21135.

“Tô Lạc Lạc, không có em anh biết phải làm sao đây?” Dạ Trạch Hạo vừa ăn sủi cảo hơi nóng phỏng miệng, vừa nhìn cô nói.

Tô Lạc Lạc ngây người ra, nhìn anh ta, lên tiếng “Nếu không có tôi, anh càng phải sống tốt hơn nữa, tìm một người trợ lý sinh hoạt lo liệu một ngày ba cử cho anh.”

“Anh không cần người phụ nữ khác, anh chỉ cần em, có một mình em là đủ rồi.” Dạ Trạch Hạo có chút kiêu ngạo trả lời.

Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn anh ta nói, “Anh mau ăn đi!”

Cô dự định đợi anh ta ăn xong mới nói, nếu không anh ta chắc chắn ngay cả đến cái này cũng không chịu ngoan ngoãn ăn hết, Dạ Trạch Hạo mất gần hai mươi phút mới ăn xong, Tô Lạc Lạc đứng dậy dọn chén đĩa vào nhà nhà bếp.

Khi đi ra, Dạ Trạch Hạo bất ngờ đưa cho cô một món quà, “Nhãn hiệu hôm qua anh làm người đại diện cho có chuẩn bị một phần quà cho em, nhận lấy đi!”

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cười một cái, “Tôi không thể nhận.”

“Có gì mà không thể nhận cơ chứ? Sau này những nhãn hiệu mà anh làm người đại diện thế nào cũng sẽ có một phần cho em.” Dạ Trạch Hạo cười nói, đây là đối đãi đặc biệt dành riêng cho cô.

Tô Lạc Lạc thở dài trong lòng, cô ngồi về phía đối diện anh, ánh mắt nhìn anh rất nghiêm túc, và cuối cùng cũng nói ra, “Dạ Trạch Hạo, tôi muốn từ chức.”

Gương mặt Dạ Trạch Hạo bất ngờ, đôi mắt sáng nhìn cô, “Em nói gì cơ?”

“Bọn trẻ sắp nghỉ hè rồi, tôi muốn dành thời gian để ở bên bọn chúng.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nghĩ đến lý do này thôi, hơn nữa lý do này hoàn toàn hợp lý và đủ sức thuyết phục.

Dạ Trạch Hạo cười ngay tức khắc, “Em chỉ muốn cùng bọn trẻ vui hết mùa hè thôi, từ chức làm gì? Anh cho em nghỉ phép là được thôi mà.”

Tô Lạc Lạc không phải muốn nghỉ phép, mà là thực sự nghỉ việc cơ, nếu không sẽ không đối diện được với Long Dạ Tước mất.

“Không, tôi vẫn cứ từ chức thôi! Khoảng thời gian này rất cám ơn anh đã cho tôi cơ hội việc làm, còn tặng tôi nhiều món quà đến thế.” Tô Lạc Lạc chân thành cảm kích anh ta.

Thần thái cô quá nghiêm túc khiến cho Long Dạ Tước phát hoảng, anh nhìn cô, chỉ có thể nói cứng, “Anh sẽ không để em đi đâu, chúng ta ký hợp đồng năm năm rồi, em nên nhớ là nếu nghỉ việc là em vi phạm hợp đồng đó.”

Tô Lạc Lạc chỉ có thể cầu xin anh ta, “Dạ Trạch Hạo, tôi xin anh đó được không? Nếu anh thật sự muốn tôi bồi thường tiền hủy hợp đồng, giờ trong tay tôi chỉ có bam trăm ngàn tệ, tôi sẽ bồi thường hết cho anh.”

Dạ Trạch Hạo mắt trợn to, cô ấy thà bồi thường phí hủy hợp đồng để được từ chức? Điều này khiến sắc mặt anh lập tức khó coi hẳn, “Em hoàn toàn không phải vì muốn cùng bọn trẻ trải qua mùa hè mà muốn nghỉ phải không? Có phải Long Dạ Tước muốn em từ chức không?”

Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, chỉ có thể gật đầu, “Đúng vậy, tôi hứa với anh ấy rồi, sẽ nghỉ công việc này.”

“Nhưng rõ ràng em nói em không thích anh ta.” Dạ Trạch Hạo nghiêm túc chất vấn.

Tô Lạc Lạc thở một hơi dài, “Bất luận thế nào, tôi đều phải nghỉ công việc này, ngày mai tôi sẽ không đến làm việc nữa đâu.” Nói xong, cô lại nghĩ ra điều gì, vội từ trên cổ tháo sợi dây chuyền ra để trên mặt bàn, “Cái này cũng trả cho anh.”

Tô Lạc Lạc, em….” Dạ Trạch Hạo có hơi hoảng, “Em nhất định phải đi sao?”

Tô Lạc Lạc hít thở sâu, nói “Xin lỗi, tôi biết làm vậy gây ra bất tiện cho anh, nhưng thật sự tôi ở bên cạnh anh cũng không thực sự quan trọng lắm, những việc giống như thế bất cứ người trợ lý nào ở bên cạnh anh đều có thể thay thế tôi hoàn thành, tôi ở bên anh thực tế là dư thừa thôi.”

Dạ Trạch Hạo tức khắc đứng dậy, gương mặt anh tuấn giận dữ hét nhỏ, “Em không hề dư thừa, vị trí của em trong lòng anh là không ai có thể thay thế được cả.”

Tô Lạc Lạc chớp mắt, nhìn anh đầy bất ngờ.

“Đừng rời khỏi anh có được không?” Dạ Trạch Hạo nắm lấy tay cô, giọng năn nỉ vô cùng nhẹ nhàng.

Tô Lạc Lạc dĩ nhiên không nhẫn tâm cự tuyệt anh ta, nhưng bây giờ cô cũng đang trong tình cảnh khó xử, cuối cùng vẫn phải nói một cách dứt khoát, “Xin lỗi, Dạ Trạch Hạo.”

Nói xong, Tô Lạc Lạc vùng khỏi tay anh ta, bước nhanh ra phía cửa, bước ra khỏi cửa lớn, quẹo về hướng vườn hoa.

“Tô Lạc Lạc.. anh thích em.” Đột nhiên phía sau truyền đến câu tỏ tình xé ruột gan.

Bước chân Tô Lạc Lạc khựng lại, cô quay đầu, nhìn người đàn ông đuổi theo ra từ đại sảnh, bóng người Dạ Trạch Hạo đổ xuống dưới nắng, hoàn mỹ tựa như thần tiên, tuy nhiên, lúc này đây toàn thân anh toát ra cảm giác ưu tư, ánh mắt anh rơi trên người cô đầy tình cảm, tràn đầy tình yêu thương và nỗi bi thương.

Tim Tô Lạc Lạc đập nhanh liên hồi, lần đầu tiên cô bị đàn ông tỏ tình sâu lắng đến thế, nhưng cô lại không thể tiếp nhận tình cảm này.

“Xin lỗi…” Tô Lạc Lạc lắc đầu, quay người, tiếp tục bước đi khỏi.

Phía sau, Dạ Trạch Hạo đứng nhìn thân hình cô rời khỏi, gương mặt anh tuấn lướt qua sự tổn thương sâu sắc, anh dựa vào cửa, thở hắt ra.

Không, anh sẽ không buông tay như thế, anh biết Tô Lạc Lạc chỉ là bị Long Dạ Tước uy hiếp thôi, cô không phải thực sự tuyệt tình rời khỏi.

“Anh sẽ khiến em quay về bên anh.” Dạ Trạch Hạo nghiến răng nói ra.

Tô Lạc Lạc từng bước đi về phía biệt thự nhà Long Dạ Tước, cô rõ ràng chỉ là nói vài câu với Dạ Trạch Hạo thôi, nhưng tại sao toàn thân cô đều tựa như mất hết sức lực vậy nè? Cô chỉ là không nhẫn tâm khiến một người đàn ông thất vọng đến thế mà thôi.

“Gì cơ? Không nỡ à?” Bất chợt, một giọng nam từ trên đỉnh đầu ụp xuống.

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, thấy Long Dạ Tước đứng khoanh tay, dựa vào cột trụ ở phía ngoài cửa lớn, thân hình đẹp bất phàm, tựa như một bức tượng điêu khắc vậy.

Tô Lạc Lạc vội thả lỏng biểu cảm khuôn mặt, “Không có!”

Long Dạ Tước không tin, vừa rồi thấy cả khuôn mặt cô thất thần, cúi đầu chán nản vậy, rõ ràng là đang cảm thấy rất lạc lõng thất vọng.

“Tô Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, trong tim cô ngoài có tôi và các con ra, không được có thêm người dư thừa nào nữa.” Long Dạ Tước khóa chặt mày ngài, tựa như vương tước ra lệnh cho nô lệ vậy.

Tô Lạc Lạc nhìn anh có chút vô vị, “Trong tim tôi chỉ có các con, không có người khác.”

Dĩ nhiên, cũng bao gồm anh ta.

Lúc này, sắc mặt anh ta càng sa sầm khó đoán.

“Các con đâu rồi?”

“Ở trên lầu xem phim.”

Tô Lạc Lạc đơ ra, ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy nên cho bọn trẻ xem một ít phim hoạt hình.

“Cô biết nấu cơm không?”

“Biết chứ!” Tô Lạc Lạc gật gật đầu.

Vậy được! Sau này bữa sáng của tôi và các con đều giao cho cô cả đấy.”

“Hả? Cái gì?”

“Để tránh việc cô cả ngày cảm thấy vô vị không có gì làm, sau này cô ở nhà làm việc đi! Tôi có thể cố định mỗi tháng cho tiền lương cho cô!” Long Dạ Tước làm thế là để thứ nhất cô có việc làm, thứ hai có một phần tiền lương.

Tô Lạc Lạc cứng họng nhìn anh, anh ta xem cô là bảo mẫu rồi à? Đương nhiên chăm sóc các con thì cô hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhưng còn phải chăm sóc anh ta, cô lại có chút không mặn mà lắm.

“Dạ Trạch Hạo cho cô bao nhiêu tiền lương, tôi sẽ cho nhiều hơn mức của anh ta nữa, nên cô không có gì phải oán than nữa nhé.”

Tô Lạc Lạc lại cứng họng lần nữa, nhếch mày nói, “Anh ta cho tôi một trăm ngàn tệ một tháng.”

“Vậy tôi cho cô một trăm năm mươi ngàn tệ.” “Thôi được rồi, tôi không lấy của anh.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, chăm sóc các con là trách nhiệm của cô, “Anh chỉ cần phụ trách lo chi phí ăn ở của chúng tôi là được rồi.” Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện