21150.
Trong phòng ở lầu hai, Dạ Trạch Hạo sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, anh lập tức đưa tay ôm lấy, ôm Tô Lạc Lạc kéo vào lòng, "Lạc Lạc, anh đưa em đi bệnh viện."
Tô Lạc Lạc lúc bị Long Dạ Tước kéo vào trong lòng, cô cảm thấy sự khó chịu trong người dường như lập tức biến thành đầy niềm vui, cô có chút sốc, nhưng mà, lúc này lý trí của cô có chút không tỉnh táo..
Cô đột nhiên chủ động đặt tay lên cổ Dạ Trạch Hạo, cơ thể cũng dính sát vào anh ta.
Dạ Trạch Hạo nhìn thấy khuôn mặt mê hoặc quyến rũ đỏ hồng của cô, cổ họng anh cứ thắt chặt lại, vốn dĩ đây là cô gái trong tận đáy lòng anh luôn khao khát, vì vậy, trong tình huống như vậy, anh sao lại có thể kiềm chế được chứ? Không lẽ, anh không nên đưa cô ấy đi bệnh viện, mà là trực tiếp giúp cô giải quyết à?
Hơi thở của Dạ Trạch Hạo có chút đứt đoạn, nhìn đôi môi đỏ hồng của Tô Lạc Lạc đóng mở ra khi hít thở, anh nuốt nước miếng một cái, có chút kiềm chế không được ôm lấy eo của cô, một tay choàng ra sau đầu cô, anh chầm chậm nghiêng người xuống, chuẩn bị hôn vào đôi môi đỏ của cô...
Mà chính tại lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị một người nào đó thô bạo đạp mạnh chân bật ra..
Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu lại.
Còn ở trước cửa, Long Dạ Tước với khuôn mặt đẹp trai đầy hàn khí, trong đôi ngươi đen sâu thẫm giao thoa sự lạnh lùng và sát khí, thật sự hơn cả mùa đông tuyết giá.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh kéo thành đường thẳng, toàn thân toát ra khí trường âm u, lạnh lẽo.
Hình ảnh Dạ Trạch Hạo và Tô Lạc Lạc ôm nhau lúc này, rất khó làm anh không nghĩ đến giữa bọn họ đang làm chuyện gì, bọn họ đang hôn nhau, bọn họ đang ôm nhau, ở sau lưng anh, không biết đã hôn được bao lâu rồi nữa!
Hay là, bọn họ chuẩn bị ở sau lưng anh, trong cái phòng này làm chuyện gì?
Long Dạ Tước lúc này có một loại cảm giác phẫn nộ khi bị phản bội, đó cũng lý do khiến anh đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, một phát đẩy cô gái trong lòng Dạ Trạch Hạo ra, sau đó, một nắm đấm nặng nề tấn công vào khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo bị đánh vào một bên, sau đó, một giây sau Dạ Trạch Hạo cũng tung quyền, Long Dạ Tước không ngờ anh ta sẽ phản đòn, một bên mặt của anh cũng nhận lấy một quyền.
Tô Lạc Lạc khó chịu mà nhíu lông mày, nhìn hai người đàn ông đánh nhau, cô cố hết sức nói nhẹ một tiếng, "Đừng đánh nữa..."
Long Dạ Tước nheo đôi mắt lạnh đến thấu xương, quét một cái qua cô gái trên sofa, và mọi sự tức giận của anh bị kinh hãi thay thế.
Mặt của Tô Lạc Lạc rất đỏ, hơn nữa, sắc mặt cô lộ ra sự đau khổ, anh lập tức tiến về trước gọi nhẹ cô, "Lạc Lạc, cô bị làm sao vậy?"
"Anh không nhìn ra là cô ấy bị chuốc thuốc rồi à?" Dạ Trạch Hạo ở kế bên phẫn nộ gào lên một tiếng.
Long Dạ Tước lập tức vươn tay ra sờ vào trán của Tô Lạc Lạc, khuôn mặt, còn cả tay, quả nhiên nóng đến kinh người.
"Cô ấy như vậy bao lâu rồi?"Long Dạ Tước nhìn sang Dạ Trạch Hạo.
"Được một lát rồi." Khuôn mặt đẹp của Dạ Trạch Hạo vẫn còn dấu ấn của nắm đấm!
Mà mặt của Long Dạ Tước cũng thoáng thấy bị sưng đỏ lên, anh đưa thẳng cánh tay bế lấy Tô Lạc Lạc ra cửa.
Dạ Trạch Hạo xông theo bóng hình anh nói, "Anh tốt nhất đưa cô ta đến bệnh viện."
Câu nói này cũng đang cảnh cáo anh, không được thừa nước đục thả câu, Tô Lạc Lạc bây giờ chỉ là bị chuốc thuốc thôi, không ở trạng thái tỉnh táo, vì vậy, anh ta tốt nhất không nên sử dụng kiểu chữa trị kia.
Long Dạ Tước dường như không nghe thấy, bế lấy Tô Lạc Lạc chạy nhanh ra cửa.
Tô Ngữ Phù nấp phía sau một cây cột, nhìn trong lòng của Long Dạ Tước bế lấy Tô Lạc Lạc phi nhanh ra ngoài, cô lập tức rất kinh ngạc, Long Dạ Tước tại sao không hiểu lầm cô ta vậy? Còn bế cô ta xuống.
Tô Lạc Lạc trong cơn mơ hồ, cảm thấy đang bị bế, cô biết là người bế cô ấy là Long Dạ Tước, và bị anh ôm như vậy, thân thể cô lại cảm thấy rất là vui, từ trước giờ không hề có ý muốn ở gần anh ta đến vậy, muốn cảm nhận sự ấm áp của anh ta.
Cô bị làm sao thế này?
Mặt của cô ửng hồng, hô hấp gấp rút.
Lại còn... rất nóng, rất nóng...
Toàn thân giống như bị ném vào trong chảo nóng vậy.
Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước nhanh chân bế vào trong xe, anh kêu vệ sĩ lái xe, còn anh ôm lấy Tô Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, kéo miếng che xuống, phía sau ghế trở thành một nơi không gian riêng rất kín đáo.
Tô Lạc Lạc vẫn nằm trong lòng của Long Dạ Tước, cô cố gắng nắm lấy nắm đấm, muốn tỉnh táo chút, nhưng mà trong không khí toàn hơi thở hoocmon nam thanh khiết, cô không kiềm lòng được đưa tay ra ôm lấy anh.
Mắt cô đê mê, lưu luyến khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân của người đàn ông, bàn tay nhỏ của cô nhịn không được úp lên mặt của anh, "Giúp tôi.. tôi...rất khó chịu...Long Dạ Tước... giúp tôi..."
Nghe cô yêu cầu và nài nỉ một cách yếu ớt, trong miệng cô phun ra hơi thở cũng nóng hổi.
Khuôn mặt Long Dạ Tước thắt chặc, anh tiến gần đến cô, giọng khàn hỏi, "Cô chắc chắn là cần tôi giúp cô?"
"Uhm... thật khó chịu." Lý trí của Tô Lạc Lạc bị thuốc khống chế rồi, cô căn bản không cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ, chỉ là trong lòng cô, cô tìm kiếm sự giúp đỡ của Long Dạ Tước, là hi vọng anh tìm ra biện pháp làm cô dễ chịu hơn chút.
Nhưng mà dược tính phát tác, làm đồng tử của cô có chút giãn ra mất tiêu cự, cô phát ra âm thấp kèm theo sự quyến rũ.
Cái khuôn mặt tuấn tú như thể tuyệt tác khéo léo của ông trời của Long Dạ Tước, ở trước mắt cô, thật mơ hồ, và cô rất muốn gần gũi anh ta, rất muốn rất muốn hôn vào đôi môi gợi cảm của anh ta...
Tô Lạc Lạc lập tức ngồi lên chân anh ta, đưa tay móc lấy cổ của anh, khuôn mặt đem theo một sự thanh tú hơi có khí chất trẻ con, cô cứ thế mà chủ động hôn lên đôi môi của anh.
Cả người Long Dạ Tước chịu đựng đến cực điểm rồi, anh thật sự muốn nhân cơ hội này thưởng thức sự ngọt ngào của cô, nhưng mà, không đảm bảo rằng lúc cô tỉnh táo lại, sẽ không hận anh.
Thật không dễ gì cùng cô thiết lập được chút cảm tình, nếu như chỉ vì anh muốn cưỡng bức lấy cô, mà lần nữa trở lại điểm xuất phát, cũng có chút không đáng, nói chung, anh có thể đợi được, đợi cô sau này yêu anh, cô sẽ là người của anh thôi.
Vì vậy anh không do dự cần hay không cần làm như vậy.
Mà bây giờ, người con gái này căn bản đang mồi lửa, Long Dạ Tước xem ra cần phải cho cô biết hậu quả rồi.
"Tô Lạc Lạc, cô tỉnh táo chút đi, cô bị hạ thuốc rồi, bây giờ, tôi cần cô nói tôi nghe, cô xác định là muốn tôi giúp cô chứ?"
"Cần...cần.." Tô Lạc Lạc khó chịu đến sắp muốn khóc ra rồi, mà anh vẫn không cứu cô
"Ý của cô là, cô muốn tối nay tôi ngủ với cô à?" Long Dạ Tước giọng nhẹ khàn khàn ghé vào tai của cô mà dò hỏi.
Tô Lạc Lạc đang lúc bị khống chế đầu óc thần kinh, vì câu nói này, giật mình mà tỉnh táo trong vài giây, cô lại kêu lớn, "Không muốn... không muốn...Long Dạ Tước, đưa tôi đến bệnh viện...cầu xin anh...đưa tôi đến bệnh viện được không?"
Long Dạ Tước không ngờ rằng người con gái này nóng đến như vậy rồi, mà chỉ mới nghe nói là muốn thịt cô ta, cô lại có thể duy trì một chút lý trí cự tuyệt anh.
Kì thật với tình huống như vậy, cho dù là có được cô, sau khi cô ta tỉnh, cũng không có gì mà nói được.
Rốt cuộc tình huống khẩn cấp. "Được, tôi đưa cô đi bệnh viện." Long Dạ Tước vẫn là bỏ qua cơ hội này, kéo tấm chắn xe ra nói với vệ sĩ phía trước, "Đi bệnh viện gần nhất." Xem thêm...
Trong phòng ở lầu hai, Dạ Trạch Hạo sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, anh lập tức đưa tay ôm lấy, ôm Tô Lạc Lạc kéo vào lòng, "Lạc Lạc, anh đưa em đi bệnh viện."
Tô Lạc Lạc lúc bị Long Dạ Tước kéo vào trong lòng, cô cảm thấy sự khó chịu trong người dường như lập tức biến thành đầy niềm vui, cô có chút sốc, nhưng mà, lúc này lý trí của cô có chút không tỉnh táo..
Cô đột nhiên chủ động đặt tay lên cổ Dạ Trạch Hạo, cơ thể cũng dính sát vào anh ta.
Dạ Trạch Hạo nhìn thấy khuôn mặt mê hoặc quyến rũ đỏ hồng của cô, cổ họng anh cứ thắt chặt lại, vốn dĩ đây là cô gái trong tận đáy lòng anh luôn khao khát, vì vậy, trong tình huống như vậy, anh sao lại có thể kiềm chế được chứ? Không lẽ, anh không nên đưa cô ấy đi bệnh viện, mà là trực tiếp giúp cô giải quyết à?
Hơi thở của Dạ Trạch Hạo có chút đứt đoạn, nhìn đôi môi đỏ hồng của Tô Lạc Lạc đóng mở ra khi hít thở, anh nuốt nước miếng một cái, có chút kiềm chế không được ôm lấy eo của cô, một tay choàng ra sau đầu cô, anh chầm chậm nghiêng người xuống, chuẩn bị hôn vào đôi môi đỏ của cô...
Mà chính tại lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị một người nào đó thô bạo đạp mạnh chân bật ra..
Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu lại.
Còn ở trước cửa, Long Dạ Tước với khuôn mặt đẹp trai đầy hàn khí, trong đôi ngươi đen sâu thẫm giao thoa sự lạnh lùng và sát khí, thật sự hơn cả mùa đông tuyết giá.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh kéo thành đường thẳng, toàn thân toát ra khí trường âm u, lạnh lẽo.
Hình ảnh Dạ Trạch Hạo và Tô Lạc Lạc ôm nhau lúc này, rất khó làm anh không nghĩ đến giữa bọn họ đang làm chuyện gì, bọn họ đang hôn nhau, bọn họ đang ôm nhau, ở sau lưng anh, không biết đã hôn được bao lâu rồi nữa!
Hay là, bọn họ chuẩn bị ở sau lưng anh, trong cái phòng này làm chuyện gì?
Long Dạ Tước lúc này có một loại cảm giác phẫn nộ khi bị phản bội, đó cũng lý do khiến anh đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, một phát đẩy cô gái trong lòng Dạ Trạch Hạo ra, sau đó, một nắm đấm nặng nề tấn công vào khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo bị đánh vào một bên, sau đó, một giây sau Dạ Trạch Hạo cũng tung quyền, Long Dạ Tước không ngờ anh ta sẽ phản đòn, một bên mặt của anh cũng nhận lấy một quyền.
Tô Lạc Lạc khó chịu mà nhíu lông mày, nhìn hai người đàn ông đánh nhau, cô cố hết sức nói nhẹ một tiếng, "Đừng đánh nữa..."
Long Dạ Tước nheo đôi mắt lạnh đến thấu xương, quét một cái qua cô gái trên sofa, và mọi sự tức giận của anh bị kinh hãi thay thế.
Mặt của Tô Lạc Lạc rất đỏ, hơn nữa, sắc mặt cô lộ ra sự đau khổ, anh lập tức tiến về trước gọi nhẹ cô, "Lạc Lạc, cô bị làm sao vậy?"
"Anh không nhìn ra là cô ấy bị chuốc thuốc rồi à?" Dạ Trạch Hạo ở kế bên phẫn nộ gào lên một tiếng.
Long Dạ Tước lập tức vươn tay ra sờ vào trán của Tô Lạc Lạc, khuôn mặt, còn cả tay, quả nhiên nóng đến kinh người.
"Cô ấy như vậy bao lâu rồi?"Long Dạ Tước nhìn sang Dạ Trạch Hạo.
"Được một lát rồi." Khuôn mặt đẹp của Dạ Trạch Hạo vẫn còn dấu ấn của nắm đấm!
Mà mặt của Long Dạ Tước cũng thoáng thấy bị sưng đỏ lên, anh đưa thẳng cánh tay bế lấy Tô Lạc Lạc ra cửa.
Dạ Trạch Hạo xông theo bóng hình anh nói, "Anh tốt nhất đưa cô ta đến bệnh viện."
Câu nói này cũng đang cảnh cáo anh, không được thừa nước đục thả câu, Tô Lạc Lạc bây giờ chỉ là bị chuốc thuốc thôi, không ở trạng thái tỉnh táo, vì vậy, anh ta tốt nhất không nên sử dụng kiểu chữa trị kia.
Long Dạ Tước dường như không nghe thấy, bế lấy Tô Lạc Lạc chạy nhanh ra cửa.
Tô Ngữ Phù nấp phía sau một cây cột, nhìn trong lòng của Long Dạ Tước bế lấy Tô Lạc Lạc phi nhanh ra ngoài, cô lập tức rất kinh ngạc, Long Dạ Tước tại sao không hiểu lầm cô ta vậy? Còn bế cô ta xuống.
Tô Lạc Lạc trong cơn mơ hồ, cảm thấy đang bị bế, cô biết là người bế cô ấy là Long Dạ Tước, và bị anh ôm như vậy, thân thể cô lại cảm thấy rất là vui, từ trước giờ không hề có ý muốn ở gần anh ta đến vậy, muốn cảm nhận sự ấm áp của anh ta.
Cô bị làm sao thế này?
Mặt của cô ửng hồng, hô hấp gấp rút.
Lại còn... rất nóng, rất nóng...
Toàn thân giống như bị ném vào trong chảo nóng vậy.
Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước nhanh chân bế vào trong xe, anh kêu vệ sĩ lái xe, còn anh ôm lấy Tô Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, kéo miếng che xuống, phía sau ghế trở thành một nơi không gian riêng rất kín đáo.
Tô Lạc Lạc vẫn nằm trong lòng của Long Dạ Tước, cô cố gắng nắm lấy nắm đấm, muốn tỉnh táo chút, nhưng mà trong không khí toàn hơi thở hoocmon nam thanh khiết, cô không kiềm lòng được đưa tay ra ôm lấy anh.
Mắt cô đê mê, lưu luyến khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân của người đàn ông, bàn tay nhỏ của cô nhịn không được úp lên mặt của anh, "Giúp tôi.. tôi...rất khó chịu...Long Dạ Tước... giúp tôi..."
Nghe cô yêu cầu và nài nỉ một cách yếu ớt, trong miệng cô phun ra hơi thở cũng nóng hổi.
Khuôn mặt Long Dạ Tước thắt chặc, anh tiến gần đến cô, giọng khàn hỏi, "Cô chắc chắn là cần tôi giúp cô?"
"Uhm... thật khó chịu." Lý trí của Tô Lạc Lạc bị thuốc khống chế rồi, cô căn bản không cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ, chỉ là trong lòng cô, cô tìm kiếm sự giúp đỡ của Long Dạ Tước, là hi vọng anh tìm ra biện pháp làm cô dễ chịu hơn chút.
Nhưng mà dược tính phát tác, làm đồng tử của cô có chút giãn ra mất tiêu cự, cô phát ra âm thấp kèm theo sự quyến rũ.
Cái khuôn mặt tuấn tú như thể tuyệt tác khéo léo của ông trời của Long Dạ Tước, ở trước mắt cô, thật mơ hồ, và cô rất muốn gần gũi anh ta, rất muốn rất muốn hôn vào đôi môi gợi cảm của anh ta...
Tô Lạc Lạc lập tức ngồi lên chân anh ta, đưa tay móc lấy cổ của anh, khuôn mặt đem theo một sự thanh tú hơi có khí chất trẻ con, cô cứ thế mà chủ động hôn lên đôi môi của anh.
Cả người Long Dạ Tước chịu đựng đến cực điểm rồi, anh thật sự muốn nhân cơ hội này thưởng thức sự ngọt ngào của cô, nhưng mà, không đảm bảo rằng lúc cô tỉnh táo lại, sẽ không hận anh.
Thật không dễ gì cùng cô thiết lập được chút cảm tình, nếu như chỉ vì anh muốn cưỡng bức lấy cô, mà lần nữa trở lại điểm xuất phát, cũng có chút không đáng, nói chung, anh có thể đợi được, đợi cô sau này yêu anh, cô sẽ là người của anh thôi.
Vì vậy anh không do dự cần hay không cần làm như vậy.
Mà bây giờ, người con gái này căn bản đang mồi lửa, Long Dạ Tước xem ra cần phải cho cô biết hậu quả rồi.
"Tô Lạc Lạc, cô tỉnh táo chút đi, cô bị hạ thuốc rồi, bây giờ, tôi cần cô nói tôi nghe, cô xác định là muốn tôi giúp cô chứ?"
"Cần...cần.." Tô Lạc Lạc khó chịu đến sắp muốn khóc ra rồi, mà anh vẫn không cứu cô
"Ý của cô là, cô muốn tối nay tôi ngủ với cô à?" Long Dạ Tước giọng nhẹ khàn khàn ghé vào tai của cô mà dò hỏi.
Tô Lạc Lạc đang lúc bị khống chế đầu óc thần kinh, vì câu nói này, giật mình mà tỉnh táo trong vài giây, cô lại kêu lớn, "Không muốn... không muốn...Long Dạ Tước, đưa tôi đến bệnh viện...cầu xin anh...đưa tôi đến bệnh viện được không?"
Long Dạ Tước không ngờ rằng người con gái này nóng đến như vậy rồi, mà chỉ mới nghe nói là muốn thịt cô ta, cô lại có thể duy trì một chút lý trí cự tuyệt anh.
Kì thật với tình huống như vậy, cho dù là có được cô, sau khi cô ta tỉnh, cũng không có gì mà nói được.
Rốt cuộc tình huống khẩn cấp. "Được, tôi đưa cô đi bệnh viện." Long Dạ Tước vẫn là bỏ qua cơ hội này, kéo tấm chắn xe ra nói với vệ sĩ phía trước, "Đi bệnh viện gần nhất." Xem thêm...
Danh sách chương