21180.
Cái lẩu cũng không tệ lắm, mùi vị có hơi đặc biệt, cũng khá là thanh đạm, Long Dạ Tước cũng đặc biệt thích thú, món hai người gọi đều đã ăn xong, Tô Lạc Lạc không ngờ là người đàn ông này không chê bai gì cả.
Còn tưởng anh là loại người chỉ có thể ăn những món mấy chục ngàn một dĩa cơ!
Lúc tính tiền, Tô Lạc Lạc qua thẳng quầy tính tiền, sau lưng cô, Long Dạ Tước không giành tính tiền, giá cả cũng hợp lý, mấy trăm đồng, cuối cùng thì Tô Lạc Lạc cũng đã viên mãn mời được anh ăn một bữa.
Lúc xuống lầu thì đã tám giờ rưỡi, đường phố hai ngày cuối tuần vô cùng náo nhiệt, trên đường đều là những cặp tình nhân trẻ, Tô Lạc Lạc nhìn qua người đàn ông bên cạnh, Long Dạ Tước cũng nhìn cô rồi mở miệng hỏi cô trước: "Có muốn đi dạo công viên kế bên?"
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, nhưng cô cũng không từ chối, bởi vì cô ăn no quá rồi, cô gật đầu một cái, "Được thôi!"
Vừa hay bên đường đối diện có một quảng trường vô cùng náo nhiệt, ở đó có rất nhiều thứ vui chơi, có sân trượt băng lớn, còn có quầy bar âm nhạc rất thích hợp người trẻ tuổi đi dạo.
Trước mặt họ cắt ngang một con đường, lúc đèn xanh bật lên, Tô Lạc Lạc chuẩn bị bước qua thì cánh tay cô để bên hông phút chốc bị một bàn tay bá đạo lực lưỡng nắm chặc lấy, cô sững sốt, ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước nắm tay cô dẫn, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xe chạy đến, chú ý nguy hiểm từng phút từng giây.
Đưa cô qua đường xong, Tô Lạc Lạc tưởng anh sẽ buông tay, nhưng, không, anh vẫn tiếp tục nắm cô đi qua dòng người.
Tô Lạc Lạc cảm nhận bàn tay anh, ấm nóng lại có chút khô sần bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rất chặc, cô từng có ý nghĩa vung ra, nhưng, người đàn ông này trừng cô một cái, dắt tay cô len lỏi vào chỗ đông người.
Người nhiều thì việc va chạm khó tránh khỏi, ở đây có một buổi ca nhạc ngoài trời, trình diễn miễn phí, đám đông dồn về bên đó, Tô Lạc Lạc cũng vậy, lúc này trên sân khấu là một anh thanh niên trẻ rất năng động, rất khuấy động bầu không khí.
Đứng ở hàng cuối cùng trong đám đông, Tô Lạc Lạc vì muốn nhìn thấy anh ca sĩ đó một cái mà vừa nhón chân, vừa nhảy lên, giống như rất là yêu thích ca sĩ vậy.
Nhưng cô không biết rằng, người đàn ông bên cạnh với gương mặt tuấn tú đã sớm sa sầm xuống đến mức nào, cô gái này thích nam ca sĩ này nhiều đến thế sao? Lúc Tô Lạc Lạc nhón chân lên, bỗng có một sức mạnh kéo về, cô lảo đảo ngã vào lòng người đàn ông, mũi cô bỗng đụng vào cơ bắp cứng ngắt của anh, cô đau đến nổi liền che lại.
Còn người đàn ông bá đạo ôm lấy eo của cô rồi rời khỏi khu vực sân khấu ca nhạc này.
"Anh làm gì vậy!" Tô Lạc Lạc có chút không phục, người đàn ông này tại sao lại thô bạo như vậy chứ!
"Sau nay lúc ở bên cạnh tôi, ánh mắt cô ngoài tôi ra, không được nhìn người đàn ông nào khác." Long Dạ Tước lên tiếng ra lệnh hết sức bá đạo.
Tô Lạc Lạc nghẹn lời không cất tiếng, sau đó bắt bẻ anh, "Vậy lúc không ở bên cạnh anh, có phải tôi có thể nhìn gì nhìn phải không?"
Bàn tay to lớn của Long Dạ Tước nắm lấy cánh tay cô, cúi người xuống bên tai cô, cảnh cáo với giọng rất trầm, "Cô nhìn gì nhìn thử xem?"
Tô Lạc Lạc che mũi, nói có chút tự hào, "Tôi cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, dựa vào cái gì mà không để cho tôi nhìn chứ!"
"Cô muốn xem ư? Vậy đêm nay, tôi sẽ cho cô xem miễn phí, dáng người tôi không thua kém bọn họ." Giọng điệu đầy hàm ý cất lên.
Vẻ mặt của Tô Lạc Lạc dưới ánh đèn lập tức tăng nhiệt lên, cô lắc đầu, "Tôi không cần xem!" Long Dạ Tước nắm lấy tay cô dắt đi đến đoạn đường vắng khá yên tĩnh, hai bên đường là rừng trúc, ánh sáng hơi mờ, khá nhiều đôi trai gái kẽ nắm lấy tay, liếc mắt đưa tình dựa vào nhau, những chiếc ghế đá hơi khuất bên đường còn thấy được những đôi yêu nhau đang hôn nhau thắm thiết hoặc có những hành động rất người lớn.
Tô Lạc Lạc vốn dĩ cảm thấy con đường này yên tĩnh, không ngờ bước vào rồi mới thấy được những cảnh tượng như vậy, cô vội vàng đưa mắt xuống mũi, rồi từ mũi xuống lòng ngực, không dám nhìn bậy bạ, nhưng khuôn mặt nhí nhảnh của cô đã đỏ ửng cả lên mang tai.
Ánh mắt của Long Dạ Tước khá kiên định, từ lòng bàn tay, anh cảm nhận được cô gái ngày hồi hộp đến nỗi toát cả mồ hôi, xem ra, so với những cô gái bình thường thì cô khá nhạy cảm về những chuyện này.
Khi ra khỏi con đường rừng trúc yên tĩnh này, cuối cùng Tô Lạc Lạc cũng thở phào, khẽ vỗ ngực, cô sắp tắt thở chết mất thôi, mấy người trẻ tuổi này sao có thể phóng khoáng đến thế kia chứ! Ở chỗ như thế này mà anh anh em em, họ không thấy xấu hổ thì cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của những người xung quanh chứ!
Long Dạ Tước liếc nhìn về một góc hơi tối, đột nhiên anh giơ tay kéo đi, Tô Lạc Lạc còn chưa phản ứng kịp đã bị anh kéo vào trong.
Trong rừng trúc rọi xuống ánh sáng nhàn nhạt trăng, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của Tô Lạc Lạc dưới ánh trăng mông lung như vậy, đôi mầy như họa, dưới chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng kinh sợ đến nỗi sắp thốt lên liền bị đôi môi của người đàn ông khóa lại.
"Uhmm …"
Khốn kiếp, anh ta dám ức hiếp cô như vậy.
Làn môi mỏng của người đàn ông ngậm lấy xâm chiếm vị ngọt của cô, lúc đi ngang qua đoạn đường rừng trúc lúc nãy, không lẽ anh không bị kích thích sao?
Không, anh bị kích thích quá lớn.
Những người đàn ông khác đều có cô gái của mình, còn anh Long Dạ Tước đến cả một người con gái cũng không giải quyết được? Như vậy thì quá thất bại.
Tô Lạc Lạc muốn ngất đi, đôi môi mang vị nam tính mãnh liệt của anh xâm nhập, cô hơi hé mắt, chỉ thấy người đàn ông dưới mắt cô, hàng mi dày cong lên ấy, nhịp thở cô rối bời, nhịp tim của cô cũng rối bời.
Người đàn ông ôm lấy cô, thân hình anh toát ra hormone nam tính thật nồng nặc, trong đầu cô, trống rỗng.
Đôi môi người đàn ông bắt đầu hôn thật sâu, lúc này đây môi và lưỡi của cô đã bị anh ta hôn đến có chút tê dại, cô có chút sợ hãi, nếu cứ hôn tiếp thì chắc cô bị anh ta nuốt mất thôi.
Bàn tay nhỏ của cô đẩy anh ta ra, ra sức đẩy ra.
Long Dạ Tước ý thực được nụ hôn này đã quá lâu, anh liền dừng lại, buông cô ra, gương mặt nhỏ dưới mái tóc dài của Tô Lạc Lạc đã đỏ đến không thể nào đỏ hơn, còn thân thể của cô đã mềm nhũn đến không còn sức lực nào nữa.
Cô không thể không tựa hoàn toàn vào lồng ngực chắc nịt của anh được.
Một đôi mắt long lanh lóng lánh, lóe lên sự oán trách và xấu hổ, cô giận dữ đấm vào lồng ngực anh, "Khốn kiếp… anh còn dám như vậy nữa, tôi …"
Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông dường như cố ý gây hứng với sự uy nghiêm của cô, cười chúm chím rồi lại khóa lấy đôi môi ướt át của cô.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, nhưng lần này, người đàn ông không hề lưu luyến, hôn cô một cái rồi buông ra, sau đó nhìn cô với vẻ đắc ý, "Cô thế nào? Yêu tôi không?"
Ánh mắt u ám của người đàn ông cách đôi mắt của cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể thấy được suy nghĩ ban đầu trong đôi mắt anh, lúc này đây, hơi thở của người đàn ông này, sự mạnh mẽ và bá đạo xâm nhập vào từng lỗ chân lông mở ra trên người của cô. Còn hơi thở của anh thôi lên làn da mịn màng của cô thì nóng bừng và đầy nguy hiểm, hơi thở của Tô Lạc Lạc lại loạn nhịp. Xem thêm...
Cái lẩu cũng không tệ lắm, mùi vị có hơi đặc biệt, cũng khá là thanh đạm, Long Dạ Tước cũng đặc biệt thích thú, món hai người gọi đều đã ăn xong, Tô Lạc Lạc không ngờ là người đàn ông này không chê bai gì cả.
Còn tưởng anh là loại người chỉ có thể ăn những món mấy chục ngàn một dĩa cơ!
Lúc tính tiền, Tô Lạc Lạc qua thẳng quầy tính tiền, sau lưng cô, Long Dạ Tước không giành tính tiền, giá cả cũng hợp lý, mấy trăm đồng, cuối cùng thì Tô Lạc Lạc cũng đã viên mãn mời được anh ăn một bữa.
Lúc xuống lầu thì đã tám giờ rưỡi, đường phố hai ngày cuối tuần vô cùng náo nhiệt, trên đường đều là những cặp tình nhân trẻ, Tô Lạc Lạc nhìn qua người đàn ông bên cạnh, Long Dạ Tước cũng nhìn cô rồi mở miệng hỏi cô trước: "Có muốn đi dạo công viên kế bên?"
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, nhưng cô cũng không từ chối, bởi vì cô ăn no quá rồi, cô gật đầu một cái, "Được thôi!"
Vừa hay bên đường đối diện có một quảng trường vô cùng náo nhiệt, ở đó có rất nhiều thứ vui chơi, có sân trượt băng lớn, còn có quầy bar âm nhạc rất thích hợp người trẻ tuổi đi dạo.
Trước mặt họ cắt ngang một con đường, lúc đèn xanh bật lên, Tô Lạc Lạc chuẩn bị bước qua thì cánh tay cô để bên hông phút chốc bị một bàn tay bá đạo lực lưỡng nắm chặc lấy, cô sững sốt, ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước nắm tay cô dẫn, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xe chạy đến, chú ý nguy hiểm từng phút từng giây.
Đưa cô qua đường xong, Tô Lạc Lạc tưởng anh sẽ buông tay, nhưng, không, anh vẫn tiếp tục nắm cô đi qua dòng người.
Tô Lạc Lạc cảm nhận bàn tay anh, ấm nóng lại có chút khô sần bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rất chặc, cô từng có ý nghĩa vung ra, nhưng, người đàn ông này trừng cô một cái, dắt tay cô len lỏi vào chỗ đông người.
Người nhiều thì việc va chạm khó tránh khỏi, ở đây có một buổi ca nhạc ngoài trời, trình diễn miễn phí, đám đông dồn về bên đó, Tô Lạc Lạc cũng vậy, lúc này trên sân khấu là một anh thanh niên trẻ rất năng động, rất khuấy động bầu không khí.
Đứng ở hàng cuối cùng trong đám đông, Tô Lạc Lạc vì muốn nhìn thấy anh ca sĩ đó một cái mà vừa nhón chân, vừa nhảy lên, giống như rất là yêu thích ca sĩ vậy.
Nhưng cô không biết rằng, người đàn ông bên cạnh với gương mặt tuấn tú đã sớm sa sầm xuống đến mức nào, cô gái này thích nam ca sĩ này nhiều đến thế sao? Lúc Tô Lạc Lạc nhón chân lên, bỗng có một sức mạnh kéo về, cô lảo đảo ngã vào lòng người đàn ông, mũi cô bỗng đụng vào cơ bắp cứng ngắt của anh, cô đau đến nổi liền che lại.
Còn người đàn ông bá đạo ôm lấy eo của cô rồi rời khỏi khu vực sân khấu ca nhạc này.
"Anh làm gì vậy!" Tô Lạc Lạc có chút không phục, người đàn ông này tại sao lại thô bạo như vậy chứ!
"Sau nay lúc ở bên cạnh tôi, ánh mắt cô ngoài tôi ra, không được nhìn người đàn ông nào khác." Long Dạ Tước lên tiếng ra lệnh hết sức bá đạo.
Tô Lạc Lạc nghẹn lời không cất tiếng, sau đó bắt bẻ anh, "Vậy lúc không ở bên cạnh anh, có phải tôi có thể nhìn gì nhìn phải không?"
Bàn tay to lớn của Long Dạ Tước nắm lấy cánh tay cô, cúi người xuống bên tai cô, cảnh cáo với giọng rất trầm, "Cô nhìn gì nhìn thử xem?"
Tô Lạc Lạc che mũi, nói có chút tự hào, "Tôi cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, dựa vào cái gì mà không để cho tôi nhìn chứ!"
"Cô muốn xem ư? Vậy đêm nay, tôi sẽ cho cô xem miễn phí, dáng người tôi không thua kém bọn họ." Giọng điệu đầy hàm ý cất lên.
Vẻ mặt của Tô Lạc Lạc dưới ánh đèn lập tức tăng nhiệt lên, cô lắc đầu, "Tôi không cần xem!" Long Dạ Tước nắm lấy tay cô dắt đi đến đoạn đường vắng khá yên tĩnh, hai bên đường là rừng trúc, ánh sáng hơi mờ, khá nhiều đôi trai gái kẽ nắm lấy tay, liếc mắt đưa tình dựa vào nhau, những chiếc ghế đá hơi khuất bên đường còn thấy được những đôi yêu nhau đang hôn nhau thắm thiết hoặc có những hành động rất người lớn.
Tô Lạc Lạc vốn dĩ cảm thấy con đường này yên tĩnh, không ngờ bước vào rồi mới thấy được những cảnh tượng như vậy, cô vội vàng đưa mắt xuống mũi, rồi từ mũi xuống lòng ngực, không dám nhìn bậy bạ, nhưng khuôn mặt nhí nhảnh của cô đã đỏ ửng cả lên mang tai.
Ánh mắt của Long Dạ Tước khá kiên định, từ lòng bàn tay, anh cảm nhận được cô gái ngày hồi hộp đến nỗi toát cả mồ hôi, xem ra, so với những cô gái bình thường thì cô khá nhạy cảm về những chuyện này.
Khi ra khỏi con đường rừng trúc yên tĩnh này, cuối cùng Tô Lạc Lạc cũng thở phào, khẽ vỗ ngực, cô sắp tắt thở chết mất thôi, mấy người trẻ tuổi này sao có thể phóng khoáng đến thế kia chứ! Ở chỗ như thế này mà anh anh em em, họ không thấy xấu hổ thì cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của những người xung quanh chứ!
Long Dạ Tước liếc nhìn về một góc hơi tối, đột nhiên anh giơ tay kéo đi, Tô Lạc Lạc còn chưa phản ứng kịp đã bị anh kéo vào trong.
Trong rừng trúc rọi xuống ánh sáng nhàn nhạt trăng, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của Tô Lạc Lạc dưới ánh trăng mông lung như vậy, đôi mầy như họa, dưới chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi hồng kinh sợ đến nỗi sắp thốt lên liền bị đôi môi của người đàn ông khóa lại.
"Uhmm …"
Khốn kiếp, anh ta dám ức hiếp cô như vậy.
Làn môi mỏng của người đàn ông ngậm lấy xâm chiếm vị ngọt của cô, lúc đi ngang qua đoạn đường rừng trúc lúc nãy, không lẽ anh không bị kích thích sao?
Không, anh bị kích thích quá lớn.
Những người đàn ông khác đều có cô gái của mình, còn anh Long Dạ Tước đến cả một người con gái cũng không giải quyết được? Như vậy thì quá thất bại.
Tô Lạc Lạc muốn ngất đi, đôi môi mang vị nam tính mãnh liệt của anh xâm nhập, cô hơi hé mắt, chỉ thấy người đàn ông dưới mắt cô, hàng mi dày cong lên ấy, nhịp thở cô rối bời, nhịp tim của cô cũng rối bời.
Người đàn ông ôm lấy cô, thân hình anh toát ra hormone nam tính thật nồng nặc, trong đầu cô, trống rỗng.
Đôi môi người đàn ông bắt đầu hôn thật sâu, lúc này đây môi và lưỡi của cô đã bị anh ta hôn đến có chút tê dại, cô có chút sợ hãi, nếu cứ hôn tiếp thì chắc cô bị anh ta nuốt mất thôi.
Bàn tay nhỏ của cô đẩy anh ta ra, ra sức đẩy ra.
Long Dạ Tước ý thực được nụ hôn này đã quá lâu, anh liền dừng lại, buông cô ra, gương mặt nhỏ dưới mái tóc dài của Tô Lạc Lạc đã đỏ đến không thể nào đỏ hơn, còn thân thể của cô đã mềm nhũn đến không còn sức lực nào nữa.
Cô không thể không tựa hoàn toàn vào lồng ngực chắc nịt của anh được.
Một đôi mắt long lanh lóng lánh, lóe lên sự oán trách và xấu hổ, cô giận dữ đấm vào lồng ngực anh, "Khốn kiếp… anh còn dám như vậy nữa, tôi …"
Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông dường như cố ý gây hứng với sự uy nghiêm của cô, cười chúm chím rồi lại khóa lấy đôi môi ướt át của cô.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, nhưng lần này, người đàn ông không hề lưu luyến, hôn cô một cái rồi buông ra, sau đó nhìn cô với vẻ đắc ý, "Cô thế nào? Yêu tôi không?"
Ánh mắt u ám của người đàn ông cách đôi mắt của cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể thấy được suy nghĩ ban đầu trong đôi mắt anh, lúc này đây, hơi thở của người đàn ông này, sự mạnh mẽ và bá đạo xâm nhập vào từng lỗ chân lông mở ra trên người của cô. Còn hơi thở của anh thôi lên làn da mịn màng của cô thì nóng bừng và đầy nguy hiểm, hơi thở của Tô Lạc Lạc lại loạn nhịp. Xem thêm...
Danh sách chương