người đàn ông đó.
Long Dạ Tước càng nghĩ càng nóng giận, nhìn phần quà để trên mền, anh không biết xử lý như thế nào nữa.
Không lẽ ném đi?
Nhưng mà nếu đã mua rồi, anh đương nhiên cũng không muốn vứt bỏ, nếu mà ném đi, không bằng đi tặng cho người phụ nữ đó.
Tâm tư Long Dạ Tước cứ có chút mâu thuẫn và phiền não, mà thời gian vô thức đã đến nửa đêm rồi.
Long Dạ Tước cuối cùng vẫn là đứng dậy, cầm lấy món quà trên cái mền, đi đến cửa phòng Tô Lạc Lạc, anh đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy trong phòng còn để lại ngọn đèn tường mờ, còn người phụ nữ trên giường đã ngủ say rồi.
Lửa giận của Long Dạ Tước lại đến rồi, cô quả nhiên không mong đợi món quà của anh, đến đợi cũng không đợi được.
Còn ngủ rất là ngon lành nữa chứ, món quà của Dạ Trạch Hạo được cô trân trọng để ở kế bên đầu giường, cô nằm nghiêng người, có vẻ như trước khi ngủ còn ngắm nhìn không rời mắt cái phần quà này nữa.
Trong lòng của Long Dạ Tước lại khó chịu rồi, anh để món quà của anh đè lên món quà của Dạ Trạch Hạo, vốn dĩ muốn quay người rồi đi.
Nhưng mà, anh vẫn nheo mắt ngồi trước giường của Tô Lạc Lạc, anh cúi đầu xuống, nhìn cô gái trẻ thở đều đều.
Cô thay một bộ đồ ngủ vải cotton màu trắng, dưới cái cổ tròn, lộ ra xương đòn trắng nõn, còn khuôn mặt im lặng của cô làm người nhìn không rời mắt được, ánh mắt Long Dạ Tước bất giác thư giãn mà đánh giá khuôn mặt nhỏ của cô.
Từ cái vầng trán sáng bóng đến ngũ quan nhỏ nhắn của cô, sau cùng, rơi vào đôi môi hồng hào hơi hé mở, ánh mắt của anh không thể rời khỏi nữa rồi, anh cứ vậy mà nhìn chằm chằm vài giây.
Cuối cùng, giống như có cơn nóng khó kiềm chế dồn lên ngực, anh đột nhiên đưa ngón tay cái ra nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ hồng hào của cô, cảm xúc mềm mại đáng ngạc nhiên, màu đỏ tươi làm người khác không thể không muốn hôn ngấu nghiến, thưởng thức mùi vị của cô.
Long Dạ Tước khi cúi xuống một chút, ngửi thấy một chút mùi rượu, anh bất giác nhoẻn miệng cười, cái người phụ nữ này đêm nay đã uống không ít rượu sâm banh rồi!
Vì vậy, lúc này cô đang ngủ, kì thực là có nồng nặc mùi rượu.
Long Dạ Tước bất giác vui một chút, anh cứ thế mà nghiêng người, môi chỉ cách đôi môi hồng của cô, cự ly vài centimet thôi, anh nhẹ nhàng đánh giá, đến khi, anh căn bản không thể nhịn nổi nữa.
Đôi môi mỏng của anh cứ thế mà hôn lấy miệng cô.
Tô Lạc Lạc lúc này đang trong giấc mơ, đâu có biết có người đang hôn mình, cô tưởng đây là mơ, hơn nữa, cô cũng không biết người hôn mình là ai.
Trong tình huống không ghét bỏ đó, cô lại từ từ mở môi tiếp nhận.
Do cô tưởng đó là mơ, vì vậy, trong mơ hoang đường cỡ nào cũng không thành vấn đề rồi!
Long Dạ Tước bất giác kinh ngạc vui mừng, cô không cự tuyệt anh, anh vươn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô, cái tay còn lại giữ chừng đầu cô, làm cho cái hôn này, càng sâu, càng lâu.
"Uhm.." Tô Lạc Lạc phát ra âm thanh nhỏ, cái tay nhỏ của cô cũng bất giác tự động ôm lấy cổ của người đàn ông. Lúc này, Long Dạ Tước không thể không thở gấp một chút, sự chủ động của người phụ nữ này, làm cơ thể anh trở nên càng thắt chặt lại. Xem thêm...
Mấy giây là mấy vạn tệ tiền á!
Tô Lạc Lạc xé ra rất nhanh, cô nhìn thấy cái hộp kim cương hoa văn màu trắng, cô giật cả mình, cô có một dự cảm, bên trong khẳng định sẽ có mấy loại như châu báu gì đó rồi.
Cô đưa tay mở ra, quả nhiên bên trong là một sợi dây chuyền rất tinh tế đẹp đẽ, Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra.
Trời ạ! Cái sợi dây này khẳng định phải đến mấy triệu tệ đó! Tô Lạc Lạc nhìn thấy viên kim cương màu hồng phấn quí hiếm, mà còn không phải loại nhỏ nữa, mà là một viên lớn sáng lấp lánh, bao quanh là kim cương trắng hình trái tim.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến trên thị trường, mấy cái hột kim cương nho nhỏ trên dây chuyền đã bán đắt đến vậy rồi, mà cái sợi dây này khẳng định giá cả không thấp, Tô Lạc Lạc bất giác cầm lấy điện thoại, chiếu theo nhãn hiệu trên hộp mà đi tìm kiếm. Chính trong lúc đó, cửa phòng của cô đột nhiên bị đẩy ra, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu thì thấy thân hình Long Dạ Tước đứng trước cửa, một cánh tay anh để phía sau người, giống như đang giấu gì đó.
Sau đó, khi anh nhìn thấy Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sofa, trên đùi còn đang để sợi dây chuyền kim cương vừa mới xé ra, lại còn cầm điện thoại, dường như đang gửi tin nhắn cho ai đó, hoặc là đang trò chuyện gì đó.
Sắc mặt của Long Dạ Tước bỗng chốc tối sầm đi vài phần, anh cười mỉa mai, "Xem ra, cô đã nhận được món quà mình thích rồi, là người đàn ông đó tặng à?"
Tô Lạc Lạc chớp mắt, cũng không giấu diếm, "Đúng."
"Anh ta quả nhiên rất có lòng dỗ dành cô, xem ra cô rất thích nhỉ." Long Dạ Tước lạnh lùng nói.
"Anh.. anh có chuyện gì sao?" Tô Lạc Lạc có chút khó hiểu nhìn anh ta, không lẽ anh ta vào đây chỉ để nói hai câu nhạt nhẽo thôi? "Không có gì!" Long Dạ Tước hứ một tiếng, sau đó, thuận tay đóng cửa phòng cô lại.
Tô Lạc Lạc bất giác có chút bức bối, cô đi đóng cửa lại, lại vội tra xem giá cả của sợi dây chuyền, rồi ngồi lại trên ghế sofa, đồng thời cũng cảm thấy đầu có chút choáng, là hậu chứng sau khi uống sâm banh.
Tô Lạc lạc đỡ chừng trán, cũng biết là do rượu sâm banh gây ra, cô không nên tham uống nhiều như vậy.
Tuy nhiên, tối nay có lẽ sẽ được ngủ ngon đây!
Tô Lạc Lạc cuối cùng tra ra rồi, trên trang web chính thức, cô dò từng cái một, tra đến sợi dây trên tay cô, giá hai hai triệu hai trăm ngàn tệ.
Đầu của Tô Lạc Lạc oang cả lên, Dạ Trạch Hạo tặng món quà quí giá đến vậy, cô làm sao dám nhận chứ!
Quá quí giá rồi, cô căn bản không dám nhận, Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ rằng ngày mai cô nhất định phải trả lại anh ta lúc gặp mặt.
Cô tuyệt đối không thể nhận.
Tô Lạc Lạc đóng lại món quà xong, cô cảm thấy đầu càng lúc càng choáng rồi, cô vỗ vỗ đầu, đến lý trí cũng bắt đầu mơ hồ rồi, cô chỉ là tổng cộng uống có ba ly thôi đó!
Xem ra lần sau, không được thì không nên uống bừa bãi rồi.
Tô Lạc Lạc sau khi làm vệ sinh thì leo lên giường ngủ ngay.
Trong phòng ngủ chính. Thân hình cao to của Long Dạ Tước dựa trên giường, còn trên cái mền màu xám là cái hộp nhung màu vàng kim, đây là cả một bộ trang sức, đây chính là món quà đêm nay chuẩn bị tặng Tô Lạc Lạc. Sau đó, mới vừa rồi, anh nhìn thấy cô hân hoan mở món quà của Dạ Trạch Hạo ra, pháo hoa chúc mừng còn không đủ, cái người đàn ông đó còn tặng cô một sợi dây chuyền đá quý, vừa rồi nhìn cô cầm điện thoại không buông, hai người có phải là đang gửi tin nhắn trò chuyện hay không?
Ân ái mặn nồng, khiến anh không hiểu sao cảm thấy muốn nổi nóng, rõ ràng anh vừa rồi là có thể đưa quà cho cô rồi, nhưng mà, anh lại cứ không muốn tặng.
Nếu như cô ấy đã có món quà mình thích, anh lại hà tất phải tặng chứ?
Anh vốn nghĩ rằng cô nhận được món quà của anh, mới là thích hơn cả, thì ra anh nghĩ sai rồi.
Cô căn bản không trông đợi món quà của anh, mà là đang đợi món quà của người đàn ông đó.
Long Dạ Tước càng nghĩ càng nóng giận, nhìn phần quà để trên mền, anh không biết xử lý như thế nào nữa.
Không lẽ ném đi?
Nhưng mà nếu đã mua rồi, anh đương nhiên cũng không muốn vứt bỏ, nếu mà ném đi, không bằng đi tặng cho người phụ nữ đó.
Tâm tư Long Dạ Tước cứ có chút mâu thuẫn và phiền não, mà thời gian vô thức đã đến nửa đêm rồi.
Long Dạ Tước cuối cùng vẫn là đứng dậy, cầm lấy món quà trên cái mền, đi đến cửa phòng Tô Lạc Lạc, anh đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy trong phòng còn để lại ngọn đèn tường mờ, còn người phụ nữ trên giường đã ngủ say rồi.
Lửa giận của Long Dạ Tước lại đến rồi, cô quả nhiên không mong đợi món quà của anh, đến đợi cũng không đợi được.
Còn ngủ rất là ngon lành nữa chứ, món quà của Dạ Trạch Hạo được cô trân trọng để ở kế bên đầu giường, cô nằm nghiêng người, có vẻ như trước khi ngủ còn ngắm nhìn không rời mắt cái phần quà này nữa.
Trong lòng của Long Dạ Tước lại khó chịu rồi, anh để món quà của anh đè lên món quà của Dạ Trạch Hạo, vốn dĩ muốn quay người rồi đi.
Nhưng mà, anh vẫn nheo mắt ngồi trước giường của Tô Lạc Lạc, anh cúi đầu xuống, nhìn cô gái trẻ thở đều đều.
Cô thay một bộ đồ ngủ vải cotton màu trắng, dưới cái cổ tròn, lộ ra xương đòn trắng nõn, còn khuôn mặt im lặng của cô làm người nhìn không rời mắt được, ánh mắt Long Dạ Tước bất giác thư giãn mà đánh giá khuôn mặt nhỏ của cô.
Từ cái vầng trán sáng bóng đến ngũ quan nhỏ nhắn của cô, sau cùng, rơi vào đôi môi hồng hào hơi hé mở, ánh mắt của anh không thể rời khỏi nữa rồi, anh cứ vậy mà nhìn chằm chằm vài giây.
Cuối cùng, giống như có cơn nóng khó kiềm chế dồn lên ngực, anh đột nhiên đưa ngón tay cái ra nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ hồng hào của cô, cảm xúc mềm mại đáng ngạc nhiên, màu đỏ tươi làm người khác không thể không muốn hôn ngấu nghiến, thưởng thức mùi vị của cô.
Long Dạ Tước khi cúi xuống một chút, ngửi thấy một chút mùi rượu, anh bất giác nhoẻn miệng cười, cái người phụ nữ này đêm nay đã uống không ít rượu sâm banh rồi!
Vì vậy, lúc này cô đang ngủ, kì thực là có nồng nặc mùi rượu.
Long Dạ Tước bất giác vui một chút, anh cứ thế mà nghiêng người, môi chỉ cách đôi môi hồng của cô, cự ly vài centimet thôi, anh nhẹ nhàng đánh giá, đến khi, anh căn bản không thể nhịn nổi nữa.
Đôi môi mỏng của anh cứ thế mà hôn lấy miệng cô.
Tô Lạc Lạc lúc này đang trong giấc mơ, đâu có biết có người đang hôn mình, cô tưởng đây là mơ, hơn nữa, cô cũng không biết người hôn mình là ai.
Trong tình huống không ghét bỏ đó, cô lại từ từ mở môi tiếp nhận.
Do cô tưởng đó là mơ, vì vậy, trong mơ hoang đường cỡ nào cũng không thành vấn đề rồi!
Long Dạ Tước bất giác kinh ngạc vui mừng, cô không cự tuyệt anh, anh vươn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô, cái tay còn lại giữ chừng đầu cô, làm cho cái hôn này, càng sâu, càng lâu.
"Uhm.." Tô Lạc Lạc phát ra âm thanh nhỏ, cái tay nhỏ của cô cũng bất giác tự động ôm lấy cổ của người đàn ông. Lúc này, Long Dạ Tước không thể không thở gấp một chút, sự chủ động của người phụ nữ này, làm cơ thể anh trở nên càng thắt chặt lại. Xem thêm...
Danh sách chương