21178.
Tô Lạc Lạc cùng Phương Phương photo tài liệu đi ra thì thấy cả mười mấy người trong các ngăn chỗ ngồi ở bên cạnh đều đứng thành một hàng bên lối đi, mặt ai nấy đều lộ rõ sự lo lắng sợ hãi, Tô Lạc Lạc và Phương Phương giật thót mình, đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên mặc áo vest, gương mặt họ đầy uy nghiêm, thần thái toát ra phong thái tinh anh.
Còn người đứng ở đầu tiên nhất là tổng giám bộ phận kế hoạch, chỉ thấy ngay cả người chủ quản cấp cao bình thường đầy uy nghi tự tin, giờ cũng lộ ra sự khủng hoảng bất an trên mặt.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Tô Lạc Lạc và Phương Phương ôm đồng hồ sơ đứng sang một bên, thì thấy người đàn ông trung niên dường như đã nói gì trước đó rồi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cả đoàn người đang đứng đó, “Từ bây giờ, toàn bộ nhân viên trong bộ phận kế hoạch đều bị đuổi việc, dọn dẹp đồ đạc của các người, chiều hôm nay là dọn đi luôn!”
“Xin hỏi Cao Tổng, đây là tại vì sao thế, có phải bộ phận chúng tôi phạm lỗi gì rồi không?”
“Nói chung những người trong danh sách, trước năm giờ chiều nay toàn bộ rời khỏi.”
Tổng giám và mười mấy người dưới quyền anh ta đều không thể tin vào tai mình khi nghe cái quyết định này, đây rõ ràng là sét giáng xuống đầu mà, đánh đến bọn họ ngơ ra, công việc đang làm bình thường, sao có thể nói mất là mất cơ chứ? Hơn nữa còn là bị đuổi việc nữa chứ?
Đợi hai vị quản lý cấp cao rời khỏi, mấy bộ phận khác qua xem náo nhiệt, đều nói không ngừng, cả một bộ phận bị khai trừ, đúng là một tiền lệ mới mẻ mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Xong rồi, khó khăn lắm tôi mới tìm được việc, cứ vậy mà mất rồi.” Phương Phương cầm xấp hồ sơ vừa photo xong, ai thán khóc lóc.
Tô Lạc Lạc phản ứng hơi chậm, vào lúc này, mấy cô gái trong phong kế hoạch tức giận la hét, “Đây là ý gì chứ! Chúng ta làm sai gì rồi cơ chứ? Phải khai trừ cả bộ phận của chúng ta chứ?”
“Có phải người của bộ phận chúng ta đắc tội với người ở trên rồi không?”
“Ai đắc tội thì kiếm người đó tính sổ chứ! Liên quan gì đến chúng ta chứ!”
Tô Lạc Lạc vừa ngồi xuống, não cô ong lên. Trời đất! Chẳng lẽ đây là cách giải quyết của Long Dạ Tước? Khai trừ hết toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch sao?
Lúc này, Phương Phương cũng đang dọn dẹp bàn cô, một cô nhân viên có quan hệ khá tốt với cô nhìn cô nói, “Này! Cô dọn dẹp gì thế? Cô đâu có tên trong danh sách khai trừ đâu!”
“Hả! Tôi không có trong danh sách sao?” Phương Phương kinh ngạc mở to mắt.
Vị nhân viên nữ đó nói với cô có chút ngưỡng mộ, “Cô và cái bạn mới đến đều không có trong danh sách, chỉ không biết tại sao chỉ khai trừ bọn người chúng tôi, thật xui xẻo mà.”
Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút tội lỗi ngồi vào vị trí của mình, nhìn mấy người trong bộ phận kế hoạch buồn bã sầu não đó, cô cắn môi dưới, thực sự không đoán được Long Dạ Tước lại xử lý như thế.
Bốn giờ rưỡi, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, là Long Dạ Tước gọi đến.
Cô vội cầm điện thoại chạy đến một góc yên tĩnh bắt máy, “A lô!”
“Phải đi đón bọn trẻ rồi, đến bãi đỗ xe tìm tôi.”
“OK! Tôi xuống ngay.” Tô Lạc Lạc về đến bàn, nói một câu với Phương Phương, cầm túi xách lên là vội vàng xuống lầu.
Tô Lạc Lạc cũng không dám nhìn mặt mấy nhân viên bị đuổi việc kia, vì hình như bọn họ bị đuổi việc là có liên quan trực tiếp đến cô.
Đến bãi đỗ xe, Tô Lạc Lạc vội ngồi vào chiếc Rolls Royce mà Long Dạ Tước quen lái, phía sau có gắn hai cái ghế trẻ em, chuyên dành cho bọn trẻ ngồi, sau khi đóng cửa xe, cô đặt tay lên ngực thở hắt.
Long Dạ Tước khởi động xe, từ từ lái ra khỏi chỗ đậu, khi xe chạy ra khỏi bãi xe, hòa mình vào dòng xe thì Tô Lạc Lạc quay sang nhìn anh, “Tại sao anh phải khai trừ cả một bộ phận thế!”
“Tôi kêu người điều ra máy camera quan sát của bộ phận cô, phát hiện bộ phận này làm việc không phải tệ theo kiểu bình thường nữa, khai trừ bọn họ không hề liên quan đến cô, cô đừng tự trách mình.” Long Dạ Tước quay đầu nhìn cô, ngữ khí đầy sự an ủi.
Tô Lạc Lạc cắn môi, đang buồn, vẫn có cảm giác có lỗi với họ.
“Tô Lạc Lạc, không được sụ mặt.” Long Dạ Tước nheo mắt, anh biết cô ta chắc chắn đang tự trách bản thân.
Anh làm vậy đích thị là muốn công việc của cô sau này thảnh thơi hơn, thứ hai cũng là vì những người trong bộ phận này quá tệ, anh muốn thay nhân viên luôn.
“Vậy anh khai trừ nhiều người như thế, cái bộ phận này của anh sẽ vận hành thế nào?”
“Ngày mai sẽ có một nhóm nhân viên đến thay thế bọn họ, nhân viên mới làm việc có hiệu suất, hơn nữa, cô tuyệt đối sẽ không bị họ làm khó dễ nữa, vì cô được xem là nhân viên cũ rồi.” Long Dạ Tước nói xong, cười thành tiếng.
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại dở khóc dở cười, cuối cùng, vẫn cứ bụm miệng phì cười ra. Cái chuyện cười này có chút nhạt mà.
Đến trước cửa phòng học của bọn trẻ, quả nhiên là có thời gian nghỉ hè được dán ra rồi, còn một tuần nữa là nghỉ hè, bọn trẻ đều rất vui, vừa lên xe là bắt đầu mơ mộng mong chờ đến ngày nghỉ hè.
“Ba ơi, mami ơi, khi nghỉ hè dẫn bọn con đi đâu chơi thế!” Tô Tiểu Hinh hiều kỳ nhìn ba mẹ.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn các con với nụ cười trên môi, “Vậy các con muốn đi đâu chơi?”
“Con muốn bơi trong biển.” Tô Tiểu Sâm lớn tiếng nói.
“Con cũng muốn đi.”
“Được rồi! Đợi các con nghỉ hè, ba sẽ dẫn các con đi nước ngoài, tìm một hòn đảo, chỉ có nhà chúng ta chơi trên đó thôi.”
“Được ạ! Tụi con muốn đi quá ba ơi.”
Tô Lạc Lạc nhìn gương mặt nghiêng của anh ta, chuyện bao trọn một cái đảo, cô chưa từng dám nghĩ đến, tuy nhiên cô không ngờ bản thân lại trông chờ chuyện này như các con vậy.
“Tối nay ba dẫn các con qua nhà ông bà nội chơi qua đêm nhé, sẵn tiện thăm bà cố của các con, chiều chủ nhật mới đón các con về.”
“Ba và mami cùng đi không?” Tô Tiểu Hinh tức khắc hiếu kỳ hỏi.
Tô Tiểu Sâm nhìn em gái, “Tiểu Hinh, ghé người qua đây, anh nói chuyện bí mật với em.”
Tô Tiểu Hinh không biết anh hai muốn nói gì, vội tò mò nghiêng người sang, chỉ thấy Tô Tiểu Sâm ghé sát tai bé con, không biết nói gì, Tô Tiểu Hinh sau đó bụm miệng cười hì hì, “Ừ!”
“Các con đang nói rầm rì gì với nhau, mau khai ra cho mami nghe.”
“Đây là bí mật, không thể nói mami nghe, mami yên tâm, con và em gái sẽ ngoan ngoãn ở nhà ông bà nội chơi mà.” Tô Tiểu Sâm nói với gương mặt nghiêm túc.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con cười ranh mãnh, lại còn bắt đầu có bí mật không nói cho cô biết nữa, cô chỉ có thể cảm thán con trẻ lớn rồi bắt đầu bày mưu tính kế với cả cô luôn rồi.
Thực ra, Tô Lạc Lạc nhìn thần thái của hai đứa con là biết chúng đang âm mưu chuyện gì đó, rốt cuộc là gì thế?
Tô Lạc Lạc đoán không ra, nhưng không đồng nghĩa người đàn ông ở bên cạnh đoán không ra, anh ta chỉ là nhìn bọn trẻ một cái qua kính chiếu hậu, thì biết ngay nguyên nhân bọn chúng ngoan như thế là gì rồi.
Không phải muốn tạo cơ hội cho anh và mami của bọn chúng được ở riêng với nhau sao? Có sự giúp sức của hai cục cưng này, Long Dạ Tước cảm thấy muốn chinh phục được người phụ nữ bên cạnh này sẽ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Xem thêm...
Tô Lạc Lạc cùng Phương Phương photo tài liệu đi ra thì thấy cả mười mấy người trong các ngăn chỗ ngồi ở bên cạnh đều đứng thành một hàng bên lối đi, mặt ai nấy đều lộ rõ sự lo lắng sợ hãi, Tô Lạc Lạc và Phương Phương giật thót mình, đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông trung niên mặc áo vest, gương mặt họ đầy uy nghiêm, thần thái toát ra phong thái tinh anh.
Còn người đứng ở đầu tiên nhất là tổng giám bộ phận kế hoạch, chỉ thấy ngay cả người chủ quản cấp cao bình thường đầy uy nghi tự tin, giờ cũng lộ ra sự khủng hoảng bất an trên mặt.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Tô Lạc Lạc và Phương Phương ôm đồng hồ sơ đứng sang một bên, thì thấy người đàn ông trung niên dường như đã nói gì trước đó rồi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cả đoàn người đang đứng đó, “Từ bây giờ, toàn bộ nhân viên trong bộ phận kế hoạch đều bị đuổi việc, dọn dẹp đồ đạc của các người, chiều hôm nay là dọn đi luôn!”
“Xin hỏi Cao Tổng, đây là tại vì sao thế, có phải bộ phận chúng tôi phạm lỗi gì rồi không?”
“Nói chung những người trong danh sách, trước năm giờ chiều nay toàn bộ rời khỏi.”
Tổng giám và mười mấy người dưới quyền anh ta đều không thể tin vào tai mình khi nghe cái quyết định này, đây rõ ràng là sét giáng xuống đầu mà, đánh đến bọn họ ngơ ra, công việc đang làm bình thường, sao có thể nói mất là mất cơ chứ? Hơn nữa còn là bị đuổi việc nữa chứ?
Đợi hai vị quản lý cấp cao rời khỏi, mấy bộ phận khác qua xem náo nhiệt, đều nói không ngừng, cả một bộ phận bị khai trừ, đúng là một tiền lệ mới mẻ mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Xong rồi, khó khăn lắm tôi mới tìm được việc, cứ vậy mà mất rồi.” Phương Phương cầm xấp hồ sơ vừa photo xong, ai thán khóc lóc.
Tô Lạc Lạc phản ứng hơi chậm, vào lúc này, mấy cô gái trong phong kế hoạch tức giận la hét, “Đây là ý gì chứ! Chúng ta làm sai gì rồi cơ chứ? Phải khai trừ cả bộ phận của chúng ta chứ?”
“Có phải người của bộ phận chúng ta đắc tội với người ở trên rồi không?”
“Ai đắc tội thì kiếm người đó tính sổ chứ! Liên quan gì đến chúng ta chứ!”
Tô Lạc Lạc vừa ngồi xuống, não cô ong lên. Trời đất! Chẳng lẽ đây là cách giải quyết của Long Dạ Tước? Khai trừ hết toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch sao?
Lúc này, Phương Phương cũng đang dọn dẹp bàn cô, một cô nhân viên có quan hệ khá tốt với cô nhìn cô nói, “Này! Cô dọn dẹp gì thế? Cô đâu có tên trong danh sách khai trừ đâu!”
“Hả! Tôi không có trong danh sách sao?” Phương Phương kinh ngạc mở to mắt.
Vị nhân viên nữ đó nói với cô có chút ngưỡng mộ, “Cô và cái bạn mới đến đều không có trong danh sách, chỉ không biết tại sao chỉ khai trừ bọn người chúng tôi, thật xui xẻo mà.”
Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút tội lỗi ngồi vào vị trí của mình, nhìn mấy người trong bộ phận kế hoạch buồn bã sầu não đó, cô cắn môi dưới, thực sự không đoán được Long Dạ Tước lại xử lý như thế.
Bốn giờ rưỡi, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem, là Long Dạ Tước gọi đến.
Cô vội cầm điện thoại chạy đến một góc yên tĩnh bắt máy, “A lô!”
“Phải đi đón bọn trẻ rồi, đến bãi đỗ xe tìm tôi.”
“OK! Tôi xuống ngay.” Tô Lạc Lạc về đến bàn, nói một câu với Phương Phương, cầm túi xách lên là vội vàng xuống lầu.
Tô Lạc Lạc cũng không dám nhìn mặt mấy nhân viên bị đuổi việc kia, vì hình như bọn họ bị đuổi việc là có liên quan trực tiếp đến cô.
Đến bãi đỗ xe, Tô Lạc Lạc vội ngồi vào chiếc Rolls Royce mà Long Dạ Tước quen lái, phía sau có gắn hai cái ghế trẻ em, chuyên dành cho bọn trẻ ngồi, sau khi đóng cửa xe, cô đặt tay lên ngực thở hắt.
Long Dạ Tước khởi động xe, từ từ lái ra khỏi chỗ đậu, khi xe chạy ra khỏi bãi xe, hòa mình vào dòng xe thì Tô Lạc Lạc quay sang nhìn anh, “Tại sao anh phải khai trừ cả một bộ phận thế!”
“Tôi kêu người điều ra máy camera quan sát của bộ phận cô, phát hiện bộ phận này làm việc không phải tệ theo kiểu bình thường nữa, khai trừ bọn họ không hề liên quan đến cô, cô đừng tự trách mình.” Long Dạ Tước quay đầu nhìn cô, ngữ khí đầy sự an ủi.
Tô Lạc Lạc cắn môi, đang buồn, vẫn có cảm giác có lỗi với họ.
“Tô Lạc Lạc, không được sụ mặt.” Long Dạ Tước nheo mắt, anh biết cô ta chắc chắn đang tự trách bản thân.
Anh làm vậy đích thị là muốn công việc của cô sau này thảnh thơi hơn, thứ hai cũng là vì những người trong bộ phận này quá tệ, anh muốn thay nhân viên luôn.
“Vậy anh khai trừ nhiều người như thế, cái bộ phận này của anh sẽ vận hành thế nào?”
“Ngày mai sẽ có một nhóm nhân viên đến thay thế bọn họ, nhân viên mới làm việc có hiệu suất, hơn nữa, cô tuyệt đối sẽ không bị họ làm khó dễ nữa, vì cô được xem là nhân viên cũ rồi.” Long Dạ Tước nói xong, cười thành tiếng.
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại dở khóc dở cười, cuối cùng, vẫn cứ bụm miệng phì cười ra. Cái chuyện cười này có chút nhạt mà.
Đến trước cửa phòng học của bọn trẻ, quả nhiên là có thời gian nghỉ hè được dán ra rồi, còn một tuần nữa là nghỉ hè, bọn trẻ đều rất vui, vừa lên xe là bắt đầu mơ mộng mong chờ đến ngày nghỉ hè.
“Ba ơi, mami ơi, khi nghỉ hè dẫn bọn con đi đâu chơi thế!” Tô Tiểu Hinh hiều kỳ nhìn ba mẹ.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn các con với nụ cười trên môi, “Vậy các con muốn đi đâu chơi?”
“Con muốn bơi trong biển.” Tô Tiểu Sâm lớn tiếng nói.
“Con cũng muốn đi.”
“Được rồi! Đợi các con nghỉ hè, ba sẽ dẫn các con đi nước ngoài, tìm một hòn đảo, chỉ có nhà chúng ta chơi trên đó thôi.”
“Được ạ! Tụi con muốn đi quá ba ơi.”
Tô Lạc Lạc nhìn gương mặt nghiêng của anh ta, chuyện bao trọn một cái đảo, cô chưa từng dám nghĩ đến, tuy nhiên cô không ngờ bản thân lại trông chờ chuyện này như các con vậy.
“Tối nay ba dẫn các con qua nhà ông bà nội chơi qua đêm nhé, sẵn tiện thăm bà cố của các con, chiều chủ nhật mới đón các con về.”
“Ba và mami cùng đi không?” Tô Tiểu Hinh tức khắc hiếu kỳ hỏi.
Tô Tiểu Sâm nhìn em gái, “Tiểu Hinh, ghé người qua đây, anh nói chuyện bí mật với em.”
Tô Tiểu Hinh không biết anh hai muốn nói gì, vội tò mò nghiêng người sang, chỉ thấy Tô Tiểu Sâm ghé sát tai bé con, không biết nói gì, Tô Tiểu Hinh sau đó bụm miệng cười hì hì, “Ừ!”
“Các con đang nói rầm rì gì với nhau, mau khai ra cho mami nghe.”
“Đây là bí mật, không thể nói mami nghe, mami yên tâm, con và em gái sẽ ngoan ngoãn ở nhà ông bà nội chơi mà.” Tô Tiểu Sâm nói với gương mặt nghiêm túc.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con cười ranh mãnh, lại còn bắt đầu có bí mật không nói cho cô biết nữa, cô chỉ có thể cảm thán con trẻ lớn rồi bắt đầu bày mưu tính kế với cả cô luôn rồi.
Thực ra, Tô Lạc Lạc nhìn thần thái của hai đứa con là biết chúng đang âm mưu chuyện gì đó, rốt cuộc là gì thế?
Tô Lạc Lạc đoán không ra, nhưng không đồng nghĩa người đàn ông ở bên cạnh đoán không ra, anh ta chỉ là nhìn bọn trẻ một cái qua kính chiếu hậu, thì biết ngay nguyên nhân bọn chúng ngoan như thế là gì rồi.
Không phải muốn tạo cơ hội cho anh và mami của bọn chúng được ở riêng với nhau sao? Có sự giúp sức của hai cục cưng này, Long Dạ Tước cảm thấy muốn chinh phục được người phụ nữ bên cạnh này sẽ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Xem thêm...
Danh sách chương