21128.
Anh lập tức xoay vô lăng, vội đi theo, nhưng xe thương vụ ở phía trước chạy quá nhanh, chỉ lưu lại khói xe phía sau, xe Long Dạ Tước phải tăng tốc rất nhiều để đuổi kịp.
Trong xe thương vụ, ba người đàn ông thấy sắp đến nơi rồi, và sẽ rất nhanh thôi bọn chúng sẽ được hưởng thụ cô gái ngon ăn ở phía sau kia, cảm giác phiêu phiêu khoái trá lắm.
Một trong mấy tên đó đã nhịn không được mò mẫm mặt Tô Lạc Lạc rồi, “Ta sắp đợi không được nữa rồi.”
Tô Lạc Lạc tức khắc oán hận liếc hắn, “Đừng có động bàn tay dơ bẩn của người lên ta.”
“Ai dà! Cô gái khá cay đấy nhỉ, một lát ta không những phải động vào mặt cô, mà còn sẽ động đến cả người cô.” Tên đàn ông cười nhếch mép, cái chuyện vừa kiếm tiền nhanh, lại được hưởng thụ như vậy, bọn chúng đều vô cùng thích làm.
Lúc này, xe dừng ngay trước một cái xưởng phế nát, đây thường là nơi hành sự của bọn chúng, bình thường nơi đây luôn có người canh gác động tĩnh.
Nghe thấy tiếng xe, hai tên đã đợi sẵn ở đây tức khắc kéo cửa ra quở trách.
“Sao mà lâu thế.”
Tô Lạc Lạc được gỡ ra sợi dây cột dưới chân, một tên thô lỗ kéo cô xuống xe, Tô Lạc Lạc vừa xuống xe thì dùng hết sức vùng vẫy khỏi sợi dây trên tay, miệng thì hét lớn cầu cứu.
Có đến năm tên đàn ông vây quanh cô, một trong số đó cười khà khà, “Nha đầu, cho là cô có hét đến vỡ giọng thì cũng không có ai đến cứu cô đâu, cả vùng này đều là địa bàn của bọn ta, không ai dám đến cả.”
Câu nói này khiến cho khuôn mặt vốn trắng bệch của Tô Lạc Lạc càng trắng toát đến đáng sợ, cô dùng sức cắn môi, đến nỗi đôi môi đỏ bị cô cắn đến tứa máu.
Sau đó, đúng lúc này, phía sau bãi cỏ sậy yên lặng là tiếng gầm rũ của động cơ xe, nhanh đến nỗi bọn chúng không hề có sự chuẩn bị gì.
Một chiếc Rolls Royce màu đen tựa như con dã thú phẫn nộ phóng thẳng đến.
Năm tên đàn ông chuẩn bị chén bữa ngon lành tức khắc trợn to mắt, có người dám cả gan xông vào đây? Tô Lạc Lạc nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, trái tim tuyệt vọng của cô lập tức sống lại, cô vui đến phát khóc.
Long Dạ Tước đến rồi!
Anh ta đến thật rồi!
Tô Lạc Lạc mở to mắt, và nước mắt ướt cả khoang mắt.
Ngay lúc này, cả chiếc xe dừng lại phát ra âm thanh ma sát rất lớn.
Cửa ghế lái mở ra, người đàn ông cả người đầy sát khí bước ra, Long Dạ Tước dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt thấy quần áo Tô Lạc Lạc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng hai tên kia dùng tay giữ chặt cổ tay mảnh mai của cô, mắt anh lập tức lướt qua tia lạnh lẽo.
“Buông cô ấy ra.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đầy phẫn nộ vang lên.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh đến rồi, thực sự rất vui, nhưng, tại sao anh ta lại đến đây có một mình vậy? Vệ sĩ của anh ấy đâu? Bọn bắt cóc có đến năm người lận cơ! Tô Lạc Lạc bất giác có cảm giác bất an và sợ hãi, cô nghĩ đến hai đứa trẻ, nếu như cô thật sự bị làm ô nhục, cô thà chết quách cho rồi, nhưng cô không muốn bọn trẻ sau này không có ba bên cạnh che chở.
“Long Dạ Tước, anh mau đi đi! Anh đánh không lại bọn chúng đâu.”
Trong mắt Tô Lạc Lạc người đông thì sẽ có lợi thế, hơn nữa người nhiều thì sẽ thắng thôi.
Long Dạ Tước nghe thấy câu nói ngốc này của cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt, “Cô đang không tin tưởng tôi đấy à?”
“Anh chăm sóc tốt cho bọn trẻ đi, mặc kệ tôi đi.” Tô Lạc Lạc cắn môi, vội nhắc nhở anh.
Nếu anh ngồi vào xe rời đi ngay tức khắc thì vẫn còn hi vọng.
Và trong lòng năm tên bắt cóc thì lại không nghĩ vậy, người đàn ông bước từng bước một về phía bọn chúng toàn thân toát ra khí trường cực mạnh mẽ, khiến người ta không dám ngó lơ.
Tên thủ lĩnh trong năm tên nói với một tên ốm yếu trong nhóm, “lão Ngũ, canh chừng cô ta.”
Tô Lạc Lạc tức khắc bị tên đàn ông ốm yếu nhỏ thó ghìm chặt lại, trong lòng cô lo lắng cho Long Dạ Tước đến nỗi quên cả hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô nhìn thấy tên thủ lĩnh dẫn theo ba tên còn lại tiến đến Long Dạ Tước đầy sát khí.
Đồng thời, bọn chúng mỗi người đều lấy từ trong người ra một cái dao găm, ánh sáng phản chiếu chói vào mắt cô.
“Bọn chúng có dao…”Cô vội hét lớn nhắc Long Dạ Tước.
Thân cao to thằng người của Long Dạ Tước không hề khựng lại, vẫn hiên ngang tiến về bốn tên đàn ông đó, hôm nay anh mặc bộ áo thun màu đen, gương mặt như điêu khắc ung dung tự tại, ánh mắt nhìn bọn thổ phỉ đang tiến về phía anh tối sầm như vực sâu, toát ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Bọn chúng hành nghề bấy lâu nay gặp qua không ít đối thủ nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ có khí thế dữ dội đến thế, cả người anh ta toát ra khí trường kinh người, mặc dù chưa bắt đầu đánh nhưng đã khiến bọn chúng có chút hoảng trong lòng rồi.
Cho dù bọn chúng có năm người, nhưng hình như cũng không bằng khí thế của một mình anh ta.
“Ngươi là ai? Dám đến đây phá bĩnh chuyện tốt của bọn ta.”
“Cô ấy là người của ta.” Long Dạ Tước nhếch môi, âm sắc trầm lạnh, không chút đắn đo.
Tô Lạc Lạc đang bị khống chế, vẫn bị ngây ra, anh ta vào lúc thế này mà vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm sao? Anh ta còn không mau rời khỏi đi.
“Long Dạ Tước, tôi không cần anh cứu tôi, anh mau rời khỏi đi! Mặc kệ tôi đi được không?” Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước, giận dỗi kêu lớn.
Trong tay anh không một tấc sắt, còn bốn tên đối diện anh thì ai nấy đều lăm lăm một con dao trong tay, anh hoàn toàn không thể nào đối phó nổi mà.
“Tô Lạc Lạc, tôi nói rồi, chuyện của cô tôi quản chắc rồi.” Long Dạ Tước vòng tay trước ngực, nhìn cô gái phía đối diện cười.
Tô Lạc Lạc muốn tức chết mà, anh ta đến đây để cứu cô hay là để nạp mạng vậy thế?
“Không cần, anh đi đi.” Tô Lạc Lạc mở to đôi mắt đầy nước, tiếp tục đuổi anh đi.
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô, “Tô Lạc Lạc, nếu hôm nay tôi cứu cô thành công, cô phải đồng ý một chuyện với tôi nhé, được không?”
“Gì cơ?”
“Nếu tôi cứu cô rồi, cô phải rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc đơ ra, anh ta đang nói tầm phào gì thế, bây giờ mạng sống còn không giữ nổi nữa rồi, anh ta còn tâm trạng nói chuyện này?
“Có đồng ý hay không?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi dồn.
Tô Lạc Lạc dĩ nhiên là hi vọng anh ta tự mình bảo vệ bản thân, rời khỏi trước cơ, nhưng xem ra anh ta có vẻ sẽ không bỏ lại cô mà đi một mình.
“Có phải tôi đồng ý rồi anh sẽ đánh thắng bọn chúng?” Tô Lạc Lạc cũng chỉ muốn cổ vũ anh thôi.
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Long Dạ Tước giả bộ bản thân đơn thân độc mã khó thắng địch.
Tô Lạc Lạc thở hắt, gần như không hề suy nghĩ, nói ngay “Được, tôi hứa với anh, chỉ cần anh đánh thắng bọn chúng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”
Bọn thổ phỉ ở bên cạnh sắp tức chết rồi, giọng điệu của tên này cũng ngông quá đi mà! Dù gì thì bọn họ cũng có đến năm người to lớn ở đây, mà trong mắt hắn, họ như thể không tồn tại vậy.
“Hừ! Muốn thể hiện lấy uy trước mặt người phụ nữ của ngươi à, một lát nữa thôi sẽ cho ngươi nếm đủ.” Tên thủ lĩnh cười nhạt, hắn ghét nhất là người khác làm ra vẻ anh hùng.
Tô Lạc Lạc nghe xong, tim lập tức muốn nhảy khỏi miệng luôn.
Và lúc này đây, người đàn ông ban nãy còn đang nhìn cô, bây giờ đã chuyển ánh nhìn sang bốn tên bắt cóc. Âm u, đầy sát khí cứ như một con thú hung hãn chuẩn bị xé toạt người ta ra vậy. Xem thêm...
Anh lập tức xoay vô lăng, vội đi theo, nhưng xe thương vụ ở phía trước chạy quá nhanh, chỉ lưu lại khói xe phía sau, xe Long Dạ Tước phải tăng tốc rất nhiều để đuổi kịp.
Trong xe thương vụ, ba người đàn ông thấy sắp đến nơi rồi, và sẽ rất nhanh thôi bọn chúng sẽ được hưởng thụ cô gái ngon ăn ở phía sau kia, cảm giác phiêu phiêu khoái trá lắm.
Một trong mấy tên đó đã nhịn không được mò mẫm mặt Tô Lạc Lạc rồi, “Ta sắp đợi không được nữa rồi.”
Tô Lạc Lạc tức khắc oán hận liếc hắn, “Đừng có động bàn tay dơ bẩn của người lên ta.”
“Ai dà! Cô gái khá cay đấy nhỉ, một lát ta không những phải động vào mặt cô, mà còn sẽ động đến cả người cô.” Tên đàn ông cười nhếch mép, cái chuyện vừa kiếm tiền nhanh, lại được hưởng thụ như vậy, bọn chúng đều vô cùng thích làm.
Lúc này, xe dừng ngay trước một cái xưởng phế nát, đây thường là nơi hành sự của bọn chúng, bình thường nơi đây luôn có người canh gác động tĩnh.
Nghe thấy tiếng xe, hai tên đã đợi sẵn ở đây tức khắc kéo cửa ra quở trách.
“Sao mà lâu thế.”
Tô Lạc Lạc được gỡ ra sợi dây cột dưới chân, một tên thô lỗ kéo cô xuống xe, Tô Lạc Lạc vừa xuống xe thì dùng hết sức vùng vẫy khỏi sợi dây trên tay, miệng thì hét lớn cầu cứu.
Có đến năm tên đàn ông vây quanh cô, một trong số đó cười khà khà, “Nha đầu, cho là cô có hét đến vỡ giọng thì cũng không có ai đến cứu cô đâu, cả vùng này đều là địa bàn của bọn ta, không ai dám đến cả.”
Câu nói này khiến cho khuôn mặt vốn trắng bệch của Tô Lạc Lạc càng trắng toát đến đáng sợ, cô dùng sức cắn môi, đến nỗi đôi môi đỏ bị cô cắn đến tứa máu.
Sau đó, đúng lúc này, phía sau bãi cỏ sậy yên lặng là tiếng gầm rũ của động cơ xe, nhanh đến nỗi bọn chúng không hề có sự chuẩn bị gì.
Một chiếc Rolls Royce màu đen tựa như con dã thú phẫn nộ phóng thẳng đến.
Năm tên đàn ông chuẩn bị chén bữa ngon lành tức khắc trợn to mắt, có người dám cả gan xông vào đây? Tô Lạc Lạc nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, trái tim tuyệt vọng của cô lập tức sống lại, cô vui đến phát khóc.
Long Dạ Tước đến rồi!
Anh ta đến thật rồi!
Tô Lạc Lạc mở to mắt, và nước mắt ướt cả khoang mắt.
Ngay lúc này, cả chiếc xe dừng lại phát ra âm thanh ma sát rất lớn.
Cửa ghế lái mở ra, người đàn ông cả người đầy sát khí bước ra, Long Dạ Tước dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt thấy quần áo Tô Lạc Lạc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng hai tên kia dùng tay giữ chặt cổ tay mảnh mai của cô, mắt anh lập tức lướt qua tia lạnh lẽo.
“Buông cô ấy ra.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đầy phẫn nộ vang lên.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh đến rồi, thực sự rất vui, nhưng, tại sao anh ta lại đến đây có một mình vậy? Vệ sĩ của anh ấy đâu? Bọn bắt cóc có đến năm người lận cơ! Tô Lạc Lạc bất giác có cảm giác bất an và sợ hãi, cô nghĩ đến hai đứa trẻ, nếu như cô thật sự bị làm ô nhục, cô thà chết quách cho rồi, nhưng cô không muốn bọn trẻ sau này không có ba bên cạnh che chở.
“Long Dạ Tước, anh mau đi đi! Anh đánh không lại bọn chúng đâu.”
Trong mắt Tô Lạc Lạc người đông thì sẽ có lợi thế, hơn nữa người nhiều thì sẽ thắng thôi.
Long Dạ Tước nghe thấy câu nói ngốc này của cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt, “Cô đang không tin tưởng tôi đấy à?”
“Anh chăm sóc tốt cho bọn trẻ đi, mặc kệ tôi đi.” Tô Lạc Lạc cắn môi, vội nhắc nhở anh.
Nếu anh ngồi vào xe rời đi ngay tức khắc thì vẫn còn hi vọng.
Và trong lòng năm tên bắt cóc thì lại không nghĩ vậy, người đàn ông bước từng bước một về phía bọn chúng toàn thân toát ra khí trường cực mạnh mẽ, khiến người ta không dám ngó lơ.
Tên thủ lĩnh trong năm tên nói với một tên ốm yếu trong nhóm, “lão Ngũ, canh chừng cô ta.”
Tô Lạc Lạc tức khắc bị tên đàn ông ốm yếu nhỏ thó ghìm chặt lại, trong lòng cô lo lắng cho Long Dạ Tước đến nỗi quên cả hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô nhìn thấy tên thủ lĩnh dẫn theo ba tên còn lại tiến đến Long Dạ Tước đầy sát khí.
Đồng thời, bọn chúng mỗi người đều lấy từ trong người ra một cái dao găm, ánh sáng phản chiếu chói vào mắt cô.
“Bọn chúng có dao…”Cô vội hét lớn nhắc Long Dạ Tước.
Thân cao to thằng người của Long Dạ Tước không hề khựng lại, vẫn hiên ngang tiến về bốn tên đàn ông đó, hôm nay anh mặc bộ áo thun màu đen, gương mặt như điêu khắc ung dung tự tại, ánh mắt nhìn bọn thổ phỉ đang tiến về phía anh tối sầm như vực sâu, toát ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Bọn chúng hành nghề bấy lâu nay gặp qua không ít đối thủ nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ có khí thế dữ dội đến thế, cả người anh ta toát ra khí trường kinh người, mặc dù chưa bắt đầu đánh nhưng đã khiến bọn chúng có chút hoảng trong lòng rồi.
Cho dù bọn chúng có năm người, nhưng hình như cũng không bằng khí thế của một mình anh ta.
“Ngươi là ai? Dám đến đây phá bĩnh chuyện tốt của bọn ta.”
“Cô ấy là người của ta.” Long Dạ Tước nhếch môi, âm sắc trầm lạnh, không chút đắn đo.
Tô Lạc Lạc đang bị khống chế, vẫn bị ngây ra, anh ta vào lúc thế này mà vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm sao? Anh ta còn không mau rời khỏi đi.
“Long Dạ Tước, tôi không cần anh cứu tôi, anh mau rời khỏi đi! Mặc kệ tôi đi được không?” Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước, giận dỗi kêu lớn.
Trong tay anh không một tấc sắt, còn bốn tên đối diện anh thì ai nấy đều lăm lăm một con dao trong tay, anh hoàn toàn không thể nào đối phó nổi mà.
“Tô Lạc Lạc, tôi nói rồi, chuyện của cô tôi quản chắc rồi.” Long Dạ Tước vòng tay trước ngực, nhìn cô gái phía đối diện cười.
Tô Lạc Lạc muốn tức chết mà, anh ta đến đây để cứu cô hay là để nạp mạng vậy thế?
“Không cần, anh đi đi.” Tô Lạc Lạc mở to đôi mắt đầy nước, tiếp tục đuổi anh đi.
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô, “Tô Lạc Lạc, nếu hôm nay tôi cứu cô thành công, cô phải đồng ý một chuyện với tôi nhé, được không?”
“Gì cơ?”
“Nếu tôi cứu cô rồi, cô phải rời khỏi Dạ Trạch Hạo.”
“Anh…” Tô Lạc Lạc đơ ra, anh ta đang nói tầm phào gì thế, bây giờ mạng sống còn không giữ nổi nữa rồi, anh ta còn tâm trạng nói chuyện này?
“Có đồng ý hay không?” Long Dạ Tước nheo mắt hỏi dồn.
Tô Lạc Lạc dĩ nhiên là hi vọng anh ta tự mình bảo vệ bản thân, rời khỏi trước cơ, nhưng xem ra anh ta có vẻ sẽ không bỏ lại cô mà đi một mình.
“Có phải tôi đồng ý rồi anh sẽ đánh thắng bọn chúng?” Tô Lạc Lạc cũng chỉ muốn cổ vũ anh thôi.
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Long Dạ Tước giả bộ bản thân đơn thân độc mã khó thắng địch.
Tô Lạc Lạc thở hắt, gần như không hề suy nghĩ, nói ngay “Được, tôi hứa với anh, chỉ cần anh đánh thắng bọn chúng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”
Bọn thổ phỉ ở bên cạnh sắp tức chết rồi, giọng điệu của tên này cũng ngông quá đi mà! Dù gì thì bọn họ cũng có đến năm người to lớn ở đây, mà trong mắt hắn, họ như thể không tồn tại vậy.
“Hừ! Muốn thể hiện lấy uy trước mặt người phụ nữ của ngươi à, một lát nữa thôi sẽ cho ngươi nếm đủ.” Tên thủ lĩnh cười nhạt, hắn ghét nhất là người khác làm ra vẻ anh hùng.
Tô Lạc Lạc nghe xong, tim lập tức muốn nhảy khỏi miệng luôn.
Và lúc này đây, người đàn ông ban nãy còn đang nhìn cô, bây giờ đã chuyển ánh nhìn sang bốn tên bắt cóc. Âm u, đầy sát khí cứ như một con thú hung hãn chuẩn bị xé toạt người ta ra vậy. Xem thêm...
Danh sách chương