21143.

Tô Lạc Lạc ngủ trưa rồi, tỉnh dậy, chậm rãi nấu một tô mì, những ngày tháng nhàn nhã như thế cô vẫn chưa thấy quen lắm!

Nghĩ tới tối hôm qua đâm một cái vào Long Dạ Tước, cô liền nhịn không được cười, người đàn ông này hôn không đúng lúc, đáng đời phải chịu trận.

Tô Lạc Lạc bây giờ không coi điện thoại, không xem máy tính, chỉ coi sách.

Quyển sách hôm qua đọc không vô, hôm nay cầm trên tay hóa ra lại đọc được rồi, hơn nữa, càng xem càng thích.

Tô Lạc Lạc đang đọc sách, bất ngờ điện thoại cô để ở bên cạnh reo lên, Tô Lạc Lạc cầm lên xem, là Hạ Thấm gọi đến.

“Alô!” Tô Lạc Lạc nghe máy.

“Lạc Lạc, cậu xem tin tức nóng sốt nhất hôm nay chưa?” Đầu dây bên kia giọng Hạ Thấm có chút lo lắng hỏi.

Tô Lạc Lạc trả lời, “Tớ đã không xem điện thoại và máy tính rồi, xảy ra chuyện gì sao?”

“Dạ Trạch Hạo công khai thừa nhận anh và Hạ Dung đang yêu nhau rồi, anh còn mở một lễ công cáo báo chí, thừa nhận bản thân là người thay lòng đổi dạ trước, trong chuyện yêu đương của hai người thì cậu là người vô tội, anh ấy không tiếc phá hoại danh tiếng mình để bảo vệ cậu đó.”

Tay cầm điện thoại của Tô Lạc Lạc run rẩy, đầu óc trống rỗng, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Làm chuyện dại dột gì thế? “Bây giờ toàn bộ fan hâm mộ của anh đều phát cuồng lên, chuyện này khiến anh mất rất nhiều fan, trên mạng những câu chửi mắng anh ngày càng dữ dội, phải làm sao bây giờ! Tớ biết anh là vô tội mà!" Hạ Thấm thay mặt thần tượng của mình lo lắng sợ hãi.

Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, cả người đứng hình, Dạ Trạch Hạo tại sao lại làm như vậy?

"Được rồi, Lạc Lạc, cậu gọi điện thoại cho anh ấy đi! Tớ thấy anh ấy hiện tại cũng không dễ chịu gì đâu."

"Được! Tớ sẽ làm." Tô Lạc Lạc trả lời một tiếng, đợi Hạ Thấm cúp điện thoại.

Tô Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, vẫn là cầm lấy điện thoại gọi điện cho Dạ Trạch Hạo.

"A lô!"giọng khàn và không có lực.

"Anh tại sao lại làm như vậy? Anh biết hậu quả khi anh làm như vậy không? Danh tiếng của anh sẽ bị tổn hại đó." Tô Lạc Lạc trách cứ.

"Anh nguyện để danh tiếng bị tổn thương, cũng phải bảo vệ sự trong sạch của em, em yên tâm, em chắc chắn không bị khốn đốn vì fan của anh nữa.

"Dạ Trạch Hạo, anh..." Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại nhưng lại không biết phải nói gì.

"Không cần quá cảm động, đây vốn dĩ chính là phiền phức anh mang tới cho em, bây giờ để anh giải quyết mới là tốt nhất."

"Nhưng mà, anh thật sự không cần làm như vậy, tôi không quan tâm trên mạng mắng chửi tôi đâu." Tô Lạc Lạc thở dài, bây giờ anh cũng đã làm rồi, cũng không cứu vãn được gì nữa.

"Tô Lạc Lạc, anh cam tâm làm vậy vì em." Bên kia đầu dây, âm thanh của Dạ Trạch Hạo chứa đầy tình cảm và khàn đặc.

Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, chặt thật chặt, một câu cũng không nói ra được, rõ ràng chỉ tiếp xúc với anh không tới hai tháng, nhưng đối với anh, cô lại rất cảm động và cảm kích.

"Dạ Trạch Hạo, cám ơn anh." Tô Lạc Lạc chân thành mà nói.

"Có thời gian dẫn bọn trẻ qua nhà anh chơi, anh cũng nhớ bọn chúng lắm."

"Được!" Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng cười.

Đầu dây bên kia cúp điện thoại trước, Tô Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, nhất thời không biết phải làm gì, cô nghĩ, bây giờ trên mạng chắc chắn đều là tin tức tiêu cực của Dạ Trạch Hạo rồi!

Khoảng sáu giờ, tiếng xe đúng giờ từ bên ngoài vang lên, Tô Lạc Lạc từ ghế nằm trong vườn hoa đứng dậy, cô nghe thấy hai đứa nhóc vừa hát nhạc vừa đi vào.

Tô Lạc Lạc vừa cười vừa bước ra từ bên cạnh, hôm nay cô mặc một bộ đầm trắng, mái tóc dài gội vào ban sáng buông xõa ra sau, dưới ánh hoàng hôn, như thể tiên khí tỏa ra vậy thuần khiết trong sáng.

"Ma mi..."

Tô Lạc Lạc sau khi đón lấy bọn trẻ, ngẩng đầu, thì nhìn thấy phía sau người đàn ông đi đến, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, thong dong bước, nhưng khí trường lại rất mạnh mẽ, làm người khác có cảm giác nể phục sùng bái.

Bên cạnh Tô Lạc Lạc là hai đứa con vây lấy, ngẩng đầu lên, cơn gió mát của xế chiều hất mái tóc trên ngực cô, từng lọn từng lọn tung bay, đầm cô cũng bị gió thổi ra một thân hình dịu dàng đáng yêu, vai tròn mềm mại tinh tế, nhẹ nhàng lộ ra phần xương đòn gợi cảm. Long Dạ Tước thầm cảm thán, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Tô Lạc Lạc, không hề có một nét nào giống ba cô, Tô Vỹ Khâm, vậy là cô nhất định giống mẹ rồi, nhưng mà, tấm hình của mẹ cô, anh có thấy qua trên mặt dây chuyền rồi, tuy là hình nhỏ, nhưng mà ngũ quan của hai người lại cũng chẳng giống đến vậy.

Rốt cuộc người con gái này giống ai? Không giống ba, cũng không giống mẹ, hình như không phải con của bọn họ vậy.

Bởi vì hai đứa con mà anh và cô sinh ra đã tập hợp những gien tốt nhất của bọn họ mà!

"Tối nay không cần nấu ăn rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi, cô cần thay trang phục chứ?" Long Dạ Tước hỏi cô

Tô Lạc Lạc cúi đầu nhìn, không có vấn đề gì, lắc đầu nói, "Không cần thay, đi đâu ăn?"

"Ba mời chúng ta ăn bữa thịnh soạn."

"Cứ ăn bữa thịnh soạn suốt, hai đứa không sợ biến thành heo con mập ù à?"

"Không sợ." Hai đứa nhóc có bữa ăn lớn, còn lo vấn đề mập ốm gì nữa?

Tô Lạc Lạc phát hiện con trai cũng không giống như lúc trước bình tĩnh rồi, xem ra, bọn trẻ có ba mẹ cùng yêu thương, tuổi thơ thật sự của bọn chúng mới thể hiện ra được, hình như cũng không phải chuyện xấu gì.

"Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, đặt cặp sách của các con vào đây."

"Dạ, được rồi, ba."

Hai đứa trẻ vừa đi, Long Dạ Tước đi gần đến Tô Lạc Lạc một chút, ánh mắt thâm sâu mà khóa chặt cô nói, "Gần đây nếu như ba cô gọi điện cho cô, cô không cần bắt, nếu như ông ta đến nhà để kiếm cô, cô cũng không cần gặp ông ta."

Tô Lạc Lạc ngạc nhiên, "Ông ta tại sao muốn tìm tôi?"

"Ba của cô lúc trước cùng công ty của tôi có chút nghiệp vụ qua lại, hiện tại, tôi đã cắt đứt toàn bộ các nghiệp vụ với công ty của ông ta, tôi lo lắng là ông ta sẽ qua đây tìm cô để thỉnh cầu." Long Dạ Tước không thể không quan tâm điểm này, vì phần lớn lợi nhuận của công ty Tô Vỹ Khâm đều phụ thuộc vào công ty của anh mới kiếm được.

Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra, sau đó, ánh mắt lướt qua một sự oán hận nói, "Tôi mới không thèm thay ông ta cầu xin."

"Khi tôi không có ở nhà, nếu ông ta đến nhà tìm, không được mở cửa gặp ông ta." Long Dạ Tước nhẹ giọng nhắc nhở một tiếng, anh cũng không muốn cô và người nhà họ Tô vướng bận không rõ ràng.

Tô Lạc Lạc gật đầu, cho dù anh không nói, cô cũng sẽ làm như vậy thôi, tại vì cô đối với người ba này không hề có một chút thiện cảm, có thể nói, trong lòng cô rất hận ông ta.

Cơm tối bọn trẻ ăn rất là vui vẻ, về đến nhà đã là khoảng chín giờ rồi, Tô Lạc Lạc dụ dỗ con trai để cô tắm, Long Dạ Tước đứng kế bên nhìn, hai đứa trẻ ngồi trong bồn tắm, bụ bẫm, nõn nà, quả thật rất đáng yêu.

Tô Lạc Lạc cho bọn trẻ mặc áo ngủ vào, Long Dạ Tước dẫn bọn chúng về phòng đi ngủ, Tô Lạc Lạc dọn dẹp đồ trong bồn tắm, sau khi làm xong chạy đến phòng của bọn trẻ, chỉ thấy Long Dạ Tước cầm lấy quyển sách cổ tích, đang kể chuyện.

Tô Lạc Lạc hơi bị sốc, người đàn ông này cũng biết kể chuyện sao, đôi ngươi đen tuyền của Long Dạ Tước liếc cô một cái, tiếp tục đọc tiếp phần chuyện. Vốn dĩ không khí rất yên ắng, hai đứa trẻ nằm ngay ngắn, đôi mắt to rất nghiêm túc nhìn ba, nghe anh kể chuyện Bé ngón tay cái, giọng nhỏ nhẹ trầm trầm tựa như âm thanh của đàn, êm dịu dễ nghe, đừng nói bọn trẻ nghe rất là hăng say, Tô Lạc Lạc đứng trước cửa cũng cảm thấy người đàn ông này có giọng nói rất là mê hoặc, dường như đem đến một loại ma lực không nói nên lời. Kể xong chuyện, Long Dạ Tước vuốt ve hai cái đầu nhỏ của bọn trẻ, dỗ bọn nó ngủ, hai đứa trẻ dưới sự vuốt ve của ba, từ từ mà chìm vào giấc ngủ, cái miệng nhỏ từ từ nâng lên. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện