21130.

Tô Lạc Lạc vội đi làm ngay, sau khi đổ xong, cô thấy bông cầm máu có tác dụng rồi, máu trên tay anh chảy chậm hơn, cuối cùng thì hoàn toàn ngừng hẳn, còn trên ghế, nơi vị trí tay anh toàn là vệt máu, nhìn mà rùng cả mình.

Tô Lạc Lạc lấy miếng gạc quấn quanh vết thương cho anh, cô khịt khịt mũi.

Nước mắt xót xa đong đầy cả khoang mắt cô.

Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh anh bị thương, lúc đó, anh chỉ nhìn chằm chằm về phía cô, không hề chớp mắt, cứ như là vết thương này không phải bị trên người anh vậy đó.

“Vừa nãy anh….tại sao lại không né đi? Anh rõ ràng có thể né mà…” Nhìn thấy qua thân thủ của anh rồi nên Tô Lạc Lạc tin là cái người đó hoàn toàn không thể phục kích anh được.

Long Dạ Tước nhíu đôi mắt sâu thẳm khó đoán lại, “Không muốn né.”

“Tại sao?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, trong miệng hỏi tại sao, nhưng trong tim lại hiểu rất rõ.

Anh là vì muốn bảo vệ cô, anh nhất định phải trông chừng cô, sợ cô sẽ bị tên đó đâm bị thương.

“Anh thật ngốc …” Tô Lạc Lạc có chút hoảng đôi mắt chớp liên hồi, miệng thì trách mắng.

Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Hôm nay cô có thông minh hơn rồi đấy, biết bấm số gọi cho tôi.”

Tô Lạc Lạc làm gì có thời gian gọi điện? Chỉ vì trong lúc cô đang gọi cũng đúng lúc cô bị dùng dao uy hiếp, cô dĩ nhiên chỉ có thể thuận tay ném điện thoại vào trong túi thôi.

“Tại sao anh không cúp máy?” Tô Lạc Lạc hiếm khi dùng ngữ khí hòa bình ôn dịu như vậy nói chuyện với anh.

“Cô hi vọng tôi cúp máy?”

“Tôi…tôi dĩ nhiên là không hi vọng rồi, nhưng, anh đã đến cứu tôi rồi, sao lại không đem theo vệ sĩ? Lỡ như…”

“Hôm nay tôi chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, tôi hi vọng họ có thể ở bên bảo vệ hai đứa con của chúng ta, đưa bọn trẻ bình an về đến nhà họ Long, còn điện thoại của tôi vẫn luôn trong chế độ cuộc gọi với cô, cô nghĩ tôi có thể kêu ai được nữa sao?”

Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, “Nhưng mà…lỡ như người nhiều thì sao?”

Lỡ như bọn xấu ngày hôm nay đến hai mươi người thì sao? Anh có thể một người đánh lại hai mươi người không? “Không có lỡ như, cho là tôi phải một mình đánh một trăm thì tôi vẫn phải đến, vì tôi không muốn các con tôi mất mẹ.” Khi nói câu này gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước chỉ cách cô có một gang tay.

Tô Lạc Lạc cảm nhận được hơi thở của anh đều phà lên mặt cô, trong lòng cô trào dâng cảm xúc phức tạp khó nói, người đàn ông tuy nói là vì các con, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng là vì cứu cô mà.

Bất luận thế nào, anh không quản mạng sống có thể gặp nguy, chạy đến đây cứu cô, cô thật sự cảm động vô cùng, anh của vừa rồi cứ như là thiên sứ giáng trần vậy, nhen nhóm tia hi vọng và niềm tin được sống trong trái tim tuyệt vọng của cô.

Hơn nữa, nếu không có sự xuất hiện của anh, cô sẽ phải trải qua một khoảng thời gian sống không bằng chết.

Tô Lạc Lạc đang ngơ người ra, bất ngờ phát hiện gương mặt anh tuấn của anh càng ngày càng đến gần hơn, Tô Lạc Lạc lập tức biết ngay anh ta muốn làm gì.

Anh muốn hôn cô.

Cô phản xạ theo bản năng, né đầu về phía sau.

“Không được né, để tôi hôn một cái.” Anh ta ngang tàng lên tiếng.

Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, sau đó, cô lại ngoan ngoãn đưa đầu về lại vị trí ban đầu, anh ta nhìn cô, dưới ánh mắt sâu thẳm là ý cười hài lòng.

Tô Lạc Lạc mở to mắt, nhìn gương mặt quá mức anh tuấn của anh, trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, toát ra khí chất mê người.

Anh càng ngày càng đến gần hơn, đôi mi dài của cô hoảng loạn chớp liên hồi, đôi ngươi to xoay không ngừng, sau đó, trong khi cô mở to mắt như vậy đôi môi của anh ta chỉ chạm nhẹ lên môi cô.

Hơi thở của Tô Lạc Lạc như dừng lại, cảm nhận đôi môi dịu dàng của anh như ma sát trên môi cô, không ngờ lại có một cảm giác như dòng điện chạy dọc khắp người cô.

Dường như cảm nhận được phản ứng này của cô, anh ta nhếch mày, nhẹ giọng cười khì một tiếng.

Và trong đôi ngươi sâu thẳm, lướt qua nụ cười ma mị.

Tuy lúc này anh rất muốn nếm mùi vị ngọt ngào trong miệng cô, nhưng vẫn nên đưa người phụ nữ bị dọa chết khiếp này về nhà trước vậy.

Hơn nữa, trải qua chuyện ngày hôm nay, anh tin rằng sau này anh và cô ấy sẽ còn rất nhiều thời gian vui vẻ bên nhau.

“Vừa nãy ở trên xe, bọn chúng có động chạm vào đâu của cô không?” Anh bất ngờ rời khỏi môi cô, hỏi.

Đôi mắt Tô Lạc Lạc vẫn còn mông lung, cô vội lắc đầu, thành thật trả lời, “Không có!”

Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô một hồi, bèn tin tưởng cô.

Khởi động xe chạy ra khỏi đường rẽ, nhanh chóng lái về trung tâm thành phố, lại hướng đến phía biệt thự nhà anh.

Tô Lạc Lạc ở trên xe lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại vì vẫn luôn trong chế độ cuộc gọi nên đã hết điện rồi.

Lúc này cũng không biết Dạ Trạch Hạo có lo đến phát hoảng không nữa!

Long Dạ Tước thấy cô cầm điện thoại thở dài, gương mặt anh tuấn của anh tức khắc sa sầm, “Trên xe của tôi không được nghĩ đến người đàn ông khác.”

Tô Lạc Lạc tức khắc kinh ngạc nhìn anh ta, chẳng lẽ anh có đôi mắt nhìn xuyên thấu sao? Tại sao cô nghĩ gì anh ta vừa nhìn là đoán ra được ngay chứ?

Tô Lạc Lạc không hề phủ nhận, vì cô thật sự đang nghĩ đến Dạ Trạch Hạo. “Vừa rồi cô hứa với tôi chuyện đó, đừng quên nhé, sáng mai cô đưa ngay đơn từ chức cho Dạ Trạch Hạo, nói là cô không làm nữa.” Long Dạ Tước thực sự có chút hối hận, ban nãy trong tình huống đó, cho là anh yêu cầu cô gả cho anh, thì có lẽ trong khi nỗi sợ lấn át lý trí thì có thể cô ta cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà việc mà anh muốn cô làm nhất lại là rời khỏi Dạ Trạch Hạo.

“Nhưng mà…nhưng mà tôi có ký hợp đồng năm năm với anh ta, tôi đột ngột nói không làm nữa, phải chi tiền bồi thường đó.” Tô Lạc Lạc cắn môi, cô nghĩ chuyện này hình như có vẻ khó hoàn thành?

“Đem bản hợp đồng mà cô ký với anh ta đến cho tôi xem, tôi sẽ đưa luật sư của tôi xem dùm cô, đánh giá xem cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ lo liệu dùm cô.”

“Hợp đồng ở trong tay Dạ Trạch Hạo.”

“Vậy thì kêu anh ta đưa, nếu anh ta gây khó dễ cho cô, tôi sẽ ra mặt cho cô.” Long Dạ Tước nhất định muốn cô rời khỏi.

Tô Lạc Lạc hơi ngơ, nhìn anh hỏi, “Tại sao anh nhất định muốn tôi rời khỏi anh ta?”

“Vì tôi không thích.” Ngữ khí Long Dạ Tước đầy sự chê bai.

Tô Lạc Lạc nuốt nướt miếng, chẳng lẽ anh ta vẫn nghĩ đến việc lấy cô làm vợ sao?

“Không ngờ Tô Ngữ Phù có thể máu lạnh đến thế.” Tô Lạc Lạc cắn răng, giận đến nắm chặt nắm đấm.

Sắc mặt Long Dạ Tước cũng thắt lại, đáy mắt lóe lên sát khí, món nợ này anh tuyệt đối sẽ trả lại gấp bội cho nhà họ Tô.

“Cô yên tâm, tôi sẽ khiến nhà họ Tô trả giá cho chuyện này.” Long Dạ Tước lạnh lùng lên tiếng.

Tô Lạc Lạc ngây ra, quay đầu nhìn anh.

Long Dạ Tước đồng thời nghiêng đầu nhìn cô, “Trừ khi cô nuốt trôi được cục tức này.”

“Tôi làm sao mà nuốt trôi được chứ!” Tô Lạc Lạc sao có thể nuốt được cục tức này? Tô Ngữ Phù ức hiếp người quá đáng mà.

“Nếu đã vậy, cô cứ đợi mà xem kết cục của người nhà họ Tô đi!” Ánh mắt Long Dạ Tước toát ra sát khí.

Tô Lạc Lạc mím môi, không muốn nói thêm nữa, nhưng anh ta đã ra mặt cho cô như thế, cô thật sự rất kinh ngạc, và cũng rất cảm kích. Đến biệt thự, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại đi sạc pin, và cô cũng nhanh chóng đi tắm, gột rửa sạch tất cả những nơi mà bọn bắt cóc đã chạm vào người cô. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện