21122.
Tô Lạc Lạc quay người nhìn anh, từ từ mở to con mắt nói, "Tôi nói rồi tôi không thể nhận."
"Cô cũng có thể nhận của người khác rồi, tại sao không nhận của tôi chứ?" Long Dạ Tước ngữ khí lạnh đi mấy phần, dây chuyền kim cương của Dạ Trạch Hạo, cô ta lại có thể xem như báu vật? Tô Lạc Lạc chớp mắt, lập tức nghĩ thông, "Anh nói Dạ Trạch Hạo đó hả? Tôi cũng không nhận mà! Tôi bây giờ đi trả anh ta đây."
Long Dạ Tước từ từ đứng hình, "Cô cũng không nhận của anh ta à?"
"Tôi đương nhiên không nhận á! Món quà quí trọng như vậy, tôi đều không muốn nhận," Nói xong, Tô Lạc Lạc có chút đơ, tại sao lại phải nói cho anh ta biết cái đó?
"Đây là tôi đặc biệt vì cô mà mua, bất luận cô nhận hay không, đều đã thuộc về cô rồi, cô cầm ra ngoài, thuận tiện kiếm một chỗ nào đó ném đi!" Long Dạ Tước đột nhiên cầm món quà lên, đôi chân dài bước một bước, đến gần cô, nắm bàn tay nhỏ của Tô Lạc Lạc một cái, món quà lại nhét lại vào trong lòng cô.
Tô Lạc Lạc có chút sốc nhìn anh, "Này, anh.."
Long Dạ Tước mắt lạnh lùng nhìn cô, "Cô cũng có thể cầm lấy đi quyên góp."
"Tôi mới không cần, tôi không cần..." Tô Lạc Lạc giận rồi, ở đâu ra loại cưỡng ép người khác nhận quà cơ chứ?
Tô Lạc Lạc nói xong, định đem món quà nhét lại vào tay anh ta, thì ngay lúc đó, người đàn ông với cánh tay dài, một tay giữ lấy vai cô lại, tay còn lại luồn vào sau đầu cô.
Tô Lạc Lạc cứ như thế mà ôm lấy món quà, cả người ngã vào lòng của người đàn ông, và một giây sau.
Người đàn ông cúi người xuống, đối mặt chuẩn với đôi môi của cô chuẩn bị la toáng lên, đặt lên nụ hôn mãnh liệt.
Tô Lạc Lạc mở to con mắt, chết tiệt thật, cái người đàn ông này hôn cô đến nghiện rồi sao? Làm gì cứ động chút lại hôn cô rồi?
Trong tay của Tô Lạc Lạc ôm lấy quà, đến tay để đẩy anh cũng không rảnh, cô chỉ có thể cuộn người lại, trừng to con mắt, nhìn đôi mày lạnh lùng phía trước, đầu óc trống rỗng.
Long Dạ Tước thật sự hôn cô thành cơn nghiện rồi, chính ngày hôm qua, không, thật sự chính xác hơn, nụ hôn đầu tiên năm năm về trước, đã làm anh ghi nhớ trong đầu, quên không được.
Tô Lạc Lạc ngoài tức giận ra, còn lo lắng, trời ạ! Đây là phòng làm việc đó! Lúc nào cũng có thể có người đẩy cửa vào á!
Trong cái thanh thiên bạch nhật mà làm cái chuyện này, cô còn mặt mũi nào nữa?
Trong đầu Tô Lạc Lạc một bên rối lên, một bên dùng sức muốn tránh khỏi cái hôn của anh ta.
Nhưng mà bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chừng đầu, khiến cô tránh né cỡ nào cũng vô dụng, anh cưỡng chế mà siết chặt dính lại gần nhau.
Cứ như vậy, Tô Lạc Lạc rơi vào một trận hôn mãnh liệt, lúc cô sắp hết hơi, người đàn ông tốt bụng bỏ cô ra, cô hít một hơi không khí trong lành, một khuôn mặt đã đỏ đến mang tai.
"Anh...Long Dạ Tước, anh thật khốn nạn vô sỉ." Tô Lạc Lạc lập tức che lại đôi môi đỏ bị hôn sưng lên, một khuôn mặt khiếu nại đầy oán niệm.
"Nếu như cô hôm nay không cầm món quà từ phòng làm việc tôi đi, cô đừng mơ đi ra khỏi cánh cửa này, nếu như cô muốn giao cho người khác, ném đi, vậy tôi sẽ kiếm cô bồi thường." Người đàn ông bá đạo vô đối phát ra âm thanh.
"Anh.." Tô Lạc Lạc rốt cuộc cũng nhận ra cái gì gọi là vô lại, người đàn ông rõ ràng với cái thân phận cao quý như thế lại ở trước mặt cô giở trò vô lại.
"Món quà của Dạ Trạch Hạo, cô tốt nhất hôm nay trả lại cho hắn ta, nếu còn ở trong nhà tôi, tôi không ngại hủy đi đâu."
"Anh..."
Tô Lạc Lạc một mạch hai lần anh anh, lại không nói ra được, cô tức muốn điên rồi.
"Được rồi, cô có thể đem phần quà rời khỏi." Long Dạ Tước lại không hề giữ cô lại.
Tô Lạc Lạc vốn dĩ qua đây trả lại quà, mà bây giờ, cô vẫn ôm món quà tức hồng hộc mà ra cửa, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào khốn nạn như vậy.
Tô Lạc Lạc đi thẳng một đường đến thang máy, Tống Nhã đang đợi cô ở đó, "Tô tiểu thư, tôi tiễn cô xuống dưới!"
Tô Lạc Lạc gật đầu, nhưng là giấu mặt đi, một khuôn mặt tức tối.
Tống Nhã thầm kinh ngạc trong lòng, không lẽ Tô tiểu thư và Long tổng gây nhau rồi? Sắc mặt sao mà phẫn nộ vậy?
Đến được dưới lầu, Tô Lạc Lạc nói với Tống Nhã, "Không cần tiễn nữa, cám ơn."
Nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra ngoài đại sảnh.
Hạ Thấm đang đợi cô phía dưới lầu, đang xem tin tức tầm phào, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lạc Lạc xuống tới rồi, mà trong tay vẫn cầm món quà vừa nãy đem đi.
Tô Lạc Lạc ngồi vào trong, Hạ Thấm hiếu kì hỏi, "Làm sao vậy? Long Dạ Tước không có trong công ty sao? Làm gì mà cầm món quà về vậy?"
"Đừng nói nữa, anh ta không chịu lấy lại." Tô lạc Lạc nghĩ tới chuyện cưỡng hôn vừa rồi, tức đến mặt đỏ hồng lên.
Hạ Thấm kinh ngạc mà mở to mắt, "Tại sao chứ?"
"Anh ta nói, cho dù để tôi ném đi, anh ta cũng không muốn lấy lại." Tô Lạc Lạc bây giờ nhìn thấy bộ trang sức này, cũng không biết phải làm như thế nào nữa.
"Quả nhiên có tiền là muốn gì cũng được nhỉ!" Hạ Thấm cười lên.
Tô Lạc Lạc tâm trạng hiện tại muốn khóc mà không được, làm sao mà dám cười?
Cô xoắn cả lông mày suy nghĩ, "Bỏ đi, đợi tớ tối nay về sớm một chút, sẽ giấu món quà này về lại phòng anh ta, coi như tặng lại cho anh ta, sau này đừng lấy chuyện này ra để nói nữa là ổn."
Hạ Thấm tán thành, "Đúng, cậu cứ làm vậy đi! Anh ta tưởng cậu nhận lấy rồi, kì thực cậu đã trả lại cho anh ta rồi."
"Một chút nữa tớ còn phải qua chỗ Dạ Trạch Hạo trả lại cho anh ta."
Trong lòng Hạ Thấm kích động, "Nói như vậy, tớ có thể được nhìn gần nam thần của mình rồi?"
"Uhm, một chút nữa cậu có thể nhìn thấy anh ta rồi." Tô Lạc Lạc mừng cho cô một chút.
"Lạc Lạc, cậu đối với mình tốt quá." Hạ Thấm cười.
"Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong cơm rồi mới đi tìm anh ta."
"Uhm, khoảng thời gian như vậy thật là tuyệt."Hạ Thấm rất là vui á!
Vừa có bữa ăn lớn có thể ăn, lại có thần tượng có thể gặp
Tô Lạc Lạc mời cô ấy ăn món hải sản tự chọn, hai người đều ăn rất no, mà Tô Lạc Lạc cũng rất vui, cơn tức bị Long Dạ Tước gây ra đều quên sạch hết.
Ăn cơm xong, hai người đi tản bộ gần đó, Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, gọi cho số của Dạ Trạch Hạo.
"Alo..." Âm thanh chưa tỉnh giấc vang lên.
"Anh còn chưa dậy à!"Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Em đang ở đâu?"
"Tôi ở bên ngoài á!"
"Qua nhà anh, sẵn tiện mua chút đồ ăn đem qua luôn."
"Anh muốn ăn gì?"
"Tùy ý cái gì cũng được, mua thêm chút trái cây đại loại vậy nữa."
"Này, tôi với bạn đang ở cùng nhau, bạn của tôi muốn gặp anh, được không vậy?" Tô Lạc Lạc bất giác thỉnh cầu ý kiến của anh.
"Là bạn gì của cô?"
"Là chị em tốt nhất của tôi."
"Được, cô dẫn cô ấy đến đi!" nói xong, bên đó cúp điện thoại rồi.
Tô Lạc Lạc nghe tiếng anh vừa mới dậy, thật không biết nói gì luôn, sinh hoạt của ngôi sao là không có qui tắc như vậy sao? Nói không chừng tối qua lại chơi game nữa rồi!
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, rồi đi đến nhà hàng bên cạnh mua cơm nước cho anh, sẵn tiện có tiệm trái cây gần đó mua chút trái cây. Sau khi mua hết tất cả, hai người bắt đầu đi đến nhà Dạ Trạch Hạo. Xem thêm...
Tô Lạc Lạc quay người nhìn anh, từ từ mở to con mắt nói, "Tôi nói rồi tôi không thể nhận."
"Cô cũng có thể nhận của người khác rồi, tại sao không nhận của tôi chứ?" Long Dạ Tước ngữ khí lạnh đi mấy phần, dây chuyền kim cương của Dạ Trạch Hạo, cô ta lại có thể xem như báu vật? Tô Lạc Lạc chớp mắt, lập tức nghĩ thông, "Anh nói Dạ Trạch Hạo đó hả? Tôi cũng không nhận mà! Tôi bây giờ đi trả anh ta đây."
Long Dạ Tước từ từ đứng hình, "Cô cũng không nhận của anh ta à?"
"Tôi đương nhiên không nhận á! Món quà quí trọng như vậy, tôi đều không muốn nhận," Nói xong, Tô Lạc Lạc có chút đơ, tại sao lại phải nói cho anh ta biết cái đó?
"Đây là tôi đặc biệt vì cô mà mua, bất luận cô nhận hay không, đều đã thuộc về cô rồi, cô cầm ra ngoài, thuận tiện kiếm một chỗ nào đó ném đi!" Long Dạ Tước đột nhiên cầm món quà lên, đôi chân dài bước một bước, đến gần cô, nắm bàn tay nhỏ của Tô Lạc Lạc một cái, món quà lại nhét lại vào trong lòng cô.
Tô Lạc Lạc có chút sốc nhìn anh, "Này, anh.."
Long Dạ Tước mắt lạnh lùng nhìn cô, "Cô cũng có thể cầm lấy đi quyên góp."
"Tôi mới không cần, tôi không cần..." Tô Lạc Lạc giận rồi, ở đâu ra loại cưỡng ép người khác nhận quà cơ chứ?
Tô Lạc Lạc nói xong, định đem món quà nhét lại vào tay anh ta, thì ngay lúc đó, người đàn ông với cánh tay dài, một tay giữ lấy vai cô lại, tay còn lại luồn vào sau đầu cô.
Tô Lạc Lạc cứ như thế mà ôm lấy món quà, cả người ngã vào lòng của người đàn ông, và một giây sau.
Người đàn ông cúi người xuống, đối mặt chuẩn với đôi môi của cô chuẩn bị la toáng lên, đặt lên nụ hôn mãnh liệt.
Tô Lạc Lạc mở to con mắt, chết tiệt thật, cái người đàn ông này hôn cô đến nghiện rồi sao? Làm gì cứ động chút lại hôn cô rồi?
Trong tay của Tô Lạc Lạc ôm lấy quà, đến tay để đẩy anh cũng không rảnh, cô chỉ có thể cuộn người lại, trừng to con mắt, nhìn đôi mày lạnh lùng phía trước, đầu óc trống rỗng.
Long Dạ Tước thật sự hôn cô thành cơn nghiện rồi, chính ngày hôm qua, không, thật sự chính xác hơn, nụ hôn đầu tiên năm năm về trước, đã làm anh ghi nhớ trong đầu, quên không được.
Tô Lạc Lạc ngoài tức giận ra, còn lo lắng, trời ạ! Đây là phòng làm việc đó! Lúc nào cũng có thể có người đẩy cửa vào á!
Trong cái thanh thiên bạch nhật mà làm cái chuyện này, cô còn mặt mũi nào nữa?
Trong đầu Tô Lạc Lạc một bên rối lên, một bên dùng sức muốn tránh khỏi cái hôn của anh ta.
Nhưng mà bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chừng đầu, khiến cô tránh né cỡ nào cũng vô dụng, anh cưỡng chế mà siết chặt dính lại gần nhau.
Cứ như vậy, Tô Lạc Lạc rơi vào một trận hôn mãnh liệt, lúc cô sắp hết hơi, người đàn ông tốt bụng bỏ cô ra, cô hít một hơi không khí trong lành, một khuôn mặt đã đỏ đến mang tai.
"Anh...Long Dạ Tước, anh thật khốn nạn vô sỉ." Tô Lạc Lạc lập tức che lại đôi môi đỏ bị hôn sưng lên, một khuôn mặt khiếu nại đầy oán niệm.
"Nếu như cô hôm nay không cầm món quà từ phòng làm việc tôi đi, cô đừng mơ đi ra khỏi cánh cửa này, nếu như cô muốn giao cho người khác, ném đi, vậy tôi sẽ kiếm cô bồi thường." Người đàn ông bá đạo vô đối phát ra âm thanh.
"Anh.." Tô Lạc Lạc rốt cuộc cũng nhận ra cái gì gọi là vô lại, người đàn ông rõ ràng với cái thân phận cao quý như thế lại ở trước mặt cô giở trò vô lại.
"Món quà của Dạ Trạch Hạo, cô tốt nhất hôm nay trả lại cho hắn ta, nếu còn ở trong nhà tôi, tôi không ngại hủy đi đâu."
"Anh..."
Tô Lạc Lạc một mạch hai lần anh anh, lại không nói ra được, cô tức muốn điên rồi.
"Được rồi, cô có thể đem phần quà rời khỏi." Long Dạ Tước lại không hề giữ cô lại.
Tô Lạc Lạc vốn dĩ qua đây trả lại quà, mà bây giờ, cô vẫn ôm món quà tức hồng hộc mà ra cửa, cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào khốn nạn như vậy.
Tô Lạc Lạc đi thẳng một đường đến thang máy, Tống Nhã đang đợi cô ở đó, "Tô tiểu thư, tôi tiễn cô xuống dưới!"
Tô Lạc Lạc gật đầu, nhưng là giấu mặt đi, một khuôn mặt tức tối.
Tống Nhã thầm kinh ngạc trong lòng, không lẽ Tô tiểu thư và Long tổng gây nhau rồi? Sắc mặt sao mà phẫn nộ vậy?
Đến được dưới lầu, Tô Lạc Lạc nói với Tống Nhã, "Không cần tiễn nữa, cám ơn."
Nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra ngoài đại sảnh.
Hạ Thấm đang đợi cô phía dưới lầu, đang xem tin tức tầm phào, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lạc Lạc xuống tới rồi, mà trong tay vẫn cầm món quà vừa nãy đem đi.
Tô Lạc Lạc ngồi vào trong, Hạ Thấm hiếu kì hỏi, "Làm sao vậy? Long Dạ Tước không có trong công ty sao? Làm gì mà cầm món quà về vậy?"
"Đừng nói nữa, anh ta không chịu lấy lại." Tô lạc Lạc nghĩ tới chuyện cưỡng hôn vừa rồi, tức đến mặt đỏ hồng lên.
Hạ Thấm kinh ngạc mà mở to mắt, "Tại sao chứ?"
"Anh ta nói, cho dù để tôi ném đi, anh ta cũng không muốn lấy lại." Tô Lạc Lạc bây giờ nhìn thấy bộ trang sức này, cũng không biết phải làm như thế nào nữa.
"Quả nhiên có tiền là muốn gì cũng được nhỉ!" Hạ Thấm cười lên.
Tô Lạc Lạc tâm trạng hiện tại muốn khóc mà không được, làm sao mà dám cười?
Cô xoắn cả lông mày suy nghĩ, "Bỏ đi, đợi tớ tối nay về sớm một chút, sẽ giấu món quà này về lại phòng anh ta, coi như tặng lại cho anh ta, sau này đừng lấy chuyện này ra để nói nữa là ổn."
Hạ Thấm tán thành, "Đúng, cậu cứ làm vậy đi! Anh ta tưởng cậu nhận lấy rồi, kì thực cậu đã trả lại cho anh ta rồi."
"Một chút nữa tớ còn phải qua chỗ Dạ Trạch Hạo trả lại cho anh ta."
Trong lòng Hạ Thấm kích động, "Nói như vậy, tớ có thể được nhìn gần nam thần của mình rồi?"
"Uhm, một chút nữa cậu có thể nhìn thấy anh ta rồi." Tô Lạc Lạc mừng cho cô một chút.
"Lạc Lạc, cậu đối với mình tốt quá." Hạ Thấm cười.
"Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong cơm rồi mới đi tìm anh ta."
"Uhm, khoảng thời gian như vậy thật là tuyệt."Hạ Thấm rất là vui á!
Vừa có bữa ăn lớn có thể ăn, lại có thần tượng có thể gặp
Tô Lạc Lạc mời cô ấy ăn món hải sản tự chọn, hai người đều ăn rất no, mà Tô Lạc Lạc cũng rất vui, cơn tức bị Long Dạ Tước gây ra đều quên sạch hết.
Ăn cơm xong, hai người đi tản bộ gần đó, Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, gọi cho số của Dạ Trạch Hạo.
"Alo..." Âm thanh chưa tỉnh giấc vang lên.
"Anh còn chưa dậy à!"Tô Lạc Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Em đang ở đâu?"
"Tôi ở bên ngoài á!"
"Qua nhà anh, sẵn tiện mua chút đồ ăn đem qua luôn."
"Anh muốn ăn gì?"
"Tùy ý cái gì cũng được, mua thêm chút trái cây đại loại vậy nữa."
"Này, tôi với bạn đang ở cùng nhau, bạn của tôi muốn gặp anh, được không vậy?" Tô Lạc Lạc bất giác thỉnh cầu ý kiến của anh.
"Là bạn gì của cô?"
"Là chị em tốt nhất của tôi."
"Được, cô dẫn cô ấy đến đi!" nói xong, bên đó cúp điện thoại rồi.
Tô Lạc Lạc nghe tiếng anh vừa mới dậy, thật không biết nói gì luôn, sinh hoạt của ngôi sao là không có qui tắc như vậy sao? Nói không chừng tối qua lại chơi game nữa rồi!
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, rồi đi đến nhà hàng bên cạnh mua cơm nước cho anh, sẵn tiện có tiệm trái cây gần đó mua chút trái cây. Sau khi mua hết tất cả, hai người bắt đầu đi đến nhà Dạ Trạch Hạo. Xem thêm...
Danh sách chương